Tình Đầu Khó Phai

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 29: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG

Lạc Tử Thịnh vội vàng chạy về, vừa vào đến phòng khách thì đã thấy Lạc Tử Thiên ngồi ở giữa, dường như đã đợi rất lâu rồi. Có lẽ đã sớm đoán được cục diện như vậy, Lạc Tử Thịnh tỏ ra ung dung tự đắc, anh đi qua ngồi ở phía đối diện Lạc Tử Thiên, hỏi ngang ngược, “Vội vàng gọi tôi về làm gì?”

“Anh không biết tôi gọi anh về làm gì?” Lạc Tử Thiên thật sự bị chọc tức, cây gậy trong tay bị ném ra rất xa. Ngay cả chị Lâm đang quét dọn phòng khách cũng giật nảy mình, tự động tránh xa hai bố con đang ngập trong không khí lạnh băng này.

“Sao còn cáu kỉnh vậy? Không phải bác sĩ nói ông phải cố hết sức giữ tâm tình luôn vui vẻ sao? Chỉ có vậy, sức khỏe ông mới có thể chuyển biến tốt đẹp được chứ.” Dường như Lạc Tử Thịnh hoàn toàn không để ý tới sự tức giận của ông ta, bình tĩnh nhắc lại.

“Cho nên, anh dùng cách đó muốn làm tôi tức chết?” Tay Lạc Tử Thiên vỗ lên bàn, dường như cả phòng khách đều hơi lắc mạnh.

Lạc Tử Thịnh có vẻ như nghiêm túc đánh giá Lạc Tử Thiên, tay anh chống cằm, anh chỉ nhìn Lạc Tử Thiên, không có vẻ sợ hãi gì, “Sau đó thì sao? Không phải ông đã nghĩ xong cách để mình không tức giận nữa rồi à?”

Lúc này Lạc Tử Thiên đột nhiên nở nụ cười, “Quả nhiên là con trai tôi. Tuy anh và Thẩm Thiển Vũ kí hợp đồng đó, nhưng đừng quên, từ trước tới nay Thịnh Nhân vẫn nằm trong tay tôi, nhất cử nhất động của anh đều ở dưới mí mắt tôi. Anh thực sự nghĩ rằng chỉ bằng hợp đồng đó có thể cứu lại Thẩm Thị? Từ bao giờ anh trở nên khờ khạo như vậy?”

Lạc Tử Thịnh khẽ cười, sau đó nhấp một ngụm trà được đặt trên bàn, ngữ khí vẫn bình thản như trước, “Lúc Thẩm Thị hưng thịnh, ông cứng rắn yêu cầu tôi lấy Thẩm Thiển Y, lúc đó, ông không hỏi tôi có thích cô ấy không, không hỏi tôi có bằng lòng lấy cô ấy không, liền bức bách tôi cưới cô ấy. Mà bây giờ, Thẩm Thị nguy nan, ông lại muốn để tôi một cước đá văng Thẩm Thiển Y, ông cũng không hỏi tôi có thích không, không hỏi tôi có bằng lòng không. Cũng đúng, lợi dụng phụ nữ sau đó tàn nhẫn quăng người ta đi, đây vốn là thứ mà ông am hiểu.”

“Anh có biết anh đang nói gì không hả?” Lúc này Lạc Tử Thiên thật sự tức giận, nếu vừa rồi chỉ là tức giận mang tính tượng trưng vì anh đã dám làm ngược ý ông ta, vậy hiện giờ, ngọn lửa tức giận thật sự đã bùng lên từ đáy lòng.

“Tôi đương nhiên biết chứ, lúc trước không phải ông lợi dụng người phụ nữ đáng thương ấy, sau đó sinh ra một đứa con đáng xấu hổ như tôi đây sao?” Lạc Tử Thịnh muốn cười, nhưng còn chưa kịp cười thì đã được tặng cho một bạt tai.

“Mày…”

Lạc Tử Thịnh giật giật khóe miệng, dường như không chút để tâm, “Khi người phụ nữ đó hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường cho ông, ông liền một cước đá văng bà ấy. Thậm chí còn cảm thấy bà ấy còn sống sẽ chỉ mang đến phiền toái cho ông, cho nên, khi bà ấy bị bệnh nặng như thế ông cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.”

“Mày câm miệng cho tao!” Lạc Tử Thiên lại muốn cho anh một bạt tai nữa.

Lạc Tử Thịnh giữ chặt tay Lạc Tử Thiên, “Bây giờ ông rất tức giận? Nhưng ngàn vạn lần đừng nổi cáu chứ. Muốn trách cũng chỉ có thể trách bà vợ không thể sinh con của ông thôi, nếu không ông cũng không có thằng con chỉ biết chọc giận ông là tôi đây. Có lẽ ông rất không muốn có thằng con chỉ biết đối đầu với ông là tôi nhỉ, vừa khéo, tôi cũng không muốn có ông bố chỉ đặt lợi ích lên trên hết là ông.”

“Thằng nghiệp chướng này, mấy lời hỗn láo mày nói có chỗ nào nghe được hả. Mày có biết để bồi dưỡng mày tao đã cố gắng bao nhiêu không hả, mất bao nhiêu tâm tư vì mày không…”

“Vậy tôi thật sự phải cảm ơn sự giáo dục của ông rồi, để tôi chịu đủ ánh mắt xem thường của đám bạn bè cùng trang lứa, để tôi nhận hết mọi sự chế giễu ở trước mặt bạn học, để tôi học được cách a dua nịnh hót lúc ở dưới đáy vực sâu nhất, đây đều là do ông bồi dưỡng ra đấy, bây giờ ông có hài lòng với tác phẩm của ông không?”

“Nếu không như vậy, mày có thể trở thành người ở trên mọi người à? Chỉ là một người bình thường, sao có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp?”

“Ông chính là như vậy, từ trước tới nay đều không nghĩ xem người khác có muốn hay không, ông lại đã chỉ định con đường để người ta đi rồi. Từ trước tới nay ông đều không hỏi xem tôi có muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp không, tôi nói cho ông biết, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, con mẹ nó tôi chỉ là một người phàm tục thôi. Thua cái lí tưởng cao quý của ông, không có cái khát vọng rộng lớn của ông, tôi chỉ là một người bình thường thôi.”

Lạc Tử Thiên kinh ngạc nhìn Lạc Tử Thịnh, đây là người nối nghiệp mà ông ta hao hết tâm tư một lòng bồi dưỡng?

“Mày khiến tao quá thất vọng.”

“Bởi vì tôi không giống ông. Tôi sẽ không vứt bỏ người phụ nữ của tôi.”

Dường như Lạc Tử Thiên hơi cười nhạo, “Lúc này còn giả vờ làm thánh nhân cái gì, chuyện của mày và Hạ Tư Linh đừng cho là tao không biết, cho dù mày thật sự động lòng với Thẩm Thiển Y, tao cũng sẽ mặc xác mày. Nhưng chuyện thu mua Thẩm Thị, không có con đường sống nào cả.”

“Tôi đã kí tên rồi.” Thái độ của Lạc Tử Thịnh kiên quyết.

“Hợp đồng đó?” Lạc Tử Thiên cười càng thêm cuồng vọng, “Mày nghĩ rằng mày kí tên là được? Tao nói cho mày biết, không có sự cho phép của tao, mày không cho Thẩm Thị được một đồng một xu nào hết.”

“Cho nên ông mới không cố kị để tôi kí tên?” Lạc Tử Thịnh lấy một hợp đồng từ tập tài liệu của mình ra, “Đây mới là hợp đồng tôi kí.”

Lạc Tử Thiên nhìn tài liệu anh đưa qua, quả thực không thể tin được tất cả mọi thứ trước mắt, “Mày…”

“Tôi đã sớm đổi tài liệu trong ngăn kéo rồi, tôi có sơ suất hơn nữa cũng sẽ không để mấy thứ quan trọng như vậy trong ngăn kéo, cái hợp đồng như ông nghĩ đó chỉ là tài liệu dự bị mà thôi. Thật không ngờ, Tư Linh thật sự thỏa thuận gì đó với ông, nếu không xem màn hình giám sát, tôi còn thật sự không biết Tư Linh đã lục đồ của tôi.”

“Cho nên mày mới tương kế tựu kế?”

“Cũng không, lúc ấy tôi thật sự không biết Tư Linh và ông có quan hệ gì, nhưng Tư Linh đã tới phòng làm việc của tôi lục lọi đồ của tôi, vậy mà cô ấy lại không nhắc đến một lời nào. Hơn nữa tôi đã bảo người đi tìm hiểu, một vài công trình nào đó của Hạ Thị đều bị kìm hãm ở phương diện nào đó, nếu tôi đoán không lầm, là ông giở trò sau lưng. Tôi cũng không hoài nghi Tư Linh, nhưng là ông đã từng dạy tôi, vào bất kì thời điểm nào cũng phải cho mình một con đường lui.”

Lạc Tử Thiên cười lạnh, “Cho dù thế thì sao, chỉ cần tao không đồng ý, khoản tiền này không thể giao cho Thẩm Thị được.”

“Tôi nghĩ có lẽ ông không nhìn rõ hợp đồng này rồi đấy.” Lạc Tử Thịnh tốt bụng chỉ vào điều 14 trong hợp đồng, “Nếu đôi bên có một bên vi phạm quy ước, sẽ phải bồi thường cho đối phương gấp đôi khoản tiền hợp tác. Thịnh Nhân chuẩn bị đầu tư cho Thẩm Thị 700 triệu, nếu ông phản đối, vậy Thịnh Nhân cũng chỉ phải bỏ ra 1 tỉ 4 trả tiền vi phạm hợp đồng thôi. Nếu thật sự như thế, vậy Thẩm Thị không những thu xếp xong một cách hoàn mỹ, lại còn có thể giữ lại một khoản tiền, vậy tôi thật sự phải thay Thẩm Thiển Vũ cảm ơn ông bác trai là ông rồi.”

Lạc Tử Thiên sắc bén đảo mắt qua Lạc Tử Thịnh, “Đúng là kế hoạch hoàn hảo không thiếu sót, mỗi bước mày đều đã tính toán cả, tính tới việc tao sẽ ngăn cản, tính tới việc chuyện đó tao sẽ không dễ dàng bỏ qua, trước đó mày đã sắp xếp cả rồi. Mày dùng hợp đồng giả đó làm tao lơi lỏng, không ngăn cản mày kí kết với Thẩm Thiển Vũ, cuối cùng chiếu tướng tao một quân. Mày thật sự có thể, ngay cả tao cũng có thể tính kế.”

Lạc Tử Thịnh thở dài một hơi, “Đây là tác phẩm ông bồi dưỡng ra, ông hài lòng không?”

Anh không nhiều lời nữa, tự mình rời khỏi biệt thự, tất cả đều đã kết thúc, nếu đã ngả bài rồi, anh cũng không còn lí do để trở lại Thịnh Nhân nữa. Anh cười nhẹ, thật không biết, Thiển Y có ghét bỏ anh chồng cần tìm công việc khác là anh không nhỉ.

Lạc Tử Thịnh lái xe, trong lòng có sự thoải mái trước nay chưa từng có, lúc này trên bức tranh, tất cả sẽ đặt dấu chấm hết viên mãn. Dừng xe ở chỗ đèn tín hiệu giao thông nơi giao lộ, anh quét mắt qua nhìn ven đường, một quầy hàng nào đó người xếp hàng rất nhiều. Anh khẽ cười, có lẽ người nào đó ở nhà vẫn chưa ăn cơm tối đâu nhỉ. Nghĩ đến đây, anh lái xe đến một con đường khác, đỗ xe rất lâu, rồi cũng đến xếp hàng ở quầy hàng đó.

Tuy cũng không thường làm chuyện như vậy, nhưng cảm giác tựa hồ không tệ lắm. Tới đây mua bánh hình như đều là mấy đôi tình nhân, một người xếp hàng, người còn lại đứng bên cạnh nói gì đó. Không hiểu sao, anh cảm thấy hơi ngơ ngẩn, nhưng cũng có thứ cảm giác tràn đầy.

Mua bánh xong, lại có cơn mưa xuống. Thời tiết này, đúng là khiến người ta không biết làm sao.

Lạc Tử Thịnh lắc đầu, cũng may mưa không quá lớn, chạy vào xe cũng không có vấn đề gì.

Nhưng, khi anh đang chuẩn bị chạy, bước chân lại đột nhiên dừng lại. Sườn mặt đó…

Vốn cô gái cũng bị mưa cản bước chân, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng lúc này cô lại cảm thấy bị thứ gì đó hừng hực thiêu đốt, cảm giác quen thuộc đó khiến cô gần như sinh ra ảo giác. Lấy lại tinh thần, cô gái nhìn qua thấy Lạc Tử Thịnh thì hơi thất vọng, sửng sốt một lát mới đi đến cạnh Lạc Tử Thịnh, “Có phải cảm thấy sườn mặt tôi rất giống một người không?”

Lạc Tử Thịnh không ngờ cô ấy sẽ đi tới, cười hơi xấu hổ, “Sao cô biết?”

“Từng có một người, cũng luôn dùng ánh mắt như vừa rồi của anh nhìn tôi. Chỉ khi anh ấy nhìn sườn mặt tôi thì mới để lộ ra ánh mắt ấy, mà sườn mặt tôi vừa khéo lại giống…” Cô gái còn muốn nói gì đó, lại bị một cô gái khác cầm ô đi tới ngắt lời, “Phương Lan, lúc ra khỏi nhà đã bảo bà mang ô rồi, vẫn không nghe, giờ hay chưa, lần sau tôi nhất định sẽ không chui ra khỏi ổ chăn ấm áp để đón bà đâu…”

Lạc Tử Thịnh ngẩn người, sau đó nhìn Phương Lan rời đi cùng bạn.

Phương Lan, Phương Lan.

Lạc Tử Thịnh lặng lẽ nhẩm cái tên này trong lòng, đột nhiên, anh nhớ tới điều gì, dường như lúc này có một thứ gì đó bị vạch trần, anh lắc đầu, “Thiển Vũ, tôi sẽ đối tốt với Thiển Y.”

Trở lại Tử Nhân, không hiểu sao anh có chút phiền não, sự phiền não đó bắt đầu từ lúc ở dưới lầu anh phát hiện trong nhà không bật đèn. Anh mở cửa ra, trong phòng không có hơi người, Oai Oai đang cuộn mình trên sofa, dường như đã ngủ được một giấc rồi. Anh đặt bánh lên bàn, sau đó gần như không chút do dự đi vào phòng của Thiển Y, lại không có ai.

Tình huống thế này đã xuất hiện nhiều lần, vì sao lần nào cũng là như vậy? Anh có phần buồn bực, lập tức lấy di động ra, mà khi tiếng chuông vang lên ở phòng khách, anh cũng chỉ đành cười khổ. Vậy mà Thiển Y lại quên mang di động ra ngoài.

Cô đi đâu?

Chỉ có chỗ của Trần Nhất Tâm hoặc nhà họ Thẩm, nhưng lúc này anh không muốn gọi điện đến nhà họ Thẩm, gọi quá nhiều đến đó, đương nhiên họ sẽ nghĩ này nghĩ nọ. Anh đành phải gọi cho Trần Nhất Tâm, sau khi nhận được đáp án phủ định, anh lại nhờ Trần Nhất Tâm gọi đến nhà họ Thẩm, nhưng vẫn là đáp án phủ định.

Cô sẽ đi đâu chứ?

Nhìn thấy cơn mưa bên ngoài, lòng anh càng thêm phiền muộn. Giáo sư Trương đã nói bệnh của cô đã ổn rồi, cho nên hẳn là cô sẽ không gặp chuyện gì đâu. Nhưng giờ khắc này, anh lại cảm thấy mình đang tự an ủi mình, sự bất an mãnh liệt này khiến anh đứng ngồi không yên, rốt cuộc cô đi đâu?

Đồng hồ vẫn quay vòng, ngay cả tiếng tích tắc cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lạc Tử Thịnh đi từ phòng khách đến phòng anh, lại từ phòng anh ra phòng khách, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Dường như anh hơi mệt, ngả người ra giường, lúc này, anh chạm đến thứ gì đó. Tim anh ngừng nửa nhịp, giống như định trước ở nơi tối tăm, vậy mà lúc này lại mò ra được chiếc bút ghi âm đó.

Hôm ấy anh cất bừa chiếc bút ở đâu đó, đến lúc nhớ lại thì anh tìm thế nào cũng không ra, nhưng lúc này, nó lại xuất hiện đầy thần kì.

Anh ngồi dậy, động tác xoay xoay bút đột nhiên dừng lại: bây giờ, hẳn là không có gì để lo lắng hay do dự nữa nhỉ!

Nhẹ nhàng nhấn nút, sau đó giọng nói trầm nhẹ của Thiển Y truyền đến, giống như giọng nói đến từ không gian khác, quanh quẩn bên tai anh.

Lúc bảy tuổi, anh trai đưa một người bạn về, anh trai thân thiết gọi anh ấy là Tử Thịnh. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, mày kiếm mắt sáng, nhưng không thích cười, đôi lông mày xinh đẹp luôn nén vẻ đượm buồn nhàn nhạt. Tôi biết, anh ấy không vui vẻ. Tôi hi vọng anh ấy có thể giống như anh trai tôi, có thể cười đùa bất cứ lúc nào anh ấy thích, có thể làm những việc mình muốn làm. Tôi thường đi theo sau anh trai, như vậy thì sẽ càng có thêm nhiều cơ hội nhìn thấy anh ấy.

Những ngày tháng đó kéo dài đến khi tôi lên lớp 7, rốt cuộc tôi hiểu rằng, cảm giác của tôi với anh ấy không giống cảm giác của tôi với anh trai, tôi bài xích việc gọi anh ấy là anh Tử Thịnh, tôi không thích bên cạnh anh ấy có nữ sinh nào khác, thậm chí tôi còn ích kỉ mà cố chấp đi theo họ tựa như cô hầu nhỏ không rời nửa bước. Hình như anh ấy không thích tôi đi theo sau hai anh ấy, tuy rằng anh ấy cũng không đến răn dạy tôi.

Lúc đó anh ấy cười nhiều hơn, nhưng trong nụ cười không nhiều niềm vui như trước, dường như chỉ là tâm tình giống vậy lại thay thành một phương thức biểu hiện khác. Lên cấp ba, dường như hai người họ bận rộn hơn, lần nào tôi cũng phải đứng chờ họ tan học rất lâu ở trước cửa phòng học của họ, nhưng tôi không thấy mệt chút nào, thậm chí cảm thấy có chút may mắn. Như vậy thì có thể nhìn thấy anh ấy lúc học bài, có thể nhìn thấy anh ấy cau mày, có thể nhìn thấy anh ấy cúi đầu viết chữ, có thể nhìn thấy anh ấy đứng dậy trả lời câu hỏi của thầy cô giáo.

Tôi thật sự hi vọng, tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh anh ấy như thế, vẫn luôn nhìn thấy anh ấy, mãi mãi không rời không bỏ.

Nhưng, trời cao mãi mãi không chịu nghe lời cầu nguyện của tôi. Biết đến ba chữ Hạ Tư Linh, là từ miệng anh trai, anh trai luôn thích nói đùa bảo anh ấy nhường nữ sinh cao ngạo đó một chút, anh ấy luôn cười nhẹ, thái độ từ chối cho ý kiến. Nhưng tôi lại hoang mang lo sợ, tôi biết, tôi thật sự đắm mình vào rồi, tôi sợ nữ sinh có cái tên đã xuất hiện mấy lần đó. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tư Linh, là lần chị ấy lên bục nhận giấy khen, anh đứng bên cạnh chị ấy, kim đồng ngọc nữ, ngoài họ còn ai?

Nháy mắt đó, tôi bị sự ghen tị trong lòng mình dọa, tôi muốn người đứng bên cạnh anh ấy là tôi biết bao, tôi muốn người trong lòng trong mắt anh ấy là tôi biết bao. Nhưng, cuối cùng thượng đế không chịu cho tôi nửa phần hi vọng, khi tôi quyết định dũng cảm thổ lộ những lời trong lòng, anh ấy lại đạp xe chở chị ấy băng qua trước mặt tôi. Hình ảnh trước mắt biến thành rất nhiều mầm độc ăn mòn trái tim tôi.

Nhiều người đều đồn thổi về họ trong trường, kim đồng ngọc nữ, tổ hợp xứng đôi biết bao, mà tôi, ngay cả một vai phụ cũng không có. Tựa như, anh ấy rõ ràng lướt qua người tôi, nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng tôi. Rốt cuộc có thể bi ai mà thừa nhận, tôi chỉ là một người mà anh ấy quen, mà trùng hợp, tôi là em gái của bạn thân nhất của anh ấy, không có thân phận này, tôi chẳng là gì hết, nhận thức đó khiến lòng tôi phát lạnh.

Nhưng tôi không có cách nào cả, tôi không khống chế được mà chú ý đến từng chút từng chút của anh ấy, thành tích mỗi kì của anh ấy, kết quả mỗi lần thi của anh ấy, chỉ cần có liên quan đến ba chữ “Lạc Tử Thịnh”, dường như đều là lời nguyền đối với tôi. Nhưng bóng dáng anh ấy và Hạ Tư Linh, lại vẽ từng nhát từng nhát dao vào trong lòng tôi.

Năm tôi 17 tuổi, anh ấy nói anh ấy sắp đi Mỹ, tất cả bạn bè của anh ấy đều tiễn anh ấy, hết từng lốc từng lốc bia, rồi lại lấy rượu ra, dường như thật sự muốn không say không về vậy. Cả đám họ đều uống đến quay quay cuồng cuồng. Hạ Tư Linh cũng ở đó, chị ấy ngồi bên cạnh anh, dường như sắm vai phần thân mật nhất với anh. Tôi chỉ nhìn anh ấy, người mà tôi để tâm 10 năm, mà nay, anh ấy phải rời đi, nhưng tôi lại không sắm bất cứ thân phận gì trong sinh mệnh của anh ấy.

Ngày đó gần như tất cả mọi người đều uống thật sự say, đều nằm rạp xuống trong phòng bao, nhưng dường như anh ấy là một người ngoài, rõ ràng uống say như vậy, nhưng vẫn còn hơi xem thường nhìn cả đám người đã gục xuống, nói gì cũng muốn lái xe quay về nhà trọ nhỏ của anh. Tôi chủ động tiến lên đỡ anh ấy, ích kỉ nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nhìn anh ấy gần như vậy, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh.

Đỡ anh ấy về nhà trọ là một chuyện phiền toái, sức nặng của anh ấy ép tôi tới mức cả bả vai đều đau, nhưng nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc này, tôi lại cảm động vô cùng, đây là người mà tôi thích đã mười năm, người mà tôi yêu đã mười năm.

Đỡ anh ấy đến nằm trên giường, phản ứng của anh ấy khi uống rượu xem như vô cùng tốt, không ồn ào không náo loạn, cực kì giống một đứa trẻ ngoan. Tôi ngắm gương mặt anh ấy, nhịn không được đưa tay chạm dần đến, có lẽ là cảm nhận được sự tiếp xúc, anh vươn tay bắt lấy tay tôi. Tôi bối rối muốn thu tay lại, nhưng trong đôi mắt phủ sương mờ của anh ấy, tôi không xác định được giờ phút ấy người anh ấy nhìn thấy liệu có phải tôi, khi anh nhổm dậy hôn tôi, tôi biết, đời này tôi đã định trước là xong rồi.

Tôi mãi mãi cũng không từ chối anh ấy, bất luận là lúc nào, nếu thứ quý giá nhất của tôi không thể dành cho người mà tôi để tâm nhất, vậy còn giữ làm gì? Tôi không trôi chảy đáp lại động tác hơi thô lỗ của anh, tuy rất đau rất rất đau, nhưng dưới cơ thể của người mà tôi thích, tôi rốt cuộc hoàn thành nghi thức từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.

Hôm sau, nhìn thấy vệt đỏ trên ga giường, tôi gần như chạy trối chết. Tôi không biết anh ấy sẽ nghĩ tôi thế nào, có lẽ sẽ cảm thấy tôi không tự trọng, có lẽ căn bản không để ý tới, nhưng tôi mãi mãi không muốn đón lấy cái nhìn của anh về tôi, bởi vì hôm đó, chuyến bay đến Mỹ của anh sẽ rời đi. Thì ra anh ấy thật sự không để ý đến tôi chút nào, cho nên mới quyết tuyệt như thế, ngay cả một câu cũng không chịu nói với tôi.

Anh ấy đi rồi, cuộc sống của tôi dường như trở nên không còn khí lực, cả ngày tôi đều không biết nên làm gì, cũng chẳng muốn ăn gì.

Cho đến lần ngất xỉu trong tiết thể dục, tôi biết thì ra tôi đã mang thai. Tôi mang thai đứa con của anh ấy, đây là huyết nhục của tôi và anh ấy, tôi không giữ được anh, ít nhất cũng phải giữ được con của anh. Đây là con của Tử Thịnh, dù rằng chỉ lúc ngủ tôi mới có thể gọi tên anh. Tôi phải ăn nhiều cơm, tôi phải cố gắng chăm sóc cơ thể mình, tôi phải sinh một bé cưng khỏe mạnh cho anh ấy. Bé cưng nhất định sẽ giống anh ấy, có lông mi cong cong, có đôi mắt mê người, có giọng nói thu hút truyền cảm, đây là món quà tốt đẹp nhất mà ông trởi ban tặng cho tôi, tôi nhất định phải quý trọng nó thật tốt.

Nhưng họ không cho phép, không cho phép đứa bé này được sinh ra, họ muốn phá bỏ đứa bé này, nói tôi chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa biết mình đang làm gì. Họ ép tôi, ép tôi đến bệnh viện phá bỏ đứa bé, đây là con tôi, con của tôi và Tử Thịnh, sao tôi có thể phá bỏ được, đứa bé còn quan trọng hơn tính mạng tôi, tôi không cho phép, không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương con tôi. Cách phá thai nhiều như vậy, có lẽ họ không thể đưa tôi đến bệnh viện thì sẽ động tay trong đồ ăn, tôi không thể, không thể mạo hiểm, đứa bé này là sinh mạng của tôi, tôi không cho phép nó xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Họ đều là người xấu, đều là người xấu, đều không chấp nhận cho con tôi được sinh ra. Tôi phải sinh nó, sinh nó chờ Tử Thịnh trở về, anh ấy nhất định sẽ trở về, tôi biết, chỉ cần tôi vẫn chờ, anh ấy nhất định sẽ trở về. Sẽ trở về gặp tôi và con, sẽ quan tâm con của tôi.

Tôi đặt tên cho con của chúng tôi là Oai Oai, nghe nói tên mụ của trẻ con xấu một chút, vậy thì đứa bé mới có thể lớn lên rất tốt. Vậy thì Tử Thịnh sẽ trở về nhìn thấy bé cưng khỏe mạnh của anh ấy, chỉ cần tôi tiếp tục kiên trì, là có thể chờ con của chúng tôi sinh ra, nó sẽ gọi tôi là mẹ, gọi anh ấy là bố, vậy thì chúng tôi chính là một gia đình hạnh phúc, mãi mãi sẽ không chia lìa.

Tôi biết, họ không chịu cho tôi sinh đứa bé, còn nói đứa bé này là con hoang, không phải, thật sự không phải, đây là con của tôi và Tử Thịnh, nó có bố mẹ. Nhưng họ vẫn không chịu, họ muốn biết rõ bố của đứa bé, sau đó kiên quyết trừng trị người đó. Nhưng không thể được, Tử Thịnh không thể chịu thương tổn gì được, tất cả cứ để một mình tôi chịu đựng, tôi và con sẽ sống rất tốt.

Lúc con được bốn tháng, bụng tôi rốt cuộc hơi nhô lên, đây là huyết nhục của chúng tôi, cho dù không nhận được bất cứ sự chúc phúc nào. Nhưng họ vẫn không chịu từ bỏ, tôi biết, họ lại liên lạc với bác sĩ muốn tới hại con tôi. Họ không chịu buông tha con tôi, không cho tôi sinh nó, không được, tôi nhất định phải bảo vệ đứa bé này.

Hôm đó, trời mưa rất lớn, lực chú ý của họ đều không đặt vào người tôi, hình như gặp phải chuyện phiền toái nào đó. Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất của tôi, tôi chạy trốn ra ngoài, mưa to như vậy, nhưng tôi lại chỉ nhớ rõ phương hướng đến nhà trọ của Tử Thịnh. Tôi không cảm thấy mưa đang ập vào người, chỉ biết là tôi muốn đi tìm Tử Thịnh, anh ấy ở nhà trọ, anh ấy ở đó, anh ấy sẽ bảo vệ con của chúng tôi.

Nhưng dù thế nào anh ấy cũng không mở cửa, tôi gọi lớn tên anh, anh ấy vẫn không ra mở cửa, Tử Thịnh Tử Thịnh Tử Thịnh, vì sao anh không ra, em thấy mệt lắm, chắc hẳn con cũng rất mệt. Nhưng Tử Thịnh vẫn không chịu mở cửa, nhà anh vẫn tối đen như mực, sấm đùng đùng sét lóe sáng, vẽ ra một mảng thê lương.

Tử Thịnh không ở đây.

Sao anh ở đây được chứ? Anh ấy đi rồi, rời đi rồi, đến nước Mỹ rực rỡ chói sáng rồi, anh đã sớm đi rồi. Ở đó có người đẹp ở bên, sao anh ấy có thể nhớ tới tôi, sao biết đến con của tôi? Anh ấy không ở đây, anh ấy không ở đây, anh ấy luôn không ở đây.

Anh ấy bỏ lại tôi rồi, bỏ lại trong cơn giông tố này, chắc hẳn là anh ấy ghét tôi yếu đuối, chắc hẳn là anh ấy phiền chán tôi, cho nên nhẫn tâm rời xa tôi.

Anh ấy sẽ không mở cửa cho tôi.

Tôi bước vào mưa, cảm thấy trong cơ thể dường như có thứ gì đó đang bị cuốn trôi đi, Tử Thịnh, Tử Thịnh, Tử Thịnh, em thấy đau lắm, thật sự đau lắm.

Phía trước có một bốt điện thoại, tôi chạy tới, bấm rất nhanh, đột nhiên bi ai phát hiện, thì ra tôi căn bản không có số điện thoại của anh ấy, tôi trượt xuống mặt đất, bây giờ tôi chẳng có gì cả, không có bất cứ thứ gì. Máu nhuộm quần áo, con à, chẳng lẽ con cũng muốn rời bỏ mẹ sao?

Không, đừng đừng, con của tôi, Oai Oai, đừng đi, không thể rời đi, không được rời đi, con của tôi, không thể rời đi được…

Tử Thịnh, con của chúng ta, con của chúng ta, đây là con của chúng ta. Anh ở đâu, vì sao anh không ở bên cạnh em, em muốn anh ở bên cạnh em biết bao, muốn dựa vào lòng anh biết bao, chứ không phải lạnh như băng nằm ở đây, nghe tiếng sấm sét vang vọng khắp không gian.

Tử Thịnh, rốt cuộc anh ở đâu?

Em đã đánh mất con của chúng ta, cho nên anh không chịu trở về ư? Không phải, con vẫn còn, chắc chắn vẫn còn, con của tôi, con của chúng tôi, đây là con của Tử Thịnh, sao nó có thể không còn nữa chứ…

Lạc Tử Thịnh há mồm thở dồn dập mới có thể khống chế cho cơ thể không run lẩy bẩy, anh chưa từng nghĩ Thiển Y đã trải qua những chuyện này. Anh đứng bật dậy, vung một quyền vào tường. Từng mảnh hình ảnh dội về trong óc, chuyện hôm đó không phải thực sự không có cảm giác gì, khi anh tỉnh dậy nhìn thấy vết máu đỏ tươi thì đã biết có chuyện không nên xảy ra đã xảy ra, nhưng lúc anh ra khỏi phòng, vậy mà lại nhìn thấy Hạ Tư Linh ngồi trong phòng khách. Cử chỉ của Hạ Tư Linh hơi mất tự nhiên, nên anh nghĩ người đó là cô, cho nên khi ấy lúc Hạ Tư Linh thổ lộ anh không cự tuyệt, anh lựa chọn chấp nhận cô, mà lúc đó Hạ Tư Linh cũng quyết định đi Mỹ cùng anh.

Thì ra tất cả đều là sai, tất cả phương hướng lúc ban đầu đều là sai.

Là anh, là anh khiến cô gái vốn vui vẻ hạnh phúc đó trở nên ưu tư tầng tầng lớp lớp, tất cả đều là lỗi của anh.

Tiếng sấm vang dội, Lạc Tử Thịnh đờ đẫn. Lại là thời tiết thế này, cô có cảm thấy sợ hãi không, có bất lực không, có cô đơn một mình chịu đựng không?

Anh không thể chấp nhận để cô một mình chịu khổ, cũng không muốn để cô một mình gánh chịu, đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh.

Anh vẫn muốn biết, là tên khốn nào hại cô biến thành dáng vẻ như bây giờ, hiện tại rốt cuộc anh đã biết, tên khốn đó chính là anh.

CHƯƠNG 30: ANH LÀ BẾN ĐỖ CỦA EM

Thiển Y bước một mình trên đường, mưa thấm vào làm ướt quần áo cô, dường như cô cũng không để ý chút nào. Mưa vỗ mặt cô, dường như cô cũng không hề phát hiện. Từng chiếc xe đi ngang qua người cô.

Dòng người bên cạnh lướt qua, sau đó lại không lưu lại hình ảnh nào. Thỉnh thoảng có vài ba người đi về muộn, họ cũng chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua Thiển Y, sau đó tiếp tục về nhà.

Ánh đèn đường mờ nhạt rọi xuống thân thể gầy yếu của cô, trong cái mờ mờ ảo ảo làm bạn với sương đêm và màn mưa lất phất. Cô không thấy lạnh, đầu ngón tay khẽ run run. Cô dừng lại một chút, không phát hiện bây giờ mình chật vật không chịu nổi một chút nào.

Ngẩng đầu nhìn, mưa rơi vào trong mắt cô, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống đất, gom góp thành rất nhiều vũng nước nhỏ.

Cô nên khóc sao? Nên khóc vì chính mình sao?

Không nên khóc, không thể khóc, cô dựa vào cái gì mà khóc. Con đường cô đi từ trước tới giờ đều là tự cô lựa chọn, không ai bức bách cô, không ai cưỡng ép cô. Là bản thân cô quá tham lam, muốn cược một ván, dùng cuộc đời mình làm tiền cược, cược rằng anh sẽ yêu cô.

Sau khi anh rời đi, cô tự nhốt mình trong một thế giới kín mít, tất cả mọi thứ trong thế giới kín mít đó đều là những chuyện có liên quan đến anh, cô sống trong đó, dùng chiếc lưới vô hình hoàn toàn giam mình lại. Cô vẫn không chịu nhìn vào sự thật, không thể tin anh đã rời đi, đã rời xa thế giới của mình, anh hạnh phúc ở thế giới đó, vui vẻ trong thế giới đó, nơi đó không có bất cứ thứ gì liên quan đến cô.

Mỗi khi bóng đêm buông xuống, cô luôn tự hỏi mình, giờ phút này anh đang làm gì, đang nghĩ gì, có thể ngẫu nhiên nhớ đến mình không, nhớ tới giọng nói tướng mạo dáng điệu của mình không. Mỗi khi nghĩ rằng có lẽ anh căn bản không nhớ tới mình, trái tim sẽ đau nhức âm ỉ.

Khi nhận thức vô hình nện vào người mình, đối với anh mà nói mình chỉ là một người nếu gặp lại thì sẽ nhớ ra tên, mà xoay người đi liền quên ngay, nhận thức đó làm trái tim cô tổn thương, cô muốn khắc tên mình vào trong lòng anh, cho dù tình yêu của anh mãi mãi cũng sẽ không sâu nặng bằng tình yêu của cô dành cho anh. Nhưng ngay cả một cơ hội để cô nằm mơ ông trời cũng đã thu lại rồi.

Trương Tiểu Nhàn từng nói, bạn gặp gỡ một người, bạn yêu anh ta nhiều hơn một chút, vậy thì, trước sau gì bạn cũng sẽ mất anh ta.

Mà cô, nhiều hơn không chỉ một chút, mà là rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức bản thân cô không thể thừa nhận.

Mưa táp vào mắt cô, cảm giác chua xót tràn ngập toàn thân, giống như ngay vào giờ khắc này, cô không còn chút sức lực nào.

Sau đó, cuối cùng anh cũng trở về, chỉ là anh mang theo một cô gái, hai người họ vẫn hạnh phúc ở một nơi mà cô không biết. Cô dùng hết toàn lực, mới đổi được cơ hội đứng dưới cùng một mái hiên với anh, mới đổi được cơ hội để có thể nhìn thấy anh. Cô chỉ muốn tranh thủ một cơ hội vì bản thân mình, một cơ hội cho tương lai của cô. Cô vẫn tự nói với mình, cô chưa bao giờ có được anh chỉ là bởi từ trước tới giờ hai người chưa có thời cơ tốt, chưa từng có cơ hội để hai người thực sự tiếp xúc, mà hiện giờ, cô tạo ra một cơ hội như thế.

Cô yếu đuối, từ trước tới nay đều vậy.

Rõ ràng cô mới là vợ anh, Hạ Tư Linh thì có tư cách gì nói những lời ấy trước mặt cô. Nhưng cô vẫn chạy trối chết, vẫn lựa chọn làm một kẻ yếu đuối, vẫn bị đánh tơi bời. Cho dù tất cả những gì Hạ Tư Linh nói đều là sự thật, nhưng cũng nên là do Lạc Tử Thịnh tự mình nói với cô, chứ không phải là từ miệng người khác. Nhưng cô không có dũng khí, không có dũng khí tiếp nhận chân tướng đó, không dám trơ mắt nhìn canh bạc này thua hoàn toàn, cho nên cô thà rằng chạy trối chết.

Không muốn, đối mặt khi chân tướng đó xuất hiện trước mắt mình, sợ hãi tất cả mọi thứ của mình đều biến thành hư vô.

Không dám nhìn, nhìn miệng vết thương đã thối rữa của mình, cho nên cứ chịu đau, lúc tỉnh dậy giữa đêm dài, lại một mình trị thương.

Mưa càng lúc càng lớn, nhưng cô không có cảm giác, chỉ đi tiếp, giống như một các xác không hồn. Có phải vậy không, cả thế giới đều đã bỏ rơi cô?

Quá khứ ấy giống như cảnh quay chậm trong một bộ phim, chậm rãi trình chiếu hết lần này tới lần khác trong đáy lòng cô. Nụ cười của anh, những điều tốt đẹp của anh, lại tàn nhẫn như lưỡi dao sắc cắt vào người. Là ai đã từng nói nhỉ, vũ khí làm người ta tổn thương nhất, chính là khi đối phương tưởng rằng giấc mộng là thật, lại hung hăng tát một cái khiến cô ấy từ trong mộng tỉnh lại.

Hiện giờ, cô tỉnh lại từ trong mộng, sau đó cảm thấy thế giới này vừa lạ lẫm vừa lạnh như băng, còn cả khuôn mặt xa lạ mà tàn nhẫn đó nữa.

Cả đời chỉ cược một lần, mà cô thua hoàn toàn.

Cô ngồi phịch xuống đất, cô ngẩng đầu, lộ ra nụ cười kì dị, “Ông trời, vì sao ông phải đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”

“Vì sao những gì tôi muốn đều rời xa tôi?”

“Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Lần lượt cho tôi hi vọng, rồi lại tàn nhẫn cho tôi biết đó là hi vọng viển vông?”

Giống như đêm mưa bốn năm trước, rõ ràng ông trời ban cho cô một đứa con, rồi lại tàn nhẫn để cô đánh mất, máu loãng chảy từng chút từng chút trên người cô, tựa như thấy được sự vỡ vụn của tương lai.

Mà giờ, lặp lại giống như bốn năm trước, cô vuốt bụng mình, “Mẹ không bảo vệ được con nữa rồi sao?”

Môt tiếng sét vang vọng, cả người Thiển Y khẽ run. Cô bây giờ không có chút sức lực nào, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, cô đứng lên, lảo đảo mấy bước mới đứng vững. Nhìn cảnh vật xung quanh, cô mới bước đến một cửa hàng đã đóng cửa. Cô từ từ ngồi xuống, quần áo sớm đã ướt đẫm, nhưng cô cũng không để ý sẽ làm bẩn gì. Chỗ này cũng không thể trở thành nơi che mưa chắn gió, nhưng giờ phút này cô đã mệt lắm rồi, đã không còn muốn đi nữa, mà phía trước, dường như cũng vô cùng vô tận.

Vẻ mặt cô hốt hoảng ngẩn ngơ, cho dù dưới ánh sáng nhạt vẫn nhìn ra được sắc mặt cô trắng bệch.

“Em có ổn không?”

Phương Lan cầm ô đứng cách đó không xa, vẫn nhìn bóng dáng kia, giống như đang xác nhận gì đó, sau đó lại để lộ ra vẻ mặt khó tin, cuối cùng rốt cuộc vẫn đi qua.

Thiển Y ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ khiến cô không biết làm sao.

“Em không sao chứ?”

Phương Lan đưa Thiển Y về nhà trọ, lấy quần áo sạch của mình ra, kéo Thiển Y vào phòng tắm, “Em mau tắm đi, cứ để vậy tiếp sẽ cảm đấy.”

Vẻ mặt Thiển Y nhìn Phương Lan vẫn ngẩn ngơ, Phương Lan hơi bất đắc dĩ, “Cần chị giúp không?”

Lúc này dường như Thiển Y nghe rõ được, cô lắc đầu, sau đó đóng cửa nhà tắm lại.

“Người bà mang về từ đâu đó?” Bạn cùng thuê nhà Lý Diễm Hoa nhìn Phương Lan, hơi nhíu mày, “Bà đi mua thuốc cho tôi, sao mua về được một người luôn vậy?”

Nhắc tới chuyện này, Phương Lan không có ý tốt, “Mưa to như vậy, lại muộn nữa, hiệu thuốc đều đóng cửa cả rồi, tôi còn gõ cửa bảo người ta dậy thì tôi thấy ngại lắm.”

“Ơ ơ, tôi nói này, lần trước bà mắc mưa, là tôi mang ô đến cho bà đấy…”

Phương Lan không muốn tranh cãi với người này, “Bà bị bệnh thì nên đi ngủ đi!” Cô ném thuốc mua về được lên người Lý Diễm Hoa, Lý Diễm Hoa còn muốn hỏi chuyện thêm về Thiển Y, nhưng nhìn thấy biểu cảm không muốn nhiều lời thêm của Phương Lan thì hậm hực rời đi.

Phương Lan ngồi trên sofa, bật tivi lên, tiếng sét bên ngoài vẫn đùng đoàng như trước. Chị hơi kinh hãi, lại tắt tivi, tiện thể cũng rút nguồn điện ra. Thật ra, vừa rồi, cho dù cảm thấy bóng dáng kia giống như thế, nhưng chị không nghĩ đến thật sự là cô ấy. Thế giới này rất kì diệu, vậy mà chị lại lấy phương thức như thế gặp lại cô ấy.

Ánh mắt chị nheo nheo lại, nhớ về năm tháng ấy.

Khi đó chị còn đang học đại học, đơn thuần ngây thơ như rất nhiều cô gái, chờ mong một tình yêu say đắm kinh thiên động địa. Thẩm Thiển Vũ tình cờ đến trường của chị, có lẽ là bản tính nam sinh, Thẩm Thiển Vũ đứng một lát ở sân bóng rổ, rồi dứt khoát dấn thân vào trận chiến bóng rổ đó, hơn nữa Thẩm Thiển Vũ còn dẫn dắt đội đã gần thua như núi đổ trình diễn một cảnh tượng chuyển bại thành thắng đầy ấn tượng. Lúc ấy chị thật sự là nghé con mới sinh không sợ hổ, trong ánh mắt của nhiều nữ sinh đang vây quanh như vậy, chị thành công phá vòng vây, đưa chai nước trong tay mình đến tay Thẩm Thiển Vũ.

Lúc đó, Thẩm Thiển Vũ hơi sửng sốt, lập tức hơi tập trung nghĩ ngợi, lại giống như không thể tin, cuối cùng để lộ ra nụ cười sáng lạn. Chính là nụ cười ấy, khiến chị đi vào con đường không thể quay đầu lại. Bị những điều tốt đẹp của tình yêu xông vào não khiến mình mê muội, không hỏi anh vì sao chọn mình, dù rằng anh có rất nhiều lựa chọn tốt hơn.

Ở bên nhau lâu, đương nhiên cũng sẽ biết một vài thói quen nào đó của anh, thích mình lúc im lặng, không thích mình nói quá nhiều, sẽ nhìn sườn mặt mình chăm chú đến đờ đẫn, vốn nghĩ rằng đó là thói quen nhỏ nhỏ không ai biết của anh, cho đến cuối cùng mới hiểu được…

Anh là người vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng biết lúc ấy mình đã mang thai, rõ ràng biết lúc ấy chỉ cần anh lựa chọn mình, là có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Rõ ràng anh có thể tự giả bộ trước mặt mình, nhưng anh không chịu, ngay cả ảo tưởng hư vô cũng không cho mình chờ mong, chỉ để lại cho mình bóng lưng tàn nhẫn, cùng với vết thương mãi mãi không thể bù đắp lại.

Chỉ là, đều đã qua rồi, đều trở thành vết sẹo nhạt trong sinh mệnh rồi, cũng không đau, nếu không ai nhắc nhở, bản thân mình cũng sẽ không nhớ tới, nhưng nó có tồn tại, vào một lúc lơ đãng nào đó nó tự nhắc nhở mình.

Phương Lan lấy lại tinh thần từ trong thế giới riêng của mình, Thiển Y đã ra khỏi phòng tắm, bước đi của cô rất chậm, Phương Lan hơi híp mắt, sau đó tìm thuốc cảm ra, “Uống chút thuốc cảm đi này.”

Thiển Y vừa mới định nhận, lại nghĩ tới điều gì, hơi ngây ra, “Không cần. Bây giờ em không thể uống được.”

“Ừm.” Phương Lan gật đầu, cũng không gò ép, vốn muốn hỏi cô vì sao lại thành ra thế này, nhưng hiển nhiên đối phương không quá thích đề tài này, “Vậy bây giờ em thấy ổn chưa?”

Thiển Y gật đầu, sau đó đánh giá căn nhà, “Cảm ơn chị…”

“Chị là Phương Lan.” Phương Lan tốt bụng nhắc nhở đối phương.

Lúc này mắt Thiển Y hơi lóe sáng, rồi cô lập tức nhớ tới điều gì đó, “Bây giờ chị đang làm gì?” Thật ra vốn cô muốn hỏi bây giờ chị ấy có phải vẫn một mình không, nhưng đều đã qua lâu như vậy rồi, hình như việc này không cần hỏi đến.

“Đang học tiến sĩ, vậy đó.” Phương Lan nói qua loa, cũng không muốn nhiều lời lắm, “Cần chị báo cho chồng em không?”

“Không cần ạ.” Ngữ khí của Thiển Y hơi cứng ngắc.

“Vậy dù sao vẫn phải báo cho người nhà em chứ?”

Thiển Y suy ngẫm một hồi, “Vậy cũng không cần ạ, nếu em quấy rầy chị…”

“Cũng không phải ý đó đâu, chỉ là bên ngoài mưa lớn như vậy, mà em lại không về nhà, hẳn là họ sẽ lo lắng chứ.” Thấy Thiển Y tựa hồ không có hành động gì, Phương Lan hơi nhíu mày, “Vậy chị báo cho anh trai em nhé!”

Thiển Y không trả lời, xem như ngầm đồng ý.

Thiển Y hơi ngẩng đầu, có chút sửng sốt, cô cũng không nói cho Phương Lan biết số điện thoại của anh trai, sao chị ấy biết, hay là hai người họ vốn liên lạc? Nhưng mà, tất cả những điều này cũng không phải chuyện Thiển Y nên lo, ngay cả bản thân mình cô cũng không lo được kia mà.

Thẩm Thiển Vũ nhận được điện thoại của Phương Lan thì hơi giật mình, anh chưa từng nghĩ còn có thể có liên hệ với Phương Lan, lúc trước khi cô rời đi anh đã biết, giữa hai người họ đã không còn con đường cứu vãn nào nữa, anh cũng biết với tính cách của Phương Lan thì cô sẽ không chủ động liên lạc với mình, dù rằng mình chưa bao giờ đổi số điện thoại.

Nhưng, anh thật sự không nghĩ tới Phương Lan và Thiển Y lại đang ở cạnh nhau.

Không tự giác lái xe nhanh hơn, Thẩm Thiển Vũ nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, trong lòng cũng hơi phiền muộn. Anh lấy di động ra, tìm số điện thoại của Lạc Tử Thịnh, lúc đang chuẩn bị ấn nút gọi, anh đột nhiên thay đổi chủ ý. Anh vốn cảm thấy lúc Trần Nhất Tâm tới hỏi Thiển Y có nhà không đã có vấn đề, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, anh cũng không rõ. Rõ ràng Lạc Tử Thịnh đã đồng ý với anh sẽ đối tốt với Thiển Y, vì sao Thiển Y lại bỏ ra ngoài, còn trong thời tiết thế này nữa.

Hô hấp của anh hơi dồn dập, đây là điềm báo khi tâm tình anh không tốt.

Đi vào nơi mà Phương Lan nói, anh gần như không thể chờ đợi được, đối phường vừa mở cửa anh đã hỏi, “Thiển Y ở đâu?”

Phương Lan chỉ vào bên trong, thấy dáng vẻ lo lắng của Thẩm Thiển Vũ thì hơi cười khổ, anh vẫn không thay đổi, bất luận là lúc nào, quan trọng nhất vẫn là cô gái tên Thẩm Thiển Y đó, chỉ có Thẩm Thiển Y mới là người sống trong lòng anh.

Thẩm Thiển Vũ vừa đi vào đã thấy Thiển Y cuộn mình trên sofa, anh cảm thấy mình bị cảnh tượng trước mắt này làm cho hóa lạnh, “Thiển Y.” Giọng nói của anh hơi khàn, ngay cả bản thân anh cũng không phát giác.

“Anh.” Thiển Y ngẩng đầu lên, mày cau lại, ưu sầu không nói nên lời.

“Sao thế sao thể?” Thẩm Thiển Vũ có phần luống cuống, anh đi qua ôm lấy cơ thể hơi run rẩy của Thiển Y, mang lại ấm áp cho cô giống như bốn năm trước, anh mãi mãi sẽ là chỗ dựa của cô, mãi mãi đều không rời không bỏ cô.

“Anh.” Cô nên nói thế nào, cô nên nói gì đây.

“Sao thế?” Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Thẩm Thiển Vũ hơi lơ mơ, hai tay anh nâng mặt Thiển Y lên, “Nói cho anh biết, ai bắt nạt em, anh giúp em xử lý.” Màn đối thoại giống mỗi lần cô khóc ngày còn nhỏ, chỉ cần cô bị bắt nạt, anh mãi mãi là người đầu tiên đứng ra.

Nên nói thế nào? Từ trước tới nay đường đều là tự cô lựa chọn.

“Để anh lo lắng rồi đúng không?” Cô cười miễn cưỡng, “Tình hình Thẩm Thị bây giờ thế nào rồi?”

“Nha đầu ngốc.” Thẩm Thiển Vũ hoàn toàn thả lỏng người, “Em lo lắng chuyện trong nhà hả. Chẳng lẽ Tử Thịnh chưa nói gì với em sao? Khó khăn của Thẩm Thị đã được giải quyết rồi, nhưng mà đây đều là nhờ sự giúp đỡ của Tử Thịnh đấy, nếu không phải cậu ấy, có lẽ Thẩm Thị thật sự không tiếp tục được.”

Nhất thời, ánh sáng quay vòng, Thiển Y ngẩn người, “Có ý gì? Anh ấy giúp Thẩm Thị? Vì sao, vì sao anh ấy làm vậy?”

Thẩm Thiển Vũ nhìn dáng vẻ ngơ ngơ của Thiển Y thì hơi buồn cười, “Vì sao cái gì chứ, đúng là ngốc mà. Có điều Tử Thịnh làm vậy, hoàn toàn coi như trở mặt với bố cậu ấy, hơn nữa tất cả tiền vốn đều là từ Thịnh Nhân mà ra. Tin rằng lần này con cáo già Lạc Tử Thiên đó tức điên lên được ấy chứ.”

“Anh nói anh ấy giúp đỡ Thẩm Thị, để Thẩm Thị đi theo quỹ đạo bình thường?” Cái này và những lời Hạ Tư Linh nói hoàn toàn khác nhau, cùng với nhận thức trước đó của cô cũng hoàn toàn không giống, đây là vì sao.

“Đúng thế. Cho nên, em cũng đừng náo loạn cáu giận Tử Thịnh, dạo này cậu ấy sống cũng không dễ chịu gì.”

Thiển Y nhíu mày, cho nên anh mới nói anh thất nghiệp, cho nên anh mới rảnh rỗi như vậy, tất cả đều chỉ là vì anh giúp Thẩm Thị. Nhưng mà, vì sao Hạ Tư Linh phải nói vậy, còn cả tờ chi phiếu đó nữa. Đó là vì sao?

“Bởi vậy anh ấy sẽ mất đi Thịnh Nhân?”

Sắc mặt Thẩm Thiển Vũ cũng hơi thay đổi, anh gật đầu không nói gì.

Có thứ gì đó quay cuồng trong lòng, tất cả không phải như mình nghĩ, trong não cô nhất thời hiện lên vô số suy nghĩ, “Anh ấy và Hạ Tư Linh…”

Sắc mặt Thẩm Thiển Vũ cũng không tốt lắm, anh nhìn Thiển Y, sau đó nghiêm túc nói: “Thiển Y, em đã lựa chọn cậu ấy, vậy thì nên tin tưởng cậu ấy. Hơn nữa, em đã sớm biết mấy chuyện đó của cậu ấy rồi, lúc trước dưới tình hình như vậy em có thể lựa chọn trở thành vợ cậu ấy, vào lúc này sao lại bỏ cuộc giữa chừng? Đây không phải là em, không phải em gái dũng cảm của anh. Vả lại, anh hiểu Tử Thịnh, nếu không có lợi ích gì, cậu ấy sẽ không làm như vậy, nhưng lần này cậu ấy tuyệt đối giúp đỡ Thẩm Thị mà không có bất cứ lợi ích gì. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là em tin hay không mà thôi.”

Thiển Y há miệng, thế nào cũng không phát ra âm thanh gì được.

Suy nghĩ hoàn toàn không ăn khớp, cô ngây người nhìn Thẩm Thiển Vũ đang máy môi, yết hầu cũng đang di chuyển.

Thẩm Thiển Vũ quay đầu, nói những lời này mất sức thế nào, chỉ có bản thân anh biết rõ, nhưng, anh không thể ích kỉ. Anh biết, hạnh phúc của Thiển Y chỉ có người đó mới có thể mang lại được.

Phương Lan đứng một bên, chị hơi thở dài, thật không biết nên dùng từ ngữ thế nào để bình luận về tâm tình giờ phút này, người đàn ông vứt bỏ mình đó, giờ phút này đang đẩy người anh ấy yêu nhất vào lòng một người khác.

“Có lẽ em ấy mệt rồi, anh để em ấy nghỉ ngơi chút đi!” Phương Lan đi đến bên cạnh Thẩm Thiển Vũ, cười trầm.

Thẩm Thiển Vũ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Thiển Y thì yên lặng gật đầu.

Thiển Y đi vào căn phòng Phương Lan đã chuẩn bị.

Thẩm Thiển Vũ đứng ở ban công, nghe tiếng mưa rơi, anh chưa bao giờ bình tĩnh như giờ phút này, anh nghe thấy tiếng bước chân, “Cảm ơn em.”

“Không cần, em cũng không vì anh.”

“Xin lỗi.”

“Em hiểu.”

Trước giờ chị đều biết, anh không yêu chị, trước giờ chị đều rõ.

Thẩm Thiển Vũ vẫn gọi điện cho Lạc Tử Thịnh, anh vô cùng tin tưởng, giờ phút này, người đàn ông đó rất sốt ruột.

Lúc Lạc Tử Thịnh tới, vẻ mặt đều mỏi mệt, anh nhìn Thẩm Thiển Vũ, lại nhìn thoáng qua Phương Lan, rồi mắt liền hướng về nơi khác.

Phương Lan hơi ngạc nhiên, chị đương nhiên nhớ Lạc Tử Thịnh, thì ra có duyên như vậy, thì ra hai người họ dùng ánh mắt đó nhìn chị chẳng qua đều chỉ là bởi cùng một người.

“Cô ấy ở trong phòng.” Phương Lan nhắc nhở Lạc Tử Thịnh.

Lạc Tử Thịnh hơi ngây người, cẩn thận đi qua, nhẹ tay đẩy cửa ra, e sợ làm cô hoảng sợ. Trong phòng là một mảng tối tăm, khí lạnh đánh úp vào người, anh cảm thấy hơi bất an, nhanh chóng sờ tường bật công tắc. Đèn sáng, nhưng trong phòng lại trống không.

Anh chưa từng nôn nóng như hiện tại, giống như trái tim cũng không phải của mình nữa, tất cả máu đều sôi sùng sục.

Anh lao ra, “Thiển Y đâu?”

Nhìn thấy phản ứng của Lạc Tử Thịnh, Thẩm Thiển Vũ lập tức biết đã có chuyện, anh nhìn Phương Lan. Phương Lan cũng không biết làm sao, nhanh chóng lục tìm khắp nhà, “Chẳng lẽ cô ấy đi rồi?”

“Mưa to như vậy, cô ấy có thể đi đâu?” Lạc Tử Thịnh thở gấp gáp không ổn định, bên ngoài sét lóe lên, cô sẽ đi đâu chứ, sức khỏe cô vốn không tốt, hơn nữa, bây giờ cô còn mang thai con của anh, con của anh. Vậy mà anh không thể bảo vệ cô cho tốt, vậy mà anh không biết cô ở nơi đâu.

Lạc Tử Thịnh xông ra như bay, Thẩm Thiển Vũ đuổi theo, “Ông đừng kích động, tôi đi tìm cùng ông.”

Phương Lan ngẩn người, cũng không tiến lên, chị biết, có hai người đàn ông đó, chị căn bản không cần lo lắng cho cô gái may mắn kia, mà chị, trình diễn xong rồi, đã sớm nên rời rạp hát. Từ quá khứ đến hiện tại, phồn hoa, trước giờ đều không liên quan đến chị.

Lạc Tử Thịnh thật sự mất lý trí, vừa vào xe đã phóng nhanh đi. Thẩm Thiển Vũ cũng không ổn hơn bao nhiêu, anh cảm thấy mình sắp điên rồi, vừa rồi rõ ràng vẫn ổn, vì sao chớp mắt đã thay đổi?

Lạc Tử Thịnh cảm thấy mình như từ trên mây ngã xuống đáy vực, vừa rồi vui mừng chạy tới, chỉ để có thể nhìn thấy cô, vậy mà cô lại xoay người rời đi. Giống như đang tra tấn anh, đang thử thách anh, anh không sợ thử thách, nhưng cô nhất định phải bình yên vô sự. Cô có thể đánh anh mắng anh, nhưng nhất định không thể tự tra tấn mình.

Khi anh nhìn thấy tờ giấy chứng nhận mang thai đó trong phòng cô, anh cảm thấy mình điên mất rồi.

Cô mãi mãi đều như vậy, không nói bất cứ điều gì, từ trước tới nay đều bắt anh lựa chọn, vứt tất cả lại cho anh.

Cô thích anh, cô cũng không mở miệng. Cô mang thai con của anh, cô vẫn nhịn không nói, cho đến khi đứa bé mà ngay cả cơ hội gặp mặt anh cũng không có đó mất đi, cô vẫn không chịu tiết lộ một chút nào. Hai người kết hôn, cô vẫn không chịu nói cô yêu anh. Cô lại mang thai con của anh, cô vẫn nhẫn nhịn, vẫn không chịu nói với anh. Anh xấu xa như vậy sao? Không đáng để cô tin tưởng như vậy sao? Vì sao cái gì cô cũng không chịu nói với anh, không chịu để anh chia sẻ với cô một chút xíu nào?

Câu yêu anh khó nói đến vậy sao?

Vì sao tất cả mọi người đều biết cô yêu anh, mà anh lại là người cuối cùng biết? Cô nghĩ rằng anh là tên đàn ông không có trách nhiệm, hay là cảm thấy anh không mang lại hạnh phúc được cho cô? Trước mặt nhiều người như vậy, còn có thể dõng dạc nói lấy anh chỉ là vì không muốn lấy một người xa lạ.

Cô thật sự, thật sự sắp bức điên anh rồi.

Anh lái xe, ngay cả bản thân anh cũng không biết phải lái đi đâu.

Mưa to như vậy, cô sẽ chạy đi đâu? Có thể gặp người xấu không, có thể xảy ra chuyện gì không? Cho dù không, vậy nhất định cũng sẽ bị bệnh, vốn sức khỏe đã không tốt, bây giờ còn mang thai con của anh. Anh thật sự muốn túm cô lại, rồi dạy cho cô một bài.

Anh kít phanh cho xe dừng lại bên đường, điện thoại vẫn thông với Thẩm Thiển Vũ, vẫn hỏi đối phương tình hình bên đó.

Cô sẽ chạy đi đâu?

Chết tiệt. Anh đập mạnh tay lái, lại nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh.

Nơi này, nơi này gần nơi đó như thế.

Anh đột nhiên cười khẽ, giống như một kẻ điên, trong lòng tràn đầy chờ mong, anh tăng tốc.

Nhà trọ hồi đó, giờ đã hơi cũ, pha lẫn chút mùi của năm tháng.

Thiển Y vô tri vô giác đến đây, chính là ở đây, lúc trước cô ở đây, đánh mất đứa con đầu tiên của mình. Cô sờ tường, thời gian như lướt qua đầu ngón tay cô, tay cô dừng trên một cánh cửa. Lúc ấy, cô bất lực như thế, vẫn luôn gõ cánh cửa này, gọi “Tử Thịnh” hết lần này đến lần khác, nhưng anh không ở đây, anh không ở đây một lần nào. Anh không trả lời, anh không xuất hiện, sao anh có thể xuất hiện được, anh ở bên kia bán cầu, ở một đất nước xa xôi khác.

Gió lạnh thổi tới, từng đợt lạnh căm, quần áo lại ướt đẫm, dán vào da, dường như có thể rét lạnh đến thấu xương.

Cảm giác lạnh băng này lan tràn toàn thân, cô khẽ run lên.

Anh không ở đây, từ đầu đến cuối đều không ở đây.

Cô ngổi xổm ở cửa, giống như năm đó, cô hi vọng anh xuất hiện biết bao, có thể xuất hiện bên cạnh cô, có thể cho cô một tia hi vọng. Nhưng bất luận cô gọi tên anh thế nào, từ đầu đến cuối anh đều không xuất hiện, từ đầu đến cuối anh đều không ở đây.

Cô khàn giọng gọi như vậy, dùng hết sức lực gõ cửa, vẫn gọi tên anh, trong tiếng sấm rền vang, âm thanh của cô đều trở nên thê lương, nhưng anh vẫn không ở đây.

Đó là chất độc trong lòng cô, thấu ruột đục xương, vĩnh viễn không quên.

Trong mưa, cô chờ mong như thế, cho đến khi bụng đau đến khó mà chịu nổi, cô hiểu có thứ gì đó đang rời xa mình, cô muốn bảo vệ đứa bé ấy biết bao, chỉ vì đứa bé đó giữ lại dòng máu của anh, là cốt nhục của anh. Cô hi vọng anh có thể nhìn thấy đứa bé đó biết bao, nhưng máu nhuộm đỏ mắt cô, chỉ để lại trong mắt cô những giọt lệ.

Cô an tĩnh ngồi đó, vùi đầu vào đầu gối.

Chuyện cũ lơ lửng trong đầu cô, cô chỉ biết cô đang chờ anh, vẫn luôn chờ anh, chờ anh yêu cô, chờ anh ở bên cô, chờ anh không rời không bỏ cô.

Cơn gió đang gào thét, tiếng mưa rả rích rơi, tiếng đêm cô tịch mà bi thương, tiếng sấm gõ vào thần kinh cô. Cô cúi thấp chôn đầu vào đầu gối.

Đột nhiên, có tiếng bước chân quen thuộc.

Giật mình như mộng, cô chậm rãi ngẩng đầu.

Chống lại một đôi mắt quen thuộc.

Tựa như con thuyền phiêu bạt nhiều năm giữa biển rộng, rốt cuộc từng bước từng bước tìm được bến đỗ thuộc về mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.