Vệ Cát nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Có gặp hay không?
Dù sao ngữ khí của hắn cũng không phải tức giận như ngày hôm đó, tới đi, ra sao thì ra. Nghĩ vậy, Vệ Cát mặc áo khoác, xỏ giày ra ngoài. Người quản lý nhận thẻ học sinh từ tay cậu, nói.
“Em không nghỉ đông à?” Cô thừa nhận là cô hay nhiều chuyện, nhưng người nhốt mình từ sáu giờ sáng đến bây giờ thì khá là lạ.
“À, em rảnh rỗi nên đọc sách thôi. Chẳng phải chị cũng không nghỉ đó sao?”
Vệ Cát chỉ chừa lại cho cô quản lý một bóng lưng thẳng tắp, thất thần tiến về phía trước. Nhiệt độ buổi trưa không lạnh lắm, nhưng hai bàn tay gầy gầy của cậu đã lạnh buốt, đông cứng trong túi áo.
Gặp hắn rồi, nên nói gì đây? Im lặng? Vương Túc Nghiêu nói với cậu rằng hắn bị bỏ thuốc, cậu không biết, lời này có đáng tin không nữa.
Vương Túc Ngạn đứng chờ ngoài cửa, lâu lâu lại nhìn quanh hành lang. Chiều hôm qua về nhà đã không thấy cậu, hắn lo lắng đi tìm gần hai tiếng đồng hồ, kết quả là Vương Túc Nghiêu gọi điện nói cậu đã về kí túc xá. Sáng sớm định bụng sau khi ,chơi bóng rổ thì ghé qua phòng đối diện tìm người, rốt cuộc người đi mất tăm.
Hành động của mình thực sự rất quá đáng, Vương Túc Ngạn, mày là cầm thú. Vương Túc Ngạn đứng ngồi không yên, hắn xoay mũi giày tứ phía, mỗi giây chờ đợi đều làm hắn nóng lòng. Hắn đi đến lan can, cúi người nhìn xuống, thấy có một bóng người gầy gầy rất giống cậu đang chầm chậm bước đi dưới tán lá, hắn mừng như điên, vội vàng chạy xuống.
Vương Túc Ngạn đuổi theo bóng lưng người đó, dùng sức gọi lớn.
“Vệ Cát!!!”
Người đó thấy cả con đường chỉ có mỗi mình mình, dù tên không khớp nhưng theo phản xạ, cậu ta quay đầu lại. Gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, như khắc sâu vào trí nhớ đột ngột hiện ra. Nhất thời, Vương Túc Ngạn và người kia cùng kinh ngạc nhìn đối phương, một chữ bẻ đôi cũng không cất thành lời.
“Anh Vương Túc Ngạn?” Người kia dè dặt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng của hai người.
Một lúc lâu, Vương Túc Ngạn vẫn không thể trả lời, ngây người nhìn cậu con trai có dáng người hao hao Vệ Cát.
Người kia tiến gần lại một bước, Vương Túc Ngạn vẫn đứng im như trời trồng, đến khi bàn tay lạnh toát của cậu ta chạm vào bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của hắn, tóc mái loà xoà của người kia phất phơ trước mắt hắn, hắn mới tỉnh lại trong cơn ngạc nhiên. Ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét, nhưng thái độ thực bình thản, mặc cho cậu ta cầm tay mình nâng lên, sau đó hà hơi.
“Túc Ngạn, anh lại quên mang găng tay. Khi trước cũng thế, hèn gì khi nào tay cũng lạnh như băng.”
Vương Túc Ngạn giật tay ra, khoé môi giật giật nói.
“Andy, tại sao lại ở đây?”
Người con trai tên Andy khẽ cười, chính nụ cười vừa ngây ngô vừa quyễn rũ này đã làm con tim Vương Túc Ngạn thổn thức, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy nó quá giả tạo. Andy thân thiết khoác vai hắn như một người anh em.
“Em muốn về Trung Quốc học đại học, không tốt sao? Về Trung Quốc rồi, anh nên gọi em là An Tường chứ, em cũng có tên Trung mà.”
Vài năm về trước, người con trai thanh tú và thuần khiết như một hạt sương sớm, quả nhiên, thời gian có thể làm thay đổi tất cả.
“Không về với ba tôi sao?” Hắn cũng không biết vì sao lại bật ra câu hỏi đó.
Andy cười lắc đầu, “Như vậy thì còn mặt mũi để gặp anh ư?”
Vương Túc Ngạn cũng chỉ khẽ gật đầu. Thấy hắn không nói gì, Andy thoáng thất vọng. Hai người dù sao đã từng có khoảng thời gian yêu nhau nồng nhiệt, bây giờ cư xử như người xa lạ, cảm giác có chút tệ.
“Lâu rồi không gặp, ôm em một cái được không?”
Người này không biết xấu hổ hay điềm nhiên thật sự? Đây là câu hỏi trong bao nhiêu năm qua vẫn không có lời giải đáp. Hắn bình thản như không, đưa tay quàng hờ qua vai Andy, khách sáo như các đối tác gặp nhau. Ngược lại, Andy sung sướng ôm chặt hông hắn, đầu dụi vào ngực hắn....như trước đây.
Ngoài cảm giác ôm một người thân thuộc như Vương Túc Nghiêu hay Vương Túc Tranh, Vương Túc Ngạn chẳng còn cảm thấy gì nữa. Chỉ khi ôm gấu nhỏ mềm mại vào lòng, hắn mới có xúc động muốn ôm cậu mãi, những điều khác, không cần quan tâm. Đến khi Vương Túc Ngạn thả Andy ra, hắn bất giác có dự cảm không hay.
Dự cảm không hay đó, chính là Vệ Cát. Đường từ thư viện về kí túc xá không hẳn là xa, nhưng cậu cố tình bước thật chậm để bình ổn tâm trạng. Ai ngờ khi đã bình lặng, lại thấy cảnh tượng đằm thắm này đây. Từng hạt tuyết li ti rơi trước mặt cậu, nhưng không thể làm mờ hai bóng người ôm nhau gần hàng cây trơ trọi lá.
Andy từ đầu đến cuối chỉ cười cười, khoác tay hắn một cách thân mật, nói.
“Đi ăn không, em mời?”
Vương Túc Ngạn ngay lập tức từ chối, “Tôi có hẹn rồi, tạm biệt.”
Quay lại liền thấy khuôn mặt trắng bệch của Vệ Cát. Hai người cứ thế cách nhau một con đường nhỏ dẫn vào kí túc xá, tôi không qua, anh cũng không qua.
Vệ Cát thừ người giây lát, sau đó lẳng lặng đi về hướng ngược lại, đi vào kí túc xá xem như chưa thấy gì. Hắn, có bao giờ từng nghĩ đến cảm nhận của cậu không? Ôm người yêu cũ trước mặt người yêu mới, vậy mà cậu cứ nghĩ, chỉ đứng đó một lúc thôi, hắn sẽ đi về phía mình, nhẹ nhàng ôm lấy mình và giới thiệu với cậu trai kia: Đây là người yêu anh.
Nghĩ nhiều quá rồi, chính mình muốn làm khổ mình mà. Người con trai kia là người yêu cũ của hắn khi còn ở Thuỵ Sĩ, Vương Túc Nghiêu đã từng nói qua, là một người có thân hình cao gầy, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú động lòng người, đặc biệt là nụ cười rạng rỡ như nắng. Chứng kiến dung nhan của cậu ta trong ảnh chụp, Vệ Cát cảm thấy, mình chẳng là gì cả.
Hai người gương vỡ lại lành, muốn nối lại tình xưa sao? Có lẽ tôi đã làm kì đà cản mũi rồi. Uất ức trào dâng trong lòng Vệ Cát, cậu chỉ biết cúi gằm mặt đi về phía trước, càng nhanh càng tốt. Tủi thân dồn nén bao ngày qua ứ đọng thành một cục ở cổ, nuốt vào không được, nhả ra cũng không xong.
Vương Túc Ngạn nhìn bóng người xa dần chợt hoảng hốt, vội vã đuổi theo. Để cậu ấy nhìn thấy mình cùng người khác ôm ấp, chắc chắn gấu nhỏ sẽ nổi giận, nhưng bằng sự im lặng.
Andy nhún vai, coi như chuyện không liên quan đến mình. Chà, người yêu mới trong truyền thuyết đây sao? Bộ dáng không tệ...
“Vệ Cát, đợi đã!”
Cậu chạy càng nhanh hơn, cậu không muốn nghe bất cứ điều gì hết!!!
Vương Túc Ngạn đuổi đến tận sảnh kí túc xá, nhưng cậu đã vào thang máy. Hắn cuốc bộ lên lầu, dùng hết sức để chạy thật nhanh. Vệ Cát đanh mặt muốn mở cửa phòng, nhưng phát hiện ra mình quên lấy chìa khoá phòng gửi ở dưới lầu, cậu thở dài ngao ngán, trốn chạy làm gì nữa, còn đường để chạy sao.
Ngẩng lên liền thấy Vương Túc Ngạn chống hai tay xuống gối thở hổn hển đứng trước mặt, tay nắm chặt chìa khoá. Vệ Cát chờ hắn khôi phục hô hấp, ngữ khí lạnh lùng:
“Có thể đưa em chìa khoá không?” Xưng hô vẫn thân mật như vậy, như ngữ điệu trong giọng nói đã khác.
Vương Túc Ngạn nhìn vào mắt cậu, lấy điện thoại trong túi gọi đến quán cơm cậu thích dùng, gọi bốn phần cơm, Vệ Cát nhẫn nại đợi hắn nói chuyện điện thoại, lợi dụng một phút lơ đễnh của hắn, cướp lấy chìa khoá trong tay Vương Túc Ngạn, mở cửa.
Cậu vào trong phòng, Vương Túc Ngạn cũng nhanh chóng vào theo, cậu mặc hắn muốn làm gì thì làm, còn mình thì chui vào phòng tắm, khoá cửa. Ngồi trong đó rất lâu, Vệ Cát không ngừng suy nghĩ về mối quan hệ giữa cậu và hắn. Phiền muộn hết mức, bực mình chết toi!!!
Ghen tuông quái quỷ này, mi còn định hành ta đến bao giờ? Andy, Andy, Andy... Trong đầu cậu toàn là cái tên này. Vệ Cát cởi phăng áo khoác, vứt sang một bên, nhìn mình trong gương, nheo nheo mắt mấy cái rồi vò đầu bứt tóc.
Mi chẳng là gì của người ta hết phải không? “Người yêu”, hai từ này có phải rất dễ nói ra? Vệ Cát chỉ muốn chui rúc vào một xó xỉnh không ai hay biết mà trốn tiệt trong đó, để sự lạc lõng và cô đơn bao lấy mình.
Vương Túc Ngạn đứng ngoài cửa, cánh tay muốn gõ lên cửa phòng tắm, nhưng lại thôi. Gấu nhỏ khi giận sẽ rất bướng bỉnh, hắn chỉ còn cách ngồi đợi ở ngoài.
Người giao hàng đến trước phòng, đưa bốn phần cơm cho Vương Túc Ngạn. Hắn mang vào trong, thở dài. Em muốn ngồi trong đấy bao lâu cơ chứ? Đã hơn ba mươi phút rồi.
“Vệ Cát.”
Bên trong không trả lời. Cậu chỉ nhìn cánh cửa phản chiếu bóng đen, cơn ghen vẫn còn chưa nguôi, cậu sẽ không vì một câu nói của hắn mà ra ngoài.
“Tiểu Cát Cát.”
Vệ Cát trừng lớn mắt nhìn bóng đen không mảy may di chuyển kia, ai mà biết tên cậu khi gọi thế này sẽ đáng yêu như vậy chứ. Trong lòng có chút buồn cười...
“Cơm thịt bò em thích, có bốn phần.”
Anh nghĩ em là heo à? Dùng thức ăn là dụ được chắc? Vẫn im lặng.
“Andy...”
Nói đến đây, Vệ Cát bỗng run lên, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
“Đã là quá khứ rồi, chỉ là ôm xã giao thôi.”
“Về việc tối hôm đó, anh xin lỗi.”
Bỗng dưng...mềm lòng rồi...
“Làm em tổn thương, là anh sai. Chuyện nhà anh, thực sự rất phức tạp...”
Vệ Cát muốn mở miệng, nhưng chỉ phát ra được một âm mũi. Vẫn còn giận lắm, nhưng biết sao được chứ, cậu yêu hắn như vậy mà...
Vệ Cát muốn giẫm lên bản tính hay mềm lòng của mình, cậu hít một hơi, mở cửa. Ngước ánh mắt ảm đạm lên thì nhìn thấy tia mừng rỡ trong mắt hắn, cậu không biết phải nói gì, những lời dự định trong đầu bay đi chỗ nào. Vương Túc Ngạn cũng không nói gì, chỉ ôm cậu thật chặt.
Mãi một lúc lâu sau, Vệ Cát bừng tỉnh, giãy giụa tay chân, Vương Túc Ngạn mới thả cậu ra, đưa bốn phần cơm trước mặt cậu, sau đó từ tốn trần thuật.
“Ăn đi, gần một giờ chiều rồi.”
“Em nói cha mẹ em từng là nhân viên Châu Vương, còn nhớ chứ?”
Vệ Cát gật đầu, “Ừm.” Cậu chăm chú nhìn hắn, có vẻ như, hắn sắp nói với cậu, một chuyện vô cùng quan trọng.
“Ông chủ của bọn họ, là cha anh. Họ từng có mâu thuẫn rất lớn, không phải dùng lời nói là có thể giải quyết được.”
Hắn kể cho cậu nghe về ân oán của ba người trong quá khứ, từng việc, từng việc một, khiến cậu ngỡ ngàng. Thứ ánh sáng mờ mịt kia, cuối cùng đã loé sáng mạnh mẽ. Cậu nghe đến đầu óc mụ mị, miếng cơm trong miệng không thể nuốt nổi.
Ai nói xã hội ngày càng hiện đại thì suy nghĩ của con người ngày càng phức tạp? Thực tế chứng minh, ngay cả những thế hệ ngày trước, họ đã có những toan tính còn ghê gớm hơn. Vệ Cát không thể hiểu, họ hận thù nhiều như thế, cứ nhất định phải làm tổn thương nhau, thương tích đầy mình mới chấp nhận buông tha? Hay còn vì lý do nào khác? Hoặc có thể, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, những người ngoài cuộc, chỉ là kẻ qua đường, chẳng hiểu sự tình, cũng chẳng thèm quan tâm.
“Cha anh, sau khi ra tù liền liên kết với một số người có tiếng tăm trong giới kinh doanh và bất động sản, thành lập một công ty riêng, phất lên nhanh như diều gặp gió. Anh nghe nói, cha mẹ em rất có hứng thú với đầu tư bất động sản, không nghi ngờ người của ba anh tiếp cận họ là có mục đích, vì lợi ích trước mắt mà đặt cược. Rốt cuộc giá đất rớt giá trầm trọng, họ không chỉ mất gần hết tài sản bao năm tích cóp, mà còn bị hầu toà vì tội tiếp tay gian thương mua bán bất chính. Đương nhiên, việc này cha anh đã sắp xếp rất kỹ càng, chỉ cần đợi họ rơi vào bẫy, hoàn toàn không để lộ bất kì dấu vết nào sau khi hoàn thành phi vụ. Họ vì cú sốc quá lớn mà rơi vào tình trạng khủng hoảng, cha em bị tâm thần, do uống quá nhiều thuốc an thần mà qua đời, mẹ em thì bị bỏ thuốc. Đều là do, cha anh làm...”
Suy nghĩ non nớt của thiếu niên hai mươi tuổi, sự bao dung của thiếu niên hai mươi tuổi, chưa đủ trưởng thành để hiểu sự phức tạp của một vấn đề. Cậu đột nhiên nhận ra, đấng sinh thành mình từng tôn kính, đi đâu cũng nói tốt về họ, nhưng Vệ Bạch thì ngược lại, cậu nhóc chưa bao giờ nói cậu tự hào về cha mẹ mình, cậu chỉ nói, cha nuôi rất tốt.
Cũng nhận ra rằng, cha mẹ mình bị bức tự sát. Nhưng dù thế nào, họ vẫn là người sinh ra cậu, là người cậu mãi hướng về, họ có là người tốt hay người xấu, thì đã sao chứ. Lòng cậu trùng xuống một khoảng không vô đáy, tất cả dường như nghẹn lại trong họng, không hề nhận ra mình vì kích động mà hộp cơm đã trượt xuống sàn tự lúc nào.
Một câu nói cuối cùng của Vương Túc Ngạn hoàn toàn đánh tỉnh cậu.
“Cha anh làm như thế, em...có hận ông ta không?”
Hận? Không hận?
“Còn tối đó, anh bị bỏ thuốc, nên có những hành động rất quá đáng. Khi anh tỉnh dậy, bên cạnh em là ông ta, cho nên...”
“Cho nên anh tức giận với em?” Vệ Cát buông ra câu nói rất bình thản, “Vì sao cha anh lại làm như thế? Cha mẹ em, chưa đủ sao?”
Câu nói có phần chua xót cùng thê lương như một cây kim nhọn đâm vào tim Vương Túc Ngạn, khoé miệng nhếch lên của cậu làm hắn đau lòng, muốn giang tay ôm cậu vào lòng, nhưng cậu từ chối. Sự hụt hẫng vô danh lấn át con ngươi hắn.
“Vì anh...không phải con ruột cha anh, nói xem, thật nực cười đúng không?”
Đầu cậu hôm nay tiếp nhận không ít thông tin, bây giờ lại thêm một tiếng nổ “đoàng”, đầu cậu tựa hồ sắp nổ tung rồi. Vương Túc Ngạn, hắn thực sự không phải con ruột của Vương gia??? Ai nói với tôi, đây là đùa đi.
Cậu trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng lắp bắp hỏi.
“Tại...sao???”
Vệ Cát bất giác để ý, nụ cười trên môi Vương Túc Ngạn, còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh là con của mẹ và một người đàn ông khác, sau khi ẩu đả với ông ta, bà cưới cha anh, cũng chẳng biết vì lý do gì. Cha anh có lẽ đã xác nhận DNA, sau đó mới làm những việc ông ta cho rằng đó là việc đúng đắn mà ông ta nên làm.”
Giọng hắn điềm nhiên như không, có mệt mỏi, bất lực, quan trọng hơn cả là thất vọng. Vương Túc Ngạn nói ra những suy nghĩ trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm phần nào.
“Cuộc đời sống chẳng bao nhiêu năm, cha anh lại dùng gần một nửa đời người để trả thù, có đáng hay không? Ông ta không biết mệt, nhưng anh thì có.”
“Em có muốn biết, chuyện của anh và Andy không?” Hắn bỗng hỏi.
Vệ Cát trầm ngâm, bàn tay khẽ miết gấu quần, cậu buồn tủi, hắn thì không sao? Biết được quá khứ đau khổ của mình là một chuyện, có vượt qua hoài niệm hay không, lại là một chuyện khác. Những lời hắn thốt ra, êm ái như dòng suối, không thù hận, cũng không trách móc, giống như chuyện đó đối với hắn đã là một lẽ đương nhiên, không thể trốn tránh.
Cậu sắp khóc rồi... Làm sao đây?
Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày cậu phải hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh nữa, chỉ biết giờ đây phải làm hành động đó một lần nữa, âm thanh phát ra run run.
“Có.”
Vương Túc Ngạn một lần nữa mỉm cười, chỉ cần cậu nguyện ý tin tưởng hắn, hắn sẽ đáp lại bằng chân tình. Đau khổ nào chưa trải qua, kể cho người mình yêu nghe, chỉ là để cậu ấy hiểu rõ hơn về con người mình, không phải sao?
“Anh và Andy quen nhau ở trường cấp ba tại Thuỵ Sĩ, tụi anh bằng tuổi nhau. Cậu ấy rất hoạt bát, năng nổ, ăn nói khéo léo, thành tích học tập không tệ.”
Bỗng dưng thấy hắn khen ngợi người yêu cũ, mặt Vệ Cát xị xuống thấy rõ, mắt mở to như đèn ô tô. Vương Túc Ngạn biết gấu nhỏ nhà hắn ghen tị, cười cười xoa đầu cậu, kéo cậu lên giường.
“Mặt khó coi quá đấy!”
“Liên quan gì đến anh!!!”
“Em ghen hửm???”
“Không kể đúng không, em đi.” Vệ Cát thẹn quá hoá giận, cắn bả vai hắn một cái.
Vương Túc Ngạn ôm cậu, kể, “Này, anh đang kể mà. Sau khi giải bóng chuyền ở trường kết thúc, Andy đã chủ động làm quen với anh, sau đó đi học chung, đi ăn chung. Tình cảm bạn bè lâu ngày thành tình yêu, anh không ngờ, mình lại thích con trai. Mùa hè năm sau, anh và Andy về nước nghỉ hè, cha anh ra sân bay đón anh, nhưng mắt luôn nhìn chằm chặp vào Andy, nhìn ánh mắt đó, thực sự rất buồn nôn. Anh không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào cách cư xử của Andy bắt đầu thay đổi, khắc khẩu nhau rất nhiều lần.”
“Sau đó, Túc Nghiêu đã kể với em chưa?”
Kể rồi, rất nhiều là đằng khác. Buổi sáng đó, Vương Túc Nghiêu đã kể cho cậu nghe kha khá về Vương gia, bởi Vương Túc Ngạn quá kín miệng, nên Vương Túc Nghiêu chỉ có thể kể cho Vệ Cát nghe những chuyện xảy ra sau đó. Andy thay đổi, lên giường với cha hắn, lại bị hắn phát hiện vào sáng sớm hôm sau. Đối với việc người yêu kình phản bội, hắn vẫn điềm nhiên bỏ đi là thế. Vệ Cát nhớ lại lần trước, không khỏi cảm thấy rùng mình, tưởng tượng cảnh tượng ông ta nằm bên cạnh mình trong tình trạng loả thể, cảm giác buồn nôn của Vương Túc Ngạn, cậu cảm nhận được rồi.
Nhưng nhờ bạn Vương Túc Ngạn, Niên Mặc Diễn điều tra một số việc, hắn không trách Andy. Cậu ta có gia cảnh khốn đốn, Vương Úc Hạo giúp cậu xoay sở, tiền trao cháo múc. Bản thân mình chưa có nền tảng kinh tế, cậu ta chưa nói ra mấy lời quá đáng đã là nể mặt hắn rồi. Đau khổ làm gì cơ chứ, nhưng mỗi khi nhìn căn phòng gần cầu thang kia, kí ức ùa về khiến hắn không thoải mái, vậy thôi. Vì bị phản bội là một cảm giác không tốt chút nào.
Vệ Cát ngả người vào lòng hắn, vuốt ve mái tóc mềm mại, khẽ nói.
“Khi anh say, nói ra những lời đó, là nói... Andy?”
Vương Túc Ngạn lắc đầu, “Anh không nhớ gì hết.”
“Xạo sự.” Vệ Cát vẫn còn canh cánh trong lòng, hình bóng Andy, đã thực sự rời khỏi tâm trí Vương Túc Ngạn chưa?
“Anh, chưa bao giờ ghen vì cậu ta.”
“Hả?????” Chưa bao giờ sao?
Vậy mà với mình, hắn đã ghen rất nhiều lần, lần nào cũng sừng sỏ.
Vệ Cát không nói nữa, ôm hắn thật chặt, mười ngón tay lồng vào nhau, cậu chủ động rướn người, đặt lên môi hắn một cái hôn.
----------•----------
Kì nghỉ đông đã qua, mọi người trở lại trường trong tâm trạng vô cùng chán chường. Cái giờ đáng lẽ phải cuộn mình trong chăn ấm cả ngày, ăn một bát mì cay xuýt xoa, đành phải đợi đến năm sau. Lạc Khả từ chuyến đi Thượng Hải trở về, trong lòng hết bất an này đến bất an khác.
Đầu tiên là mẹ cậu, Hiểu Tuệ gọi điện, nói rằng muốn cho cậu sang Mỹ du học sau khi hết năm học này.
Thứ hai, chú hai cậu, Phó Luật Khiếu, điều Phó Luật Hàm về nhà chung, không cho hắn ở căn hộ riêng nữa.
Lạc Khả mặt mày ủ rũ tiến vào trường, Vệ Cát cùng Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng từ đâu đi đến vỗ vai cậu thình thịch, cười toe toét.
“Tiểu Khả, cậu bị táo bón à?”
Vệ Cát, cái miệng cậu thúi lắm, nhưng có lẽ là vậy đấy.
“Sao thế, đi Thượng Hải không vui sao?” Triệu Lệ Hoằng vui vẻ nói.
Lạc Khả lắc đầu, vô thức siết quai cặp khi nhìn thấy Phó Luật Hàm và Vương Túc Ngạn đi từ phía xa xa, “Không. Rất vui mà, chỉ là tôi hơi đau bụng.”
Diệp Tư Hạ hồn nhiên chen vào, “Tới tháng à?”
“Cmn, cậu đi chết đi. Miệng chó không thể nhả được ngà voi mà!!!!!” Lạc Khả đá Diệp Tư Hạ một cái, lườm rách mắt cậu ta.