Vào một buổi chiều thành phố A trời mây quang đãng, tôi lết ra khỏi cái
phòng tự học thần thánh của trường. Tay ôm một đống tài liệu chẳng nhìn
được hình dạng lúc ban đầu. Đại khái là có mấy tờ giấy đã bị vò nát, rồi quyển sách gấp đủ loại nếp gấp. Thật ra, đây không phải là sách của
tôi, chỉ là sách tôi nhặt được ở phòng tự học, bởi vì có mấy quyển sách
đọc rất hay ho. Thế nên tôi quyết định mang theo nó về nhà, khi nào rảnh rỗi thì đọc để giết thời gian. Để không phải ngày nào cũng nghe đi nghe lại mấy câu chuyện cười đã đi vào lịch sử của Hứa Kinh.
Tôi định mang hết tập sách đi về, lại nhớ ra hôm nay có hẹn với Lý Hiển
đi thư viện. Đừng nghĩ ngợi lung tung rằng chúng tôi đi hẹn hò đó nhé?
Bởi vì hôm trước Lý Hiển bảo với tôi, anh đang theo đuổi một cô bạn cùng khối. Mà với cái tính “hẹp hòi” không thể nào bỏ được của anh, chỉ còn
cách duy nhất là đến thư viện “xin” sách. Tôi còn không dám nghĩ đến lúc cô bạn mà Lý Hiển đang theo đuổi biết được sách này không phải là do
anh ta thật lòng mua tặng sẽ có phản ứng như thế nào.
Ngày hôm đó,
tôi đợi Lý Hiển cả một buổi. Từ lúc mặt trời vừa lui về chân trời phía
Tây, cho đến khi trời sẫm tối vẫn không thấy bóng dáng Lý Hiển đi xuống
lầu. Tôi cẩn thận nhớ lại xem Lý Hiển có từng dặn dò tôi hôm nay anh bận việc gì không. Thật là tôi chẳng nhớ ra được gì hết. Tôi chỉ nhớ, một
buổi chiều của mấy ngày trước, Lý Hiển nói với tôi, “Thứ sáu tuần này có rảnh không? Đi thư viện cùng tôi đi?“. Ngoài ra, tôi chẳng nhớ ra được
cái mô tê nào hết.
Đợi một lúc nữa cũng chẳng thấy Lý Hiển đâu. Tôi chẳng còn cách nào
khác, đành phải lết thân về nhà. Mà lúc này, nhà tôi cũng chẳng có ai
cả. Tô Thiếu Hoành thì chắc chạy đi chơi với bạn gái mà anh mới quen hai hôm trước. Vì thế, tôi không vội, trước khi về nhà còn tạc qua quán cà
phê gần nhà. Bởi vì trời đã tối nên quán cà phê đông khách hẳn, nơi này
là nơi để học sinh sinh viên, công nhân trước khi về nhà đến đây để nhấm nháp cà phê, rồi ngắm cảnh. Tôi còn nhớ, lúc nhỏ cùng Hạ Dịch Phàm đến
đây. Ngồi trên tầng cao nhất của quán, có thể ngắm thành phố A về đêm,
ánh đèn điện rực cháy giữa những hàng cây đại thụ ven đường, rồi những
bông hoa hải đường cùng với những ngôi nhà với đủ loại màu sắc. Nhìn cứ
như một bức tranh tuyệt đẹp. Người dân thành phố A vẫn thường nói: Nếu
bạn có dịp, đừng ngại ngần gì mà không đến thành phố A. Sau khi đến đây, chỉ sợ bạn không muốn về!
Nhắc đến Dịch Phàm, năm đó tôi đã từng có anh là hậu phương. Tôi chẳng
cần phải sợ hãi gì cả, bởi vì anh luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi, che chở
cho tôi. Năm đó, tôi đã từng rất thích anh, nhưng anh lúc nào cũng cho
rằng tôi còn quá trẻ con. Tôi từng hứa với anh, anh cho tôi năm năm, tôi nhất định sẽ để anh thấy tôi không phải trẻ con. Nhưng, thời gian chẳng bao giờ chịu nghe theo ai cả. Anh đi du học, năm năm của chúng tôi cứ
thế trôi qua. Từ ngày tôi thốt ra câu nói đó đến hôm nay, đã qua ba năm. Lời hứa năm đó vẫn còn như ngày nào, mà cả tôi và anh đều không còn cảm giác với đối phương. Thật ra, năm đó chúng tôi còn quá trẻ để hiểu hết
được một lời hứa cần rất nhiều dũng cảm để thực hiện. Đến cuối cùng,
cũng chỉ có thể nói, năm đó cả tôi và anh không ai có lỗi. Chỉ có điều,
năm năm này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ, tôi chắc chắn một điều, Dịch Phàm đã có thể chạy theo ước mơ
ngày nhỏ của anh. Còn tôi, lời hứa năm xưa đã bị thời gian làm cho phai
nhạt. Nếu bây giờ, lại có thêm một Dịch Phàm ở nơi này. Tôi cũng không
biết phải đối mặt thế nào. Suy cho cùng, chỉ là năm năm này đã trôi qua
quá nhanh rồi. Tôi chỉ hy vọng, một ngày nào đó chúng tôi gặp lại, anh
có thể đừng chê tôi trẻ con.
Tôi ngồi trên tầng hai của quán cà phê, vừa nhấm nháp cà phê vừa ngắm
thành phố A về đêm. Cái nơi tôi đã sống mười lăm năm qua. Bây giờ, nơi
này cũng chẳng có gì khác cả, chỉ là lúc tôi ngắm tâm trạng khác nhau mà thôi. Tôi như lại nhìn thấy hình ảnh Tô Thanh Thanh và Hạ Dịch Phàm
ngồi một góc, vừa uống nước vừa trò chuyện. Hạ Dịch Phàm dịu dàng mút
từng thìa đường, chậm rãi bỏ vào cốc nước cam cho cô bé. Cứ một lúc,
trong góc phòng nhỏ lại vang lên tiếng cười.
Còn bây giờ, trước mặt tôi là chiếc cửa sổ thủy tinh trong suốt. Có thể
nhìn thấy được bóng đêm như một cái hố đen không nhìn thấy đáy. Thời
gian, là liều thuốc tốt nhất. Suy cho cùng, Tô Thanh Thanh và Hạ Dịch
Phàm năm đó đều là quá khứ cả rồi...
Tối hôm đó, sau khi nhấm nháp hết cốc cà phê, tôi đi bộ về nhà. Tìm mãi
vẫn không thấy Thiếu Hoành ở nhà, tôi để phần cơm tối vào tủ lạnh. Rồi
lặng lẽ đi ngủ. Tối đó, tôi mơ thấy mình và Dịch Phàm của những năm
đó...
Buổi sáng hôm sau, khi tôi tỉnh giấc, mọi kí ức về Dịch Phàm dường như chẳng còn nữa. Nó cũng theo anh đi mất rồi. Khi Thiếu Hoành còn ngái ngủ trong phòng thì tôi đã vội vàng chạy đến
trường. Hôm nay là ngày tôi trực nhật, nếu mà không đến sớm chỉ không bị phạt cũng còn nửa cái mạng.
Hôm nay tôi còn chưa ăn sáng đã chạy bán mạng đến trường. Khi tôi thở
hổn hển đứng trước cổng trường thì nhìn thấy Lý Hiển tốt bụng mang theo
một phần cơm sáng đi về phía tôi. Từ xa đã vẫy vẫy:
”Thanh Thanh, tôi mang đồ ăn sáng đến này!”
Tôi còn cảm thán hôm nay anh ta không biết ăn nhầm cái gì nữa?
Đợi đến khi Lý Hiển đi đến chỗ, tôi mới chậm rãi nói: “Hôm nay anh ăn phải
cái gì mà tốt với tôi thế? Thường ngày một ổ bánh mì thôi đã tính toán
với tôi!”
Lý Hiển vỗ vỗ vai tôi, nói: “Lát nữa đi thư viện cùng tôi!”
Lý Hiển cùng tôi nói chuyện gần đến giờ học mà vẫn chưa chịu đưa cho tôi phần ăn sáng, đến khi tiếng chuông vào giờ học vang lên, anh mới cười
cười đưa phần ăn sáng cho tôi. Lúc đó, hỏi xem tôi còn tâm trạng gì để
ăn nữa. Chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy.
Hôm đó, tôi không biết Lý Hiển ở phía sau cười một trận mất hình tượng. Sau đó vứt luôn phần ăn sáng rồi đi về lớp.