Tình Đầu Trong Vũ Trụ

Chương 5: Chương 5: Chương 2.2




Type-er: Gabeo

3

Nhưng sự việc ấy đúng là đã bị Hạ Vân Kỳ đoán trúng!

Ngày 26 tết, tôi cùng Lão Đường và Điền mỹ nữ đi siêu thị sắm tết. Hàng hóa trong siêu thị giống như đang có đợt tặng miễn phí, dù có đắt đến mấy mọi người xúm lại tranh giành nhau. Lão Đường là người hà tiện, một bên tôi cứ chất đầy đồ ăn vặt vào giỏ, một bên ông lại cứ nhặt ra. Điền mỹ nữ nhìn thấy đồ nào mà giảm giá 50% đều nhanh như cắt tranh lấy mà không thèm để ý nó là đồ gì nữa, Lão Đường vã mồ hôi chỉ vì đi nhặt đồ ra.

Điền mỹ nữ rất tức giận, vừa giành với Lão Đường vừa nói: “Ông làm gì mà cứ vất hết đi thế, khó khăn lắm tôi mới giành được đấy.”

Lão Đường thất vọng nói, “Nhưng… chúng ta mua tã giấy làm gì?”

“…” Điền mỹ nữ cười hì hì, “Trông nó giống giấy vệ sinh quá… thôi bỏ đi, dù sao rẻ như thế mình mua rồi giữ lại cho cháu ngoại dùng.”

“Con giá bà còn chưa đầy hai mươi tuổi.”

“Ngày xưa lúc tôi hai mươi tuổi, Quả Quả đã hơn một tuổi rồi đấy.”

… Năm đó ông bà ngoại chê Lão Đường giống Đường trưởng lão, da trắng mịn, nhìn là biết không phải kham khổ nên sống chết gì ông bà cũng không đồng ý gả Điền mỹ nữ cho bố, ông bà còn đem vất hết lễ vật ra mắt mà Lão Đường mang đến. Về sau, Điền mỹ nữ liều lĩnh chạy trốn cùng Lão Đường, sau khi có thai mới quay về làm cho ông bà ngoại một trận mất mặt, gạo đã nấu thành cơm, họ yêu nhau thắm thiết thế đấy. Thực ra tôi không nói với Lão Đường là lúc nghe bố ngại ngùng kể lại chuyện tình yêu, trong lòng tôi lại thấy hơi ghét bố.

Đêm hôm đó mưa một trận lớn, nhưng tuyết vẫn không tan, tuyết phủ dày trên mái nhà trắng xóa.

Tôi vừa gửi tin nhắn cho Hạnh Tử xong, tự nhiên ngẩng đầu lên, tôi ghé sát của kính bỗng nhìn thấy đối diện có một chiếc ô tô sang trọng, trong đó bước ra một cô gái, một chàng trai lịch thiệp bước xuống mở cửa xe cho cô, xem ra họ vẫn còn trẻ. Nhưng cô gái ấy lại chính là bạn gái Trác Nguyệt của Diệp Bổng nhà tôi. Tôi tròn mắt, trong đầu tôi lửng lơ vơ vẩn điều gì đó, nhìn anh chàng trung niên giúp chị ấy quàng khăn rồi lau mặt, tôi vừa vui lại vừa buồn.

Cảm giác ấy trôi qua rất nhanh, vui vì cuối cùng tôi cũng tìm được cái gọi là “suy” ấy, buồn vì phải chăng anh Diệp Bổng tốt bụng nhà mình lại không bằng anh chàng giàu có bên chiếc xe ô tô kia?

Tôi ngoảnh lại, tim đập loạn, tôi gọi điện cho Diệp Bổng, nghe thấy giọng nói gần gũi ấy tôi chợt lúng túng không biết làm sao, nói cũng không nên lời, tôi lí nhí trong mồm, “Diệp Bổng, anh khỏe không…?”

“Anh vẫn khỏe, sao tự nhiên lại hỏi thế?” Diệp Bổng ở đầu dây bên kia nói lớn, “A lô, Đường Quả, không phải em lại muốn anh mời em đi ăn cơm đấy chứ! Được thôi, dù sao hôm nay anh cũng rỗi, em thích ăn gì nói thử xem.”

Nghe khẩu khí của Diệp Bổng có lẽ anh vẫn chưa biết cô nàng Trác Nguyệt đáng chết ấy đã cho anh cắm sừng.

Tâm trí rối bời, tôi chợt nhớ ra cái quảng cáo về suối nước nóng Sơn Trang trên báo sáng hôm qua, nói bừa: “… Em muốn ăn trứng luộc ở suối nước nóng.”

“… có phải là suối nước nóng Sơn Trang ở huyện dưới không? Cứ cho là chạy nhanh đi chăng nữa thì cũng phải mất hai tiếng đồng hồ đấy.”

“Đúng rồi.” Tôi vui mừng khôn xiết, ngoài cửa số tuyết vẫn rơi.

“Tuyết rơi rồi…” Diệp Bổng ngừng một lúc mới nói, hình như anh muốn cẩn thận xem xét vạch ra một kế hoạch khả thi rồi mới nói, “tuyết rơi thì đi ngắm suối nước nóng, rất thú vị. Quả Quả em đúng là thông minh đấy, được, chúng ta đi thôi.”

“Vậy thì đi thoi, đi thôi, đi nào…”

Lần này thì tôi mới là người phát điên. Diệp Bổng đã đồng ý dẫn tôi đi ngắm suối nước ngón rồi!

“…đúng rồi, không cần mang theo Thúy Thúy nữa.”

Tôi nhảy cẫng lên, nói một cách hùng hồn như bác Mao vậy, “chắc chắn không mang theo Thúy Thúy!”

Một giờ sau, tôi khoác ba lô leo núi đến nhà ga mà Diệp Bổng đã hẹn. Anh đang đứng dựa vào một chiếc xe jeep chơi game PS thì tôi chạy ngang qua, nhìn trong kính phản chiếu lại một gương mặt đen sì, hắn nhe hàm răng trắng muốt cười với tôi, đó là Trương Miên.

Ôi Diệp Bổng ơi là Diệp Bổng, anh đề phòng tôi quá kĩ rồi.

Tôi chạy lại ném cái ba lô cho Diệp Bổng, anh nhấc nhấc thử rồi kêu trời, “đây là anh biết em đi ngắm suối đấy, chứ người khác không biết chắc tưởng em bỏ nhà ra đi.”

Tôi nhìn anh chăm chú, “Em bỏ nhà ra đi cùng anh đấy, anh có dám không?”

Diệp Bổng vỗ vào gáy tôi, cười đau khổ cầu xin: “Được ròi, đồ bà cụ non, mau lên xe đi.”

Hôm nay Trương Miên không mặc bộ quân phục nữa mà mặc một cái áo khoác bông mỏng màu đen, khuôn mặc góc cạnh của anh đen bóng, những lúc không cười nhìn mặt anh có chút gì đó rất độc ác. Mấy ngày hôm nay anh bị lôi đi hết chỗ này chỗ nọ đến phát ốm, từ khi về nhà, mẹ anh ngày nào cũng sắp xếp cho anh đi gặp mặt một cô. Trương Miên nói, bây giờ anh cứ nhìn thấy quán cà phê là buồn nôn, gặp phải một con méo cái nào thì chân tay mềm nhũn ra chạy mất hút.

Nếu như trước đây chắc chắn tôi đã đang cười ha hả trên nỗi đau của người khác đấy, tôi sẽ vừa đi vừa cười đến tận nhà bà đấy, nhưng hôm nay tôi ngồi cạnh Diệp Bổng, trong lòng cồn cào như dậy sóng, bổi hổi bồi hồi, tôi chỉ biết tựa lưng vào ghế mà ngồi, chẳng thèm nhìn ngang nhìn dọc, mắt nhắm tịt giả vờ ngủ.

Hé mắt nhìn tôi thấy bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, Diệp Bổng lái xe rất chậm trên đường cao tốc, dường như tôi có thể nhìn thấy những bông hoa tuyết vương trên cửa kính tan thành những giọt nước long lanh như những hạt ngọc.

Diệp Bổng nói: “Nói bé thôi, Đường Quả đang ngủ đấy.”

“… Hả? Ngủ rồi à? Hôm nay Quả Quả khác quá, từ lúc lên xe đến giờ chẳng nói câu nào, chắc chắn là có chuyện rồi.” Trương Miên nghĩ một lúc, nói to vọng lên, “Có phải là cậu lại làm cô ấy buồn không, Diệp Bổng?”

Diệp Bổng ấm ức nói: “Tôi đã tôn cô ấy làm bà nội của tôi rồi còn gì, làm sao dám chọc tức cô ta chứ? Cậu không nhìn thấy mắt cô ta thâm quầng lên đấy à, chắc chắn là lướt web thâu đêm đây mà. Cậu xót cô ta cũng chẳng có cái kiểu xót ấy đâu, thật sợ quá.”

“Ai bảo tôi là em gái cơ chứ.”

“Lại không phải là mẹ anh đẻ ra.”

Nếu nói là không cảm động là nói dối, có lẽ tôi đã hơi vô tâm, miệng gọi anh trai thân mật thế mà chẳng bao giờ quan tâm để ý đến anh. Có lẽ vì ban đầu mục đích kết bạn với anh chỉ vì Diệp Bổng, nhưng bây giờ nếu không có Diệp Bổng ở đây thì anh vẫn là anh trai tôi, là người thân của tôi.

Đời người thật nhiều điều kì diệu.

Về sau hai người họ bắt đầu nói chuyện trong doanh trại, tôi ngồi nghe mãi, nghe mãi rồi ngủ lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy đã đến suối nóng Sơn Trang.

Trời đã tối mịt, tuyết vẫn rơi không ngừng.

Ở khu hồ lộ thiên của con suối này có khoảng hơn bốn mươi chỗ du lịch, chúng tôi ăn một bữa cơm đơn giản ở nhà ăn, rồi người nào người nấy về phòng thay đồ bơi.

Tôi thay quần áo xong đi ra lại chỉ thấy Trương Miên đứng một mình ở cửa khu du lịch.

“Diệp Bổng đâu?”

“Nó đang ở cái hồ đằng sau hòn non bộ đằng kia, em ra đi, anh đưa em đến miệng giếng phía ấy luộc trứng.” Trương Miên gãi đầu gãi tai, lẩm bẩm: “Mẹ anh từng nói thà đập nát mười ngôi chù chứ không nên phá vỡ một cuộc hôn nhân, anh cứ thấy mẹ anh và mẹ hắn thất đức thế nào ấy?”

Tôi hồ hởi nói: “Việc này thất đức, thất đức nhiều cũng thành quen.”



Đúng như tôi dự đoán, tôi đã bị đập mọt cái vào gáy.

4

Cái hồ này xây dựng rất đẹp, nó ở phía sau hòn non bộ, nước ở dưới hồ bốc hơi mù mịt nhìn như một màn sương mỏng, trông nơi đây y như tiên cảnh chốn trần gian vậy.

Vì hồ không rộng lắm nên rất thích hợp cho các đôi tình nhân và bạn bè ngồi cùng nhau nói chuyện uống trà, một khi có người đến đây là những người khác cũng ùa theo góp vui. Tôi quàng khăn tắm lên người, chân không đi trên tuyết, cảm giác lạnh đến phát run người, Tôi đi về sau hòn non bộ, thấy Diệp Bổng đang ngâm mình dưới nước, đầu hướng về phía bờ hồ, anh đang nhắm mắt tĩnh tâm.

Tôi nhón chân chạy lại, quỳ bên bờ hồ nhìn xuống bộ mặt đang ngây ra của anh.

Diệp Bổng có khuôn mặt thon gọn, lông mi đen dài, đôi mắt sáng long lanh dưới ánh mặt trời giống như ánh pha lê lấp lánh dưới nước. Trước đây, đã có vài lần khuôn mặt này khiến tôi mê mẩn, bây giờ khuôn mặt ấy đã không như trước, chỉ còn lại một thân hình dẻo dai săn chắc, hai chân lúc nào cũng đóng trong quần, làn da trắng mịn khiến tôi cũng rạo rực trong lòng, tôi nhìn trước nhìn sau thấy không có ai liền hôn một cái lên môi Diệp Bổng.

Thật ra tôi không hối hận vì đã hôn anh nhưng tôi hối hận vì đã nhắm mắt hôn anh.

Mặc dù Diệp Bổng không nghĩ sẽ phản ứng lại nhưng không hiểu sao anh lại cố tình né người sang một bên, thế là tôi, kẻ đang có ý định “hái hoa” bất ngờ lao đầu xuống nước. Nóng chết người. Chân tay tôi giống như đang chìm trong lửa, mũi sặc nước, toàn thân đau đến phát run. Sau khi Diệp Bổng kéo tôi lên mặt nước tôi ho một hồi, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống.

Diệp Bổng sợ run bắn người, lấy hết sức hà hơi thổi ngạt cho tôi: “Em không sao chứ? Có khó chịu lắm không?”

Tôi nói không ra tiếng, nằm bên bờ hồ mà người tôi run lập cập, vừa nãy bị chìm trong lửa giờ lại ngập trong băng thế này thì có ma nào chịu được. Nếu sợ tôi bị thương sao vừa nãy không cho người ta hôn một cái, thế không tốt hay sao, tôi cũng chẳng thể chết được, bây giờ lại còn giả vờ làm người tốt gì nữa. Tôi tức đến chết mất, mặc xác anh ta ngồi trong hồ giương mắt nhìn lên.

“Không sao!” tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “là lỗi tại tôi!”

Diệp Bổng giật mình, cái mặt đang căng thẳng liền dãn ra cười chế nhạo tôi: “Em mà cũng biết sai cơ à, giỏi lắm, rất có ý thức.”

Tôi đang tức điên người mà anh ta lại còn cười được.

“Anh xin lỗi.” Nụ cười tắt ngấm, nét mặt anh đột nhiên tỏ ra một vẻ gì đó rất cô đơn, “Xin lỗi em, đáng lẽ anh không nên đồng ý. Anh chỉ là thay mặt cho Trương Miên, không phải anh và em, hai chúng ta không có quan hệ gì hết. Cái này không thể trách em được, anh biết rõ là em có tình ý với anh nhưng anh vẫn làm khó em, đó là lỗi của anh.”

Tôi thần người, đầu óc trống rỗng vẫn chưa kiểm soát được bản thân, CPU trong đầu tôi nóng rừng rực. Vừa nãy tôi còn tiếc chưa cắn anh mọt cái, nhưng giờ nhìn bộ dạng anh ta thế này tôi lại thấy đau lòng, tôi xua tay: “Diệp Bổng… Diệp Bổng… em không trách anh đâu, thật đó, nếu anh làm khó em, em chả vui quá đi chứ, thật đó… những tất cả đều do em làm khó anh, vừa rồi cũng là do em tự nhiên trêu anh, em thật sự không trách anh đâu…” Tôi không biết làm sao, ấp a ấp úng, tôi chỉ muốn nhanh chóng xoa dịu những nét buồn còn hằn trên mặt anh, anh mạnh mẽ như thế, trước mặt tôi cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối.

Nhưng tôi càng nói thì vẻ mặt anh lại càng đau khổ, tôi biết anh muốn an ủi tôi, nhưng nét buồn trên mặt anh càng ngày càng hiện rõ. Cuối cùng anh cũng cười, cười mà như đang khóc vậy, vậy mà còn bạo gan đi an ủi người khác nữa. Tôi nín thở ngụp đầu xuống nước, khóc không ra tiếng.

Nước nóng thật thoải mái, thoải mái y như chỗ tôi nằm trong bụng của Điền mỹ nữ hai mươi năm trước, khi tôi chưa ra đời.

“Em thật biết cách phạt mình bằng lỗi của người khác đấy.” Lúc sau, Diệp Bổng lôi tôi lên.

“Không.” Tôi nói, “Chỉ anh thế thôi, anh là chân lí.”

“Anh không đáng để em theo đuổi thế đâu, anh cũng không vĩ đại như em nghĩ đâu.” Diệp Bổng chùng mắt xuống, nói nghiêm túc, “Đường Quả à, anh tin là em yêu anh thật lòng, anh rất tin điều đó. Nhưng hai người chúng ta chỉ cần ở bên nhau là được rồi chứ không cần có tình yêu. Lúc bạn gái Trương Miên chia tay hắn, liệu có phải cô ấy không yêu Trương Miên không? Nếu đúng là không yêu hắn, liệu cô ấy có gọi điện khóc lóc với Trương Miên không? Thời thanh xuân viên mãn nhất của một cô gái lại trôi qua trong nỗi cô đơn, một người vô hình chỉ ngồi một chỗ trong kí túc không thể nào mà tặng hoa, xách nước cho em được, không thể cùng em đi ăn cơm, không thể chúc em ngủ ngon trước khi tắt đèn được. Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu, một khi đã chọn làm bộ đội thì phải có tinh thần hi sinh cho Tổ quốc, và người yêu của anh ta cũng phải hi sinh như thế. Rất nhiều người con gái có tinh thần ấy nhưng cuối cùng họ cũng nhận thấy nỗi cô đơn và lẻ loi thật đáng sợ, nó có thể làm cho người ta tuyệt vọng đến tột cùng, có thể nhấn chìm tình yêu. Cuối cùng thì người con gái chỉ còn lại sự hối hận, oán trách. Đường Quả, em không phải chịu những điều đó, những cô gái như em phải được người ta nâng niu, trân trọng, em hãy tìm người đàn ông có thể bên cạnh em suốt đời để có một cuộc sống hạnh phúc bình thường như bao người khác.”

Tôi nghe những lời đó không đến trăm lần thì cũng đến tám mươi lần rồi, đối với những lời giảng giải thao thao bất tuyệt của Diệp Bổng, tôi hoàn toàn miễn nhiễm rồi.

Nhưng tôi yêu anh, ba chữ ấy, tôi nói không đến nghìn lần thì cũng đến tám trăm lần ròi, bức tường thép Diệp Bổng này hoàn toàn không gảy chết người.

Tôi trách anh, “Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay em! Cuộc sống như thế nào là cuộc sống hạnh phúc đều do tự em quyết định. Anh không cần cố gắng dùng cái quan niệm cuộc sống của anh để tẩy não em, em không thể xóa hình ảnh của anh và anh cũng không thể xóa đi hình ảnh của em đâu.”

Diệp Bổng biết rõ mình muốn gì, cái tài ăn nói của anh không may là tôi cũng có. Mục đích của mỗi người chúng tôi cũng đều rõ ràng như nhau, không còn chỗ cho tranh luận, cũng không còn chỗ cho sự chán nản.

“Anh xin lỗi, Đường Quả à, có lẽ em nói đúng, hạnh phúc của em là được sống bên anh, nhưng tếc là…” Đôi lông mi dài đen nhánh của Diệp Bổng rủ xuống khẽ rung lên, “Nhưng tiếc là người anh yêu không phải là em, nên anh không thể mang đến cho em điều gì cả, điều này anh rất buồn.”

Trái tim tôi bắt đầu đau nhói, dần dần như đang bùng cháy, ngọn lửa thiêu đốt khiến tôi đau đớn vô cùng.

Yêu một người có thật khó đến thế không?

Đúng rồi, đó là sự thật bởi vì tình cảm có thể nuôi dưỡng, còn tình yêu lại không thể xác định rõ ràng được.

Nếu người ta muốn yêu ai thì yêu thì trên đời này đã không còn có nhiều những chàng trai si tình và những cô gái luôn đau đớn vì tình yêu như thế, Diệp Bổng không lừa tôi nhưng những lời của anh còn khiến tôi đau hơn cả một trận đòn roi. Mỗi lần người khác làm tôi đau tôi đền nghĩ cách trả thù, nhưng từ trước đến giờ tôi không thể áp dụng cái cách độc ác ấy vào Diệp Bổng, lần này tôi chịu không nổi nữa ròi, có lẽ chính là Trác Nguyệt, người chiếm được vô vàn tình yêu của anh đã khiến tôi trở nên khác thường thế này.

Tôi nhảy lên ôm chặt cổ anh, cắn vào cổ anh một cái hung bạo và không hề thương xót, máu loen ra miệng tôi, Diệp Bổng đau quá hét lên một tiếng, cả người cứng đờ, nhưng anh lại không hề đẩy tôi ra mà xoa đầu tôi.

“Diệp Bổng, anh đừng yêu Trác Nguyệt nhé! Cô ấy có người khác rồi, em đã nhìn thấy! Đừng nói là anh trai hay chú cô ta! Em không tin, cô ấy có người khác rồi, cô ấy không đáng để anh yêu, Diệp Bổng, cô ta không hợp với anh đâu!” Tôi nói một cách tàn nhẫn, “Có thể anh không tin em vì em có lí do để vu oan cho cô ấy, em…”

Diệp Bổng ngắt lời nói độc địa đang ấp úng trong mồm tôi: “Anh có tin.”

Ba chữ rất đơn giản, ngắn gọn mà lại rất chắc chắn, trong đó chất chứa một nỗi niềm cay đắng. Trong nháy mắt, đầu óc tôi tỉnh táo hẳn lên, Diệp Bổng đã biết rồi! Anh không hề có chút gì ấp úng cả, anh đã biết rồi! Nhưng anh đang cố ngấu nghiến sự thật phũ phàng đó với một thái độ thờ ơ, lặng lẽ không hề quan tâm.

Tôi bất chợt nhận ra nguyên nhân của nỗi đau ẩn sâu trong đáy mắt của Diệp Bổng.

“Làm sao anh biết?”

“Bọn anh đã chia tay nhau rồi, chính là hai ngày trước. Người con trai đó cũng rất tốt, theo đuổi cô ấy lâu rồi, anh cũng gặp rồi, đó là một người đàn ông đáng để trao cả cuộc đời người con gái.” Diệp Bổng đẩy tôi dịch ra, đưa tay sờ lên cổ, có máu, mắt anh lộ rõ vẻ tức giận, “Em với anh có thù oán gì à?”

“Đáng đời, ai bảo anh chọc tức em.” Tôi có ra vẻ là người ngang ngạnh, ngón tay khuấy khuấy mặt nước: “Buổi tối hôm đó rõ ràng là hai người vẫn bình thường mà, thế mà thay đổi nhanh thế, anh thật có mắt như mù, lại đi thích loại con gái như thế!”

Anh đã biết hết rồi thì tôi còn giấu làm gì nữa, nhưng một đứa thiếu đạo đức, sống bừa bãi như tôi làm sao mà không vui lên nhỉ. Lương tâm trỗi dậy ư?

Hơi nóng trong hồ bốc lên khiến mặt anh đỏ bừng bừng lên, đôi mắt thật đen, cứ nhìn vào mắt anh là trong lòng tôi lại như có vô số những móng vuốt lúc mạnh lúc nhẹ cào lên cào xuống, người râm ran rất khó chịu.

“Về việc của Trác Nguyệt, sau khi tốt nghiệp cô ấy muốn ở lại thành phố B, anh thì không thể đồng ý được, thế là cô ấy đề nghị chia tay, anh chỉ còn cách là đồng ý thôi. Cô ấy nói đúng, cô ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, cứ coi như là cô ấy có thể đợi anh ba năm nữa, nhưng người đàn ông kia thì không đợi được nữa. Hơn nữa trong ba năm ấy còn có nhiều chuyện xảy ra, cô ấy không phải là người theo chủ nghĩa lí tưởng, cô ấy chỉ tin vào những điều mà cô ấy có thể nắm chắc trong tay.” Diệp Bổng khẽ nhăn mày, mỉm cười, “người đàn ông đó rất tốt, anh ta là bạn của giám đốc công ty cô ấy làm, ba mươi ba tuổi, ngày xưa vì mải công việc nên không ngó ngàng gì đến yêu đương, rất biết trước sau, bố mẹ Trác Nguyệt rất ủng hộ. Như thế cũng tốt, anh sẽ không cản trở cô ấy nữa.”

Nếu Diệp Bổng có thể khóc được thì tốt chứ nhìn nỗi đau đang kìm nén trong lòng và ánh mắt như gượng cười của anh tôi còn thấy buồn hơn.

Thế là tôi chạy lại ôm chặt lấy anh: “Không sao cả, anh vẫn còn có em cơ mà. Thượng đế đã đóng sầm một cánh cửa lại nhưng cánh cửa rộng lớn, tươ đẹp của em luôn chờ anh đến và mở ra.”

Diệp Bổng không đẩy tôi ra nữa, anh cần được an ủi, anh cũng biết chuyện này cũng không ý nghĩa gì, bây giờ tôi như một con rắn, chỉ biết quẩn quanh anh mà thôi. Thực ra anh cũng chỉ là một đứa nhỏ giả vờ thản nhiên không có gì, mặt anh đỏ ửng lên, các ngón tay run rẩy, trông anh thật nhỏ bé, tôi biết bởi vì người tôi cũng đang run lên.

“Quả Quả…”

“Hãy thử yêu em đi, em xin anh hãy cho em một cơ hội đấy, đừng từ chối em…” Tôi khẩn thiết cầu xin, “Xin anh đó, Diệp Bổng.”

Diệp Bổng không nói gì, anh đang nghĩ xem chuyện này liệu có thể xảy ra không, chẳng có khả năng gì cả, chuyện này rất khó thành hiện thực, nhưng cuối cùng anh cũng thở phào một cái thốt ra một câu: “… Ừ.”

Giây phút ấy, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không có một ý nghĩa gì cả, anh nói gì vậy, thật không thể tin được, anh đã nói gì vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mắt rơm rớm nước.

Diệp Bổng đỏ mặt, gượng gọa đầy đầu tôi sang một bên: “Nhìn gì chứ, bên này ướt sũng nước, nóng chết đi được.”

Trời ơi, tôi ngồi dịch ra xa khỏi bộ quần áo mỏng dính trên cơ thẻ gần như trần trụi của Diệp Bổng, nếu người khác mà nhìn thấy, trông hai chúng tôi giống như một bức tranh gợi tình nam nữ nóng bỏng, đợi đến khi tôi biết xấu hổ thì chắc không kịp nữa, Trương Miên đang cầm mấy quả trứng bọc trong khăn tay đứng ngay trên bờ, cái mặt đen sì ấy phừng phừng màu đỏ máu. Cái tư thế của anh không phải là đang bước vào mà cũng chẳng phải là bước ra, anh biết rằng việc ngay trước mắt này chắc chắn có lý do của nó, nếu chỉ dựa vào tính cách của Diệp Bổng mà suy ra thì chưa đủ, vậy là anh ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài trời tuyết rơi mù mịt ngậm ngùi nuốt cục tức vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.