Em có hai lựa chọn, một là em đi theo anh, hai là anh đưa em đi.
Type: Gabeo
1.
Do nhiệm vụ cấp bách nên các tình nguyện viên chỉ kịp gọi điện thoại cho
người nhà rồi lập tức lên xe đến nơi có dân gặp nạn. Lần này trước khi
đi mọi người đều ký vào “sinh tử trạng”, hoàn toàn tự nguyện, có chết
bệnh viện cũng không chịu bất cứ trách nhiệm nào, vì thế chúng tôi chỉ
có thể tự chịu trách nhiệm với mạng sống của mình.
Sau khi vào
khu, ban đầu vẫn còn thấy vài nhà, chiếc xe chầm chậm đi được hơn nửa
tiếng thì phía trước chỉ có một màu trắng xóa của tuyết, đường càng lúc
càng hẹp, đường bám đầy tuyết trơn đến mức lái xe có kinh nghiệm cũng
không thể tiến được bước nào. Đến chỗ đèo gần như tuyết lấp chặt cứng,
chỉ huy quyết định để lái xe đợi trong xe, các nữ bác sĩ và y tá khoác
túi cứu thương và thực phẩm, bác sĩ thì vác thiết bị và thuốc khá nặng
cùng lội qua tuyết để vào khu gặp nạn.
Có lẽ vì việc đi cứu người vốn là việc nghiêm túc nên ngoài tiếng gió vù vù ra chẳng có ai phát ra tiếng gì. Không gian vốn dĩ tĩnh lặng bỗng nhiên có cô gái nào đó hét
lên chói tai, ngồi phịch xuống đất rồi cứ thế bò lùi về phía sau như
nhìn thấy ma: “… Á, người chết, có người chết!”
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ.
Hồi học đại học, trong phòng giải quẫu và nhà xác bệnh viện có vô khối xác
chết, tôi nghĩ gì là nói luôn ra miệng, “… Mình còn tưởng có ma, chuyện
lớn quá nhỉ?”
“Phì…” Có người bật cười, rồi ngậm ngay miệng lại làm vẻ nghiêm túc.
Tôi sợ đến không dám thở nữa, ánh mắt của các nữ bác sĩ và y tá sắc mạnh
như hàn phong. Có người tiến lại gạt tuyết đi, thở phào một tiếng, là
tiếng của Vu Nhã Chí, “Không phải người, là một con trâu. Trong rừng này có nhiều thả rất nhiều trâu, có lẽ vì tuyết rơi nhiều quá không về được nên bị chết cứng ở đây. Ở đây có thú nuôi thì chắc không còn xa các hộ
gia đình nữa đâu.” Tôi không chú ý có những ai đăng ký, lúc nãy trong xe có hơi ấm tôi ngủ mơ mơ màng màng. À phải rồi, những chuyện nguy hiểm
trùng trùng thế này anh ta lúc nào cũng xung phong đầu tiên, đúng là
rường cột của quốc gia, là hy vọng của nhân loại.
Vì lúc nãy nhỡ
mồm mà giờ không ai để tâm tôi nữa, cho động vật máu lạnh là tôi đi ở
cuối hàng. Đội trưởng Phùng cảm thấy tử khí cứ bao trùm thế này không
ổn, bèn bắt nhịp cho mọi người hát quốc ca.
“Này, có khỏ chịu không?” Manh Manh lại gần hỏi.
Cô ấy bình thường, ngoài đi làm ra thì đến phòng tập để tập thể dục nhịp điệu và yoga, thể lực tốt hơn tôi rất nhiều.
“Cũng bình thường.” Tôi nói, “Cậu đừng có nói chuyện với tớ tớ là loại bỏ đi
trong đội ngũ thiên sứ áo trắng, lúc này các thiên sứ áo trắng được bực
tớ đấy.”
Manh Manh phì cười, “Cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng
tử, mà còn có thể là Đường Tăng. Có cánh chưa chắc đã là thiên sứ, rất
có thể lại là người chim. Cậu xem trong số họ có ai mà không đến đây chỉ vì làm tình nguyện có lợi cho việc thăng chứ? Chứ không như Đường Quả
cậu trong ngoài như một rất khiến người khác có cảm tình!”
“Manh Manh, cậu thật…”
“Đừng có khen tớ, tớ cũng vì thăng chức thôi, rồi lúc nào đó tớ sẽ đánh bật y tá trưởng vào đây nhờ quan hệ, hề hề hề…”
Tôi nói nốt nữa câu còn lại, “… Chẳng ra sao!”
Manh Manh cười đắc ý, cuộc đời cô ấy không phải giảm béo thì là đàn ông, cái gọi là quan niệm vinh nhục chẳng liên quan gì đến cô ấy hết, cứ vô tư
lự như thế mới hạnh phúc. Trên đường nghe Manh Manh thao thao bất tuyệt
về tình sử của cô ấy, nội dung thế nào tôi chẳng nhớ nữa, chỉ biết chân
tôi đã dần mất đi cảm giác.
Bỗng có người phấn khích kêu lớn: “Nhìn kìa, lều kìa, doanh địa đấy!...”
“… Cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi!”
Trong một vùng tuyết trắng xóa bạt ngạt, một sắc xanh quân đội hiện lên vô
cùng nổi bật, giống như người đi trên sa mạc mênh mông bỗng gặp được ốc
đảo vậy. Tít từ xa mà anh Phùng đã dùng hai tay mô phỏng lại cảnh Chủ
tịch Mao và Tổng tư lệnh Chu gặp nhau khi thắng lợi rồi.
Một
chiếc xe việt dã quân dụng từ xa tiến lại chạy quanh đội cứu hộ chúng
tôi một vòng, lái xe là anh đội trưởng Phó chúng tôi từng gặp một lần,
anh ta đặt hai ngón tay bên cạnh lông mày chào chúng tôi, rồi Diệp Bổng
thò đầu ra từ ghế phụ, gương mặt anh cũng chẳng có nhiều sự ngạc nhiên,
“Quả Quả, có nặng không?”
Vô số ánh mắt như của các phóng viên
săm soi minh tinh đổ dồn về phía tôi, ngay Vu Nhã Chí cũng quay sang
nhìn, đúng là… không phải oan gia không gặp nhau.
“… Không nặng, anh lại đây cầm thử xem.”
Diệp Bổng nhảy xuống xe cầm lấy túi tôi ném vào ghế sau, rồi hỏi thăm một cách giả tạo: “Những người khác đâu?”
Một loạt tiếng than thở yếu ớt vang lên: “… Nặng quá à.”
“Mọi người cố gắng thêm chút nữa, doanh địa ở ngay phía trước kia rồi.” Diệp Bổng cười ngọt ngào.
Đúng là giả tạo!
Diệp Bổng lên xe, kéo tôi lên ghế sau ngồi, không biết tại sao mà sắc mặt có vẻ xanh xao.
Tôi cười hi hi nói: “Quần áo của anh bạc màu rồi à?”
Đội trưởng Phó hắng giọng quay mặt đi chỗ khác.
Diệp Bổng hạ thấp giọng như đang nhẫn nhịn, “Sao anh ta không vác đồ cho em?”
Hình như trước khi lên xe anh ấy có nhìn Vu Nhã Chí với ánh mắt sắc như dao
găm. dfienddn lieqiudoon Nhưng vì tôi đã tưởng tượng quá nhiều về Diệp
Bổng, tôi đã ảo tưởng anh ấy sẽ ghen tuông, chỉ hận không thể nhốt tôi
vào phòng tối không cho bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy, yêu tôi đến
chết đi sống lại, lên núi đao xuống biển lửa. Vì thế tôi chỉ nghĩ mình
biến thái đến mức thực thể hóa ảo tưởng, thế là tôi ngây ngốc nhìn anh.
“Hả?”
“Trên người anh ta có hai cái túi lớn, anh ta có thể mang giúp nữ bác sĩ chân to như voi mà không thể mang giúp em?” Sự so sánh này của Diệp Bổng rất hợp ý tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy bác sĩ đó mặt xấu xa, tâm ác độc, chân to như cái cột chống trong đại sảnh bệnh viện. Công tác thu thập tin
tình báo của Diệp Bổng đúng là ngày một tồi tệ, anh ấy nói: “Lẽ nào hai
người cãi nhau à?”
“Bọn tôi cãi nhau anh có cần thiết phải vui mừng thế không?” Tôi bật lại.
Diệp Bổng khựng người, cười khổ quay mặt đi.
Tôi nói: “Bọn tôi chia tay rồi, tôi chẳng còn ai nữa rồi, giờ anh có thể vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác được rồi đấy.”
Diệp Bổng lại sững người, “Tại sao?”
“Nhầm đối tượng!”
Đội trưởng Phó không nhịn được bật cười ha ha. Ai cũng thế, thấy Diệp Bổng
mất mặt đều thích ở bên cạnh lượm lặt chuyện cười. Tôi nói: “Cười đi, cứ cười đi! Anh có leo cao đến chức tướng quân thì cũng bị người ta gọi là phó mà thôi!” Lần này đến lượt Diệp Bổng bật cười rung người. Anh ôm
chặt lấy đầu tôi, giọng kỳ quái hỏi: “Đội trưởng Phó, quần áo anh cũng
bạc màu rồi à?”
Anh Phó thẹn quá hóa giận, đạp chân phanh gấp một cái, Diệp Bổng nhanh nhẹn ôm tôi vào lòng, còn mình thì bị đập vào ghế.
“Này, Phó Cường, tôi bắn chết cậu!”
Anh ta hừ một tiếng, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Tôi bị Diệp Bổng ôm đến ngạt thở, mặt vùi trong ngực anh, nước miếng sắp
chảy cả ra rồi. Ôi cái con người tay to chân dài, sức khỏe vô địch này!
Diệp Bổng tức mình chửi bới một trận rồi mới nhấc tôi ra khỏi ngực, vỗ
nhẹ lên mặt tôi, “Này này, em không sao chứ, mau thở đi, sao lại sợ hãi
thành ra thế này?...”
Đang nói thì anh Phó lại phanh gấp, Diệp
Bổng lại ấn tôi vào ngực, tim tôi đập thình thình như trống trận. Diệp
Bổng tức mình chửi bới một trận rồi mới nhấc tôi ra khỏi ngực, vỗ nhẹ
lên mặt tôi, “Này này, em không sao chứ, mau thở đi, sao lại sợ hãi
thành ra thế này?...”
Đang nói thì anh Phó lại phanh gấp, Diệp
Bổng lại ấn tôi vào ngực, tim tôi đập thình thình như trống trận. Diệp
Bổng tức đến mức lấy đồ đạc ném. Anh Phó cũng ném trả lại mấy lần, đến
khi thấy Diệp Bổng lấy cả con dao bộ đội găm dưới ủng mới chịu thôi.
2.
Trong doanh địa có canh gừng nóng, một nhóm binh lính đang cầm xẻng sắt chặt
tuyết, tuyết lở bịt hết đường núi xe không vào được. Đường mà chúng tôi
vừa vào cũng là do họ đào, nhưng tuyết vẫn cứ rơi suốt, muốn mở đường
cũng chẳng dễ dàng gì.
Lần này không chỉ không gặp được người dân bị nạn mà ngay cả bộ đội cũng có người bị thương do quá lạnh hoặc lên
cơn sốt. Vốn dĩ có mấy bác sĩ quân y đi cùng nhưng rồi có hai người mệt
đến sinh bệnh. Do thời tiết quá lạnh, túi truyền nước trong ba lô bị
đông cứng lại, khi dùng lại phải rã đông tốn không ít công sức.
Trời tối, chúng tôi cùng các anh lính ăn mì tôm cà rốt, sợi mì vừa nhấc ra
khỏi nồi đã nguội ngắt, lại còn bám một lớp mỡ mỏng, ngửi mà buồn nôn.
Tôi ăn qua loa vài ba miếng rồi chui vào lều, đường có thể thông bất cứ
lúc nào, sau khi thông đường chúng tôi sẽ chẳng có lúc nào lười nhác
nữa.
Vì điều kiện không tốt, bên ngoài gió thổi vù vù, phụ nữ ở tất chung trong một lều có thể ấm hơn một chút.
Vừa chui vào thì nghe Diệp Bổng ở ngoài gọi: “Quả Quả, ra ngoài này một lát!”
Cô gái chân voi vẫn giữ bản tính hóng hớt, hỏi nhỏ: “Ai thế?”
Tôi nói: “Bố của con trai tôi.”
Lại một đống những cái trợn mắt, thời buổi này đúng là chẳng ra sao, chỉ Manh Manh là đầy nhiệt tình ra dấu thắng lợi.
Bên ngoài gió tuyết vù vù, đứng trước lều không tiện nói chuyện, tôi tiến
lại khu bếp của ban cấp dưỡng, dừng lại run rẩy. Diệp Bổng không nói gì, thấy tôi dừng lại thì kéo tôi vào lều quân dụng của anh. Anh Phó đang
chiến đấu trong gió tuyết ngửi thấy mùi thịt liền quay sang nhìn, huýt
sáo, “Diệp Tử, cậu kéo con gái nhà người ta vào lều làm gì thế hả?”
Lần này thì hay rồi, nhóm lính đào tuyết mới thay đồng loạt đổ dồn ánh mắt
về chúng tôi, bắt đầu cười lớn, tiếng huýt sáo cũng vang lên không ngớt.
Diệp Bổng cũng không ngượng ngùng, còn rất hưng phấn làm mặt xấu.
“Lưu manh!”
“Lưu manh ở đâu cơ?” Diệp Bổng nheo nheo mắt, “… Thôi được rồi, vậy anh cho em biết thế nào là lưu manh.”
Tôi đang ngắm nhìn cái bồn rửa mặt ở giữa lều, tuyết bên trong đang từ từ
tan chảy, đây là nghệ thuật sắp đặt gì vậy? dieendaanleequuydonn Vừa
quay đầu thì thấy Diệp Bổng đang cởi khuy áo khoác, bỗng chốc tôi thấy
như mê muội, chân bước lùi vài bước rồi ngồi phịch xuống chiếc giường
hành quân.
Diệp Bổng cắn môi, “Ừm, nằm yên đó.”
… Ông trời ơi, ông đang trêu chọc tôi đấy à? Nhiều người thế này, cửa lều lại
chẳng có then có chốt gì hết, thế thế thế này có hay không?... Á, hình
như đó không phải điều quan trọng… quan trọng là… muốn làm gì thì cũng
phải để về nhà đã chứ. Đây đâu phải là quân doanh dâm loạn… Ặc, hình như không phải chuyện có về nhà hay không… nhu cầu sinh lý đâu có phân biệt thời gian địa điểm, cái này cũng không thể trách Diệp Bổng tùy tiện
được… Hình như đây cũng không phải là trọng điểm, ai có thể cho tôi biết trọng điểm là gì đây??
Khi tôi đang suy nghĩ lung tung thì Diệp Bổng đã tháo giày và tất, đặt đôi chân lạnh ngắt của tôi vào lòng anh ấy.
“Đi trong tuyết với cái giày này, em không muốn có chân nữa chắc?” Ngữ khí
trách móc, đôi mắt sáng ngời của anh hơi có ý cười, “Em không phải sợ,
anh có muốn giở trò lưu manh thì cũng không làm giữa thanh thiên bạch
nhất, trước mặt quảng đại quần chúng thế này đâu, ít nhất thì cũng phải
chọn nơi khác.”
Tôi ôm lấy mặt anh, có chút kinh hoàng nói: “Anh là Diệp Bổng sao? Anh có bị quỷ nhập không đấy?”
Diệp Bổng nhìn tôi với ánh mắt thiết tha mà ai oán, bỗng anh nắm lấy tay
tôi, rồi chiếc lưỡi trơn tuột ẩm ướt của anh quấn lấy ngón tay tôi.
Trong khi tôi bị hóa đá anh đã mút hết năm ngón tay tôi, tôi suýt nữa
thì ngất. Không đúng! Nghe các cụ già kể chuyện trong núi có cáo thành
tinh thường biến thành mỹ nam đi hại các cô gái, người trước mặt tôi
không phải là do cáo tinh biến thành chứ?
“Hôm ăn ở KFC khi thấy em ăn cánh gà là anh muốn làm thế này rồi.” Diệp Bổng cắn nhẹ một cái.
Toàn thân tôi run lên, lẽ nào, đây là cái gọi là… tán tỉnh sao?
Không phải dịch não của anh ấy đông cứng thành băng rồi chứ? Hai chúng tôi là gì chứ?
“Quả Quả, em có hiểu anh đang nói gì không?”
Tôi mơ màng lắc đầu.
Anh hơi đỏ mặt ôm lấy tôi, thổi vào tai tôi những hơi âm ấm, “Tổ tông của
anh, em có thích anh lại từ đầu được không… Tuy anh không xứng với em,
nhưng em cho anh cơ hội để anh trở nên tốt hơn nhé? Sau này anh sẽ tốt
hơn, sẽ yêu em hơn bất cứ ai, sẽ khiến em hạnh phúc. Em có thể cho anh
cơ hội đó không?”
Tai tôi mềm nhũn, CPU trong não nóng quá mức,
tim tôi ngứa ngáy như có móng vuốt đang gãi, gãi đến mức máu thịt lẫn
lộn mà vẫn ngứa.
Trong khu nhà của Hạ Văn Kỳ đang ở có một quán
bán bánh bao rất ngon, Diệp Lê rất thích bánh bao thịt cừu của quán đó,
thể là Hạ Văn Kỳ thường xuyên đưa bọn tôi đi ăn. Trong khu đó có rất
nhiều chó hoang, có một con chó xúc xích* rất ham ăn, ngay bánh bao hay
cơm nó cũng không ăn, gầy đến mức da bọc xương nằm trước cửa quán đánh
cũng không chịu đi.
*Tên tiếng Đức là Dachshund, còn gọi là chó lạp xưởng.
Bất luận thế nào, dù có ham ăn cũng chỉ là con chó hoang cố chấp.
Nhiều lúc chúng tôi bẻ bánh cho nó ăn, hoặc ăn không hết thì cho nó. Rõ ràng
là thứ con người không cần nhưng với chó hoang lại như bảo bổi, ánh mắt
nó nhìn bạn vô cùng thân tình. Vốn dĩ tôi chẳng quan tâm đến việc nó
sống chết ra sao, mãi đến một lần đến mua bánh bao lại thấy mấy thanh
niên dụi đầu thuốc lá vào người nó. Bị đốt như thế nóng lắm, nó sủa lên
thảm thiết, đốt xong mấy thanh niên kia vui vẻ ném cho nó một cái bánh
bao.
Dù có bị tổn thương, chỉ cần có được thứ mình cần là nó cứ đợi ở đó với ánh mắt chờ mong.
Mọi người đều nói, đúng là đồ chó đê tiện, không biết rút ra bài học.
Nhưng tôi lại thấy nó rất kiên trì, rất có lý tưởng.
Chỉ là quả thật nó không biết rút bài học gì hết, vết thương đã lành quên
mất đau, giống như tôi vậy. Thấy đau nhưng chỉ cần có được thứ mình cần
thì cũng không chạy, chỉ biết giương mắt lên chờ đợi. Nói dễ nghe là
kiên trì, nói khó nghe thì là không biết tự trọng.
Diệp Bổng nói tiếp: “… Đừng bỏ anh, lần này đừng từ bỏ anh!”
Tôi biết mình sắp đồng ý rồi, nên hò reo đốt pháo ăn mừng hay gì đó. Chẳng
cần biết tại sao Diệp Bổng lại hồi tâm chuyển ý, chỉ cần được ở bên anh
ấy là được.
Nhưng tại sao?
Tôi nói: “Anh để tôi suy nghĩ đã.”
Diệp Bổng gật đầu, “Cho em một phút.”
“Này anh.”
“Một buổi tối, không thể nhiều hơn được nữa.”
“… Diệp Bổng!”
“Ngoan nào!” Diệp Bổng ra hiệu, nói nhỏ, “Bên ngoài có người nghe lén.”
Thời gian còn lại, sau khi đun nóng nước, tôi được Diệp Bổng rửa chân cho,
thoa lên một lớp kem làm tan vết bầm, rồi quần ba lớp tất quân dụng.
Diệp Bổng cứ ngoan ngoãn hầu hạ tôi như thế, cuối cùng tôi được anh ấy
cẩn thận đi giày vào cho. Tôi thực sự rất sợ lại bị anh ôm vào lòng, xem ra anh ấy không để tâm đến việc sẽ mất mặt đâu. Thế là chân vừa chạm
đất là tôi chạy ngay khỏi động nhện của Diệp Bổng.
Thôi được rồi, ngay cả đi cứu nạn mà anh cũng tạo nên tin đồn tình cảm thế này, sao anh không bảo tôi sống trầm lặng hơn đi?