Tinh Di

Chương 6: Chương 6: Canh mê hồn




Bùi Sơn cảm thấy tim mình hụt mất một nhịp, cứ thế nhìn thẳng về phía đối diện, còn quên cả cử động.

Anh muốn nói, đối với anh, em đâu chỉ là nhất kiến chung tình thôi đâu.

Anh muốn nói, trong vô số những ngày sắp tuyệt vọng, anh lại mơ thấy tên em hết lần này đến lần khác, rồi cắt ảnh của em xuống từ những tờ báo cũ, đối với anh, em đâu chỉ là nhất kiến chung tình?

Chỉ cần Bùi Sơn xúc động thêm một chút nữa thôi, những lời này sẽ buột miệng thốt ra mất. Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ cúi đầu, dọn xong dụng cụ pha trà.

Nước nóng chảy qua ấm, theo thành chén bạch ngọc rót xuống. Khi dụng cụ làm nóng đã xong chờ để ráo, Bùi Sơn lấy một loạt lá trà trong tủ ra, hỏi: “Muốn uống loại nào?”

Đường Lập Ngôn ý bảo anh cứ tuỳ ý chọn là được. Cái thứ này, đối với hắn mà nói chỉ là học đòi văn vẻ thôi. So với nước trà, cồn có tính kích thích hơn, có thể mang đến khoái cảm và hưng phấn.

Bùi Sơn lấy một ít lá trà bỏ vào tách trà, ấm nước nghiêng nâng lên, “Phượng Hoàng gật đầu ba lần”, lá trà cứ liên tục xoay vần lên xuống, ngón tay thon dài vô thức nắm chặt.

Đúng là kiểu chưa gặp bao giờ, cơ bắp cân xứng, nếu có thể chơi một cách thoải mái thì chắc là rất sảng khoái rồi. Đường Lập Ngôn nghĩ.

“Sao thế?” Bùi Sơn cảm nhận được ánh mắt, nhìn sang.

“Không có gì, cảm thấy mới mẻ thôi.” Đường Lập Ngôn không hề che giấu ánh mắt của mình, “Thấy hôm qua anh mặc như thế, tôi còn tưởng anh diễn bộ “Chốn danh lợi” chứ, hoá ra là “Quán trà” à.”

Bùi Sơn cười, nâng một chén đến trước mặt Đường Lập Ngôn, “Nếu anh đồng ý, cũng có thể gọi là “Người bạn xinh đẹp“.”

“Đúng là đẹp thật, lại còn tự tin.” Đường Lập Ngôn cũng bị chọc cười.

“Hai người biết nhau thật à?” Nguyễn Minh Tri thấy hai người đã quen lắm rồi, mình cũng không khách khí nữa, đợi trà đến thì cầm một chén lên uống cả ngụm to giải khát.

Đường Lập Ngôn nói: “Tối hôm qua gặp một lần. Người chưa nhậm chức nhưng lòng thì đến trước rồi, giúp mấy người giải quyết vấn đề trị an hỗn loạn một chút thôi.”

“Trị an?” Nguyễn Minh Tri nói, đột nhiên hiểu ra, vỗ trán, “Ầy, chẳng trách hôm nay chị Lý trực nói nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát! Cái thằng nhóc Thái Tầm kia nói có người nửa đêm cầm dao hại người, còn có người đóng giả cảnh sát uy hiếp nó... Không phải là hai người đấy chứ?”

Đường Lập Ngôn cười nhạo một tiếng, “Hại người? Đầu thằng nhóc này bị kẹp vào cửa à?”

“Hầy, trên người nó làm gì có vết dao nào, có mỗi cái lỗ từ ba hôm trước thì sắp lành rồi! Chị Lý người ta cũng có ngốc đâu, chưa lập án.”

Đường Lập Ngôn lớn tiếng chửi một câu 'thằng ngu'.

Nguyễn Minh Tri nói tiếp: “Hầy, ông chủ Bùi chẳng qua là hiền quá, mỗi anh không làm gì mà cũng bị chúng nó quấy rối, bị chửi rồi bị mắng, tôi nghe mà cũng thấy lạnh lòng.”

Bùi Sơn đã sớm bị cái đám tóc vàng này làm cho mất kiên nhẫn rồi, mặt hơi trầm đi, nhưng nghĩ Đường Lập Ngôn còn đang ngồi trước mặt, liền cong môi cười, “Được rồi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”

Nguyễn Minh Tri lại uống một ngụm, chén trà thấy đáy, “Sao lại không! Mấy chuyện bẩn thỉu chúng nó nói chẳng có căn cứ gì cả! Tôi đã giải thích bao nhiêu lần rồi mà không ai thèm nghe!”

“Hầy, ông chủ Bùi sống chẳng dễ dàng gì, đều do nơi này nhỏ quá, bật TV lên xem cũng chỉ có mỗi mấy kênh đó, già trẻ lớn bé đều chưa từng gặp được ai như anh, không tiếp thu được, thế nên mới bịa ra mấy chuyện đó.”

Nói xong, đưa chén trà ra trước, “Tôi mà là anh á, thì đi từ lâu rồi. Chẳng có bạn bè thân thích gì ở đây, chuyện gì đáng để anh phải ở lại ba năm thế?”

Bùi Sơn cũng không giận cậu uổng phí trà ngon, ngược lại vừa cười vừa rót thêm một chén.

Đường Lập Ngôn cẩn thận nếm trà, cũng chẳng nếm ra cái vị gì được. Cuối cùng nghe thấy một chủ đề có hứng thú, liền hỏi tiếp: “Đúng thế, tôi cũng muốn hỏi, vì sao anh lại cứ phải ở lại Nhạn Thành thế?”

Bùi Sơn cầm lấy chén, nhìn sâu về phía Đường Lập Ngôn. Nhưng cũng chỉ nửa giây, đã lại rũ mắt xuống, làm bộ như đang nhìn vào lá trà xoay vòng trong nước.

“Anh thì sao?” Bùi Sơn né tránh chủ đề này, “Cảnh sát Đường hẳn cũng không phải người ở đây, vì sao lại đến?”

Đường Lập Ngôn duỗi đôi chân dài về trước, tay gác lên sô pha, “Tôi á? Thầy bói bảo kiếp trước tôi liên tục bị kéo về đây, thế nên phải đến đây sống mới tránh được tai hoạ.”

Tay Bùi Sơn đột nhiên run rẩy. Nước trà hắt lên vạt áo, theo hoa văn trên áo chảy xuống dưới.

“Xin lỗi.” Bùi Sơn vội đặt chén xuống bàn, luống cuống tìm khăn giấy.

“Đùa chút thôi mà, sao lại kích động thế?” Đường Lập Ngôn cười nói. Xong, lấy một tờ giấy trong túi ra, trước khi giọt nước lăn xuống cằm đã chặn đường nó.

Cả người Bùi Sơn cứng lại.

Bàn tay khó tránh khỏi đụng vào cổ, Đường Lập Ngôn giống như một tên thợ săn cố chấp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Xem xem lau sạch chưa?”

Tuy rằng sự tiếp xúc này khiến Bùi Sơn vừa căng thẳng vừa hưởng thụ, nhưng lại không tránh khỏi âm thầm hờn dỗi. Chẳng biết đã qua lại với bao nhiêu người rồi mới luyện được kỹ năng cưa cẩm thế này, giờ còn dùng với mình nữa.

Đang lúc giận, động tác trên tay Bùi Sơn cũng nhanh hơn. Chén trà đặt mạnh một cái xuống bàn.

Nguyễn Minh Tri ở bên cạnh phát hiện ra không khí có chút quỷ dị, nhưng cũng không biết cảm giác này ở đâu ra, đành nói theo hai người: “Thế tóm lại vì sao anh Ngôn lại đến đây thế? Trước khi anh đến, người trong sở toàn đồn đoán là anh đến liên hôn ấy, ha ha ha.”

Mắt Đường Lập Ngôn vẫn còn đặt trên người Bùi Sơn, chẳng hề dời đi, chỉ trả lời lung tung: “Liên cái rắm, tôi đến chạy nạn!”

Mở miệng ra chẳng được câu nào thật, Bùi Sơn nghĩ, chạy nạn cơ à, gặp nạn mà vẫn không quên cưa cẩm một người xa lạ, em giỏi thật đấy.

Thế mà cái người bị cưa lại vẫn cứ âm thầm vui vẻ với suy nghĩ ấy.

Đường Lập Ngôn làm như chưa có gì xảy ra, lấy tờ khăn giấy cuộn vào khẽ ngón tay nghịch, “Mấy người ở Nhạn Thành lâu rồi, nghĩ cho tôi xem có chỗ nào chơi không?”

Nguyễn Minh Tri phảng phất như đang đoán xem “chơi” là “chơi” cái kiểu gì được, đôi mắt đảo nhanh như chớp, “Nếu ý anh là cái kiểu chơi ấy á, thì trong khu chủ thành có một chỗ đấy, nhưng mà không lớn...”

“Xéo đi!” Đường Lập Ngôn dở khóc dở cười nói, “Người anh em này, biết luật mà còn phạm luật, cậu muốn lột quân hàm của tôi à?”

Nguyễn Minh Tri bị nói mà đỏ mặt: “Ý em là quán bar! Anh nghĩ cái gì thế.”

Mà Bùi Sơn ở bên cạnh, đã sớm nghĩ hết một lượt những nơi có thể đến ở Nhạn Thành trong đầu rồi.

“Có sông Bách Thú. Ở đó không nắng lắm, cũng coi như mát mẻ.” Bùi Sơn chọn một nơi ít người, “Nếu cảnh sát Đường thích thì còn có thể chèo thuyền.”

Đường Lập Ngôn nghĩ thầm, anh thấy tôi giống người thích chèo thuyền à? Nhưng dù gì cũng muốn cua người ta lên giường, thợ săn không thể phá hỏng ấn tượng của con mồi quá sớm được. Thế nên tỏ vẻ ôn tồn nói: “Được thôi, đến đó vậy.”

“Sông Bách Thú á? Không đi đâu, chán chết.” Nguyễn Minh Tri cũng coi như có quen thân với Bùi Sơn, nhanh mồm nhanh miệng nói, “Trời nóng thế này lại còn ra bờ sông, toàn trẻ con, ồn chết đi được. Hai người đi đi.”

Đường Lập Ngôn và Bùi Sơn đều cầu chẳng được.

“Được.”

“Vậy cậu đi trước đi.”

Hai người đồng thành, nói xong còn nhìn về phía đối phương, sửng sốt một hồi.

Nếu lần này mà Nguyễn Minh Tri còn không nghe ra thì uổng công học cách nhìn mặt đoán ý rồi. Vì thế liền thoải mái đứng dậy, vỗ quần áo, “Thôi đi, hai người muốn tôi đi từ lâu rồi đúng không? Ngại quá, tôi ở đây lại thành cục đá.”

Nói xong không đợi ai đáp, co giò chạy ra ngoài.

Bùi Sơn còn chẳng thèm nhìn ra cửa.

Tất cả ánh mắt anh đều đặt trên người đối diện, không nghiêng lệch chút nào. Hồi lâu mới rũ mắt xuống, chỉ để lại trong không khí một chút ấm áp còn dư.

Sha: Rồi chưa biết ai cua ai đâu nghen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.