Lần đầu tiên tiểu công tử nhà họ Đường có hứng thú với một người đến thế. Không thể không nói, vẻ đẹp của Bùi Sơn thật sự khiến người ta mê muội, không phải cái kiểu đẹp do cố ý tô son trát phấn lên mặt mình, mà là cái đẹp như ánh trăng mơ màng hiện trên con kênh, khiến người ta bất giác động lòng. Vượt qua cả giới tính, đạo đức, ngũ quan tách ra cũng chỉ coi như vừa mắt, nhưng đặt bên cạnh nhau, cùng với đôi mắt kia, lại khiến người ta chẳng thể dứt ra nổi.
Hơn nữa, lúc ở trong quán bar, hắn rõ ràng cảm nhận được sự chủ động của Bùi Sơn, tuy rằng cái hôn kia tạo cảm giác liều lĩnh đập nồi dìm thuyền, nhưng Đường Lập Ngôn vẫn tin, rằng ít nhất Bùi Sơn cũng có hảo cảm với mình.
Cho dù phần hảo cảm ấy chẳng rõ từ đâu ra, không biết là coi trọng dáng người, mặt mũi hay thứ gì khác nhưng tóm lại, nhất định là có.
Kỳ lạ là, gần đây Bùi Sơn cứ như thể biến thành một người khác, nhắn tin không trả lời, gọi cũng không nhấc máy, như thể cố ý làm ngơ hắn vậy.
Rõ ràng là đã làm gì đâu? Chẳng lẽ trong phòng tắm hắn chỉ nghĩ một chút thôi cũng bị phát hiện sao?
Đường Lập Ngôn không nghĩ ra lý do. Nhưng thứ mà hắn muốn có được, nhất định không trốn nổi đâu.
Gọi điện thoại mãi không ai để ý, vậy đến hiệu sách tìm người cũng được chứ gì?
Bởi vậy Đường Lập Ngôn quyết định tan làm sẽ đến hiệu sách tìm Bùi Sơn, tiếp tục giấc mộng đẹp bị cắt đứt hôm trước.
Nhưng đến lúc thay cảnh phục ra, Đường Lập Ngôn đột ngột nhìn thấy một tờ danh tiếp. Giấy đã bị ngấm nước, giờ nhăn nhúm mềm oạt, chỉ có thể nhìn thấy tên người in mờ mờ bên trên, Hà gì đó Trạch.
Chỉ có một văn phòng luật sư có hai chữ này ở Nhạn Thành thôi.
Đường Lập Ngôn nhìn chằm chằm vào danh thiếp hai giây, chợt nhớ đến mấy lời vu oan của Thái Tầm hôm đó, đột nhiên quyết định chưa đến hiệu sách vội.
Dứt khoát mang một món quà nhỏ đến cho ông chủ Bùi thì hơn.
Đường Lập Ngôn không chút do dự, cầm túi lên đi về phía văn phòng luật sư.
Luật sư Hà ở Nhạn Thành cũng coi như tiếng lành đồn xa, vọn vẻn có mấy năm thôi mà đã có danh tiếng lắm rồi. Vị trí không quá hẻo lánh, toà nhà văn phòng không quá cao nhưng trước cửa có một khoảng sân rất lớn.
Đường Lập Ngôn đứng ngoài hàng rào sắt nhìn vào trong, chỉ thấy hai người một trái một phải đi xuống bậc thang, một người mặc sơ mi trắng, một người nhuộm tóc vàng, không phải luật sư Hà và Thái Tầm thì còn ai nữa.
“Này! Luật sư Hà!” Đường Lập Ngôn vội hô lên.
Thái Tầm và luật sư Hà dừng lại, nhìn quanh một hồi, mới nhận ra Đường Lập Ngôn đứng ở cửa, vội vàng bước qua, hỏi có việc gì thế.
Đường Lập Ngôn nói: “Hai vị đang định đi đâu thế?”
Thái Tầm vừa nghe câu này, theo phản xạ trốn ra sau lưng luật sư Hà, “Tôi không đánh nhau! Không đến quán nét! Không uống rượu!”
Đường Lập Ngôn cười lạnh một tiếng, “Ranh con, đừng tưởng rằng đấm vào thịt mới là phạm pháp, mấy chuyện cậu bày vẽ ra, Bùi Sơn mà muốn truy cứu thì có thể kiện cậu tội phỉ bảng đấy.”
Cái tên này đúng là làm Thái Tầm giật mình thật, cậu bước ra khỏi bóng lưng luật sư Hà, tuy không mấy tự tin, nhưng vẫn cố gân cổ lên, “Ông mới phỉ báng ấy! Cả nhà ông phỉ báng!”
Đường Lập Ngôn lười giận dỗi với trẻ con, lấy ví da gõ gõ hàng rào, “Không phải chứ, luật sư Hà, văn phòng của anh làm cái hàng rào cao thế làm gì, tôi đứng ngoài nói chuyện với hai người cứ thấy kì kì.”
Luật sư Hà vỗ trán, “Ấy, tôi quên mất, nào nào mời nào.” Nói xong liền kéo cửa từng bên trong, để Đường Lập Ngôn đi vào.
Đường Lập Ngôn bị ánh mặt trời rọi toát mồ hôi, không khí vừa ẩm vừa nóng, hơi thở của hắn cũng nóng hừng hực.
“Nếu bây giờ hai người không vội đi đâu, thì tôi còn chút chuyện riêng, rời khỏi đây rồi nói?”
Đường Lập Ngôn nói, liếc mắt sang chiếc Benz mà hai người họ chuẩn bị đi một cái, hỏi: “Ai lái xe đây?”
Luật sư Hà do dự đáp một câu.
“Ừm, được thôi, phiền anh đưa chúng tôi đến một nơi.” Đường Lập Ngôn không chút khách khí mở cửa ghế sau, “Phố Hồng, hiệu sách Hoài Chương.”
Thái Tầm lập tức cảnh giác nhìn Đường Lập Ngôn, chần chừ không chịu lên xe.
“Sao nào? Cần tôi lôi cậu lên xe không?” Đường Lập Ngôn cố ý đè nặng giọng.
Bình thường luật sư Hà bận rộn lắm, không mấy chú ý đến những lời bát quái. Nhưng nghe Đường Lập Ngôn nói như vậy, trong lòng cũng hiểu ra đôi chút. Vì thế liền đẩy Thái Tầm lên ghế sau, rồi vòng ra phía trước lái xe.
Điều hoà còn chưa mở, xe lại để ngoài lâu, không khí vừa bí vừa nóng, vừa đi vào Đường Lập Ngôn đã thấy thở không nổi, tay phe phẩy quạt gió.
Thái Tầm ở bên cạnh lạnh lùng nhìn sang, rất có địch ý hỏi: “Anh dẫn tôi đến hiệu sách làm gì?”
“Làm gì?” Đường Lập Ngôn cười cười, “Bạn nhỏ này, cậu đang tung tin thất thiệt bôi nhọ hình tượng của người ta đấy, người ta không truy cứu là do không biết ngọn nguồn, vất vả lắm mới tóm được, cậu nói xem tôi phải đưa cậu đến làm gì?”
“Đánh rắm!” Thái Tầm cũng nóng đến đỏ bừng mặt, đến giờ lại nổi máu, mặt đỏ bừng như tôm, “Ai tung tin thất thiệt... Anh ta, anh ta tự...”
“Anh ta tự cái gì?”
“...Dù sao tôi cũng không nói dối.”
“Cậu chỉ mạnh miệng được lúc này thôi.” Đường Lập Ngôn lười tranh chấp với cậu, nhẹ nhàng vỗ vai luật sư Hà, “Phiền anh mở cái điều hoà lên, xin ít gió rồi đến hiệu sách sau.”
Bùi Sơn rảnh rỗi nhàm chán, tiện tay mở một quyển sách ra, lười nhác nằm trên sô pha nhìn lên trần. Nhiệt độ điều hoà đã chỉnh vừa vặn, tối hôm qua Bùi Sơn mất ngủ đến khuya, giờ thấy mệt rã rời.
Còn một lúc nữa mới đến giờ đóng cửa hiệu sách, Bùi Sơn lấy khăn lông lau tay cẩn thận, lại lót một lớp lên mặt bàn, xong mới lấy chiếc hộp gỗ sơn mài khoá dưới bàn trà ra.
Hoa khắc mạ vàng đã sớm loang lổ, màu gốc của thân hộp cũng không nhìn rõ, hẳn là màu đỏ. Mở hộp ra, là những trang giấy xếp chỉnh tề, góc giấy đã sớm ố vàng, mực cũng nhoè đi nhiều, chỉ có thể loáng thoáng thấy rõ chữ viết.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nó, tay phải vô thức vuốt ve cổ tay trái, thở dài, coi như bảo bối mà thầm đọc lại nội dung trên giấy, cẩn thận đặt xuống, rồi lại khoá vào.
Bùi Sơn lại nằm xuống sô pha, đôi mắt bất tri bất giác ướt nhoè.
Nhắm mắt lại, những hình ảnh như đèn kéo quân trôi qua, tràn ngập sương mù, một người đi đến, dùng giọng nói quen thuộc trầm ổn nói với anh. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.
Nhưng cho dù là ở trong mộng, Bùi Sơn cũng không cảm thấy phiền, chỉ ngóng trông, thêm vài lời, thêm vài câu. Quá nhớ nhung, chỉ có thể vào mộng mới nghe được, nên xin hãy nói thêm vài lời nữa thôi.
—— Anh có muốn, đi dạo sông Bách Thú không?
Người ấy cười nói, dẫn anh đến bờ sông ngắm mặt trời mọc. Bọn họ ôm nhau dưới ánh bình minh bàng bạc.
—— Linh Long Giang đầu linh long chu, Bách Thú than đầu cộng bạch đầu.
(Con thuyền lấp lánh bên bờ Linh Long Giang, người cùng bạc đầu bên thác Bách Thú)
Người ấy trèo qua hàng rào, chạy đến đưa cho anh phong thư này, rồi lại vội rời đi, làm anh dở khóc dở cười.
—— Bùi Sơn, trời sáng rồi.
Giọng nói của người ấy cực nhẹ cực nhẹ, phảng phất như thể cọ ngay bên tai anh.
Trời, sáng rồi.
Bùi Sơn giật mình một cái, cảnh tượng trước mắt lập tức biến thành từng mảng đỏ trắng đan xen.
Lại là thế này.
Cũng giống như đã xuất hiện trong tất cả những giấc mộng trước kia, người ấy đột nhiên chẳng biết đi đâu, khắp nơi đều là cành khô và tuyết trắng.
Bùi Sơn cố gắng gào thét cạnh từng thân cây, lại chẳng hề nhận được một lời hồi đáp nào. Nhưng anh không dừng lại được, anh đá văng một viên đá đi, làm kinh động mấy con quạ, mà chính anh lại lảo đảo, ngã xuống đất.
Bùi Sơn cảm thấy hình xăm ngôi sao trên cổ tay như biến thành một lỗ hổng, ào ào đổ máu.
Nhưng anh không kịp băng bó lại, một tay giữ cổ tay túa máu không ngừng, một bên lảo đảo chạy về phía trước.
Máu tươi rải cả một đường, như thể để lại dấu vết cho lần tới... Trên khoảng đất phía trước cũng đầy dấu vết loang lổ, dấu vết của máu đỏ sẫm.
Ngay khi Bùi Sơn sức cùng lực kiệt, từng hàng cây khúc khuỷu đột ngột xoay vần, phía sau từng lớp thân cây ấy, là một bóng người anh tuấn phi phàm.
Bùi Sơn thở dốc, chân không bước nổi nữa, nhưng vẫn gượng sức lết về phía trước, “Em ở đây... Quả nhiên là em ở đây...”
Người kia càng ngày càng gần, ngưng tụ thành hai hình ảnh trong đôi mắt mờ dần đi của Bùi Sơn... Hông thẳng, đôi vai rộng, vết sẹo mờ ở đuôi mắt, bước chân vững vàng.
“Chi Bạch, đừng đi.”
Nhưng anh vừa dứt lời, đám quạ đen đã gào thét lao xuống, tầng lớp vây quanh Bùi Sơn. Lông chim và cái mỏ bén nhọn che đi tầm mắt, Bùi Sơn hô to xua đuổi đàn chim.
Nhưng đến khi nhìn chăm chú lại, giữa trời đất mêng mang, đã chẳng còn thấy bóng dáng người ấy đâu nữa rồi. Chỉ còn lại vài tiếng quạ kêu thê lương, những sợi lông quạ đen rải rác rơi xuống.
“Đừng —— đi ——”
Bùi Sơn lại giật mình, đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy.
Lồng ngực vẫn phập phồng kịch liệt. Bùi Sơn thở hổn hển, lau sạch mồ hôi mỏng trên trán.
Tỉnh khỏi giấc mộng, kinh hồn chưa định, Bùi Sơn ngẩn ra hồi lâu, còn chưa phục hồi tinh thần được, cứ ngây ngẩn nhìn cái hộp trong tay mình, lại không nỡ mở nó ra.
Mãi cho đến khi cái đồng hồ treo tường kiểu cũ vang lên mấy tiếng gõ leng kheng, anh mới nhận ra đã chẳng còn sớm nữa, vẫn chưa ăn cơm tối.
Lúc này anh mới đi từ sô pha dậy, như thể bị ám ảnh cưỡng chế, xác nhận lại một lần nữa rằng chiếc hộp ấy vẫn ở kia, xong mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bùi Sơn cố sức phân tán sự chú ý của mình, nhìn ra bên ngoài.
Trời Nhạn Thành tối muộn, lại còn đang giữa hè, lúc này đèn đường bên ngoài mới vừa sáng lên, có người già cầm quạt hương bồ đưa trẻ con ra ngoài tản bộ, cũng có đôi vợ chồng trẻ ồn ào đùa vui.
Tất cả vẫn như thường.
Bùi Sơn xoa thái dương, chuẩn bị gọi đồ ship.
Vừa lấy điện thoại ra, anh đã nhìn thấy có một chiếc Benz màu đen dừng lại trước cửa, bóng loáng, biển xe mới, người trong xe ấn vang loa.
Bùi Sơn còn chưa nghĩ ra vì sao tài xế cứ ấn loa mãi thế, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, cuối cùng cửa kính bị gõ lên mấy hồi.
Đột ngột ngầng đầu, Bùi Sơn nhìn thấy gương mặt Đường Lập Ngôn bên ngoài tấm kính.
—— Không mặc cảnh phục, áo thun và quần đùi đơn giản, đứng thẳng, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ như cũ.
Dù vậy, Bùi Sơn vẫn không thể kiềm chế nổi, nhịp tim tăng nhanh.
“Chi... Chi Bạch?” Bùi Sơn bất giác vuốt ve hình xăm trên cổ tay trái của mình, “Em đã về rồi sao?”