Tinh Di

Chương 13: Chương 13: Có khó khăn thì tìm cảnh sát




Sau khi được kéo lên, Thái Tầm vẫn còn thấy sợ hết hồn, chân mềm nhũn. Cậu ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra ào ào, không nén được nước mắt, nói cũng chẳng rõ ràng, cả người run bần bật.

“Có làm sao không?” Đường Lập Ngôn ngồi xổm xuống, ngữ khí nhẹ đi một chút, “Thử cử động cánh tay xem nào, có bị thương không?”

Thái Tầm vẫn còn đang run, nói không rõ, chỉ biết chỉ vào tay và hông bảo đau.

“Đội ngũ y tế đang đến rồi.” Đường Lập Ngôn kiểm tra sơ qua cho cậu, nhìn thấy mấy chỗ trầy da thâm tím, “Cậu cứ bình tĩnh lại đã.”

Đợi đến khi những người khác lục tục lên lầu, Bùi Sơn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, người cũng không đứng vững, lảo đảo lùi về sau, nhưng cũng nhanh chóng chống vào tường.

Cánh tay này khi nãy dùng lực quá, Bùi Sơn lại không biết cách làm đúng, duy trì tư thế ấy trong gió hồi lâu, bây giờ chạm vào tường mới thấy đau rã rời.

“Chậc...” Bùi Sơn không kìm được xoa xoa tay.

“Anh cũng đi kiểm tra xem.” Đường Lập Ngôn nghe tiếng, cũng ngừng tay, nói với anh.

“Không cần đâu.”

Trải qua chuyện như vậy, có hứng thú nữa cũng cạn kiệt cả rồi.

Bùi Sơn lười nhác nói: “Nếu không có việc gì thì tôi xuống lầu về nhà trước đây.”

“Về cái gì mà về!” Đường Lập Ngôn lắc đầu với anh, “Anh còn phải đi theo chúng tôi để lấy lời khai.”

Bùi Sơn không nói lời nào, cũng coi như đồng ý. Nhưng anh lại đi vào một góc tối cách xa mọi người, không nói thêm gì, tựa vào thành tường, dùng tay trái không bị thương để châm một điếu thuốc.

Đường Lập Ngôn vội vàng sắp xếp công việc, không rảnh rỗi lắm, mãi đến khi tất cả xong xuôi mới tìm thấy Bùi Sơn trong góc ấy.

“Sao lại đứng ngẩn ra đây thế?” Đường Lập Ngôn cảm thấy nhịp tim của mình vẫn chưa bình ổn lại, hít sâu vào một hơi, đi qua hỏi anh, “Đi một chuyến nhỉ?”

Bùi Sơn nâng mắt nhìn hắn, “Đợi cảnh sát Đường đến bắt tôi đấy.”

Lời này nói ra mà lên xuống trầm bổng, cực kỳ quyến rũ.

Chỉ là lát nữa vẫn còn nhiều việc phải thu xếp, Đường Lập Ngôn thật sự chẳng còn sức lực mà đáp lại, chỉ có thể cắn nhẹ môi, ngón tay chỉ chỉ vào không khí, nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Anh cứ liệu mà đợi đấy.”

“Được, đợi mà.” Bùi Sơn biết đêm nay chẳng làm ăn được gì, vì thế đánh bạo phun một hơi khói về phía hắn, “Cảnh sát Đường, làm việc cho tốt nhé.”

Đường Lập Ngôn dở khóc dở cười bước về trước một bước, hung hăng xoa nắn bắp đùi Bùi Sơn, coi như là bồi thường và trừng phạt.

Bùi Sơn cũng cứ chịu vậy thôi, không biết là bị bóp đau hay cố ý, khe khẽ phát ra vài tiếng kêu.

Đợi đến khi ghi chép xong xuôi thì đêm đã qua nửa.

Hỏi một hồi mới biết được, không phải Thái Tầm muốn từ giã cõi đời hay gì hết, chỉ đơn giản là uống nhiều rượu quá trượt chân ngã thôi.

“Tuần này cậu phá kỉ lục luôn rồi đấy.” Đường Lập Ngôn xoa thái dương, “Sao nhỉ, ban ngày ở lại chưa đủ nên tối đến chơi tiếp đúng không?”

Thái Tầm còn chưa hết sợ, mồ hôi vừa ngừng đã lại úa ra.

“Cảnh sát Đường...” Thái Tầm cuối cùng cũng mở miệng ra nói được, những cũng vẫn còn nức nở, “Luật sư nhà tôi đâu? Anh gọi ổng đến đây, rồi tôi sẽ được về đúng không?”

Đường Lập Ngôn chỉ ra ngoài. Luật sư vẫn mặc bộ quần áo lúc chiều, rõ ràng là bị kéo đến giữa giấc ngủ.

Thái Tầm được tự do, lập tức chạy về phía luật sư kia, đâm nhào vào lòng người ta, khóc lóc nói: “Cuối cùng chú cũng đến rồi, tôi không muốn ở đây nữa, không bao giờ muốn đến đây nữa.”

Luật sư nhìn Đường Lập Ngôn cười bất đắc dĩ, sau đó cúi đầu, vuốt mái tóc vàng của cậu, “Được rồi, đi thôi.”

“Lão Thái đã về chưa?”

“Chưa, tôi gọi điện cho ông ấy rồi, chắc đêm nay sẽ về thôi.”

“Không cần lão! Có bản lĩnh thì đừng về nữa!” Tóc vàng càu nhàu nói, “Chú đưa tôi về đi... tôi sợ lắm rồi.”

“Có bị thương không?”

“Có, chân, còn có hông, tay cũng rách.”

...

Đường Lập Ngôn ở bên cạnh chẳng hé răng, nghĩ bên này cũng chẳng còn việc gì, bên kia thì còn một tiểu mỹ nhân đang đợi, thế nên đánh tiếng với Nguyễn Minh Tri, bảo muốn sang phòng bên.

Nguyễn Minh Tri: “Ờ, được. Anh xong việc thì bảo em một tiếng nhé, tài liệu thì anh em mình cùng làm, không thì muộn chết.”

Đường Lập Ngôn gật đầu.

Vừa mới ra khỏi cửa, Đường Lập Ngôn đã bị luật sư gọi lại, trong lòng thầm chửi, sao hẹn người ta rồi mà lắm khó khăn thế.

“Luật sư Hà, sao thế?” Vẻ mặt Đường Lập Ngôn sắp không kiên nhẫn nổi nữa rồi.

Hạ luật sư cười chỉ người trong phòng, rồi lại cười tiếp: “Ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, gây phiền hà cho mọi nười quá, hơn nửa đêm rồi lại phải tăng ca tiếp.”

Đường Lập Ngôn nói: “Không có việc gì, nên làm thôi.”

Luật sư Hà thở dài, muốn nói lại thôi, “Thật ra, Tiểu Thái lúc trước ngoan lắm. Chỉ là gần đây ông Thái càng ngày càng bận, từ khi có người mới bước vào nhà, Tiểu Thái đã bắt đầu học theo mấy đứa kia làm bậy rồi... Haiz, hôm nay nó uống nhiều, chắc cũng vì lúc sáng không thấy ba nó đến...”

“Đợi đã, luật sư Hà.” Đường Lập Ngôn nhíu mày, “Đây là việc riêng nhà họ, anh không cần thiết phải nói với tôi.”

Luật sư Hà cười khổ, “Phải nhỉ, chỉ là vì hôm nay anh đã cứu nó, nên tôi thấy cần phải cảm ơn thôi. Nhưng mà đưa thù lao luôn thì lại bất lịch sự quá, thế nên muốn nói về chuyện của Tiểu Thái với anh trước.”

Đường Lập Ngôn hơi nghiêng đầu, nhìn vào trong phòng, thấy Thái Tầm đang gục xuống bàn, cong lưng, ánh mắt không có tiêu cự.

Không biết vì sao, bóng dáng ấy lại trùng với một hình bóng xa xôi... người thiếu niên phản nghịch ngồi trước ngọn đèn, trong căn nhà không có người thân, giữa áp lực không dám bật khóc...

Đường Lập Ngôn lấy lại bình tĩnh, cười với luật sư Hà: “Đừng khách khí, việc thuộc bổn phận thôi.”

Nói xong liền đẩy cửa ra, ý bảo luật sư Hà có thể đưa người đi.

Bùi Sơn ở gian phòng khác, lúc này cũng đã thu dọn xong xuôi, đang chuẩn bị rời đi.

Đường Lập Ngôn nhìn thấy áo khoác của anh bị mài sờn đi, tay áo cũng nhăn nhúm, rất giống như thế... vừa mới bị chà đạp.

Đường Lập Ngôn thật sự sợ mình nhất thời nóng lòng làm người ta luôn ở đây mất.

Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ hắng giọng, miếng lưỡi léo lắt: “Tiểu mỹ nhân đã đi luôn rồi à? Vẫn còn khoẻ nhỉ, nếu không nhờ anh thì chắc hôm nay chúng ta phải xuống lầu 1 tìm Thái Tầm rồi.”

Cảnh sát nữ đang ghi chép ở bên cạnh nghe vậy, khe khẽ nhíu mày.

Trong lòng Bùi Sơn biết đêm nay không thể làm được gì, nhưng vẫn cố ý nhử, hỏi như mời gọi: “Bao giờ thì cảnh sát Đường về nhà?”

“Hả? Tôi á?”

Nếu nói Đường Lập Ngôn không động tâm thì đúng là giả, thậm chí hắn muốn xách người này về nhà ngay bây giờ. Chỉ là, công việc còn bày bên kia chưa làm xong, cũng không tiện quăng hết cho Nguyễn Minh Tri.

“Tôi còn phải ở lại lâu lâu, nếu không thì... anh về trước đi?”

“Ừm, được.”

Thật ra Đường Lập Ngôn không muốn anh đồng ý nhanh như thế, vẫn còn mang theo một chút chờ mong, mong người này đợi mình. Chỉ là, cũng đã đến giờ này rồi, hai người cũng chẳng có quan hệ gì với nhau, sao người ta lại phải đợi hắn?

Thế nên Đường Lập Ngôn chỉ có để hoà hoãn nói: “Được, chú ý an toàn nhé.”

Nói rồi, lấy điện thoại gọi xe cho Bùi Sơn, “Tôi nhớ biển số xe rồi đấy, anh lên xe mà có chuyện gì thì nhớ gọi...”

Đến giờ mới nhận ra, hai người còn chưa có địa chỉ liên lạc, vì thế hắn liền hất cằm với Bùi Sơn, “Lấy điện thoại ra đây, lưu số của tôi vào đi. Có chuyện thì nhớ gọi điện cho tôi.”

Trong mắt Bùi Sơn loé lên một tia vui sướng không dễ nhận ra.

Đợi Bùi Sơn lấy điện thoại ra, Đường Lập Ngôn liền đọc một dãy số, rồi đọc lại xác nhận, mới cười bảo: “Nhớ đấy, có khó khăn gì là phải tìm cảnh sát.”

Bùi Sơn cũng cười, gật đầu, “Vậy, chú cảnh sát này, cháu đi nha?”

Vị cảnh sát còn lại trong phòng đã dọn đồ xong, cau mày, ôm tập tài liệu đi xuyên qua hai người.

Đến giờ Bùi Sơn mới hạ khoé miệng, vẫy tay với Đường Lập Ngôn, xoay người rời đi.

“Này này, không cần điện thoại nữa à?” Đường Lập Ngôn gọi, thuận tay cầm điện thoại lên giúp anh, vừa cầm lên đã nhìn thấy ốp điện thoại hình trời sao.

Bùi Sơn quay đầu lại, vẻ mặt nhàn nhạt như cũ, gật đầu, “Cảm ơn.”

“Ốp cũng đặc biệt nhỉ, lại là sao.” Đường Lập Ngôn cười nói, chỉ vào hình xăm trên cổ tay Bùi Sơn, “Thích sao thế à?”

“Ừ, một người bạn cũ thích.” Bùi Sơn nói.

Chỉ là, đến khi Đường Lập Ngôn xoay người về văn phòng, Bùi Sơn mới nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, trong mắt dường như có ánh lệ quang mờ ảo. Đôi mắt kia như thể dính vào tấm lưng cảnh phục, tham lam, không chịu buông, lại kiềm chế, đuổi theo mãi cho đến khi bị cánh cửa chắn mất tầm nhìn.

Nếu phải đặt một cái tên cho ánh mắt ấy, người ta sẽ gọi nó là, yêu mà không thể chạm đến.

Rất nhiều, rất nhiều năm yêu mà chẳng thể chạm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.