Tưởng tượng của Đường lập Ngôn chỉ thực hiện được một nửa, thấy được người ta ướt sũng cả người, nhưng không thể thuận lý thành chương mà đưa Bùi Sơn về nhà.
Rốt cuộc thì hắn vẫn xem nhẹ thời tiết Nhạn Thành quá. Khi hai người chèo thuyền về đình, quần áo của Bùi Sơn đã gần khô rồi. Thời gian không đủ, lại còn không thành thục.
Thôi lần sau vậy, lần sau nhất định phải nắm chặt được người này.
Lúc hai người ra khỏi khu du lịch thì đã là giữa trưa, Bùi Sơn hỏi hắn có muốn ăn gì rồi mới về không. Sau khi được đồng ý, Bùi Sơn liền đưa Đường Lập Ngôn đến một quán lẩu ở gần nhà.
Lẩu ở Nhạn Thành nghiêng về vị Tứ xuyên, vừa cay vừa thơm, nhưng bình thường Đường Lập Ngôn quen ăn chua ngọt vừa miệng, một lúc sau đã cay đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bùi Sơn đã sớm không khống chế nổi miệng mình rồi, nhưng lại kìm nén không dám vô lễ, anh đưa khăn giấy cho hắn, rồi gọi thêm hai chén thạch đá.
“Anh thế này là không cưới được vợ ở Nhạn Thành đâu.” Bùi Sơn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mình rất để tâm, bóng gió hỏi, “Con gái ở đây á, ai cũng lấy canh dầu đỏ chan cơm ăn được đấy.”
Đường Lập Ngôn đang bị một miếng thịt bò làm cho nóng đến chảy nước mắt, nghe câu này xong, đột nhiên uống một ngụm canh mơ chua.
“Thế à?” Đường Lập Ngôn cứ cảm thấy lời Bùi Sơn nói có ẩn ý, vì vậy liền cố ý nói, “Thế thì tiếc thật.”
Đôi mắt Bùi Sơn bỗng chốc tối sầm xuống.
Nhưng cũng chỉ là chuyện nháy mắt thôi, rất nhanh sau đó, cặp mắt kia đã phủ đầy ý cười, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nhưng mà cũng không sao.” Đường Lập Ngôn không nhìn ra chút ít dao động nào trong đôi mắt kia, tự cảm thấy chán, liền tiếp tục câu chuyện, “Dù gì tôi cũng không thích phụ nữ.”
Bùi Sơn ngừng lại, đũa còn đang gắp đồ ăn, lại cứ khựng lại giữa không trúng, rất buồn cười.
“Đương nhiên, nếu phụ nữ có thể đẹp được như anh, thì tôi cũng có thể cân nhắc.”
Đây rõ rành rành là trêu đùa rồi.
Bùi Sơn khụ một tiếng, gắp miếng trong tay lên, cứng ngắc chuyển chủ đề, “Vậy anh thích đàn ông sao?”
Anh nhấn chữ “thích” kia rất nặng. Lông mày hơi nhắn lại, vẻ mặt nghiêm túc, quả nhiên là muốn một câu trả lời xác thực.
Đường Lập Ngôn nghe ra, nhưng lại không trả lời theo ý anh, “Tôi đến Nhạn Thành, cùng lắm cũng chỉ ở lại một hai năm thôi, anh biết chứ?”
Ý là, tôi không thể ở lại được, sớm muộn gì cũng sẽ đi.
Bùi Sơn gật đầu.
“Hơn nữa, con người tôi ấy à, không thể ở lại một nơi nào quá lâu được.” Đường Lập Ngôn chỉ vào chân mình, “Bất kể là ở đây.” Rồi lại chỉ vào tim mình, “Hay là ở đây.”
Lời vậy là hết, Đường Lập Ngôn rời khỏi quán ăn trước.
Bùi Sơn ngồi ở chỗ cũ đấu tranh với chính mình... A bà nói, đến quấy rầy hắn, là phúc hay hoạ cũng còn chưa biết được.
Hoá ra Bùi Sơn chưa từng do dự chút nào, thậm chí đến cái câu “có đáng giá hay không” cũng chưa từng xuất hiện trong đầu anh. Nhưng giờ anh không khỏi nghĩ ngợi, bóng dáng kia giống đến mức nào, thì cũng có tác dụng gì đâu chứ?
Căn bản không phải người cùng một thế giới mà. Anh muốn một một đời, hắn chỉ muốn một thoáng thôi.
À không, có lẽ “một thoáng” ấy cũng chẳng có được mấy phần thật lòng.
Ngay khi Bùi Sơn vừa quyết định sẽ cách hắn thật xa, lại nhìn thấy người vừa mới rời đi đã quay lại, trong tay còn cầm hai cây kem ốc quế.
“Đây là?” Bùi Sơn không kìm được vẻ kinh ngạc, “Cho tôi à?”
“Không đâu, bày dưới nắng xem nó chảy vậy thôi.” Đường Lập Ngôn cười đùa anh, “Được rồi đừng ngây ra nữa, không là chảy thật đó.”
Bây giờ Bùi Sơn mới nhận lấy, bởi vì trong lòng chứa đựng những tâm tư chẳng thể phơi bày ra ánh sáng ấy, chỉ có thể thầm nuốt chút ít ngọt ngào này vào bụng.
Đường Lập Ngôn vẫn luôn nhìn anh cười, “Sao anh cứ như chưa bao giờ được ăn kem ốc quế thế? Ăn nhanh vậy, dính hết lên mặt rồi.”
Nói xong liền vươn tay ra lau khoé miệng anh, rồi lại cảm thấy thật sự đáng yêu quá, không kìm được, véo nhẹ một cái.
“Không phải tôi nhé, tôi không làm gì cả.” Đường Lập Ngôn véo người ta xong lại không nhận, trở mặt cực kỳ nhanh, chỉ vào không khí nói, “Anh thấy không, ở đây có một người, hắn kéo tay tôi lên đây. Anh nhìn xem, vẫn đang kéo đây này!”
Bùi Sơn nhìn Đường Lập Ngôn giả bộ như thể bị ức hiếp, không không chế được, nhanh chóng bị chọc cười. Vô tình để lộ ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má trái.
Cứ nhìn như thế, hốc mắt anh lại nóng lên. Sau khi gặp được Đường Lập Ngôn, anh cứ bất giác nhớ đến rất nhiều chuyện, tuyến lệ và cơ cười đã ngừng nghỉ rất nhiều năm như thể trả thù mà bắt đầu hoạt động.
Đường Lập Ngôn làm loạn, đột nhiên lại lấy tay ôm bụng, vẻ mặt rất khó chịu.
Bùi Sơn lập tức luống cuống, đặt đồ ngọt lên bàn, vội vàng đi qua, liên tục hỏi: “Làm sao thế? Dạ dày khó chịu à? Có đau không?”
“Không sao không sao.” Đường Lập Ngôn trực tiếp ngồi xổm xuống, giọng hơi nghẹn, “Chà, cái món lẩu này cũng hơi quá rồi đấy.”
“Tôi đưa anh đến bệnh viện!” Bùi Sơn lập tức đỡ hắn dậy, Đường Lập Ngôn lợi dụng tình thế, ôm lấy eo người ta hỏi, “Đến bệnh viện làm gì? Đến nhà anh được không?”
Vẻ đau đớn trên gương mặt bay sạch, ngược lại chỉ còn mỗi nụ cười tràn đầy chờ mong.
Bùi Sơn ngẩn người, bây giờ mới nhận ra người ta vừa mới lừa anh. Thế mà anh còn thiếu kiên nhẫn như vậy, đầu óc loạn lên muốn quan tâm người ta, hận không thể đau thay người ta luôn ấy.
“Cảnh sát Đường, anh thế này...” Bùi Sơn vừa giận mình không biết kiềm chế, vừa giận Đường Lập Ngôn làm loạn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải nói thế nào, liền nuốt nửa câu sau xuống, “Dạ dày không sao thì về thôi? Trời nóng lắm.”
Đường Lập Ngôn cười ngồi dậy, tay đặt trên eo người ta chưa rút về đã bị đẩy đi.
“Không cho đùa chút à.” Đường Lập Ngôn cợt nhả nói, “Thương tôi thế à? Ai không biết có khi còn tưởng chúng ta là bạn quen thân lâu rồi* ấy chứ.”
(Chỗ này raw là lão tướng hảo (老相好), có thể hiểu là bạn quen thân lâu năm, hoặc người yêu cũ)
Bùi Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái, cầm lấy kem ốc quế, bước nhanh về phía trước.
Mà ở nơi Đường Lập Ngôn không nhìn thấy, Bùi Sơn lại thở dài. Anh đã vô số lần muốn ở nơi này, trước quán ăn này, cười đùa với người ấy như thế.
Nguyện vọng ấy không ngờ đã được thực hiện rồi. Tuy rằng chỉ mới một phút trước thôi, Đường Lập Ngôn còn nói, tình yêu là một thứ phiền toái.
Bùi Sơn cứ như một đứa nhỏ đã bị bỏ đói rất lâu, thứ đồ lạnh ê răng như thế, lại cứ cố nhồi miếng to vào miệng.