Lục Viễn cảm thấy chính mình khả năng là đụng phải hiện trường một vụ ăn vạ công phu nhất lịch sử.
Trước đây Chu Du từng tặng cậu một lọ tinh chất dưỡng da, Lục Viễn tuy rằng còn chưa khui ra, nhưng trong lúc nữ đồng nghiệp điên cuồng dạo mấy trang web mua sắm cậu từng thấy qua, lọ tinh chất kia giá ít nhất cũng hơn một ngàn. Nếu mấy loại vật phẩm dưỡng da khác của hắn cũng ấn con số này mà tính, gương mặt kia của Chu Du thật sự đúng là rất đáng giá.
Chẳng trách gì sờ vào cảm giác tốt như vậy.
Chu Du đợi một lát, thấy cậu không nói lời nào, cân nhắc một chút nói: "Cậu không cảm thấy chúng ta cần thảo luận lại chuyện này sao?"
Lục Viễn lấy lại tinh thần, hỏi hắn: "Thảo luận kiểu gì?"
"Đợi cậu trở về hẵng nói đi, nói qua điện thoại không được rõ ràng," Chu Du nói, "Cho cậu một buổi chiều để chuẩn bị. Lo mà suy xét cho thật kỹ thái độ của cậu đối với việc này."
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Lục Viễn cũng thôi cợt nhả, nghĩ một lát lại hỏi: "...Vậy có thể trước tiên cho tôi biết thái độ của cậu không?"
Chu Du dừng một chút, không lập tức trả lời.
Lục Viễn nói: "Xem ra cậu cũng chưa nghĩ ra, chúng ta cùng suy xét kỹ lưỡng một chút." Cậu nói xong lại khó tránh khỏi xoắn xuýt, nhỏ giọng thì thầm, "Cơ mà có cần phải thế không? Chỉ là hôn một cái thôi mà......"
Huống chi nụ hôn kia thật sự giống như cá anh vũ cá đánh nhau, một chút sắc thái cảm tình cái gì cũng đều không có.
Thế nhưng Lục Viễn cũng không dám nhiều lời thêm. Cậu không đoán được tâm lý của Chu Du, luôn cảm thấy người này đơn thuần đến mức khó thể tưởng tượng, có đôi khi Lục Viễn còn nhịn không được hoài nghi Chu Du có phải đã từng trải qua mấy năm ở trong chùa làm hòa thượng. Có điều lúc này tuy rằng chưa thể nói, nhưng buổi tối gặp mặt thì lại khác, chơi đùa thì chơi đùa thế thôi, chứ một khi đã nghiêm túc, cậu quả thật không có dự định tiến triển thêm một bước với Chu Du.
Lục Viễn trong lòng hạ quyết tâm, xoay đồng hồ thấy đã đến giờ tan tầm, bèn nhanh nhẹn thu dọn chuẩn bị ra về.
Tiểu Lý thấy cậu vừa hết giờ làm liền thu dọn, cười khúc khích một tiếng trêu chọc nói: "Lục ca, dạo này anh về nhà hơi sớm đó nha, ở nhà có người quản thúc phải không?"
Lục Viễn buồn cười nói: "Cái gì mà có người quản thúc?"
"Cũng khó nói," Tiểu Lý chống cằm trên dưới đánh giá hắn, "Trước kia toàn là đồng hồ chưa điểm 11 giờ thì anh chưa rời chỗ ngồi. Bây giờ thì trái ngược hẳn, giờ hành chính vừa hết liền treo máy, lần trước lão tổng tìm anh hình như có việc gì, ra ngoài đi một vòng tìm, người khác vẫn còn ở mà anh đã đi mất rồi."
Lục Viễn thoáng do dự, quay đầu nhìn văn phòng Trì tổng, nhất thời có chút bối rối. Tiểu Lý tuy rằng chỉ là nói giỡn, thế nhưng cũng là nhắc nhở cậu, gần đây cậu rất ít tăng ca, đặc biệt là trong đoạn thời gian này Chu Du ở nhà cậu. Mỗi ngày còn chưa tới giờ tan tầm hắn đã gọi điện thoại đến, hỏi cậu buổi tối ăn cái này được không, món chính làm cái kia được chứ, thi thoảng còn sẽ cùng cậu buôn dưa lê chuyện mấy người hàng xóm gặp được trong thang máy...
Lục Viễn tuy rằng ban đầu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng suốt ngày được hầu hạ cơm nước tận mồm như vậy, không tự chủ tựu thành thói quen, nơi nào còn nhớ đến lão tổng có phải hay không còn chưa tan tầm.
Cứ như vậy quả thật không tốt. Ai cũng biết tăng ca không nhất định là hiệu suất sẽ cao, nhưng tạo ấn tượng tốt trong mắt lão tổng cũng rất quan trọng, huống chi mọi người đều ở lại mà mình đã thản nhiên đi về, cứ như bị mình kéo chậm tiến độ.
Lục Viễn cân nhắc trước sau một chút, lại ngồi trở về.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cũng thấy cậu ở lại, thoáng sửng sốt một chút, nhỏ giọng cười hỏi: "Còn chưa về không sợ người trong nhà phát hỏa à?"
Lục Viễn bật cười, cũng lười giải thích lại, phẩy tay: "Không sợ."
-
Chu Du nguyên một buổi chiều hồn vía lên mây, còn có chút sốt sắng.
Nghe Lục Viễn nói xong hắn cũng muốn suy nghĩ xem thái độ của mình là gì. Hắn còn thật vô cùng nghiêm túc suy xét, sợ đầu óc nghĩ loạn, lại cố ý cầm bút lên, xoẹt xoẹt mấy chữ trên một trang giấy A4. Đầu tiên hắn liệt kê ra trạng thái trước đây của hai người họ—— người quen, hiểu rõ đối phương, đã cùng nhau ăn, đã cùng nhau ngủ, đã hôn nhau nhưng không sờ......
Sau đó hắn lại viết tiếp các quan hệ có khả năng tiến triển: A, lui về phía sau một bước: về sau hai người giữ một khoảng cách, ngay kể cả bạn bè cũng không làm; B, giữ nguyên hiện trạng: vẫn là bạn học, có thể liên hệ có thể trò chuyện. Có thể "thơm thơm"?
Chu Du cảm thấy điều cuối cùng có chút không đảm bảo lắm, do dự một chút bèn đánh thêm một cái dấu chấm hỏi, sau đó lại đưa mắt nhìn C.
C là tiến thêm một bước —— về sau chính thức ở chung.
Chính thức ở chung có nghĩa là mỗi ngày đều gặp nhau, cùng nhau ăn uống, "thơm thơm" đương nhiên không phải vấn đề, thậm chí còn có thể phát triển sâu hơn một tầng, cùng lăn khăn trải giường (xxoo). Tất nhiên, ở chung còn chia làm hai loại: bạn trai và bạn chịch, Chu Du nghĩ một lúc, cảm thấy chính mình và Lục Viễn đều rất bảo thủ, cho nên dứt khoát gạch đi dòng chữ "bạn chịch", chỉ chừa lại "bạn trai".
Liệt kê ba điều ra xong, hắn cảm thấy ý nghĩ nhất thời thông suốt, từ đáy lòng mà nói, hắn cảm thấy khả năng C là thích hợp nhất, tuy rằng như vậy vẫn sẽ cảm thấy chuyện mình mơ màng hồ đồ cùng Lục Viễn làm bạn trai có điểm kỳ quái, thế nhưng tưởng tượng đến đủ loại cảnh tượng sau khi ở chung, lại cảm thấy không chê vào đâu được.
Chu Du tự mình lựa chọn xong, nhịn không được bắt đầu mơ tưởng một chút về cuộc sống sau này—— có thể sờ soạng tay nhỏ của Lục Viễn, sau đó có thể tùy tiện ra vào thư phòng, có thể hai người cùng nhau xem phim, cũng có thể cùng nhau chơi đùa trong phòng tắm, còn có quần lót của Lục Viễn! Áo thun! Chăn! Thảm! Muốn sờ cứ sờ, muốn ôm liền ôm, muốn tuốt cho tuốt, quả thật có thể tùy thời bật mode động dục!
Tuy là ngay lúc này đây hắn cũng đang bật mode động dục, chiếm trọn đầu óc đều là các thể loại hình ảnh nghiêm cấm trẻ em.
Hắn nghĩ một hồi lại có chút kích động, chính mình cười sung sướng một trận, lại mừng rỡ bổ nhào lên giường bụm mặt thẹn thùng nửa ngày. Tưởng tượng tới lui trong chốc lát vẫn thấy chưa đã ghiền, cân nhắc một chút rồi dứt khoát vơ lấy chìa khóa sang nhà Lục Viễn ngồi chờ.
Đương nhiên là ở trong nhà Lục Viễn hắn cũng không nhàn rỗi. Trước kia là ở nhờ, hiện tại là sắp thăng cấp thành bạn trai, cho nên nơi này cũng lập tức được coi như là địa bàn của hắn. Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt vị trí của sô pha lúc bấy giờ, đánh giá xung quanh xong liền đẩy dời đi, bàn trà dẹp sang một bên, giữa chừng còn gọi taxi đi mua một tấm thảm lông, lót ở dưới bàn trà—— như vậy kéo tới kéo lui cũng không cà hỏng sàn nhà.
Chu Du cũng đổi luôn bộ chăn gối trong phòng ngủ, vốn dĩ bộ này dùng tới nay đã mấy ngày rồi, màu sắc cũng khó nhìn. Hắn lục từ trong tủ quần áo của Lục Viễn ra một bộ mình thích, đem mấy món đồ xám xịt theo phong cách tối giản ban đầu đổi hết thành tông màu ấm. Hắn chống hông nhìn một lát, lại xoắn xuýt bắt đầu xếp gọn lại đống quần áo chất đầy trong tủ.
Dọn tủ quần áo là việc khá tốn sức. Chu Du ít nhiều gì cũng có tính cách đặc biệt của chòm sao Xử Nữ, quần áo không chỉ xếp lại gọn gàng, mà còn muốn phân theo kích cỡ mà xếp, theo thời trang từng mùa mà tách ra, cất vào mấy ngăn khác nhau, rồi lại muốn chia theo màu sắc. Cuối cùng chỉ còn mấy món đồ dễ nhăn, Lục Viễn lại không có đồ để là quần áo, hắn đành phải thở dài phất tay trở lại nhà mình, khiêng bàn là của chính mình sang.
Hắn bận rộn một hồi đến độ chân không chạm nổi đất, thu thập nhà cửa xong xuôi, bên ngoài sắc trời đã tối đen.
Chu Du đói bụng đến hốt hoảng, lúc này mới nhớ ra mình đã quên nấu cơm, hắn hiện giờ cũng không biết tình huống bên kia của Lục Viễn, cầm di động ngồi ở trên sô pha, lại đợi mòn mỏi, bên kia như cũ vẫn không gọi điện tới, thậm chí ngay cả WeChat cũng không buồn nhắn tin.
......
Lục Viễn không rõ là chính mình hôm nay lựa chọn đúng đắn, hay là lão tổng vẫn luôn chờ hắn tự giác quay về thái độ làm việc đoan chính, tóm lại mọi người đều tự giác tăng ca đến hơn tám giờ. Đến lúc bắt đầu lục tục về nhà, lão tổng quả nhiên tìm cậu. Chờ Lục Viễn cùng lão tổng tán gẫu xong, lúc chuẩn bị ra về cậu liếc nhìn đồng hồ, đã là chín giờ rưỡi.
Cậu thật ra còn nhớ rõ Chu Du nói đêm nay có chuyện muốn bàn, chỉ là không có ước định thời gian địa điểm rõ ràng, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Lục Viễn cân nhắc một chút, định bụng hỏi trước hỏi Chu Du đêm nay còn thời gian hay không, ngờ đâu vừa mới cầm vào di động, dãy số còn chưa quẹt tới, một cuộc gọi khác đã nhảy ra.
Lục Viễn nhìn ba chữ "Bùi Lập Dũng" trên di động do dự hết nửa ngày, cuối cùng tắt chuông điện thoại, ném sang một bên. Cậu ít nhiều có thể đoán được ý đồ của Bùi Lập Dũng, nhưng lúc này không tiện tiếp điện thoại của gã, cho nên dứt khoát không để ý tới.
Thế mà Bùi Lập Dũng lại rất chấp nhất, sắp đuổi kịp cái trò gọi điện liên hoàn như đoạt mệnh của Chu Du, gọi mãi cho cậu suốt một đường về, rất có tư thế Lục Viễn không tiếp thì sẽ không buông tha.
Lục Viễn một đường chạy như bay ở nhà, lúc mở cửa vào nhà đầu dây bên kia mới xem như nghỉ ngơi triệt để. Lục Viễn nhịn không được chặc lưỡi một tiếng, vừa mở cửa vừa gọi điện thoại cho Chu Du, nào ngờ cửa vừa mở ra cậu liền sửng sốt.
Bên trong sàn nhà được người tỉ mỉ lau chùi, bóng loáng đến độ có thể trượt ngã, hộp chìa khóa ở lôi vào nhiều thêm mấy cái chìa, phòng khách nhiều hơn một tấm thảm, bàn trà bị dời sang một bên, sô pha bị đẩy lùi ra sau nửa thước, trên sô pha còn có nhiều hơn một người.
Người nọ vẫn không nhúc nhích mà nằm dài ở trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, tiếng nhạc chuông vẫn đang phát ra từ chiếc điện thoại nắm trong tay.
Lục Viễn ngẩn người, lại quay đầu nhìn phòng khách được thu thập đến là chuyên nghiệp, nhịn không được lại chặc lưỡi một tiếng, bấm hủy cuộc gọi.
Cậu đem túi xách cùng chìa khóa xe trong tay đặt lên bàn trà, như thường lệ trước tiền về phòng ngủ thay quần áo ở nhà, mở tủ quần áo ra lại tiếp tục sửng sốt. Quần áo trong tủ được người sắp xếp chỉnh tề theo màu sắc từ đậm đến nhạt, quần áo ở nhà của cậu được treo riêng một góc, mặt khác còn có bộ tây trang được bọc thêm một tầng túi ngừa bụi. Trước kia Chu Du tuy rằng cũng sẽ giúp cậu thu thập một chút, nhưng cho tới nay chưa từng làm đến triệt để như vậy. Lục Viễn vốn dĩ đã vô cùng thỏa mãn với việc hắn có thể lau nhà có thể đổ rác, nhưng vừa thấy cảnh này, nhất thời cảm giác không còn giống thế.
Cậu thay xong quần áo đi ra ngoài, thấy Chu Du vẫn còn không nhúc nhích mà nằm kia, mỉm cười bước đến.
Chu Du nằm như giả chết, tuy rằng hai mắt nhắm, nhưng khóe miệng khóe mắt đều trìu xuống, vẻ mặt không muốn nói chuyện.
Lục Viễn chống sô pha cúi đầu nhìn một lát, thấy lông mi Chu Du run run, nhịn không được cười rộ lên chọc hắn một chút, nói: "Cậu như vậy đi diễn kịch kiểu gì cũng lộ tẩy."
Cậu còn tưởng rằng Chu Du sẽ tiếp tục giả vờ ngủ, ai dè người sau a một tiếng, nói giọng đều đều: "Cậu sắp đánh mất tôi."
"...Tôi căn bản còn chưa có cậu ngày nào hết, được chưa." Lục Viễn cười cười, lại búng nhẹ một cái lên trán hắn, "Mau đứng dậy, cậu ăn tối chưa? Chưa ăn thì cùng ăn đi."
Chu Du mở mắt ra, nhíu mày nhìn cậu: "Cậu còn chưa ăn?"
"Chưa mà, bị bóc lột tăng ca, còn ước gì mỗi phút đồng hồ mình làm việc đều được lão bản nhìn thấy đây," Lục Viễn cười cười, "Lão bản vẫn luôn không nhúc nhích, tôi nào dám đi ra ngoài."
Chu Du hừ một tiếng không nói chuyện, bản thân lại ngồi dậy.
"Cậu tăng ca cũng phải nói một tiếng chứ, làm cái gì mà ngay cả điện thoại cũng không gọi?" Chu Du rất bất mãn.
Lục Viễn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Thật ra tôi đã định gọi cho cậu, kết quả điện thoại lại bị người ái mộ cậu, Bùi Lập Dũng tiên sinh khủng bố." Cậu cầm di động đưa đến cho Chu Du xem, thở dài nói, "Cậu xem, bảy tám cuộc điện thoại, tôi còn tưởng rằng gã đã biết được cái gì muốn tìm tôi tính sổ cơ."
Chu Du vốn dĩ cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì, vừa định mở miệng, đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện hôm nay giữa mình và Lý Phục...
Bùi Lập Dũng đang ở công ty Lý Phục, nếu Lý Phục đem việc này nói cho gã, cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ có điều việc này hắn cũng không dám cho Lục Viễn biết......
Lục Viễn ở một bên cẩn thận nhìn biểu tình của hắn, lúc này thấy sắc mặt Chu Du thoáng thay đổi, không nổi giận đùng đùng như lúc đầu, tức khắc thở phào, mỉm cười nói: "Cho nên tôi rất ức chế, không dám sờ vào di động, mới chậm trễ báo tin cho cậu."
"Chuyện đó......" Chu Du ho khan một tiếng: "Chậm trễ thì coi như chậm trễ đi...... Đúng không, con người này của tôi hào phóng, cũng không thể luôn chấp nhặt với cậu."
Lục Viễn liếc nhìn hắn, cười nói: "Đúng vậy, cậu rộng lượng nhất." Lại hỏi, "Cậu muốn ăn gì? Bây giờ tôi đi làm."
Chu Du không nghĩ tới Lục Viễn còn sẽ chủ động đề nghị nấu cơm, trong lòng không tự chủ mà thoải mái hơn một chút, nâng cằm lên hỏi: "Cậu làm được những món gì?"
"Tối nay hả, thịt bò kho cùng gà hầm nấm hương đi, thế nào?" Lục Viễn vừa nói vừa đi về hướng nhà bếp, "Tôi cảm thấy hai món này tôi làm rất có trình độ."
Chu Du âm thầm lấy làm kinh hãi, hắn vẫn luôn cho rằng Lục Viễn sẽ không nấu cơm, lúc này vừa nhìn thấy tư thế Lục Viễn, không tránh khỏi do dự. Chu Du đi theo sau cậu nhìn xem, nghĩ một lát còn có lòng tốt nhắc nhở: "Có thịt bò trong tủ lạnh, là tôi mua nguyên miếng để làm bít tết, thịt gà...... trong nhà hình như không......"
Hắn mới nói một nửa, còn chưa kịp từ phục hồi tinh thần từ hiểu biết mới toanh này về Lục Viễn, mà thấy được động tác của Lục Viễn, tức khắc ngậm miệng.
Lục Viễn thong thả ung dung mà mở cái hòm bên cạnh tủ lạnh ra, lấy ra một gói mì bò kho, vừa quơ quơ trước mặt vừa nói với Chu Du: "Gói này bị đè nên hơi nát, ảnh hưởng mùi vị, để tôi chọn cho cậu gói tốt nhất nhá."
Chu Du: "......" Sao tự dưng lại thành ăn mì gói?
Lục Viễn sục sạo hòm mì một hồi, cuối cùng chọn ra một gói mì bò kho, một gói mì gà hầm nấm hương, cuối cùng để tỏ vẻ vô cùng hối lỗi vì chính mình về nhà muộn, còn bỏ thêm một gói "đại tiệc hải sản"......
Đương nhiên, tuy rằng nguyên liệu thật đơn giản, nhưng Lục Viễn lại nấu trông có vẻ rất phức tạp, tay bưng nồi nấu nước, miệng hùng hồn nói: "Nào, chúng ta chần qua rau một chút..."
"..." Chu Du trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cậu nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Phong cách ăn uống kiểu Tây sao, ai dạy cậu thế?"
Hắn nhịn không được sán lại gần, nhìn khối thịt bò nhỏ trong tay Lục Viễn, vẻ mặt chua xót không nói thành lời.
Lục Viễn lại hồn nhiên không hề hay biết, cậu bận rộn biểu diễn nấu mì, vừa nghe Chu Du hỏi, còn cười ha ha, cùng người giới thiệu: "Mấy cái này chắc cậu không hiểu đâu, giờ đến phiên tôi, long trọng giới thiệu cho cậu một vị đầu bếp thượng hạng mà tôi yêu thích nhất! Nhân sinh đạo sư (người thầy dẫn dắt đường đời)! Bữa ăn không có hắn không nuốt nổi cơm, có hắn thì nhai rơm cũng thấy ngon, mỹ thực bác chủ*!"
Chu Du: "??"
"Bếp nhỏ của Tiểu Kiều!"
*mỹ thực bác chủ: chủ blog về ẩm thực, ăn uống, dạy nấu ăn ngon,...
=========================
Editor: nhân thê công là số dzách =)))