Chu Du chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cứ chớp mãi đến mức mí mắt muốn rút gân rồi cũng nghĩ không ra nên nói cái gì.
Lục Viễn cầm di động của hắn quẳng lên trên bàn, nói: "Không tồi, có tiến bộ đấy, ít nhất còn cao tay hơn xuyên tạc giấy nhắn của tôi."
"Cậu hiện tại cũng có viết giấy nhắn đâu," Chu Du nói, "Tôi nói tôi bị oan uổng, cậu tin sao?"
Lục Viễn trừng mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
"......" Chu Du, "Ừm, cậu không tin."
Lục Viễn: "......"
Chu Du yên lặng ôm bát cháo ăn, ăn một lát mới phản ứng lại được có điều gì không đúng, tru tréo một tiếng: "Cậu thế mà lại nghịch di động của tôi!"
"...... Nghịch thì sao," Lục Viễn nói, "Không nghịch thì sao biết được cậu làm chuyện tốt." Tuy lời nói ra như vậy, cậu vẫn tử tế giải thích một chút, "Buổi chiều Lý Phục gọi điện thoại nhờ cậu gửi giúp y một bản copy đơn hàng sang, tôi thay cậu tiếp, y nói đơn hàng có trong lịch sử trò chuyện trên WeChat của hai người, mở lên là thấy."
Thao tác được Lý Phuc chỉ đạo qua điện thoại, Lục Viễn kéo lên xem, tìm được đơn hàng, sau đó chụp hình lại gửi qua cho y, ngón tay còn chưa kịp lộn xộn thì lịch sử trò chuyện gần nhất đã đập vào mắt.
"Đây chỉ là anh em đùa giỡn với nhau......" Chu Du yếu ớt biện giải, "Y luôn cảm thấy tôi có ý tứ gì với cậu, tôi không thừa nhận y càng không chịu để tôi yên."
Lục Viễn hầm hừ, không nói tiếng nào.
Chu Du đặt bát cháo sang bên cạnh, nói: "Thật sự, tôi rất oan ức."
Lục Viễn: "......" Lục Viễn và Chu Du cũng coi như là vẫn luôn đấu đấu đá đá. Hai người bọn họ bày trò phá đám nhau, rất nhiều chuyện quá phận cũng đều đã làm rồi. Lục Viễn vẫn nghĩ mãi không ra bản thân vì sao hễ cứ là việc liên quan đến Chu Du, cậu luôn phá vỡ mọi quy tắc tiêu chuẩn như vậy. Rất nhiều chuyện nếu là đổi thành là làm với người khác, cậu đều không nỡ xuống tay, cảm thấy chính mình là đồ tam quan bất chính, phẩm hạnh đạo đức thấp hèn, thế nhưng chỉ cần đối phương là Chu Du, cậu liền không có bất kỳ cảm giác áy náy cùng bứt rứt nào hết.
Dường như Chu Du cũng có chung ý nghĩ với cậu, lúc này rõ ràng bị giáp mặt vạch trần, hắn còn bày đặt ra vẻ oan ức.
Chu Du toát mồ hôi ròng ròng, lại cảm thấy hơi lạnh, hắn túm lấy chăn bọc mình lại, trông y hệt như con lật đật bụng to, nằm trên giường lắc trái lắc phải, mở miệng phân tích cho Lục Viễn: "Tôi quả thật là quá oan uổng, chưa biết chừng đây lại là mưu kế ông chủ Lý soạn ra để thoát khỏi cậu thì sao!"
"??"Lục Viễn đột nhiên bị phản kích, thoáng sửng sốt, nhìn chằm chằm hắn nhìn một hồi lâu, "Hoá ra vấn đề lại nằm ở tôi?"
"Cũng không phải tất cả đều nằm ở cậu, chẳng qua cậu ngẫm thử xem, tôi tìm ông xã...... A méo phải, tôi tìm đối tượng, sao có thể tìm cậu chứ, mẹ ơi, dùng đầu ngón chân suy nghĩ còn biết là không có khả năng." Chu Du nói giọng đúng lý hợp tình, "Cậu không phải là hình mẫu lý tưởng của tôi."
"Hình mẫu lý tưởng của cậu là như thế nào?"
"Hình mẫu lý tưởng của tôi là nửa kia hoàn hảo chứ sao nữa," Chu Du nói, "Cậu xem, người yêu thích tôi nhiều như vậy, nửa kia ít nhất phải có tình yêu đi, sẽ có thể nuôi cá, có tính ưa sạch sẽ thích dọn dẹp giống như tôi, tính tình cũng tốt giống như tôi vậy đi...... Áp tiêu chuẩn này lên cậu, bể cá kia ba ngày rồi cậu cũng chưa nhìn đến một cái, rổ quần áo giặt chất đầy đến mức có thể nén thành bánh khô, tìm cậu làm đối tượng thì tôi chẳng phải là để chính mình chịu khổ sao."
"Đúng vậy," Lục Viễn đè ép áp cơn tức giận, nói, "Vừa khéo, hình mẫu lý tưởng của tôi cũng không phải là cậu."
Cậu thấy Chu Du quay sang nhìn hướng này, vẻ mặt không phục, thả lỏng nói: "Ngay từ đầu tôi cũng chỉ xem loại hình như Lý Phục là đối tượng, thành thục, ổn trọng, có sự nghiệp và kế hoạch tương lai của riêng mình, xác định rõ ràng mục tiêu cuộc sống mà nỗ lực vươn tới. Người như vậy xung quanh tôi cũng không ít, Lý Phục giống vậy, mà Bùi Lập Dũng cũng thế, hình mẫu sự nghiệp vững chãi vượt trội hơn nhiều so với cái dạng người chơi bời lêu lổng mất cả ý chí.&"
*nguyên văn là "ngoạn vật táng chí", trích trong Thư Kinh: "ngoạn nhân táng đức, ngoạn vật táng chí "玩人喪德,玩物喪志: đùa bỡn người hỏng đức, vờn chơi vật hỏng chí
Cậu nói xong cầm lấy quần áo của mình cùng với điện thoại di động, đi ra ngoài hai bước, lại cười lạnh bổ sung một câu "Nói kém đi một chút là, tôi theo chân bọn họ ít nhất não có thể tự nhiên bắt được tần số sóng*, không cần phải chỉnh tay."
*ý nói hợp cạ, hợp gu, nói chuyện hợp nhau, ở đây ý của bạn Viễn là đi với Chu Du thì bạn phải tự điều chỉnh tần số sóng trong đầu mình sao cho phù hợp, trùng khớp với bạn Du, còn với Lý Phục và Bùi Lập Dũng thì không cần.
"Tần số sóng radio á," Chu Du tỏ vẻ khó hiểu nói, "Kênh nào?"
Lục Viễn liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi chỉ vào chính mình: "Kênh kinh tế." Lại chỉ vào Chu Du, "Cậu, kênh dưỡng sinh tuổi già."
Lục Viễn quay đầu đi một mạch, chờ xuống tới tận dưới lầu mới nhớ ra chìa khóa dự phòng nhà Chu Du còn nằm trong túi mình. Bên ngồi từng đợt gió nhẹ thổi qua, không khí lành lạnh, trong tiểu khu không biết trồng loại hoa gì, lúc này mùi hương theo gió đêm tản ra, xông mũi người đến váng đầu.
Lục Viễn đứng ở dưới lầu một lát, dần dần bình tĩnh lại, lại cảm thấy vừa rồi mình nói có chút hơi quá đáng.
Đánh giá từ hai ngày liên tiếp Chu Du ở nhờ nhà mình, trực giác cậu cảm thấy đối phương không có việc làm. Bởi vì Chu Du là người không biết giấu diếm, ngày thường hắn không hề nhắc nửa chữ đến chuyện công tác, rất có thể căn bản chính là vô công rồi nghề.
Trước đây Lục Viễn cũng từng nghĩ tới việc hỏi thăm một chút, cậu tò mò người này nếu không công tác thì lấy gì ăn, sống bằng gì, nhưng sau này ngẫm nghĩ, lại thấy làm như vậy là quá không biết ý tứ.
Thực ra cũng có nhiều cách kiếm tiền nhàn rỗi, trong nhà lớn ngăn ra thêm mấy phòng trống, cho người ngoài thuê rồi sống bằng tiền thuê phòng, thuê đất; gia đình cha chú tổ tông giàu có, nhường lại sản nghiệp hay tùy ý cho con cái tiêu tiền.....Ai cũng có chí của người nấy, bản thân cậu có thể lăn lộn có thể nỗ lực phấn đấu, nhưng không có nghĩa là mọi người đều cần phải như vậy. Cho dù hiện tại cậu và Lý Phục là người chung một ngành, tuy nhìn sơ qua cả hai đều là hình thái dốc sức gầy dựng sự nghiệp như nhau, nhưng người ta là dốc sức làm ông chủ, mặt sau có tập đoàn chống đỡ, nắm trong tay tài nguyên lớn, tài chính vững vàng, xét cho cùng thì vẫn là khác cậu nhiều lắm.
Suy nghĩ như vậy mới thấy thật ra mình rất yếu thế. Hơn nữa không chỉ yếu thế, nội tâm có lẽ còn có chút hâm mộ ước ao, có cả ghen tỵ.
Mấy ngày hôm nay, mỗi khi thấy mẹ mình đi xem phòng, cậu thâm chí cũng sẽ nghĩ, vì cái gì mẹ mình có thể thống thống khoái khoái suy xét đi thuê phòng ở giá hai trăm vạn, mà chính mình lại phải rầu rĩ vì mấy ngàn đồng tiền đơn đặt hàng, ngàn dặm xa xôi đi tìm nhà xưởng; vì khả năng bị phạt tiền thưởng mà làm lớn chuyện, ngày đêm khó ngủ suy tư lối ra. Nếu mẹ cậu có thể giúp cậu một tay, chẳng cần cho cậu tiền, chỉ cần tỏ thái độ nói vài câu, liệu cậu có cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn một chút? Lại giả sử như nhà cậu nghèo rớt mồng tơi, ba mẹ không có tiền, cậu không thể hy vọng trông cậy vào họ, liệu cậu có ở sâu kín trong lòng oán trách họ hay không?
Lục Viễn mỗi lần nghĩ vậy đều sẽ cảm thấy thật phiền muộn, bởi vì ý niệm này khiến cho cậu cảm thấy cuộc sống độc lập của mình hiện giờ chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ, cũng chứng tỏ cậu và mẹ về bản chất cũng chẳng có gì khác biệt: cả hai người ích kỷ như nhau. Năm đó mẹ cậu sợ mang theo cậu liên lụy đến gia đình mới, hiện giờ lại hy vọng cậu đảm bảo chỗ nhờ cậy của mình khi về già. Mà cậu cũng lại muốn bảo trì không gian độc lập, vừa muốn được mẹ giúp mình chống đỡ, hỗ trợ tài chính.
Chỉ là cậu có chút đề cao quan điểm đạo đức, dù sao thì mẹ cũng là người bỏ rơi cậu trước. Bởi vậy có thể thấy cái gọi là "dưỡng nhi dưỡng già*" cũng không đáng tin cậy. Ví dụ như mối quan hệ cha mẹ và con nuôi, mặc kệ phía trước bỏ ra bao nhiêu năm nuôi nấng, sau này nảy sinh hiềm khích thì cũng coi như công cốc.
*dưỡng nhi dưỡng nhà: nuôi con khôn lớn, sau này về già con chăm sóc
Đem tiền tài cùng tinh lực đầu tư vào phương diện tình cảm, ước chừng là một cuộc mua bán không có lời.
Lục Viễn càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, đến lúc quay lại với công việc, mới phát hiện câu này không chỉ áp dụng cho tình cảm mẫu tử, mà cả trong công tác cũng vậy —— ngày đó Bùi Lập Dũng đi nhờ xe nói với cậu bao lời tình thâm ý thiết, cậu còn tưởng rằng gã ta là một lòng kiên trung với lão bản, ai ngờ trước sau bất quá mới qua mấy ngày, lại bàn đến việc này, người kia đã nhanh chân chạy đi tìm bến đỗ mới.
Lục Viễn cảm thấy bội phần ngoài ý muốn.
Thời điểm Bùi Lập Dũng nói lời này, Lục Viễn vừa lúc hỏi đến tình huống phân chia thị trường Đông Nam Á. Bùi Lập Dũng cũng không nhất định trả lời cậu, chỉ nói: "Chuyện này tôi cũng đang muốn cùng cậu nói, nếu cậu không ngại chúng ta tìm chút thời gian rảnh, bình tĩnh ngồi xuống mà đàm luận kỹ càng."
Lục Viễn lúc ấy kinh ngạc, ngẫm nghĩ rồi nói: "Được thôi." Lại hỏi gã, "Đàm luận ở đâu?"
Bùi Lập Dũng cân nhắc một chút, chỉ vào tiệm cà phê ở phố đối diện.
Chờ đến thời điểm giữa trưa tan tầm, Bùi Lập Dũng đã chờ sẵn ở điểm hẹn. Bên trong tiệm cà phê có vài món ăn vặt đơn giản, Lục Viễn vừa mới ngồi xuống, liền thấy gã bưng một phần thịt nguội lại đây, còn lấy thêm hai phần sữa chua.
Lục Viễn nhìn thấy phần sữa chua, hơi ngạc nhiên.
Bùi Lập Dũng cười nói: "Tôi thấy cậu ngày thường uống quá nhiều cà phê, sẽ tổn hại dạ dày, cho nên tự chủ trương gọi cho cậu sữa chua, món này có thể điều tiết dạ dày." Gã thấy Lục Viễn chỉ cúi đầu quan sát, không có ý định uống, lại cười, "Món này là đồ nhà làm, mời cậu nếm thử, uống thấy ngon thì quảng cáo cho bọn họ."
Lục Viễn không hiểu sao lại nhớ tới Chu Du, thầm nghĩ này hai người mới quen nhau không bao lâu, đã dùng giọng điệu giống hệt nhau để nói chuyện rồi.
Chỉ là Bùi Lập Dũng biết cách xây dựng bầu không khí hơn một chút, nói chuyện cũng dễ nghe.
Lục Viễn mỉm cười khách khí, hỏi gã: "Vì sao anh lại hẹn tôi ở chỗ này nói chuyện?"
Bùi Lập Dũng xếp chỉn chu thức ăn lên bàn, lúc này mới thở dài nói: "Tôi biết cậu vẫn luôn làm mảng đồ điện gia dụng, thị trường quần áo này tuy rằng là mảng được công ty chúng ta chú trọng đầu tư, nhưng tình huống hiện tại cũng không mấy lạc quan. Chính sách bảo hộ mậu dịch* ở Mỹ, các nước thuộc Liên minh châu Âu cùng Nhật Bản đang ngày càng nâng cao, chỉ xét riêng các tiêu chuẩn về kỹ thuật mới ở châu Âu thôi, những công xưởng nhỏ mà chúng ta thường liên hệ rất khó đạt tới. Bên cạnh đó, thị trường Đông Nam Á giá lao động rẻ, hiện tại không ít nhà xưởng cũng đã di dời sang bên đó, nếu chúng ta vẫn làm việc dựa theo hình thức cũ, con đường này nhất định là càng đi càng hẹp."
*Bảo hộ mậu dịch là thuật ngữ trong chỉ việc áp dụng nâng cao một số tiêu chuẩn thuộc các lĩnh vực như chất lượng,, an toàn,,,, v.v... hay việc áp đặt thuế xuất cao đối với một số mặt hàng nhập khẩu từ nước ngoài nhằm bảo vệ ngành sản xuất các mặt hàng tương tự (hay) trong nước.
Giá lao động quốc nội mấy năm nay đã gấp hai, gấp ba lần khu vực Đông Nam Á. Việc các xí nghiệp sản xuất quần áo di chuyển nhà xưởng sang khu vực này, có nhiều mặt lợi ích đối với những công ty tự cung tự cấp (tự sản xuất tự xuất khẩu), thế nhưng đối Lục Viễn mà nói, thì lại là một chuyện khác.
Bùi Lập Dũng nói lời này cũng là thật lòng, chỉ là nghề này của bọn họ có hè nóng có đông lạnh (ý nói hoàn cảnh thay đổi liên tục), kiểu gì cũng tự có cách thích nghi.
Lục Viễn không tỏ thái độ ngay, chờ Bùi Lập Dũng nói tiếp.
Quả nhiên, hàn huyên thêm được vài câu, Bùi Lập Dũng thử mở lời dò xét nói: "Dưới cùng một dạng điều kiện, các công ty lớn có năng lực kháng rủi ro cao hơn một chút, hơn nữa rất nhiều công ty có nhà xưởng riêng, như thế dễ dàng kiểm soát đầu ra của sản phẩm đem xuất. Ngay cả khi phải lui một bước, thị trường quốc tế không ổn, chúng ta sản xuất cho nhu cầu tiêu thụ trong nước, cũng là một loại đường ra."
Lục Viễn lúc này mới phát hiện ra hướng gió có gì không đúng, kinh ngạc hỏi gã: "Tổng giám Bùi có quen biết công ty lớn nào sao?"
Bùi Lập Dũng bật cười: "Công ty tốt cũng là khả ngộ bất khả cầu (chỉ có ngẫu nhiên gặp mới có khả năng, cầu cũng không được), tuy rằng hiện tại không có, nói không chừng về sau sẽ có cơ hội." Nói xong lại bổ sung, "Người khôn hướng chỗ cao mà đi, hiện tại nói trước cho cậu, cũng là hy vọng nếu tương lai yêu cầu phải đưa ra lựa chọn, cậu cũng dư dả thời gian để suy xét."
Gã nói xong chuyện lại vô cùng tự nhiên mà chuyển đề tài, Lục Viễn trong lòng âm thầm khiếp sợ, cũng biết trước mắt không tiện nói thêm nhiều lời.
Buổi chiều hai người bọn họ đều có công chuyện, Lục Viễn trở lại công ty, được báo lại là tổng giám Bùi đã đưa xuống cho cậu hai khách hàng, bảo cậu kịp thời theo dõi một chút. Lục Viễn kiểm tra thông tin khách hàng, tức khắc minh bạch đây là hai vị khách "chất lượng cao" trong tay Cao Dũng trước đây. Công ty bọn họ không có bộ phận chuyên phân phối, kiểu khách hàng lâu năm này cơ bản chính là bánh có nhân trên trời rơi xuống, cấp trên đã phân tới tay, đơn giản làm việc cẩn thận là có thể lấy được đơn hàng.
Lục Viễn như thường lệ gửi đi hai email trang trọng hỏi thăm, hỏi đối phương gần đây có nhu cầu mua hàng thế nào, cũng căn cứ theo những đơn đặt hàng trước đây mà giới thiệu thêm một vài mặt hàng mới, sau đó lại từ tư liệu tìm được tài khoản WeChat của khách hàng, gửi lời mời kết bạn.
Lão Lưu ở một bên nhìn mà đỏ mắt ghen tị, cả một buổi chiều cũng háo hức chờ đợi cấp trên phân phó khách hàng xuống. Lục Viễn biết rõ, việc này chỉ sợ là Bùi Lập Dũng tặng quà lấy lòng, ý bảo cậu nếu tương lai đi theo hắn, thủ trưởng có thịt cấp dưới nhất định cũng có canh. Lục Viễn trong lòng cũng âm thầm vui sướng, rốt cuộc một thủ trưởng như Bùi Lập Dũng so với một Cao Dũng hiếu thắng tốt hơn gấp trăm lần, tuy thế tưởng tượng đến việc người nọ ngày hôm nay ám chỉ, cậu lại nhịn không được nghĩ nhiều thêm một tầng.
Lục Viễn kỳ thật rất hoài nghi "Công ty lớn" mà Bùi Lập Dũng nói có phải liên quan đến Lý Phục hay không, rốt cuộc thì Chu Du cũng quen biết cả hai bên, giật dây bắc cầu vô cùng thuận tiện. Mặt khác, cậu cũng không biết làm sao, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện phạt tiền lần trước.
Chuyện phạt tiền sau đó được xử lý rất thuận lợi —— Bùi Lập Dũng trước tiên lấy ra kinh phí hoạt động của bộ ngành, tuy rằng có hơi sai biệt, nhưng lại không biết từ nơi nào bổ khuyết một chút, chuyện này cứ thế mà bị bỏ sang một bên.
Lục Viễn ở đây sợ bóng sợ gió một hồi, rốt cuộc bình an vô sự.
Lúc biết được kết quả, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng, lập tức thiện cảm với Bùi Lập Dũng lại tăng thêm mấy phần. Thế nhưng sau đó mấy ngày, tỉnh táo lại xem xét, việc này trong ngoài đều lộ ra điểm kỳ quái.
Nói cho cùng, công ty bọn thời điểm gặp khủng hoảng, không có đạo lý gì lại vì giảm bớt tổn thất mà cưỡng bách nhân viên nghiệp vụ. Hơn nữa chiếu theo tác phong của lão bản bọn họ những năm nay, bất kể là xuất phát từ tình cảm hay là yếu tố gì khác, đại đa số thời gian ông đều rất am hiểu cách lôi kéo nhân viên nghiệp vụ về phe mình, bằng không đãi ngộ mà Bùi Lập Dũng nhận được cũng không vững chắc được đến thế.
Trong lòng Lục Viễn chồng chất nghi vấn, chỉ là cậu ngày thường cùng đồng nghiệp ở các bộ ngành khác tiếp xúc không thân thiết, lúc này muốn thám thính cũng không tra ra được chuyện xảy ra lúc đó thực sự là thế nào. Hơn nữa hiện giờ cũng sắp tới hội chợ triển lãm, dẫu có chuyện gì cũng nên chờ cho đến hết hội chợ rồi tính tiếp. Vì thế cậu dứt khoát giả ngu, một mặt chuẩn bị cho chuyến công tác, mặt khác lại bỏ ẩn vòng bạn bè của mình với Bùi Lập Dũng, duy trì trạng thái ôn hòa.
Cậu đã sớm quên hết đoạn tranh chấp kia của mình với Chu Du.
Mãi cho đến khi trong vòng bạn bè của cậu nổi lên một chuỗi bài chúc mừng sinh nhật, Lý Phục, Tôn Chính, Bùi Lập Dũng cập nhật toàn bộ cùng một nội dung, đều là chuyển phát ảnh chụp màn hình bài đăng tự chúc mừng sinh nhật mình của Chu Du......
Lúc này Lục Viễn mới phát hiện ra mình đã bị người nào đó ẩn tin tức..
================================================
Editor: Sinh nhật Chu Du là tháng 9, thuộc cung Xử Nữ.