Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 2: Chương 2: Bắt đầu từ bạn bè 2




Edit: Tịnh

Sinh nhật của Tiền Cung đúng vào ngày Cá tháng Tư, bọn họ thấy Lý Tiêu kéo theo Chu Dịch Phàm tới cũng không ngạc nhiên, vì bọn họ đều đang tính toán mượn cơ hội trêu chọc người khác. Quan trọng nhất là không thể trở thành đối tượng bị trêu chọc.

Với lại đây là ngày sinh nhật của Tiền Cung nên bọn họ cũng không dám xuống tay. Biệt danh“Cường công” này không phải là vì gã chơi game rất cường thế, mà là bởi vì tuy gã là trạch nam nhưng lại có cơ thể to lớn 1m90. Lại thêm khuôn mặt gã cũng hung ác, không chỉ đám bạn cùng phòng không dám trêu chọc gã, mà bất kể ai gặp gã đều cảm thấy kinh sợ(kinh ngạc + sợ hãi).

Còn lại đa số mọi người đều giống nhau, trình độ tương đương nhau, hoặc là bị người khác chọc, hoặc là chọc người khác. Nhưng Chu Dịch Phàm xuất hiện thì không giống như vậy. Xuất phát từ oán niệm học hành không bằng cậu ta, đám bạn cùng phòng bao gồm Triệu Địa bát tự không hợp với Chu Dịch Phàm đều đánh chủ ý lên người Chu Dịch Phàm.

Vì thế Lý Tiêu kinh ngạc phát hiện, Chu Dịch Phàm lại trở nên đặc biệt được hoan nghênh. Ý nói đến mức độ “Được hoan nghênh” ở đây giống như là: bị chuốc rượu nhiều như thế nào, hay giống như bạn bè thân thiết đến mức độ kề vai sát cánh mà nói chuyện trên trời dưới đất.

Lý Tiêu yên lặng ngồi ở một bên, nhìn mọi người uống rượu. Hắn uống rượu không thay đổi sắc mặt, uống bao nhiêu cũng chỉ có một bộ dạng. Đám bạn từng uống rượu qua với hắn rồi cho nên có kinh nghiệm, cạn chén đều trực tiếp bỏ qua hắn.

Một người khác không thể uống rượu là Trương Thất, cậu ta luôn là người giúp thu dọn tàn cuộc, chiếu cố quần chúng, rất có tinh thần giúp đỡ mọi người.

Tất cả mọi người đều uống, không khí càng lúc càng nóng lên, liền bắt đầu trêu chọc Chu Dịch Phàm. Ngay từ đầu chỉ là ép hỏi cậu ta có quan hệ như thế nào với nữ thần, hỏi cậu ta sao bình thường không cùng chơi với mọi người, hỏi cậu ta đã hẹn hò với bao nhiêu cô gái…… Rất nhiều câu hỏi kỳ quái được liên tục đặt ra, hỏi nhiều đến mức mặt của Chu Dịch Phàm đỏ lên, chân tay luống cuống.

Lý Tiêu nheo mắt nhìn, tính toán mình nên ra tay vào lúc nào để giúp Chu Dịch Phàm một phen, giải cứu cậu ta từ trong nước sôi lửa bỏng.

Nhìn nhìn, suy nghĩ nên giải cứu như thế nào.

Nhìn kỹ, Chu Dịch Phàm có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, giống như búp bê được trưng bày trong tủ kính. Bộ dạng xinh đẹp, nhưng cũng không để người cảm giác quá nữ tính. Ngày thường cậu ta giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao ngạo xa cách, trên mặt cũng là biểu cảm lạnh lùng, giống như vương tử lạnh lùng vậy. Hôm nay Chu Dịch Phàm bị một đám người mạnh mẽ bao vây ở quán rượu, có loại cảm giác giống như thiên nga bị ngã xuống bùn.

Lý Tiêu nghĩ như thế, cười cười. Đây là lúc hắn nên ra sân rồi!

Nhưng mà…… Lý Tiêu phát hiện tính toán của mình hình như sai rồi.

Khi hắn đang chuẩn bị ra tay thì Chu Dịch Phàm đã tự mình thoát ra, đứng lên.

Ánh mắt cậu ta dường như mang theo khinh thường, khóe môi nhếch lên như cười như không. Nếu Chu Dịch Phàm là tình địch, Lý Tiêu không thể không thừa nhận, đây là một tình địch rất mê người. Chỉ cần vị tình địch này nguyện ý, nhất định có thể mê hoặc được cả đàn ông, huống chi là phụ nữ. Khó trách nhân duyên với con gái lại tốt như vậy, khó trách có thể lừa nữ thần tới tay.

Nhưng một màn kế tiếp, lại khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy ngón tay thon dài của Chu Dịch Phàm thô bạo mở cổ áo sơ mi ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Sau đó một tay cậu cầm lấy một chai bia, một tay chống hông, ngửa đầu uống. Dưới ánh đèn mờ của quán rượu, bia chảy xuống từ khóe miệng của cậu, khéo léo chảy xuống hầu kết đang chuyển động ……

Hiện trường đột nhiên vang lên một tiếng nuốt nước miếng, không khí trở nên có chút quỷ dị.

“Thêm một chai nữa! Lão tử hôm nay sẽ liều mạng với các cậu!”

Chu Dịch Phàm đặt chai bia đã uống hết xuống, mở miệng nói. Phá vỡ bầu không khí quỷ dị mà cậu đã tạo ra trong lúc vô ý.

Mọi người không hẹn mà cùng đem tầm mắt từ trên người cậu dời đi, ai ăn thì ăn, ai nói chuyện thì nói chuyện.

Vừa rồi lấy được điện thoại của Chu Dịch Phàm, Triệu Địa tính toán muốn trêu chọc Chu Dịch Phàm. Triệu Địa thấy mọi người lại không vui đùa nữa, âm thầm đưa điện thoại di động xuống dưới bàn, mở danh bạ của Chu Dịch Phàm lên. Triệu Địa đang làm chuyện xấu đương nhiên không phát hiện được Chu Dịch Phàm đã đi đến bên cạnh.

“Không phải vừa rồi uống rất high sao? Tiếp tục đi!”

Chu Dịch Phàm kẹp cổ Triệu Địa, hung hăng rót một ly bia vào miệng của cậu ta. Thủ pháp thuần thục này, vẻ mặt hung ác này, còn đâu khí chất cao lãnh như thường ngày nữa chứ?

“Khụ khụ…… Cậu muốn làm tôi chết sặc sao? Được thôi! Cậu muốn uống, tôi theo cậu đến cùng!”

Triệu Địa vừa nói, vừa đưa điện thoại di động nhét vào trong túi của mình, rất khí phách đặt mười chai bia ngay trước mặt.

Chu Dịch Phàm đã có chút say, vừa thấy Triệu Địa khiêu khích, liền nói: “Các cậu đều là phàm nhân, chờ bị ngược đi!” biểu tình trào phúng level max. Triệu Địa lôi kéo mấy người khác, không biết liêm sỉ lấy nhiều đấu ít, thề nhất định phải làm giảm nhuệ khí của Chu Dịch Phàm, phải cho cậu ta biết kết cục của ngày hôm nay là như thế nào.

Cho nên Lý Tiêu mới biết được tửu lượng kinh người của Chu Dịch Phàm. Rất nhiều người đã nằm gục trên bàn, chỉ còn Chu Dịch Phàm vẫn còn đang chống đỡ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cuối cùng thì cậu ta là người chiến thắng.

Trương Thất rất bình tĩnh, đặt đũa xuống, vỗ vỗ tay: “Được rồi! Được rồi! Ai còn có thể cử động thì dìu người không thể nhúc nhích được nha! Về phòng thôi!”

Nói xong đi vòng quanh bàn một vòng, đập những người thể tỉnh lại đều tỉnh lại. Sau đó đi tính tiền.

Sau đó mười hai người( đám người trong 3 phòng A, B, C), rẽ đông rẽ tây, lắc la lắc lư đi về ký túc xá. Không ít người đều nôn ra, Chu Dịch Phàm nôn lợi hại nhất. Thần kỳ là, sau khi nôn xong Chu Dịch Phàm giống như kỳ tích tỉnh táo lại. Cũng không cần người khác đỡ, tự sửa sang lại quần áo, thuận tiện chạy đến chỗ Triệu Địa lấy lại điện thoại của mình.

Trở về ký túc xá, Chu Dịch Phàm dẫn đầu chiếm giữ phòng tắm, tiến hành tắm vòi sen suốt một tiếng đồng hồ.

Vừa ra ngoài, thì thấy giường của mình đã bị Triệu Địa đang say đến bất tỉnh nhân sự chiếm lấy.

“Này! Tỉnh! Tỉnh! Đây không phải là giường của cậu!”

Chu Dịch Phàm trèo lên giường đẩy đẩy Triệu Địa, hi vọng có thể giải cứu cái giường của mình.

Triệu Địa lại chỉ là hừ hừ vài tiếng, không có động tĩnh gì.

Chu Dịch Phàm chưa từ bỏ ý định, lấy chân đạp Triệu Địa hai cái. Nhưng cái đạp này không tốt, một đạp này đã gây ra chuyện.

Chu Dịch Phàm không cẩn thận đạp vào bụng Triệu Địa. Dạ dày Triệu Địa rối loạn một phen, rất không khách khí nôn lên đầu gối Chu Dịch Phàm.

Chu Dịch Phàm cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển như vậy, trên trán đầy vạch đen. Cậu vô lực đi xuống giường, ngồi xuống chỗ trống trên giường của mình, suy nghĩ.

Cậu không muốn ngủ trên cái ổ chó của Triệu Địa đâu. Cậu ngẩng đầu nhìn cái giường bên cạnh một cái, cuối cùng tuyệt vọng lắc đầu. Chẳng lẽ cậu thật sự phải ngủ ở đó sao? Đánh chết cậu cũng không làm!

Chu Dịch Phàm đang củng cố lại tinh thần, lại không biết cơ hội một khi bỏ qua, thì sẽ không còn lựa chọn nào khác. Mặc kệ vì lí do gì mà bỏ qua cơ hội đó.

Triệu Địa mơ mơ màng màng ngủ, phát hiện mình ngủ không đúng chỗ. Vì thế cậu ngẩng đầu lên nhìn xem, “Hử”, quả nhiên cậu ngủ sai chỗ rồi. Để tránh bạn cùng phòng Chu Dịch Phàm rối rắm, cậu quyết định chống đỡ cơ thể mệt mỏi của mình về đúng vị trí. Vì thế cậu lắc lư ngồi dậy, sau đó lại lắc lư lướt qua hai chiếc giường đang cản trở mình—mà thật ra là cái song sắt cao chưa tới 20 cm, thì cậu đã thuận lợi trở về trên giường của mình……

Chu Dịch Phàm quả thật có ý nghĩ muốn chết luôn rồi.

Lý Tiêu tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy bộ dáng xám xịt của Chu Dịch Phàm. Cửa sổ đang mở nên cái mùi sau khi nôn đó cũng đã tan đi không ít. Không rõ chân tướng, Lý Tiêu vỗ vỗ vai Chu Dịch Phàm: “Tôi ngủ đây. Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong nhìn qua hai người đã ngủ trên giường. Nhìn Tiền Cung ngủ bên cạnh giường mình, cái chân dài vắt ra bên ngoài, lông chân bay phấp phới trong gió. Lý Tiêu tốt bụng đắp chăn lên giúp gã, che chân gã lại. Mà ở đối diện, Triệu Địa, đã trùm chăn ngáy khò khò từ lâu, tất nhiên là không cần ai quan tâm rồi.

Lý Tiêu trèo lên giường của mình, xem xét liếc nhìn Chu Dịch Phàm đang bất động như núi. Quái lạ! Sao cậu ta còn chưa đi ngủ? Đang muốn bắt chuyện với cậu ta, tầm mắt nhìn lên giường của cậu ta, lúc này mới hiểu ra. Nhớ tới lúc hắn chuẩn bị đi tắm rửa thì nhìn thấy Triệu Địa chiếm giường của Chu Dịch Phàm, nguyên nhân hậu quả mọi chuyện như thế nào Lý Tiêu cũng đã biết. Nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu cũng xui xẻo thật…… Ha ha ha…… Là Triệu Địa nôn đúng không?”

Chu Dịch Phàm yếu ớt nhìn Lý Tiêu, nhưng lại không nói gì.

Bộ dạng suy sụp này của Chu Dịch Phàm bình thường tuyệt đối sẽ không thấy được. Lý Tiêu càng vui vẻ hơn, cười càng ngày càng lớn:“Ha ha ha…… Không ngờ cậu cũng sẽ có lúc như thế này…… Biểu tình này của cậu nếu như để các em gái nhìn thấy, phụt…… Ha ha ha……”

Lý Tiêu vừa cười vừa ôm bụng đập giường, cười đến nỗi khóe mắt chảy ra nước mắt.

Chu Dịch Phàm bị chọc giận khi thấy Lý Tiêu sung sướng khi người gặp họa, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tiêu một cái, không phản ứng lại hắn.

Ai ngờ Lý Tiêu một chút cũng không có tự mình hiểu lấy, vui vẻ bò xuống giường, cầm di động điên cuồng chụp hình Chu Dịch Phàm. Vỗ giường còn chưa đủ, lại còn đến trước mặt Chu Dịch Phàm, chụp vẻ mặt âm trầm của cậu.

“Hắc…… Biểu cảm vừa rồi rất đẹp, phải lưu lại để làm kỷ niệm chứ! Biểu cảm bây giờ lại không đẹp rồi, nào, buồn hơn một chút nữa……”

Lý Tiêu không biết sống chết đưa tay nhéo mặt Chu Dịch Phàm, bị Chu Dịch Phàm không lưu tình chút nào gạt tay ra.

“Tránh xa tôi ra một chút.”

Chu Dịch Phàm lạnh lùng nói. Sau đó đứng dậy đóng sầm cửa mà đi.

Lý Tiêu sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Tiền Cung và Triệu Địa. Tìm được cách chọc ghẹo tốt hơn rồi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.