Edit:TịnhQuán cà phê Đa Sắc nằm ở phía Tây thành phố, là một quán cà phê rất nổi tiếng. Toàn cảnh quán cà phê giống như những khu nhà riêng biệt, được trang trí lịch sự tao nhã, yên tĩnh, cách pha chế cà phê cũng rất độc đáo. Là quán cà phê cao cấp, có nghĩa là tiêu rất nhiều tiền.
Vì vậy mới nói, người xuất thân trung bình như Lý Tiêu, với số tiền tiêu vặt eo hẹp của sinh viên, trừ khi hẹn hò với nữ thần, bằng không tuyệt đối sẽ không nguyện ý đến nơi đây.
Nói là nói như vậy. Lý Tiêu thuộc về “loại thứ hai”– hắn từng làm nhân viên ở quán cà phê Đa Sắc, cho nên đều quen biết với các nhân viên ở đây, thậm chí uống cà phê miễn phí cũng không thành vấn đề.
Đúng ba giờ Lý Tiêu đến quán cà phê Đa Sắc, Doãn Liệt đã ngồi trong phòng. Quá tốt! Không cần tốn tiền uống cà phê, dù sao cũng có người mời khách.
Đi vào phòng, liền thấy một người con trai đang ngồi dựa vào cái bàn ở gần cửa sổ. Thoạt nhìn cũng không phải là quái vật có ba mũi bốn mắt, không biết vì sao Tề Mục lại sợ hắn ta như vậy. Vừa rồi Tề Mục gửi cho hắn một tin nhắn — không biết dùng điện thoại của ai, nói hắn không cần đến. Lúc Lý Tiêu gọi lại, điện thoại đã tắt máy.
Vẻ mặt Lý Tiêu mang theo mỉm cười lễ phép, ngồi vào trước mặt Doãn Liệt, đưa tay ra, tự giới thiệu nói: “Lý Tiêu.”
Doãn Liệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lý Tiêu thật kỹ, đối với cái tay đưa ra của Lý Tiêu làm như không thấy.
“Tôi biết cậu là ai. Tân sinh viên đại học ngành công nghệ thông tin chuyên nghiệp khóa 2014 lớp 14, không sai chứ?”
Lý Tiêu không chút nào để ý rút tay lại, nheo mắt cười ha hả: “Cậu đúng là biết rõ về tôi. Doãn Liệt, Doãn đại thiếu gia, nghe nói là người thừa kế tương lai của tập đoàn Doãn thị.”
Lý Tiêu xác thật nghe nói qua Doãn Liệt, là nghe nói từ chỗ Chu Dịch Phàm. Lúc ấy Chu Dịch Phàm có đánh giá về Doãn Liệt một câu — Không học vấn, không nghề nghiệp, tính cách táo bạo, óc như trái nho chỉ được cái tứ chi phát triển; Lớp năm tiểu học vẫn còn đái dầm, sơ trung năm nhất thầm mến cô giáo tiếng Anh còn ngu ngốc để bị đánh mông.
Doãn Liệt nhìn chằm chằm Lý Tiêu, trên mặt chỉ có sự không kiên nhẫn. Cũng không có vòng vèo, hỏi thẳng: “Cậu có quan hệ gì với Tề Mục?”
Tề Mục nội hướng, tính cách yếu đuối, không am hiểu kết giao với người khác. Từ nhỏ đến lớn, Doãn Liệt đều chưa thấy qua anh ta kết giao bạn bè gì, hoặc là đi với ai. Lý Tiêu xuất hiện khiến hắn rất bất mãn, thậm chí có chút phẫn nộ. Đặc biệt là tối hôm qua nhìn thấy Tề Mục khóc thương tâm với điện thoại. Tề Mục nếu có khóc cũng chỉ có thể khóc với hắn thôi!
Đối với vấn đề của Doãn Liệt, Lý Tiêu không có nhanh chóng trả lời. Hắn chậm rì rì lật ra menu trên bàn, không chút để ý nhìn các loại cà phê: “Tốt nhất là uống ‘cà phê chồn’, thế nhưng đến Đa Sắc nhất định không thể bỏ qua ‘cà phê caramen’.”
Cuối cùng Lý Tiêu chọn một ly nước lọc……
Sự nhẫn nại ít ỏi của Doãn Liệt sắp cạn kiệt, đang chuẩn bị tức giận, thì Lý Tiêu đột nhiên mở miệng: “Quan hệ bạn bè. Tề Mục là bạn của tôi.”
Lời này làm dập tắt ngòi nổ vừa mới cháy, vừa tắt được quả bom đang chuẩn bị nổ.
Doãn Liệt bị nghẹn bởi chính lửa giận của mình: “Cậu có mang theo đĩa đến không?”
Lý Tiêu nhún nhún vai, uống một ngụm nước: “Đương nhiên mang theo, cậu muốn sao?”
Doãn Liệt nhìn chằm chằm Lý Tiêu, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Lý Tiêu cúi đầu, lắc lắc ly nước lọc vô vị, chậm rì tiếp tục nói chuyện: “Đó là Tề Mục cho tôi, tại sao tôi lại phải đưa cho cậu?”
“Bao nhiêu tiền?”
Doãn Liệt chịu đựng xúc động muốn đánh người, hỏi Lý Tiêu.
Chỉ cần Lý Tiêu mở miệng, Doãn Liệt sẽ mở máy ghi âm lên để thu lại. Muốn cho Tề Mục nghe một chút, khiến Tề Mục hiểu rõ, anh ta tin nhầm người!
Sau đó Doãn Liệt sẽ đánh Lý Tiêu một đấm, hung hăng đánh, xem như là báo thù cho Tề Mục.
Nhưng mà Lý Tiêu không có làm những gì Doãn Liệt muốn.
Lý Tiêu như trước cười ha hả, cười đến đáng ăn đòn: “Nói đến tiền bạc dễ gây tổn thương tình cảm lắm nha? Tề Mục là bạn của tôi. Nếu như anh ấy cần, tất nhiên là tôi sẽ trả lại mà không cần gì cả. Nhưng mà, tại sao Tề Mục chưa đến?”
Buổi chiều ánh mặt trời vẫn rất mạnh mẽ, trong phòng điều hòa mở rất lớn, cho nên cũng không cảm thấy nóng một chút nào. Lý Tiêu cười cười, ngay cả khi Doãn Liệt lật bàn, tươi cười cũng không đổi.
“Doãn đại thiếu gia tức giận không nhỏ a.”
Lý Tiêu đứng ở bên cạnh cái bàn đã bị ném kia, ung dung đi về phía cửa.
“Giao đĩa ra, sau đó cút đi, về sau không được liên lạc với Tề Mục nữa. Không thì……”
Doãn Liệt nắm chặt tay thành quyền, từng bước một tới gần Lý Tiêu.
Lý Tiêu thấy thế không ổn, xoay người mở cửa muốn chạy. Ai ngờ phía sau cửa tiến vào hai người đàn ông mặc đồ đen, không cần biết gì bắt hắn lại.
Với loại tình huống này, đương nhiên là hiểu rõ thời thế mới là anh hùng. Lý Tiêu tránh thoát khỏi người đàn ông mặc đồ đen, cầm đĩa ra giơ lên: “Bắt lấy!”
Lý Tiêu ném đĩa cho Doãn Liệt, thừa dịp mấy người không nhìn kỹ, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Nhân viên làm việc trong Đa Sắc có quan hệ khá thân thiết với Lý Tiêu, thấy Lý Tiêu đi ra, vội vàng tiến lên quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Gặp phải lưu manh.”
Lý Tiêu lau mồ hôi, ngồi vào đại sảnh dành cho khách. Vừa rồi hắn ném cái đĩa đó căn bản không phải là cái đĩa GV kia, đó chỉ là một cái đĩa mà hắn tùy tiện cầm theo thôi.
Lý Tiêu vốn chỉ là muốn thăm dò Doãn Liệt một chút, muốn lợi dụng việc trao đổi đĩa với hắn ta, để cứu Tề Mục từ trong nước sôi lửa bỏng ra. Không ngờ tính cách Doãn Liệt bạo liệt như vậy, căn bản là thiếu kiên nhẫn. Chuyện này tốt rồi, tính toán sai về Doãn Liệt, Lý Tiêu chắc chắn tự mình chuốc lấy đau khổ.
Chạy ra khỏi phòng, Lý Tiêu chọn đại sảnh có nhiều người. Cứ như vậy, sau khi Doãn Liệt phát hiện bị lừa, muốn làm cái gì cũng có kiêng kị. Không thể làm được gì, Doãn Liệt chỉ có thể ngồi xuống, nói chuyện tiếp.
Nhưng mà Lý Tiêu lại tính toán sai lần nữa, Doãn Liệt người này căn bản không thể dùng thiếu kiên nhẫn để hình dung, người này dứt khoát chính là không kiêng nể gì cuồng bạo lực!
Lý Tiêu chỉ ngồi một lát, liền nghe thấy một tiếng vang lớn. Sau đó Doãn Liệt cả người đầy sát khí đi ra từ trong phòng, một đường xông thẳng về phía trước, vọt tới trước mặt Lý Tiêu đấm một đấm. Lý Tiêu tuy tránh được, nhưng vẫn bị đánh trúng bả vai. Một lực cực lớn đánh vào, Lý Tiêu mất đi cân bằng, cái lưng trực tiếp đụng lên cạnh bàn.
Lý Tiêu đau đến không đứng dậy được, Doãn Liệt lại không tính bỏ qua cho hắn. Mắt thấy một màn máu me tàn bạo sắp phát sinh, những người khách và nhân viên ở đó đều trợn mắt há mồm không đành lòng nhìn thẳng. Trong lúc *chỉ mành treo chuông*, một tiếng kêu kinh hãi đã kịp ngăn trở nắm đấm mà Doãn Liệt sắp đánh xuống.
(chỉ mành treo chuông: có nghĩa là đang ở trong tình trạng hết sức nguy hiểm)
Là Tề Mục tìm tới. Đi theo phía sau anh, là khuôn mặt băng giá của Chu Dịch Phàm.
Tất cả mọi người an tĩnh lại, có khách đã tính tiền để rời đi, có người lại muốn tiếp tục xem náo nhiệt. Nhân viên đã báo cảnh sát, lại không biết vì sao cảnh sát lại chậm chạp chưa tới.
“Tề Mục!”
Doãn Liệt hung dữ kêu tên Tề Mục, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Tề Mục.
Người xem đều cho rằng Doãn Liệt muốn đánh người thanh niên cao gầy Tề Mục kia, ai ngờ Doãn Liệt lại kéo Tề Mục bỏ chạy.
Từ đầu tới đuôi, Doãn Liệt đều không dám nhìn Chu Dịch Phàm một cái. Mà lúc kéo Tề Mục rời đi, giống như là sau lưng có quái thú đuổi theo, chạy trối chết. Xem ra Doãn Liệt rất sợ Chu Dịch Phàm.
Lý Tiêu mơ mơ hồ hồ nhìn một màn vừa mới xảy ra, nghĩ thầm: có thể xem như *vỏ quýt dày có móng tay nhọn*. Xem ra Tề Mục cũng có biện pháp, thật sự không được nên đến cửa tìm Chu Dịch Phàm nha.
(Vỏ quýt dày có móng tay nhọn: ý nói rằng dù bạn có giỏi đến đâu cũng sẽ có người khác giỏi hơn)
Đang muốn hồi thần, liền nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ: “Tự đứng dậy được không?”
Giọng nói Chu Dịch Phàm không mang theo cảm tình nghe vào tai lạnh đến mức nổi da gà. Nói quen thuộc, bởi vì dù sao Lý Tiêu cũng nghe được hơn một học kỳ. Nói xa lạ, bởi vì có một khoảng thời gian trong học kỳ này giọng điệu Chu Dịch Phàm nói chuyện với hắn không lạnh lùng như thế……
Xem ra Chu Dịch Phàm vẫn còn tức giận.
Lý Tiêu nghĩ như thế, chịu đựng đau đớn cười cười: “Đương nhiên có thể đứng lên.”