Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 29: Chương 29




Ba Chu cũng không phải một người có tư tưởng thoáng. Trước khi tính hướng Chu Dịch Phàm bại lộ, ông vẫn luôn hết mực cưng chiều đứa con trai Chu Dịch Phàm này. Hơn nữa bởi vì anh Chu Dịch Phàm đã được bồi dưỡng thành người thừa kế, cho nên đối với Chu Dịch Phàm ông cũng không có nhiều yêu cầu nữa. Chu Dịch Phàm muốn làm cái gì, chỉ cần không quá mức, ông đều sẽ không can thiệp.

Từ sau khi Chu Dịch Phàm vì một người con trai mà phá hoại hôn lễ của người ta, mọi chuyện liền thay đổi. Ba Chu tuyệt đối không cho phép cũng như không chịu thừa nhận đứa con trai mình hết mực cưng chiều cư nhiên là đồng tính luyến ái! Cho dù ông thường sống ở nước ngoài, sớm nhìn thấy không ít chuyện như vậy, thậm chí có quan hệ làm ăn với mấy người như thế. Nhưng ông cũng sẽ không cho phép. Bởi vì Chu Dịch Phàm là con trai của ông!

Ông luôn đinh ninh rằng, con của ông tương lai sẽ cưới một người vợ dịu dàng, sinh rất nhiều con, có một cuộc sống hạnh phúc. Đàn ông ở cùng với đàn ông là không bình thường, là trái với luân thường đạo lý. Người khác có thể lựa chọn cuộc sống không bình thường như vậy. Nhưng ông lại không thể trơ mắt nhìn con trai của mình cũng rơi vào trong đó. Cho nên ông phản đối, thái độ cứng rắn, không tiếc cãi nhau với con trai, không tiếc ra tay đánh con trai.

Mắt thấy Chu Dịch Phàm sau một tháng bỏ nhà đi đã ngoan ngoãn trở lại, cũng không đòi đi tìm cái người đã kết hôn kia, ba Chu nhẹ nhàng thở ra. Không lâu sau, ba Chu và mẹ Chu sắp xếp xem mắt cho cậu, tuy rằng cậu mới mười tám tuổi, Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện kia, phải an bài sớm cho con trai một chút ông mới có thể an tâm. Ai ngờ Chu Dịch Phàm ngay khi biết sự an bài của cha mẹ xong, lập tức nổi giận, nói với bọn họ nói cậu thích đàn ông, về sau muốn kết hôn cũng tuyệt đối là cưới đàn ông. May mắn là đang ở trên bàn cơm trong nhà mình, nếu là tại trong lúc xem mắt mà Chu Dịch Phàm làm càn như vậy, thật là mất mặt.

Ba Chu lúc ấy bị tức không nhỏ, cũng là trực tiếp lấy dây thắt lưng đánh Chu Dịch Phàm. Chu Dịch Phàm chạy nhanh, trốn vào phòng cả một ngày không đi ra.

Sau này, mâu thuẫn giữa hai cha còn càng ngày càng sâu, vừa thấy mặt liền cãi nhau, ai cũng không nhường ai, ai cũng không cho ai mặt mũi. Lúc có Chu Dịch Hàng ở nhà, còn có thể nói giúp Chu Dịch Phàm, chu toàn một chút. Lúc anh không ở mà nói, hai người gặp mặt tất nhiên muốn đại chiến.

Trước khi ba Chu mẹ Chu về nước, Chu Dịch Phàm chưa chuẩn bị gì cả, còn bị ba Chu nhìn thấy một màn khiến người khác hiểu lầm như thế. Chu Dịch Phàm chính là muốn giải thích, nhưng mà ba Chu sẽ không nghe, cũng không cho cậu cơ hội đó. Ba Chu trực tiếp đánh, Chu Dịch Phàm cũng không có lòng đi giải thích. Chuyện tới hôm nay, đối đầu với ba Chu lâu như vậy, Chu Dịch Phàm sớm đã hết hy vọng với ba Chu.

Về phần mẹ Chu, đó người phụ nữ đúng chuẩn lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu, tuy thương con, nhưng cũng không dám cãi lại lời của chồng. Hơn nữa trong lòng bà cũng không cảm thấy con mình thích đàn ông là đúng, nếu có thể trở về bình thường thì tốt nhất. Sau này còn ra chủ ý tìm bác sĩ tâm lý cho Chu Dịch Phàm, khiến Chu Dịch Phàm tức giận đến suýt chút nữa lại bỏ nhà đi.

Trong nhà duy nhất tỏ vẻ giúp đỡ Chu Dịch Phàm, chỉ có anh trai cậu. Đáng tiếc anh cậu một khi làm việc thì làm đến mức *lục thân bất nhận*, nên cũng không giúp được Chu Dịch Phàm nhiều.

(lục thân bất nhận: Không nhận (hoặc từ bỏ, chối bỏ) những người thân của mình, hoặc từ bỏ, chối bỏ sự liên hệ với những người thân vì lí do nào đó.

lục thân: cha mẹ, anh chị em, con cái, vợ chồng, bạn bè, và chính bản thân mình)

Đêm khuya yên tĩnh, sau khi Chu Dịch Phàm thay quần áo mang giày, liền không nói một lời đi dọc theo ngã tư đường, không có mục tiêu. Lý Tiêu đi theo phía sau cậu, không biết an ủi như thế nào. Tuy không biết vì sao mình chọc cha mẹ Chu Dịch Phàm không vui, nhưng nhìn Chu Dịch Phàm và cha cậu khi ở cùng nhau, cảm thấy *băng dày ba thước* không phải chỉ có một ngày đông là có thể tạo nên được. Nói như vậy, mâu thuẫn giữa Chu Dịch Phàm và ba Chu tồn tại đã lâu.

(“băng dày ba thước”nguyên văn: băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn =冰冻三尺非一日之寒: băng dày ba thước không phải cho một ngày lạnh, ý chỉ bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân sâu xa, ko phải trong chốc lát mà có thể hình thành)

Mâu thuẫn gia đình, là người ngoài — cho dù là bạn, không biết tình hình thực tế, Lý Tiêu cũng không biết nói gì mới tốt. Nhưng mà nhìn bóng dáng cô đơn tiêu điều đó của Chu Dịch Phàm, Lý Tiêu lại cảm thấy mình cần phải nói chút gì đó, đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Nghĩ như thế, Lý Tiêu đuổi theo Chu Dịch Phàm: “Khuya rồi, dù sao cậu cũng không làm gì, đi với tôi đến chỗ này đi.”

Chu Dịch Phàm nhìn Lý Tiêu một cái, biểu tình lãnh đạm, hiển nhiên là không cảm thấy hứng thú với lời nói của Lý Tiêu.

Lý Tiêu không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Cậu nhất định sẽ thích, nơi đó quả là thiên đường của nhân gian!”

Chu Dịch Phàm tiếp tục trầm mặc đi tới, không phản ứng Lý Tiêu.

Lý Tiêu cũng không để ý nhiều như vậy, một tay xách vali hành lý, một tay kéo Chu Dịch Phàm chạy: “Cậu không nói lời nào, tôi cho là cậu đã đồng ý rồi đó!”

Trong lòng Chu Dịch Phàm khẽ động, sau đó lại lắng xuống. Chu Dịch Phàm muốn rút tay, Lý Tiêu lại nắm rất chặt không để cậu bỏ ra, khiến cậu không thể không chạy theo.

Chu Dịch Phàm nhìn bóng dáng Lý Tiêu, tựa như lần đó chạy ở trên cầu, lại tựa như lần chạy dưới mưa đó. Nhiệt độ bàn tay cũng như thế này, cảm xúc cũng như thế này, cảm giác trong lòng cũng như thế này, đều giống như thế này. Thật khiến người khác lưu luyến, tuy rằng mãi mãi không nắm giữ được, thậm chí không thể trở thành thật được.

Hai người chỉ chạy vài phút. Đi qua một cái hẻm dài, rẽ qua vài cái góc đường, liền đến một nơi có ánh đèn neon. Ngọn đèn tạo thành bảng hiệu, trên bảng hiệu viết “Thiên Đường trò chơi“. Lý Tiêu lại mang Chu Dịch Phàm đến khu trò chơi.

Cửa đi vào khu trò chơi rất nhỏ, sau khi đi vào trước mắt lại rộng mở sáng sủa. Đại sảnh rất lớn, đủ loại máy chơi game. Bên ngoài khu trò chơi rất im lặng, bên trong lại rất ồn ào, âm thanh của trò chơi kết hợp với âm thanh của người chơi. Họ làm Thiên đường trò chơi này là vì những người không ngủ.

“Woa! Hai năm không đến, ở đây càng ngày càng náo nhiệt!”

Lý Tiêu tán thưởng một tiếng, từ trong ví tiền thẻ VIP đến trước quầy, đổi một hộp trò chơi hai trăm tệ. Sau đó Lý Tiêu đi gửi vali hành lý, kéo Chu Dịch Phàm chìm ngập trong thế giới trò chơi.

Lý Tiêu thích chơi trò chơi đua, cho nên ngay từ đầu đã kéo Chu Dịch Phàm đến khu vực đua xe. Trò chơi đua xe vốn cũng rất hấp dẫn, có rất nhiều người đang chơi, bây giờ không còn máy trống. Vì thế Lý Tiêu chuyển sang máy nhảy bên cạnh, vừa lúc còn trống một chỗ.

“Cậu chơi cái đó chưa?”

Lý Tiêu hỏi Chu Dịch Phàm. Bởi vì rất ồn, Lý Tiêu nói thật sự gần, Chu Dịch Phàm không được tự nhiên lui một bước.

“Tôi không đến chỗ này bao giờ.”

Chu Dịch Phàm nhún nhún vai nói. Cơ mà nhìn các loại trò chơi, cậu vẫn là có chút động lòng, đối với các loại trò chơi đánh đấm ở cuối đại sảnh, Chu Dịch Phàm càng nóng lòng muốn thử. Hôm nay oán giận của cậu khi bị cha đuổi đi cũng bị không khí náo nhiệt ở đại sảnh náo nhiệt đánh bay đi gần như không còn. Cũng đã đến đây rồi sao không theo Lý Tiêu chơi một chút? Chu Dịch Phàm nghĩ như thế, dời tầm mắt từ chỗ trò chơi đánh đấm bên kia, nhìn vài người đang chơi máy nhảy xung quanh.

“Đừng lo lắng, tôi làm mẫu trước cho cậu xem, sau đó cậu làm thử một lần.”

Lý Tiêu đi lên máy nhảy, chọn một bài hát đơn giản nhất, sau đó vừa chơi, vừa giải thích với Chu Dịch Phàm. Hắn nhảy cũng không giỏi lắm, trước đó rất thích PIU, khổ luyện một tháng, muốn tham gia thi đấu, kết quả ngay cả vòng dự tuyển của quán cũng không qua.

Nhảy xong một bài, giải thích xong, Lý Tiêu đi xuống máy nhảy, để cho Chu Dịch Phàm đi lên chơi.

Lần đầu tiên trước nhảy trước mặt người khác, người bình thường khó tránh khỏi sẽ sợ hãi. Chu Dịch Phàm lại không có cảm giác gì, sau khi đi lên thử vài cái tiết tấu, rất nhanh liền nắm được bí quyết. Chu Dịch Phàm nhảy bài đơn giản mà Lý Tiêu đã chọn, sau khi nhảy xong, điểm so với người chơi lâu năm như Lý Tiêu còn cao hơn một chút.

“Woa, cậu rất có thiên phú! Mới lần đầu tiên đã nhảy tốt như vậy rồi!”

Lý Tiêu không keo kiệt lời khen của mình chút nào.

“Đơn giản thôi.”

Chu Dịch Phàm ánh mắt nhìn đi nơi khác, ra vẻ lãnh đạm trả lời.

Ngọn đèn sặc sỡ nhiều màu, đúng lúc chiếu vào mặt cậu. Ánh mắt Lý Tiêu nhìn lướt qua cậu, bởi vì đứng rất gần, rất dễ dàng phát hiện tai Chu Dịch Phàm đỏ lên. Lý Tiêu buồn cười, vừa vặn nhìn thấy chỗ chơi trò chơi đua xe bên cạnh có người rời đi, liền kéo Chu Dịch Phàm đến.

“Đợi một lát có chỗ trống rồi, tôi với cậu cùng thi đấu.”

Lý Tiêu nói, để Chu Dịch Phàm ngồi lên cái xe đua được mô phỏng giống thật.

“Cái này dễ thôi, giống như đi xe máy vậy. Chỉ nhiều hơn vài cái nút đặc biệt. Sau khi đạt được kinh nghiệm có thể đổi lấy linh kiện cải tiến, cải tiến xe đua. Lúc cần thì ấn mấy cái nút này, có thể tăng hoặc giảm tốc độ. Cậu chơi một chút thì biết.”

Sau khi đơn giản nói xong chơi đua xe như thế nào, Lý Tiêu bỏ vào trò chơi năm mươi tệ một lượt, để Chu Dịch Phàm chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.