Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 40: Chương 40




Lý Tiêu là bị tiếng chuông di động đánh thức. Hai ngày nay hắn không được ngủ ngon, ngày hôm qua còn có thể chống đỡ chơi cả ngày, hôm nay lại có chút chống đỡ không nổi. Một giấc này, gần như là ngủ đến giữa trưa.

Là em gái hôm qua gọi tới, hẹn hắn cùng nhau đi tham quan thành cổ. Lý Tiêu vừa đồng ý, vừa đẩy đẩy Chu Dịch Phàm đang ngủ. Chờ Chu Dịch Phàm tỉnh lại, Lý Tiêu vừa vặn cũng tắt điện thoại.

“Hôm nay đi tham quan thành cổ, em ấy nói hôm nay không đông người lắm, có thể thuê xe đạp đi dạo.”

Lý Tiêu nói một câu, đứng dậy chui vào toilet.

Chu Dịch Phàm vốn muốn đi chụp mấy tấm về kiến trúc thành cổ, nghe Lý Tiêu nói như vậy, nháy mắt mất hết hứng thú. Vì thế vỗ vỗ gối đầu, nằm xuống giường lần nữa, rất nhanh liền thiếp đi.

Lý Tiêu rửa mặt xong đi ra, liền thấy trong chăn nổi lên một đống, chỉ lộ ra đầu Chu Dịch Phàm.

“Cậu không đi à?”

Lý Tiêu vòng qua cuối giường, chuyển tới bên cạnh Chu Dịch Phàm, nhỏ giọng hỏi cậu.

Chu Dịch Phàm nhíu mày, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm một câu: “Không đi.” Sau đó kéo chăn lên, che đầu, tiếp tục ngủ.

Lý Tiêu thấy thế nở nụ cười, kéo chăn Chu Dịch Phàm xuống: “Tôi đi nhé?”

Chu Dịch Phàm gật đầu một cái, rụt người lại, tiếp tục ngủ.

Lý Tiêu quả nhiên không quấy rầy Chu Dịch Phàm nữa, bước đi thật nhẹ, đi ra khỏi phòng. Nghe được tiếng động, Chu Dịch Phàm nhíu nhíu mày. Rồi sau đó thời gian yên lặng trôi qua, mày dần dần giãn ra, ngủ rồi chuyện gì cũng sẽ quên, còn đáng tin hơn cả rượu.

Chu Dịch Phàm ngủ đến hai giờ chiều, cực kỳ đói, mới rời giường. Thấy Lý Tiêu chưa về, một người cũng rất nhàm chán, liền một mình đi ra ngoài, đi thành cổ.

Lý Tiêu cùng hai em gái đã cưỡi xe đạp dạo quanh thành cổ vài vòng. *Cưỡi ngựa xem hoa* thưởng thức một chút phong cảnh của thành cổ. Bây giờ bọn họ đang muốn trả xe đạp, muốn đi bộ tham quan thành cổ. Hai em gái cũng muốn đi dạo qua những cửa hàng ở thành cổ, mua chút đặc sản, làm quà cho bạn bè.

(cưỡi ngựa xem hoa: ví cách làm việc qua loa, đại khái chứ không đi sâu vào chi tiết)

Lý Tiêu cũng không am hiểu việc đi dạo phố mua đồ lắm, chỉ là xuất phát từ phong độ thân sĩ với hai em gái thôi. Thật ra sau khi gặp hai em gái xong, lòng hắn có chút không yên. Trong lòng hắn nghĩ: ngủ chung với Chu Dịch Phàm còn vui hơn, mà không phải là đi dạo phố với hai em gái.

Em gái nhiệt tình rủ Lý Tiêu, phát hiện Lý Tiêu không có tinh thần, cười hỏi hắn: “Anh say rượu còn chưa tỉnh à? Sao lại ngơ ngơ ngác ngác vậy?”

Em gái cười, má hiện lên hai cái lúm đồng tiền dễ thương, rất dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm.

Lý Tiêu rất nhanh khôi phục, cười sáng lạn — hắn chú ý mình không được cười tươi quá, miễn cho lại bị hình dung là nụ cười đáng khinh không có ý tốt.

“Anh đâu có uống say. Ngược lại là em, tối hôm qua say không nhẹ. Em không nhớ sao? Là anh cõng em về đó.”

Em gái nghe vậy, cúi đầu cười cười, thoạt nhìn giống như đang ngượng ngùng. Một em gái khác thấy thế, trừng mắt với Lý Tiêu, cười nói: “Ah, em thấy phía trước có cửa hàng bán đồ dân tộc, em đi qua trước, bái bái!”

Nói xong không đợi Lý Tiêu cùng em gái má lúm dễ thương trả lời đã đi mất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, rõ ràng là muốn tạo không gian riêng cho hai người, không muốn làm bóng đèn.

Lý Tiêu không biết hoa đào rơi xuống người mình, nhìn em gái kia chạy đi, quay đầu hỏi em gái còn lại: “Em muốn đi dạo ở đâu không?”

Em gái gật đầu: “Chúng ta qua bên kia đi, vừa rồi đi xe đạp không xem được, bây giờ đi xem đi.”

Vì thế hai người đi qua vài cái hẻm. Ngược lại là có vài cửa hàng rất thú vị, Lý Tiêu đi dạo một vòng, tại cửa hàng trang sức nhìn trúng một chiếc nhẫn thủ công, liền mượn ngón tay em gái để so, cho em gái mang thử một chút.

Hình dạng chiếc nhẫn đơn giản, hoa văn được điêu khắc thủ công, không tính là tinh xảo, nhưng tuyệt đối được cho cái độc nhất vô nhị trên thế giới. Em gái cho rằng Lý Tiêu muốn đưa cho mình, còn âm thầm cao hứng. Ai ngờ Lý Tiêu lấy xuống cái nhẫn vừa với ngón tay của mình xuống, mua một cái nhẫn lớn hơn mình một chút, là nhẫn dành cho nam.

Thì ra là hắn mua cho chính mình. Em gái nghĩ như thế, ngược lại không có nổi giận, cúi đầu cũng bắt đầu chọn nhẫn. Cuối cùng chọn một chiếc nhẫn có hoa văn tương tự như Lý Tiêu, mua rồi đeo lên tay.

Lý Tiêu thấy em gái mua xong rồi, nghịch nhẫn trong tay, hỏi em gái: “Muốn đi đâu nữa không?”

Em gái gật gật đầu, vừa đi về phía trước vừa đưa tay đến trước mặt Lý Tiêu: “Thế nào? Đẹp không?”

Lý Tiêu đương nhiên nói là đẹp, sau đó hỏi em gái: “Tiếp theo em muốn đi đâu? Tìm bạn của em sao?”

“Ai da, không biết bây giờ bạn ấy đang chơi vui vẻ ở đâu đâu, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi, đến bữa tối em sẽ gọi điện thoại cho bạn ấy.”

Em gái nói, lại phát hiện một cửa hàng bán đồ mỹ nghệ, thấy trên tường treo một hàng tranh thêu, kích động chạy vào.

Lý Tiêu đang muốn vào theo, vừa quay đầu lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Dịch Phàm!”

Mắt Lý Tiêu sáng lên, kêu lên.

Chu Dịch Phàm đang tại chụp hình trên cầu đá, nghe giọng Lý Tiêu, quay đầu lại. Đã thấy Lý Tiêu từ nơi không xa chạy đến chỗ cậu, vẻ mặt vui vẻ. Ngã tư đường ở thành cổ, người đến người đi, du khách bước đi chậm rãi trong đó, nào có giống Lý Tiêu chạy như điên như vậy? Đụng phải người cũng không dừng lại, chỉ xoay người cười nói xin lỗi, quay đầu lại chạy lên. Giống như có chuyện gì vui lắm, khiến hắn cao hứng đến mức không dừng lại được.(edit tới đây ta lại nghĩ đến hình ảnh một con chó lông xù cực lớn vui vẻ chạy tới chỗ cục xương =)))

Vui vẻ cũng có thể lây nhiễm qua người khác, Chu Dịch Phàm vốn thấy Lý Tiêu liều lĩnh như vậy thì cau mày, đến khi Lý Tiêu chạy tới gần, cũng nhịn không được khóe miệng cong lên.

“Xem ra cậu chơi rất vui vẻ.”

Chu Dịch Phàm nhắm máy ảnh ngay Lý Tiêu ấn shutter, giữ lại nụ cười của hắn. Nụ cười dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng rực rỡ, còn chói mắt hơn cả đèn flash.

“Cậu đến đây khi nào? Sao lại không gọi điện cho tôi?”

Lý Tiêu hỏi.

“Hơn một tiếng. Tôi muốn chụp vài tấm về kiến trúc nơi đây, phong cảnh ở đây rất đẹp.”

Chu Dịch Phàm nói, đưa ảnh chụp đã chụp cho Lý Tiêu xem. Hình ảnh một ngôi nhà nhỏ bé, hình ảnh một người đứng trên cây cầu giữa sông, còn có một số hình ảnh sinh hoạt của người dân nữa.

Chu Dịch Phàm muốn cho Lý Tiêu xem ảnh chụp, Lý Tiêu nhìn cậu lấy máy ảnh, nhìn tay lục tìm ảnh chụp của Chu Dịch Phàm. Tay Chu Dịch Phàm cũng dễ nhìn như người cậu vậy, ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

“Thế nào? Có đẹp không?”

Chu Dịch Phàm rất thích tìm tới những nơi xinh đẹp như vậy, cũng để lưu lại những khoảnh khắc xinh đẹp đó vĩnh viễn mà tự hào. Cậu không tính là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chỉ là thích dùng máy ảnh lưu lại những hình ảnh cậu cho là đẹp nhất, khiến cho chuyến du lịch có ý nghĩa hơn một chút.

Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm hưng phấn như vậy, rốt cuộc chuyển dời tầm mắt thành thật xem ảnh chụp, sau đó thật lòng khen ngợi: “Cậu chụp rất khá, mấy chỗ này tôi đều đi qua rồi, không phát hiện nó có thể đẹp như vậy.”

Hai người đứng ở bờ sông lật xem ảnh chụp, lại nhắc tới những món ngon ven đường, đang trò chuyện vui vẻ, bị Lý Tiêu bỏ quên, em gái tìm đến đây.

“Thì ra anh ở đây, em còn nghĩ là anh giận em nên bỏ đi đâu mất rồi.”

Em gái oán trách đấm Lý Tiêu một chút, giống như làm nũng.

Cái đấm này đương nhiên không mạnh, một chút cảm giác Lý Tiêu cũng không có. Thấy em gái giả vờ tức giận, hắn che ngực khoa trương kêu lên: “Ai dô, đau quá!”

Em gái sửng sốt, phản ứng kịp, cười lại đánh Lý Tiêu vài cái. Hai người như vậy hỗ động, trong mắt Chu Dịch Phàm nhìn thấy cực kỳ chói mắt, tâm tình tốt vừa rồi chuyển từ quang đãng sang nhiều mây.

“Hai người chơi đi, tôi đi trước.”

Chu Dịch Phàm nói xong cúi đầu đùa nghịch máy ảnh một chút, đang muốn đi về phía bên kia của cầu đá.

“Này, nếu gặp rồi, chúng ta đi cùng nhau luôn nha! Em gọi điện bảo Thu Hà đến đây, càng nhiều người càng vui.”

Em gái thấy Chu Dịch Phàm muốn đi, đuổi theo giữ lại nói. Thu Hà chính là em gái khác đi chung với cô.

Lý Tiêu cũng không muốn tách ra với Chu Dịch Phàm, giữ chặt Chu Dịch Phàm: “Đi cùng đi, một mình rất cô đơn đó?”

“Tôi không muốn làm bóng đèn, mấy người chơi đi, tôi tùy tiện đi chụp vài bức ảnh đây.”

Chu Dịch Phàm thở dài, cười có chút miễn cưỡng.

Cậu nói, Lý Tiêu nghe được, em gái cũng nghe được. Em gái cười cười, không nói chuyện, như là cam chịu mình và Lý Tiêu có chút ý tứ. Lý Tiêu chỉ cho rằng Chu Dịch Phàm đang nói đùa, trêu ghẹo nói: “Vậy đợi một lát Thu Hà đến, chúng ta cũng là bóng đèn luôn, ha ha ha......”

Nói xon duỗi tay ra, ôm chặt bả vai Chu Dịch Phàm, lại vỗ vỗ vai em gái, đi trên cầu đá.

Lý Tiêu một bộ dáng anh trai tốt, tay phải ôm cổ Chu Dịch Phàm, cánh tay khoát lên trước ngực Chu Dịch Phàm. Vừa rồi chiếc nhẫn được hắn thưởng thức xong bị hắn tùy tay đeo trên ngón trở, đúng lúc khiến Chu Dịch Phàm thấy rõ ràng.(lại hiểu lầm nữa rồi..chậc chậc)

Mà chiếc nhẫn trên tay em gái, Chu Dịch Phàm cũng thấy qua. Liên tưởng đến tình cảnh hai người ở chung vừa rồi, Chu Dịch Phàm rất có lý do tin tưởng, Lý Tiêu đã thông đồng với em gái này rồi. Còn dùng đồ đôi, chuyện này không phải đã giải thích tất cả sao?

Chu Dịch Phàm biểu tình có chút duy trì không nổi, cười cũng cười không nổi, ngay cả giả vờ không quan tâm cũng làm không được. Thật ra cũng không ngoài ý muốn, Lý Tiêu vừa thấy chính là có ý tứ với cô ấy. Cũng không có gì hay mà tức giận, có tức giận cũng chỉ là giận mình thôi. Chu Dịch Phàm không thể không cúi đầu, miễn cho bị người nhìn ra mình bởi vì bất mãn mà âm trầm, vẻ mặt muốn giết người.

Cho đến khi Thu Hà gia nhập, áp lực trong lòng Chu Dịch Phàm rốt cuộc dịu đi một chút.

Vì chuyển dời lực chú ý, thái độ Chu Dịch Phàm khác thường, biểu hiện rất nhiệt tình với Thu Hà. Cố ý tới gần, nói rất nhiều, không dấu vết lấy lòng ca ngợi, có thể khiến cho con gái thoải mái, khiến cho con gái rung động.

Lý Tiêu ngay từ đầu rất cao hứng, Chu Dịch Phàm rất hòa hợp, hơn nữa thoạt nhìn tâm tình không tệ. Nhưng sau đó, trong lòng hắn có chút tư vị khó nói. Chua chua nghĩ, Chu Dịch Phàm người này nói lên lời ngon tiếng ngọt đến chết người thế kia. Còn có biểu tình kia, động tác săn sóc kia...... Này, cười sáng lạn như thế làm gì? Khí chất cao lãnh băng sơn cậu vứt đi đâu rồi hả?!!

Vì thế Lý Tiêu bắt đầu phá hoại, thường thường đi bên cạnh Chu Dịch Phàm, thề muốn làm bóng đèn đến cùng. Cố tình Chu Dịch Phàm đối với hắn nhìn như không thấy, khóe mắt đều không liếc hắn một cái. Vì trốn hắn, trực tiếp kéo Thu Hà qua hẻm bên cạnh, muốn có thế giới hai người!

Lý Tiêu nóng nảy, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu. Đối với chuyện này, hắn lấy cớ là lo lắng Chu Dịch Phàm, đóa hoa sen trắng cao lãnh thanh khiết sẽ bị một người lai lịch không rõ lừa gạt vấy bẩn.

Thu Hà là một người lai lịch không rõ tâm tư xấu xa? Lý Tiêu hiển nhiên quên chuyện tối hôm qua cùng người ta high đến hơn nửa đêm, uống rượu say mèm.

Lý Tiêu muốn đuổi theo, nhưng mà hắn không biết tay của em gái má lúm khi nào đã khoác lên tay hắn.

Em gái giữ chặt hắn, ái muội chớp mắt: “Thu Hà rất thích bạn của anh, anh sẽ không muốn làm bóng đèn thật đó chứ?”

Lý Tiêu gật đầu, hắn thật đúng là muốn đi làm bóng đèn, một trăm woát!

Em gái thấy hắn gật đầu, “phốc” một tiếng cười rộ lên: “Không lẽ anh cũng thích Thu Hà? Thế nhưng em và cô ấy đã thỏa thuận, bạn anh là của cô ây, anh là của em.”

Em gái cười rộ lên, hai má lúm vẫn dễ thương như vậy, nhưng là phong cách lại trở nên có chút thay đổi. Lý Tiêu còn nhớ rõ mấy giờ trước em gái vừa cúi đầu ngượng ngùng mỉm cười dịu dàng, không giống như bây giờ khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, còn mang chút bá đạo?

Lý Tiêu càng thêm xác định Thu Hà lai lịch không rõ ràng, hơn nữa còn có tâm tư bất chính với Chu Dịch Phàm.

“Sao vậy? Bị dọa rồi sao?”

Em gái thấy biểu tình Lý Tiêu dại ra, cười tít mắt.

Lý Tiêu lắc đầu, trầm ngâm hồi lâu, vẫn chưa nói ra một chữ. Em gái đang muốn mở miệng an ủi một phen, Lý Tiêu đột nhiên vắt chân lên chạy, lập tức đã không thấy bóng người.

“Mình..... dọa người như vậy sao?”

Em gái sờ sờ mặt mình, có chút ủy khuất lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.