Lý Tiêu không về trường học, trực tiếp trở về nhà. Dù sao trường học cũng cho nghỉ dài hạn mười một ngày, không cần đi học.
Về nhà ngày đầu tiên, Lý Tiêu ngủ thiên hôn địa ám, liều mạng để có tâm thái(tâm tình + dáng vẻ)tích cực, quên đi cảm giác đặc biệt sinh ra với Chu Dịch Phàm. Nhưng mà hiệu quả cũng không rõ ràng.
Buổi tối bị mẹ gọi lên ăn cơm, chiếc nhẫn mua ở thành cổ đúng lúc rơi ra. Vốn chính là mua cho mẹ, thiếu chút nữa quên. Trước đây mẹ cũng có nhẫn, nghe nói là chuyên môn dùng đến thử nghiệm có chì trong mỹ phẩm không. Sau này bị nhóc em làm mất, vì thế mà mẹ thường xuyên buồn lo vô cớ, lo lắng mình sẽ trúng độc. Cho nên lúc ở cổ thành nhìn thấy nhẫn được làm thủ công, Lý Tiêu liền mua cho mẹ một cái. Với thể trọng(cơ thể + trọng lượng)áp đảo người thường của mẹ, mua nhẫn của nam là thích hợp nhất.
Trên bàn cơm, ba Lý bỏ xuống sách bài tập của em trai, phê bình nó: “Con viết bài tập giống như *Thiên Thư* thế, con nhìn đi, ba thấy ngay cả con xem nó cũng không hiểu.”
(Thiên Thư: sách trời. Theo ta hiểu thì ở đây có nghĩa là em trai Lý viết chữ rất xấu, không đọc được =)))
Mẹ Lý đang bưng thức ăn đặt lên bàn vừa lúc nghe thấy, đi qua nhéo nhéo lỗ tai cậu nhóc: “Không phải bảo con viết cẩn thận rồi sao? Đi viết lại, viết xong rồi ăn.”
Cậu nhóc vội vàng trốn đến phía sau ba Lý: “ Đã tiến bộ hơn so với lần trước rồi mà, không tin mẹ hỏi ba ba đi.”
Ba Lý khụ khụ, gật đầu: “Có một chút tiến bộ. Ăn cơm trước, ăn xong sau đó dạy lại nó.”
So sánh cách giáo dục bằng nắm đấm của mẹ Lý, ba Lý hiểu ý mềm mỏng hơn nhiều. Cậu nhóc được sự ủng hộ của ba, chạy đến bên cạnh bàn ăn, thò tay cầm đùi gà lên liền cắn. Mẹ Lý thấy ba Lý giải vây cho cậu nhóc, cũng không truy cứu nữa. Chỉ trừng mắt nhìn con trai một cái, phân phó nói: “Đi rửa tay!”
Lý Tiêu ngồi đối diện với ba Lý, không nói một tiếng. Mẹ Lý dường như bị chiếc nhẫn mua chuộc, vừa ngồi xuống liền gắp một đũa đồ ăn Lý Tiêu thích ăn cho hắn.
“Ăn nhanh đi, mẹ đặc biệt mua cho con đó.”
Lý Tiêu liền vùi đầu ăn cơm. Ngẫu nhiên ba Lý hỏi vài câu tình hình ở trường, lại nói chuyện vài sinh viên bị mất tích được báo chí đưa tin mấy ngày gần đây. Đầu óc Lý Tiêu toàn bộ đều nghĩ đến Chu Dịch Phàm, ậm ừ trả lời qua loa. Ngược lại là chuyện sinh viên mất tích gợi lên sự chú ý của hắn. Hắn nghĩ dáng vẻ Chu Dịch Phàm dễ nhìn như vậy, mà bây giờ biến thái lại nhiều như vậy, Chu Dịch Phàm một người từ xa trở về có bị lạc đường không ta, hoặc là ví tiền bị trộm, hoặc là bị xe trái phép lừa gạt......
Lý Tiêu càng nghĩ càng lo lắng, ăn cơm hai ba đũa xong bỏ chạy về phòng, lấy di động gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm.
Điện thoại vang ba lần mới có người nhận, truyền đến giọng của Chu Dịch Phàm.
“Gì?”
Chỉ có một chữ này, một chữ vô cùng đơn giản, một chữ không thể hiện rõ cảm xúc, khiến cho tim Lý Tiêu như nổi trống. Chỉ vì bên kia điện thoại là Chu Dịch Phàm, cắm rễ trong đầu hắn xua đi không được, Chu Dịch Phàm.
“Lý Tiêu? Có chuyện gì sao?”
Im lặng thật lâu khiến Chu Dịch Phàm lại lên tiếng hỏi thăm.
Lý Tiêu biết bản thân mình rất không thích hợp. Hắn rất chắc chắn mình không thích nam, hắn không phải đồng tính luyến ái. Nhưng vì sao lại có thể sinh ra cảm giác kì lạ như vậy với Chu Dịch Phàm? Vì sao, chỉ là nghe thấy giọng của cậu đã thấy rung động?
“Không có gì, cậu về nhà chưa?”
Trước lúc Chu Dịch Phàm tắt điện thoại, Lý Tiêu mở miệng. Giọng điệu hắn bình tĩnh, giống như ân cần hỏi thăm bình thường. Lại giống như có áp lực gì đó, giọng nói trầm hơn trước đây rất nhiều.
“Tôi đang ở trường.”
Chu Dịch Phàm trả lời, bên trong điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng trò chơi của Tiền Cung.
“Cậu......”
Lý Tiêu còn muốn nói chuyện, lại bị Chu Dịch Phàm cắt đứt.
“Tôi còn muốn đọc sách, không có gì muốn nói, tôi tắt điện thoại đây.”
“Được rồi, gặp lại sau.”
Chu Dịch Phàm tắt điện thoại, bên tai Lý Tiêu chỉ còn lại tiếng “tút tút” báo bận. Cứ như thế, hắn lại không có lập tức bỏ điện thoại xuống, ngược lại ngẩn người.
Chu Dịch Phàm dường như càng lãnh đạm hơn, lễ phép mang theo xa cách, đối xử với hắn giống như một người bạn học có mối quan hệ không gần không xa. Như vậy...... hình như cũng rất tốt. Cách xa nhau, mình cũng sẽ từ từ trở lại bình thường chứ?
Cậu Lý Tiêu, Diệp Y là niềm kiêu ngạo của nhà họ Lý. Mười bốn tuổi y vào đại học, mười tám tuổi xuất ngoại, hai mươi hai tuổi đạt được bằng tiến sĩ tâm lý học, thuận lợi định cư ở nước ngoài.
Đáng tiếc sau này xảy ra chút chuyện, Diệp Y bị liên lụy vào một vụ mưu sát. Tuy rằng thuận lợi thoát thân, lại sinh ra chán ghét với công việc đó, liền trở về nước. Bây giờ đang làm bác sĩ tâm lý ở một bệnh viện nhỏ.
Sau khi ý đồ đuổi Chu Dịch Phàm ra khỏi đầu mình không có kết quả, Lý Tiêu đi tìm ông cậu là bác sĩ tâm lý này của mình.
Bệnh viện rất nhỏ, văn phòng cũng rất nhỏ, một cái cửa sổ nhỏ, một cái bàn, hai chiếc ghế dựa, không còn gì khác nữa.
Lý Tiêu ngồi ở trên ghế, nhìn thấy cậu rót một ly nước từ bình nước công cộng ngoài hành lang.
“Cảm ơn.”
Lý Tiêu cho rằng là rót nước cho mình, đưa tay ra nhận lấy. Ai ngờ cái người lớn hơn hắn cả bó tuổi, người cậu của hắn trực tiếp vòng qua hắn, yên vị ngồi ở trên một cái ghế dựa khác.
“Nói đi, tìm cậu có chuyện gì?”
Diệp Y uống một ngụm nước, chậm rãi hỏi.
Vẻ ngoài của Diệp Y người này coi như là đẹp trai, cách ăn mặc rất thoáng, đều khiến người khác hoài nghi y là minh tinh nào đó chăng. Nhưng tính tình y cổ quái, bình thường biếng nhác lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, cũng không thích kết giao với người khác, ngay cả một người bạn cũng không. Diệp Y từ nhỏ đã sống trong hào quang, học hành nhiều, cả ngày đều bề bộn nhiều việc, cho nên Lý Tiêu và người cậu này cũng không rất thân thiết. Đối mặt với chiếc áo sơ mi không cài nút đàng hoàng của cậu mình, Lý Tiêu đã bắt đầu hối hận vì đã tìm y.
“Yêu đương?”
Lý Tiêu không nói lời nào, Diệp Y cũng không vội, một câu tuy là hỏi, vẻ mặt lại giống như là khẳng định.
“Không phải!”
Lý Tiêu vội vàng phủ nhận, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Diệp Y.
Diệp Y không cho ý kiến, gật gật đầu: “Biết rồi.”
Sau đó lại uống một ngụm nước, từ sau bàn làm việc lấy ra một tờ giấy nhăn nheo đưa cho Lý Tiêu.
“Vẽ một bức tranh, tùy tiện vẽ.”
Lý Tiêu cầm giấy, nhíu mày: “Bút đâu?”
Diệp Y lại tìm trong ngăn kéo bàn làm việc một lần nữa, không tìm được bút. Vì thế chạy ra khỏi văn phòng nhỏ hẹp, không biết đi đâu.
Lý Tiêu bóp trán, cảm thấy mình không nên ôm nhiều hy vọng với ông cậu nhà mình. Một chút hi vọng cũng không có, coi như đến thăm y cũng tốt, đợi một lát thì chào một tiếng rồi đi!
Lý Tiêu không nghĩ tới lần đợi chờ này, sẽ chờ mất một tiếng. Khi cậu hắn trở lại, cầm trong tay một hộp bút chì màu màu sắc sặc sỡ, còn chưa gỡ tem.
“Đến đây, đến đây, đến đây. Cho con vẽ gì con thích đó, trước đây cậu chưa chơi với con bao giờ, bây giờ cùng vẽ với con coi như bồi thường, ha ha ha ha......”
Diệp Y đi vào văn phòng, cười đến vô tâm vô phế. Lý Tiêu đối mặt với ông cậu nhà mình, rất lâu không tìm được tiếng nói. Người này rời đi lâu như vậy sẽ không phải là vì mua một hộp bút chì màu sắc sặc sỡ ngây thơ như thế chứ?!!
Diệp Y nhìn Lý Tiêu không nói gì cũng không tỏ ra thái độ gì, đặt hộp bút chì vào trong tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Vẽ đi, muốn vẽ gì cũng được.”
Không biết vì sao, Lý Tiêu nghe Diệp Y nói, trong lòng nóng nảy lại chậm rãi lắng xuống. Nhìn bút chì đủ loại màu sắc trên tay, Lý Tiêu chọn màu đen. Đối với tờ giấy trống trơn nghĩ nghĩ, cúi đầu vẽ lên.
Lý Tiêu cũng không học qua vẽ, chỉ là lấy ý tưởng từ trong lòng của mình vẽ lên. Đường cong quanh co khúc khuỷu, vẽ ra hình dáng vặn vẹo. Lòng Lý Tiêu có bất mãn, đang muốn vẽ tiếp, lại bị Diệp Y lấy đi bức tranh kia làm hỏng mất một “Kiệt tác“.
“Được rồi, không cần vẽ nữa.”
Diệp Y lấy một tờ giấy tạm thời có thể gọi là “vẽ” đến trước mặt mình, nhìn một lát. Không lâu mặt không chút thay đổi bỏ xuống bức tranh vẽ loạn kia, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn về phía Lý Tiêu.
“Sao vậy?”
Lý Tiêu không hiểu gì cả hỏi Diệp Y.
“Con có khuynh hướng phạm tội, cho nên cậu có chút lo lắng.”
Diệp Y để bức tranh lên bàn, ngón tay gõ theo quy luật trên bàn.
Lý Tiêu tự nhận mình vẫn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, tâm lý cũng không âm u, tính cách dương quang, tâm địa thiện lương, nào có cái gì mà khuynh hướng phạm tội khuynh hướng chứ? Vì thế không kiên nhẫn phất tay: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Con về đây, gặp lại sau.”
Nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Mới ra ngoài, lại nghe thấy cậu hắn nói với hắn: “Tâm hỏa của con rất vượng, nên tìm bạn gái đi, bằng không cẩn thận phạm phải sai lầm đó nha.”(ta muốn viết là “dục hỏa“...mua ha ha XD)
Lý Tiêu vừa nghe, quả nhiên tâm hỏa nổi lên, xoay người trực tiếp đạp rớt cửa, cực kỳ táo bạo.
Nhưng mà trên đường về nhà hắn càng nghĩ càng cảm thấy cậu mình nói cũng có vài phần đạo lý. Đúng là hắn nên tìm bạn gái, ít nhất cũng chứng minh là mình không phải đồng tính luyến ái!