Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 46: Chương 46




Trắng đêm khó ngủ, coi như là cái thể nghiệm mới lạ. Nhịp tim bị khống chế, hoạt động theo hô hấp của người nào đó. Rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng lại vẫn không ngủ được. Lý Tiêu thử đếm cừu, đếm đến một ngàn, càng đếm càng tỉnh. Hắn không biết vì sao sẽ như thế, chỉ ẩn ẩn cảm giác, lòng của hắn không giống như hắn luôn cho là bình tĩnh không gợn sóng.

Rạng sáng ba bốn giờ, là lúc mọi người buồn ngủ nhất, ngủ sâu nhất. Lý Tiêu không ngủ, ý thức vẫn rõ ràng như trước. Hắn bò lên từ chăn nệm dưới đất, đứng một lát. Cuối cùng vẫn là để bị hấp dẫn, đi đến phía người đang ngủ say trên giường. Hắn đứng ở bên giường, cúi lưng xuống, mượn ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ nhìn gương mặt quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, khuôn mặt Chu Dịch Phàm.

Hắn không dám đụng vào cậu, lại khống chế không được vươn tay. Hắn không dám thật sự chạm đến làn da kia, chỉ lấy đầu ngón tay tinh tế tỉ mỉ miêu tả khuôn mặt xinh đẹp kia trong không khí. Còn chưa đủ, Lý Tiêu trong lòng chỉ có một ý niệm này. Hắn muốn, nhiều hơn nữa, rất nhiều, nhiều đến chính hắn cũng thừa nhận không nổi. Thân thể vẫn là hành động trước lý trí, đến khi hắn hồi thần, hắn phát hiện mình đã dựa vào quá gần. Gần như thế, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nhấm nháp tư vị mềm mại kia một lần nữa.

Lần này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Lý Tiêu, hắn bị chính mình dọa sợ không nhẹ. Hắn đứng mạnh dậy, nắm chặt hai tay, nói với mình phải kiềm chế lại.

Đêm yên tĩnh như thế, toàn bộ thế giới đều đang ngủ. Lý Tiêu rốt cuộc không thể làm như không có gì. Hắn cảm thấy mình quả thực muốn điên rồi. Việc hắn có thể làm là chỉ là chạy trốn, hắn gần như là xông vào bên trong bóng tối, giống như có thứ gì đáng sợ đuổi theo ở phía sau.

Lý Tiêu bỏ chạy trong đêm tối, hắn không có ý định về trường, vì thế chạy quanh khu biệt thự hồ nhân tạo hết vòng này đến vòng khác. Một vòng lại một vòng, ngay từ đầu càng chạy càng nhanh, sau này càng chạy càng chậm, cuối cùng có xu hướng dừng lại. Bỏ chạy, nghe tiếng gió bên tai, ngẫu nhiên còn nghe tiếng cá nhảy lên khỏi mặt nước trong hồ. Hắn muốn khiến chính mình chạy thật lâu, để khiến hắn quên mất chuyện tình phức tạp của mình.

Ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Lý Tiêu mệt mỏi, đầu nặng, chân nhẹ, buồn ngủ. Rất mệt mỏi, rốt cuộc không có dư sức lực suy nghĩ về chuyện của Chu Dịch Phàm. Nhưng mà tuy rằng không có cố ý suy nghĩ, Lý Tiêu vẫn là đi đến cửa tiệm nhỏ mua giúp Chu Dịch Phàm bữa sáng.

Trở lại biệt thự, Chu Dịch Phàm còn chưa tỉnh lại. Lý Tiêu đem bữa sáng đặt ở bên cạnh lò vi sóng, tay chân rón rén vào phòng đóng cửa, mang theo một thân mồ hôi vùi vào trong chăn đệm trên mặt đất. Đã là cuối thu, thời tiết dần dần lạnh hơn, Lý Tiêu thầm nghĩ tìm chút ấm áp trong chăn, bất chấp mồ hôi ướt đẫm trên người. Làm như vậy kết quả chính là, Lý Tiêu hắt xì chảy nước mũi suốt cả một tuần.

Trong một tuần này phát sinh hai chuyện.Thứ nhất, kế hoạch chuyển phòng của Chu Dịch Phàm tuyên bố phá sản, bởi vì đám người Hiệp hội kia sẽ tìm được nhà cậu, quét sơn lên cửa nhà cậu; Thứ hai, Lý Tiêu chia tay với bạn gái.

Về chuyện thứ nhất, Chu Dịch Phàm không tính toán chịu đựng, trực tiếp báo cảnh sát. Lại thêm người và thủ đoạn của anh trai, muốn tra rõ chân tướng lại diệt cỏ tận gốc, hẳn là rất dễ dàng. Chỉ là trong lòng vẫn là không thoải mái, tâm tình vô cùng kém.

Hơn nữa bạn cùng phòng đối với tính hướng của cậu có ba loại thái độ: không quan tâm, không ngại, hiếu kỳ.

Trong đó người hiếu kỳ nhất chính là Triệu Địa, cả ngày đùa giỡn với cậu. Muốn đi tắm rửa một cái còn báo cáo với Chu Dịch Phàm: “Tôi đi tắm, cậu không được nhìn lén đó nha!” Nói xong liền cười ha ha trực tiếp bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa quan sát phản ứng của Chu Dịch Phàm.

Chu Dịch Phàm có thể có phản ứng gì? Chẳng qua là lạnh lùng nhìn Triệu Địa một cái, khởi động cổ tay, sát ý rõ ràng. Đáng tiếc mỗi lần còn chưa động thủ, Lý Tiêu đã chạy ra “Làm giúp“. Lý Tiêu thật chịu không nổi Triệu Địa đùa giỡn với Chu Dịch Phàm, gặp một lần đạp một lần. Triệu Địa da dày thịt béo, Lý Tiêu xuống tay lại hung ác, nếu bị hắn đuổi đánh, ngược lại đùa giỡn càng vui.

Mà chuyện thứ hai, Lý Tiêu chia tay với em gái, cũng không phải lỗi của ai. Lý Tiêu bị bệnh, cả người đều không thoải mái, trong lòng còn có chuyện, cho nên tính tình có chút táo bạo, có chút quái. Bạn gái là để dụ dỗ, hắn tính tình đột nhiên táo bạo, tự nhiên không có tâm tình gạt người. Vài ngày trước vì một chuyện nhỏ chọc em gái không vui, cãi nhau một trận, vẫn không để ý tới Lý Tiêu, Lý Tiêu liền thuận thế đưa ra lời chia tay.

Nói chia tay cũng rất dễ dàng, Lý Tiêu ngày thường thích cười, lần này trực tiếp đen mặt, dọa em gái sợ không nhẹ. May mà Lý Tiêu biết ngay từ đầu mình không thật lòng ở bên cạnh em gái, đuối lý trước, chính là cố gắng nở ra một nụ cười ôn hòa, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Lời này vừa nói ra, dáng vẻ em gái thay đổi từ một con chim nhỏ nép vào lòng mình động lòng ngày xưa trở nên hung dữ, hung hăng tặng cho Lý Tiêu một bàn tay, làm quà chia tay.

Lý Tiêu lúc ấy hít hít mũi nhìn trời, sờ sờ nửa mặt bên kia chưa bị đánh của mình, nói một câu: “Đau thật.”

Muốn đi Thư viện tìm Chu Dịch Phàm tìm chút an ủi, trên đường đi lại chuyển hướng, quyết định trở về phòng tìm Tiền Cung và Triệu Địa. Lúc đi qau cây cầu dài bị gió lạnh thổi qua, cả một quãng đường về hắt xì liên tục, nghĩ thầm lần sau đi ra ngoài phải mặc nhiều quần áo hơn một chút mới được.

Về phòng mới phát hiện, Chu Dịch Phàm không biết trở lại lúc nào, Triệu địa lại đang đùa giỡn cậu.

Lý Tiêu đi vào trước tiên đạp Triệu Địa một cái, sau đó hỏi Chu Dịch Phàm: “Không phải cậu muốn đi Thư viện ôn tập sao?”

Chu Dịch Phàm đẩy Triệu Địa lại đang muốn dựa vào cậu ra, cười cười với Lý Tiêu: “Cuối kỳ đi Thư viện đông người lắm, còn không bằng đọc sách ở trong phòng.”

Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm cười, ánh mắt thâm tình. Hắn không thể không bắt buộc chính mình quay đầu, ra vẻ bình tĩnh, trả lời lại: “Đúng vậy......”

Trên mặt không có tươi cười sáng lạn như trước, thoạt nhìn có chút lạnh lùng.

Triệu Địa ngay lần đầu tiên thấy Chu Dịch Phàm cười, còn than thở Chu Dịch Phàm phân biệt đối xử, có phải là coi trọng tên *tiểu bạch kiểm* Lý Tiêu này rồi hay không? Sau này thấy sắc mặt Lý Tiêu không tốt, liền *mềm nắn rắn buông*, cười nịnh nọt Lý Tiêu: “Ha ha...... Mày đương nhiên không phải tiểu bạch kiểm, tao mới là tiểu bạch kiểm.”

(Tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)

Mềm nắn rắn buông: thái độ đối xử tuỳ theo hoàn cảnh)

Nói xong cảm giác chính mình đứng ở giữa Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu giống như bóng đèn, dường như muốn người hận người ngại bao nhiêu thì người hận người ngại bấy nhiêu. Khó có khi Triệu Địa thức thời bỏ chạy, tìm Tiền Cung thảo luận vấn đề chiến thuật trò chơi.

Ánh mắt Chu Dịch Phàm dừng lại trên mặt Lý Tiêu, ánh mắt trong suốt, thản nhiên không mang theo một chút tình cảm không nên có với bạn bè. Giống như Lý Tiêu thật sự chỉ là một người bạn tốt. Trên thực tế cậu cũng xác thật chỉ xem Lý Tiêu là bạn, cậu nghĩ thông suốt rồi, cũng hoàn toàn giác ngộ.

Thật ra mỗi lần cuối kỳ đều có nữ sinh chủ động giúp cậu giữ chỗ, các cô ấy thường thường sẽ chọn vị trí yên tĩnh nhất, ngẫu nhiên sẽ hỏi cậu một ít vấn đề. Trong Thư viện có điều hòa nên mùa đông rất ấm, có thể nói là thoải mái hơn trong phòng ký túc xá. Cho nên cậu nói: “Cuối kỳ đông người lắm, không bằng ở trong phòng” rõ ràng chỉ là một cái cớ.

Cậu biết Lý Tiêu chỉ coi mình là bạn tốt, trước kia Lý Tiêu và đám bạn cùng phòng đồng loạt ra tay giúp cậu, rồi sau đó tính hướng sáng tỏ Lý Tiêu và đám bạn cùng phòng cũng không có khinh thường cậu, cậu liền hạ quyết tâm thật sự muốn làm bạn với họ.

Trở thành bạn với Lý Tiêu, là lựa chọn tốt nhất của cậu. Cậu sẽ chôn giấu tình cảm của mình, quý trọng Lý Tiêu giống như bạn bè thật sự vậy. Không cầu được đáp lại tình cảm thì sẽ không trở thành gánh nặng. Cậu chỉ cần yên lặng chú ý Lý Tiêu, giúp Lý Tiêu trong khả năng là tốt rồi. Cậu muốn thừa dịp trước khi rời đi, tranh thủ bất cứ lúc nào có thể ở bên hắn. Cậu muốn trong thời gian cuối cùng này, lưu lại một chút hồi ức cho đoạn tình cảm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.