Tình Địch Muốn Sinh Con Cho Ta

Chương 6: Chương 6




Ù uây, sự tồn tại duy nhất của tôi, tình yêu đích thực của tôi tới rồi đây này!

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Một chiếc định cực nhỏ bị rút ra từ bộ áo choàng dài lỏng lẻo kia.

Tuy rằng mọi người đều hơi giật mình, nhưng không ai có suy nghĩ khác, bản thân phim trường này vốn là một nhà xưởng cũ được người ta dựng lên, đinh hay ốc gì đó bị rơi rớt ra khắp nơi là chuyện rất bình thường, ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng cái đinh này là bị người khác làm mắc vào quần áo khi sơ ý treo đồ lên.

Dù sao đây cũng chỉ là một thế thân nhỏ bé, thật sự không thể bị cuốn vào thuyết âm mưu nào cả.

Nếu không phải lúc ấy nhìn thấy dáng vẻ lo sợ bất an nhưng lại cố gắng kiềm chế của Trần Tinh ở xa xa, ngay cả Chung Thanh cũng sẽ cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

Anh là thế thân của Trần Tinh, thân hình hai người tương tự nhau, trang phục và kích cỡ vốn dĩ giống y hệt nhau, phòng thay đồ lại ở sát cạnh nhau, nếu muốn động tay động chân gì đó thì quả thực quá tiện.

Nhưng nếu thực sự là hắn ta làm, vậy chuyện này vượt mức rồi!

Phần đùi trong của Chung Thanh bị chiếc đinh kia đâm sâu vào khoảng 5mm, miệng vết thương dài 3cm, lại bị dính vào nguồn nước không sạch sẽ, thoạt nhìn vô cùng thảm. Vết thương được băng bó khử trùng tạm thời đã ngừng chảy máu, đang chuẩn bị đưa tới bệnh viện xử lý lại để tránh bị nhiễm uốn ván.

Cảnh này không quay được nữa, trong một khoảng thời gian ngắn miệng vết thương chắc chắn không thể dính nước.

Lúc đang băng bó, Chung Thanh nghe thấy đạo diễn ở bên ngoài gọi điện thoại bảo người tìm thế thân gần giống với Trần Tinh tới để quay gấp.

Người phụ trách muốn lái xe đưa anh tới bệnh viện, bảo anh nhanh chóng vào phòng thay đồ thay quần áo trước.

Khi anh khập khiễng bước vào, Trần Tinh đang tẩy trang, nhìn thấy anh bước tới gần, vẻ mặt hắn ta khẽ động: “Tiền bối Chung, anh...... không sao chứ?”

Chung Thanh nhìn hắn ta, không nói gì.

Trần Tinh hơi giật mình, cố gắng kéo khoé miệng lên cười cười: “Sao vậy?”

Anh không ừ hử gì đi vào phòng thay đồ, lúc thay quần áo xong bước ra ngoài, lớp trang điểm của Trần Tinh đã bị lau gần hết, chuyên viên trang điểm ở bên ngoài rửa sạch đồ dùng, hắn ta cũng cầm điện thoại định đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đối phương vừa nhấc chân trước lên, Chung Thanh đã lặng lẽ đi qua vỗ vào lưng hắn.

Trần Tinh khựng lại, hắn ta vốn đang nói chuyện phiếm với người khác, không nghĩ tới sau lưng sẽ có người lẳng lặng bước tới.

Trên màn hình di động vẫn còn hiển thị lịch sử trò chuyện với người nọ cách đây không lâu.

Mà cho dù hắn ta có thực sự nhanh tay giấu đi thì Chung Thanh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn được mấy câu trong đó.

..... Tôi không biết sẽ nghiêm trọng như vậy.

..... Nghĩ lại thì thực ra cũng coi như anh ta tự tìm khổ đi, chẳng phải cảm thấy bản thân mình có sẹo thì rất đẹp trai sao? Vậy thì nhiều thêm mấy cái chắc cũng không sao đâu nhỉ! Nói không chừng vết sẹo này về sau còn trở thành đề tài câu chuyện của anh ta.

..... Không phải việc gì to tát, dù sao anh ta cũng chẳng diễn được.

Không đợi hắn ta xoay người lại, Chung Thanh đã cười cười mở lời trước: “Cậu vẫn luôn gọi tôi là tiền bối, vậy tôi nghĩ có lẽ tôi cũng có tư cách để nói vài lời.”

“......” Đối phương liếc mắt nhìn anh, không xác định được ban nãy có phải anh đã nhìn thấy cái gì hay không, nhưng ngẫm lại cảm thấy bản thân mình cũng không nhắn ra lời nói chỉ trích hay nhục mạ gì, lúc này mới thoáng yên tâm, đưa mắt nhìn về phía anh giả bộ khó hiểu.

Chân Chung Thanh thực sự rất đau, nhưng không muốn mất khí thế trước mặt tên nhãi ranh này, một tay anh chống nạnh, một tay cầm lấy điếu thuốc chẳng biết là của ai rồi đặt lên miệng, anh không hút thuốc, những vẫn luôn rất thích cảm giác cắn cắn đầu lọc trong miệng, khi nào mệt mỏi, động tác này sẽ khiến anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

“Trần Tinh, một diễn viên muốn giữ chén cơm thật lâu thì tầm nhìn phải phóng xa ra một chút, đừng chỉ nghĩ tới những gì trước mắt. Gây bất lợi hại người khác, là chuyện mà chỉ có đám người ngu xuẩn đến cùng cực mới làm, hại người hại mình đó, em trai à.”

Lời nói không nhẹ không nặng nhưng lại giáng một đòn thật mạnh xuống người trước mắt.

Đồng tử đối phương hơi co lại, hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói là những lời này, hắn ta trừng mắt nhìn anh, đang muốn giải thích chút gì đó, ngoài cửa lại chợt truyền tới tiếng động.

“Chỉ là một thế thân, thì ra còn có thể nói chuyện ngông cuồng như vậy ha?!”

Chung Thanh không kiên nhẫn nâng mắt nhìn sang.

Vừa nhìn thấy, ngược lại càng cảm thấy buồn cười.

Người đàn ông xinh đẹp đang đứng ngoài cửa mặc một chiếc áo sơmi trắng kiểu cổ điển, quần yếm kẻ sọc, khuôn mặt tinh tế nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Đối phương vốn dĩ đang hếch cằm nhíu mày, bộ dạng này giống như muốn giải oan chính nghĩa cho người khác, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Chung Thanh, cậu ta lập tức ngẩn ngơ.

Chung Thanh bình tĩnh cắn cắn điến thuốc.

Ù uây, sự tồn tại duy nhất của tôi, tình yêu đích thực của tôi tới rồi đây này!

Anh còn chưa kịp chăm chú thưởng thức chuỗi phản ứng liên tiếp xuất sắc của Liên Phi kia thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn tới tám trăm dặm vẫn có thể nghe được của đạo diễn: “Phó tổng, sao ngài lại trực tiếp tới đây vậy ạ?!”

Chung Thanh và Liên Phi đồng thời sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.