Tình Địch Nói Xong Rồi

Chương 15: Chương 15: Lập tức muốn kêu NG






[1] Cá chép lộn mình: Miêu tả động tác này hơi khó nên để thầy mình cho mọi người xem nhen



[2] Phúc hắc: bụng dạ khó lường

[3] Sinh long hoạt hổ (生龙活虎): - Thành ngữ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào

*Khải lão sư và Kevin lão sư là cùng 1 người nha

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khương Tự Uyển cởi đồ diễn, mặc áo đơn bên trong, yên bình ngồi tẩy trang ở mép giường, xong rồi trầm lặng xem Đặng Dĩ Manh bận việc.

Đặng Dĩ Manh đem dược liệu bỏ ra, nhưng mà nước trong siêu không đủ nóng, cầm ấm đi lấy nước, lần nữa đun thêm một siêu nước sôi.

Đợi tới khi pha xong trà, vừa lúc Khương Tự Uyển rửa xong mặt, nàng cầm chén trà nhẹ nhàng uống hai ngụm, sau đó vén chăn lên rồi nằm xuống.

Đặng Dĩ Manh ngồi trên ghế, không dám bỏ đi, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, đoàn phim này cũng quá hung mãnh rồi, chưa có kế hoạch chu đáo, đã lâm thời nảy lòng tham nhanh nhảu đến đây, vậy nên mới lập tức làm hao tổn mất đại tướng Tiểu Tề đó.

Nếu cả Đại Uyển cũng ngã xuống, vậy thế sự khả năng không ổn tẹo nào, cả tổ phim cùng nhau Game Over thôi. ( ̄ヘ ̄)

Khương Tự Uyển thấy cô đầy mặt u sầu, cười thầm xê dịch chỗ ngồi, vỗ vỗ gối đầu, hỏi: "Em thì sao, muốn ngủ cùng nhau không?"

Đặng Dĩ Manh lắc đầu: "Không, không cần. Cảm ơn Uyển tỷ. Em không có thói quen ngủ trưa. Em, em nhìn chị là được rồi."

Khương Tự Uyển cũng không đi miễn cưỡng cô, yên bình khép lại hai mắt, dù sao cái người nào đó hơn phân nửa phần trăm là sẽ ngủ trước nàng.

Thời gian mỗi phút mỗi giây qua đi.

Đặng Dĩ Manh ngồi đằng kia, nhìn nhan sắc khi ngủ của nữ thần. Thật sự chán đến chết, liền ghé vào sườn ghế, đếm kỹ lông mi của nàng. Đếm đếm, nhớ thời tiểu học có học bài 《Đếm sao của trẻ em》. Mệt mỏi quá đi. Lông mi của Đại Uyển thật dày nha. Đặng Dĩ Manh cô chú định sẽ không đảm đương nổi làm nhà thiên văn học, bởi vì cô sẽ ngủ quên trước khi đếm tới số 49. Cứ như vậy, hứng thú phát triển cái gì đó đều chú định bỏ đi là vừa.

Khương Tự Uyển nhẹ nhàng mở mắt, đối diện là vật nhỏ đang ngáy khò khò, không khỏi bật cười, duỗi tay ở khuôn mặt nhỏ mềm mại kia véo một cái, nhẹ giọng than thở: "Ngủ cũng không tẩy trang."

Khi Đặng Dĩ Manh tỉnh dậy, phát hiện bản thân lại nằm trên giường, trước tiên nằm dại ra trên gối một lát, sau đó mới giơ tay che miệng không cho chính mình thét chói tai ra tiếng.

Mẹ ơi, cái điện ảnh khủng bố gì đây? Σ(□_□)

Cô vì sao lại ở trên giường rồi? (: ౦ ‸ ౦:)

May mà....... máy móc quay đầu sang, may mà Đại Uyển không nằm bên cạnh.

Một bên vỗ vỗ ngực, vỗ trong giây lát liền nghĩ tới một vấn đề càng nghiêm trọng.

—— Cô một mình nằm chỗ này, còn Đại Uyển khẳng định là đi đóng phim.

Chẳng lẽ giờ nói cô mới làm diễn viên ngày đầu đã vênh váo?

Nói chi tiết hơn, suất diễn buổi chiều có nam nữ chủ chiếm phần lớn rồi, bọn họ dàn xếp tiểu sư muội thỏa đáng xong, liền phải đi sưu tập những chứng cứ tố cáo hành vi ác độc của tà thần, làm những tín đồ bị hắn thôi miên nhìn rõ gương mặt thật của hắn.

Cái cốt truyện này có thể nói là thực cũ kỹ, chủ yếu dựa vào thiết cục của mấy cái kiểu kiến trúc mê cung đặc sắc ở bản địa tới phá kịch bản.

Ổn, cái chương này trong cốt truyện không có phần của cô, rốt cuộc cũng phải có cảnh thể hiện sự tồn tại của couple nam nữ chủ chứ, còn cô thực OK.

Nhưng thượng đế ơi, buổi chiều nay cô vẫn còn một tràng diễn, chính là cảnh sư tỷ cõng cô tới bên trong nhà dân, trị thương đùi phải cho cô.

Ngày đầu tiên đã tinh thần sa sút mà bãi công, mấy người Quách Đạo khẳng định cho rằng cô là một kẻ đại lười còn có thái độ công tác tồi tệ.

Đặng Dĩ Manh ngồi dậy, với lấy di động nhìn xem, trên giao diện màn hình khóa có một tin nhắn ngắn.

Đến từ Đại Uyển: "Theo Tiếu tới phim trường."

Cô làm động tác cá chép lộn mình [1] nhảy xuống giường, vội vội mà xuyên giày, chạy ra mở cửa, chỉ thấy lão Tiếu ngồi ở sảnh nhỏ, đang ở đằng đó chơi di động kìa.

"Dậy rồi." Tiếu Khoa Ngải nhìn cô cười cười, "Có đi hay không?"

Đặng Dĩ Manh thực thấy có lỗi: "Ah, như thế nào lại để anh ở đây chờ em. Em có thể tự đi mà." Cô cũng đâu phải mù đường.

Lão Tiếu nhún nhún vai: "Không có việc gì, chị Uyển phân phó, anh cũng không dám cãi mệnh lệnh bả."

Đặng Dĩ Manh nghe xong, cười hì hì: "Chị Uyển nào có khủng bố như anh nói. Em còn cảm thấy chị ấy thực không rồi." Vừa nói vừa sửa sang lại quần áo, cầm bình nước liền ra cửa.

Tiểu Tiếu nhìn xung quanh, đè thấp thanh âm nói chuyện với cô: "Anh cùng em nói, em đừng bị bề ngoài của chị Uyển lừa rồi, bản tính bả phúc hắc [2] lắm. thiên tính cung Thiên Yết đó."

Phúc hắc? Đặng Dĩ Manh nghiêng đầu, như thế nào cũng vô pháp đem khuôn mặt đẹp tới cả nữ giới cũng không cố kỵ của Đại Uyển, cùng hai chữ này liên hệ với nhau. Còn nữa: "Tiểu Ngải anh như thế nào lại mê tín dị, lớn như vậy rồi còn tin vào chòm sao. Người ta anti chòm Xử Nữ chòm Bảo Bình, anh chơi khác luôn, anh anti Bọ Cạp."

Tiểu Khoa Ngải thiếu chút nữa hít thở không thông: "Tiểu Ngải?"

Đặng Dĩ Manh ném cho anh ta ánh mắt thể hiện mấy chữ 'Anh không có nghe lầm đâu'.

Được rồi, không cùng con nhóc này so đo. Tiếu Khoa Ngải tiếp tục hạ giọng nói: "Chị Uyển sở dĩ là Uyển tỷ của em, bởi vì bả trước nay đều thâm tàng bất lộ, không chọc chị ấy, vậy mọi thứ đều dễ nói rồi, biểu hiện của mẻ xác thực sẽ dịu dàng như nước."

"Người không phạm ta, ta không phạm người" Đặng Dĩ Manh gian nan mà nhớ lại truyện cười này, từng chữ từng chữ nhảy ra bên ngoài: "Người nếu phạm ta, lễ nhượng ba phần. Người tái phạm ta, nhổ cỏ tận gốc?"

Tiếu Khoa Ngải bật cười: "Nhượng ba phần? Tưởng bở! Một khi có người chọc tới thứ chị Uyển thật sự để ý, vậy thì trực tiếp tử hình."

Đặng Dĩ Manh cau mày, "Anh vì sao lại nói xấu Đại Uyển."

Tiếu Khoa Ngải 囧 đến hoảng, xua đôi tay: "Anh không phải, anh không có! Đừng nói mấy thứ anh vừa kể là thật, cho dù anh nói xấu bả, anh cũng chỉ nói xấu với em thôi nhá, mọi người đều là người một nhà, có sao đâu. Anh nói xấu chị ấy cũng là 'yêu càng nhiều hận càng sâu' cái loại này nè, em có hiểu không hả. Lại nói anh cảm thấy mấy người phúc hắc đều rất có mị lực. Anh đang khen mẻ đó."

Đắng Dĩ Manh lắc đầu: "Em thích đơn thuần một chút." Đại Uyển thực đơn thuần. Cũng không biết cô kỳ thực tự cho mình là tình địch tới đây, ẩn núp ở nơi này để chơi xấu. Đặng Dĩ Manh cô mới thực sự là cái người phúc hắc kìa.

Lại nói tiếp, Uyển tỷ kỳ thực rất săn sóc. Xem cô ngủ say, cho nên cũng không có đánh thức, bản thân tự đi phim trường, khẳng định là đề nghị đem tràng diễn của cô rời xuống. Nói không chừng còn dặn dò Tiếu Khoa Ngải, nếu đến giờ cô còn chưa tỉnh, thì gọi điện thoại kêu cô gì đó.

Không bao lâu sau Tiếu đưa cô tới địa điểm quay chụp, tại một cái lều chiên nhỏ.

Cô đến không lâu, mọi người trong đoàn phim cũng nhanh chóng tới rồi.

Quách Đạo không nói gì thêm, dù sao thì Đặng Dĩ Manh cũng là người ngoài nghề, hôm nay vừa mới đổi nghề, biểu hiện buổi sáng cũng không tệ lắm, nghe Đại Uyển nói thân thể cô có phần không quá thoải mái, vốn đang lo lắng có thêm Tiểu Tề thứ hai, lại thấy cái nhóc trước mắt này sinh long hoạt hổ [3] như vậy, quả thực tâm tình rất tốt, quay đầu lại nhờ chuyên viên make - up trước trang điểm lại cho cô.

Đặng Dĩ Manh giờ mới nhìn gương kinh ngạc: "Ơ, lớp trang điểm của mình đâu." Ôm mặt nghi ngờ.

Xong đời. \(º □ º l|l)/

Bị mộng du không những có thể bò lên giường, còn có thể tẩy trang. Σ(°△°|||)︴

Cô nghiêng người về phía trước, lại gần cái gương vài phần, thật sự, cô không có nhìn lầm, lớp trang điểm trên mặt trên mắt trên môi, đều biến mất.

Khuôn mặt hết sức sạch sẽ.

Quá khủng bố. Lần sau nói không chừng đang ngủ tự dưng cứu vớt cả hệ Ngân Hà, trở thành anh hùng của toàn nhân loại.

Kevin thấy cô cười ngây ngô, chẹp một tiếng gõ gõ đỉnh đầu cô, "Manh Manh em xem em đi, mới diễn nửa ngày, đã vui vẻ như vậy. Có thể được coi là ngoài miệng nói không cần, thân thể vẫn thực thành thật nha."

Đặng Dĩ Manh mặt đỏ tai hồng. Cô biết những lời này thực nhạy cảm. Nếu là giữa con gái với nhau chọc chọc nhau chút thì thôi. Một người nam nhân làm trò trước mặt cô nói những lời này, thực vô sỉ đó có được không. Rối rắm xong, cô vẫn quyết định nhắc nhở Khải lão sư chú ý đúng mực một chút, miệng lưỡi nửa đùa mà nói: "Lão sư, anh vừa mới nói câu kia, em có thể tố cáo anh quấy rối tình dục đó."

Nói xong đã rén, lau mồ hôi sợ hắn trở mặt.

Nghe nói diễn viên mà đắc tội chuyên viên trang điểm cuối cùng sẽ chết rất khó coi.

Là thật · khó coi. 。・゚゚・(>_<)・゚゚・。.

Ai ngờ Kevin thế nhưng cười tới không ra tiếng, "Nhìn không ra em còn rất hài hước! Em cố ý muốn biết anh là đồng tính luyến ái sao? Cho dù anh muốn quấy rối, cùng sẽ không quấy rối em. Giới tính không giống nha."

Mặt của Đặng Dĩ Manh cứng đờ. Mẹ ơi. Này liền xuất quỹ hả.

Bất quá, Khải lão sư chưa công khai tính hướng của mình bao giờ, trước mắt lại nói với cô, điều này thể hiện, cô không bị coi là người ngoài.

Thời điểm ánh mắt chạm tới mặt gương, Đặng Dĩ Manh đáp lại là nụ cười ngọt ngào.

"Cười lên thật đẹp mắt. Là một cô gái ngọt ngào nha" Kevin lắc đầu tán thưởng, "Hôm nay em bị kinh hách, cho nên khí sắc không được quá tốt, không đánh má hồng nữa. Anh lược bỏ cho em ha."

Đặng Dĩ Manh gật gật đầu.

Lúc đi ra thì đạo cụ được bày xong rồi, toàn đoàn phim đã đợi cô vài phút.

Bên trong cái lều chiên nhỏ chen chúc đứng đầy người.

Quách Đạo hô lên "Action!"

Camera đi tới hai vị nhân vật quan trọng kia, máy quay đối diện Thủy Dung sư muội đang ngồi trên giường, khiến nàng càng trở nên nổi bật. Nàng sợ hãi mà nhìn sư tỷ chế thuốc mỡ, ngồi ở đằng kia mà nhấp cái miệng nhỏ tái nhợt, chớp mắt đã thấy nước thuốc màu nâu bên trong cái chén sứ nhỏ.

"Còn đau phải không." Sư tỷ hỏi nàng.

Thủy Dung lắc đầu, đáy mắt vẫn là hồng, "Không đau."

"Phụ thân từng nói, thể chất của ngươi yếu, thuốc viên mà người thường hay dùng lại có dược tính quá lớn." Sư tỷ đặt thuốc mỡ ở một bên, "Không cho ngươi dùng thuốc viên, đợi ta giúp ngươi chữa trị vết thương cho tốt, lại bôi thuốc này vào. Lúc sau sẽ ổn."

"Ừm....."

Tiếp theo Hoàng Phủ Tuệ Tâm giúp nàng xoa chân, một bên chăm sóc nàng, sau này trở về nữ nhi quốc, hành sự phải cẩn thận, không thể lại giống như lúc ở Thanh Vân, mọi việc làm phần đầu lại không để ý tới hậu quả.

Thủy Dung nói: "Sư huynh sư tỷ nếu không yên tâm ta, ngại gì ở lại Tây Kinh phụ tá cho..... ta."

Đặng Dĩ Manh không hề áp lực chuyện nhớ lời kịch, nhưng những câu cuối cùng lại bị ngắc ngứ, không phải do khác, đơn giản theo như lời "chữa thương" của Đại Uyển thế nhưng không phải làm bộ, mà là "chân tình thật cảm" giúp cô xoa đùi phải.

Cái tay vừa mát lạnh vừa mềm mại kia theo cẳng chân mà tiếp tục bành trướng hướng lên trên, xương ống chân bên phải của cô, bị Đại Uyển tới tới lui lui mà sờ sờ....

Tuy rằng giữa con gái với nhau bắt tay sờ chân tập kích ngực gì đó, không tính là vượt rào, nhưng Đặng Dĩ Manh cảm thấy dây thần kinh của mình muốn đầu hàng rồi, thế nhưng cả người dưới bàn tay của Đại Uyển mà run rẩy. Cuối cùng không cần soi gương cũng biết mặt đã đỏ bừng.

Thật ra cái màn ảnh này sau khi được gộp lại và chỉnh sửa, sẽ không có ai chú ý tới chi tiết này đâu, chỉ nghĩ là cảnh tượng sư tỷ giúp sư muội chữa thương bình thường thôi.

Nhưng mà bản thân cô đang ở trong đó, phản ứng lại lớn như vậy, thật không có một chút giác ngộ về tu dưỡng cơ bản của một diễn viên gì hết.

Nhận thấy bản thân tiêu rồi, cô rũ mắt xuống không hề xem vị sư tỷ trước mặt, ánh mắt lưu chuyển, lén lút nhìn trộm về phía đạo diễn, nghĩ thầm má ơi diễn hỏng rồi, chuẩn bị kêu NG mất.

Lần đầu tiên NG khi làm diễn viên. Huhu. 。゚(。ノωヽ。)゚。

Ai ngờ Quách Đạo hô to một tiếng "Ca!". Sau đó đứng lên, vô cùng kích động mà ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, tốt tốt tốt, hai đứa làm tôi high chết rồi!"

Đặng Dĩ Manh có chút không rõ tình hình xảy ra, đối diện với sự trầm mặc của Đại Uyển, không dám hỏi nàng. Quay mặt đi, lặng lẽ tới gần Trì Thịnh cách đó không xa mà hô một tiếng: "Ai, Trì lão sư, bọn họ cười cái gì?"

Trì Thịnh vốn dĩ bảo trợ lý phục vụ uống nước, thấy cô hỏi như vậy, trầm ngâm một chút, lại vì uống tham quá mức mà ho khan một tiếng: "Anh đoán là, Quách đạo đang khen em diễn tốt đấy."

"Sao có thể? Em diễn tốt chỗ nào." Đặng Dĩ Manh sốt ruột. Rõ ràng là diễn sai rồi. Vừa ngượng ngùng vừa bối rối.

"Đại khái là, diễn cái loại thẹn thùng này đó." Vẻ mặt Trì Thịnh nghiêm túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.