Các cửa kính đi ra bao lơn mở rộng để gió ban mai thổi vào mát rượi. Chance dừng lại ở cửa một lúc, theo dõi bà quản gia người Mêhicô đang xếp thêm một giỏ trái cây tươi lên bàn điểm tâm đặt ở bao lơn. Chén dĩa muỗng nĩa đã bày ra cho hai người ăn cùng các ly thuỷ tinh, tách sứ. Chàng thường điểm tâm bằng một tách cà phê đen hay thỉnh thoảng một ly nước trái cây, và ít khi ngồi vào bàn ăn thành bữa. Nhưng sáng nay thì lại khác. Chàng không còn ăn sáng một mình, mà cùng ăn với Flame. Ý nghĩ ấy làm chàng cảm thấy thèm ăn.
Chàng gài giây đồng hồ đeo tay rồi quay qua nhìn Flame. Nàng đang ngồi trên cái ghế dài bọc vải cài hoa trước tấm gương soi có đèn chiếu sáng, mặc một cái áo kimônô bằng lụa xanh có thêu chim công, và đeo ở tóc một dải lụa đồng màu. Nàng đang trang điểm gần xong.
Trong khi nhìn nàng, Chance một lần nữa thấy lòng mình rung động mãnh liệt, thèm khát được vuốt ve nàng và bảo vệ nàng. Chàng đã muốn phân tích những cảm xúc ấy cả ngàn lần, nhưng không có kết quả. Khi ở bên nàng, chàng có cảm tưởng như bước ra ngoài trời sau một cơn mưa rào mùa hè và thấy thế giới chung quanh bỗng nhiên trở nên thanh khiết làm cho mình thấy khoẻ khoắn, và tất cả các cảm giác đều bén nhạy thêm lên. Phải, khi ở bên nàng, chàng thấy khoẻ khoắn, rất khoẻ khoắn.
- Hình như sáng nay chúng mình ăn sáng ngoài trời - chàng nói, khi gặp mắt nàng nhìn chàng.
- Em đã bảo Consuelo dọn ở ngoài khi anh đang tắm. Anh không phiền chứ? Sáng nay trời đẹp quá! - Nàng quay lại nhìn vào gương và kẻ mắt.
- Trong nhà cũng đẹp! - Chàng bước vào đứng sau lưng nàng để ngắm bóng dáng nàng thật xinh đẹp trong gương.
Nàng bắt gặp mắt chàng trong gương, sáng lên một niềm vui thích, nàng nói:
- Chút nữa.... ít phút nữa!
Giữa các cây son, hộp kem, và các bóng đen, Chance để ý một cái hộp nhỏ.
- Ủa, cái hộp này là cái gì? - Chàng cầm lên ngắm nghía hình vẽ một bình hoa ở nắp hộp.
- Có gì lạ đâu? - Flame bỏ miếng bông gòn xuống và cầm cây son lên - Cái hộp ấy của mẹ em cho trong ngày sinh nhật thứ mười ba của em, khi em bắt đầu được dùng son phấn. Nói cho đúng, chỉ được dùng phấn son và màu tô mắt.
- Mấy chữ trên bình hoa là gì vậy?
- Chữ đầu của tên em: M.R.M. Kể cả chữ M nằm giữa, dĩ nhiên.
Nàng mím hai môi để tô son, rồi cầm miếng vải lau quanh miệng.
- M.R.M? - Chàng bỗng ngẩn người ra, nhìn sững mấy chữ trên hộp.
- Margaret Rose Morgan. Đó là tên rửa tội của em. Tên Flame là tên gọi chơi do ba em đặt khi em lên một tuổi. Vậy mà tên đó dính luôn với em cho tới ngày nay - Nàng mỉm cười đưa tay lên gỡ cái buộc tóc rồi lắc qua lắc lại cho mái tóc đỏ rực đổ xuống - Mẹ em thì cứ nghĩ rằng, tên ấy sẽ bị quên đi khi em đã khôn lớn.
Mắt nàng liếc bóng chàng trong gương, chờ đợi thấy chàng mỉm cười với nàng. Ngược lại, mặt chàng đang ngây ra, quai hàm cứng đờ. Ngạc nhiên trước phản ứng của chàng, Flame xoay ngang người lại.
- Có chuyện gì vậy, Chance?
Nàng để ý thấy mấy ngón tay của chàng bóp chặt cái hộp, các đốt tay trắng bệch, có vẻ như chàng không nghe. Rồi chàng nhìn thẳng vào mặt nàng, màu xanh đổi thành lạnh lùng. Nàng hỏi dồn:
- Chance, có chuyện gì vậy?
Chàng liền nhìn xuống:
- Anh vừa nghĩ ra... anh không giữ được một món quà gì của mẹ anh cả, không có gì cả. Chàng cầm cái hộp một lúc nữa, rồi trả lại cho nàng.
Chiếc hộp trang điểm ấy luôn luôn có giá trị đặc biệt đối với nàng. Thế mà, chỉ đến bây giờ, nàng mới nhận thấy nó quí giá biết chừng nào đối với nàng, làm như có bàn tay ai đang bóp trái tim nàng.
- Chance, em... - Nàng không biết nói gì.
Chàng gượng mỉm cười:
- Không sao cả Flame.
Chàng nói, vẻ mặt khép kín lại. Tay chàng vuốt lên tóc nàng, và mân mê một lọn tóc đỏ một cách lơ đểnh. Có tiếng gõ cửa khe khẽ.
- Ai đó? - Giọng chàng có vẻ gay gắt, khiến Flame cảm thấy sự căng thẳng ở bên trong chàng.
- Có điện thoại, ông Chance - Consuelo trả lời - Ông Sam gọi ông. Ông ấy bảo rất quan trọng phải nói với ông.
- Tôi vẫn nói ở máy trong.
Chàng tiếp tục mân mê tóc nàng một lúc trước khi mặt họ lại gặp nhau. Vẻ mặt chàng khó đoán được. Chàng nói:
- Không lâu đâu em ạ!
- Không sao - Nàng giả bộ vui vẻ - Em cũng cần thêm vài phút để thay áo cho xong.
Chàng buông lọn tóc nàng xuống, rút tay lại, vuốt nhẹ má nàng trước khi ra cửa. Flame nhìn xuống cái hộp trang điểm mẹ nàng cho nàng đã lâu.
Tức giận, oán hờn và cảm tưởng đang lâm vào một tình huống éo le một cách đau khổ sôi sục trong lòng chàng, trong khi Chance băng qua sàn gạch bông để đến cạnh cái bàn giấy đồ sộ bằng gỗ trắc. Mẹ kiếp, chàng không hề muốn đó là Flame. Nàng là cái độc quyền nguyên vẹn trong cuộc đời của chàng. Với nàng, chàng gần như có thể quên tất cả. Mẹ kiếp, thật không công bằng chút nào! Nhưng có bao giờ cuộc sống công bằng với chàng đâu? Chàng nhìn cái máy điện thoại màu đen trên bàn và cố gắng nắm tay ống nói.
- Vâng, Sam. Chance đây ạ - Chàng nói, cố gắng giữ giọng nói điềm nhiên.
- Chance, tôi rất tiếc phải gọi anh như thế này, nhưng… anh phải biết. Chúng tôi đã tìm ra Margaret Rose là ai. Chance đó là Flame.
- Tôi biết.
- Anh biết, làm sao mà biết? Khi nào?
- Không quan trọng.
- Cô ấy biết anh là ai không? Cô ấy có đem chuyện đó đối chất với anh không? Hattie đã nói gì với cô ấy?
- Chắc chắn là không.
Chàng duyệt lại trong trí những chuyện Flame đã nói với chàng. Không có điểm nào chứng tỏ nàng biết mối liên hệ giữa chàng và Hattie. Tại sao? Biết rằng Hattie thù ghét chàng, tại sao bà ta không đầu độc đầu óc Flame với chuyện đó? Chàng chỉ có thể nghĩ tới một lý do bà ta chưa có cơ hội đấy thôi. Điều đó có nghĩa là chàng phải ngăn chặn không cho bà ta có cơ hội làm vậy.
- Có thể nào Hattie không biết anh đang giao du với cô ấy? - Sam than thở.
- Làm sao bà ta biết được?
Chàng nghi ngờ khả năng Hattie được Flame cho biết. Flame không có lý do gì để làm vậy. Trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, có thể giả thiết hợp lý rằng bất cứ cuộc nói chuyện nào giữa Hattie và Flame cũng đều không đề cập đến chuyện riêng tư.
- Chance, anh định làm gì bây giờ? Sớm muộn gì cô ấy cũng biết.
- Có thể là không. Có thể tôi sẽ ngăn chặn được việc ấy.
- Cách nào?
Nhưng đó là điều chàng cần phải suy nghĩ cho kỹ trước.
- Tôi sẽ nói chuyện với anh sau, Sam.
Chàng đứng sát lan can bằng sắt uốn của hàng hiên nhìn xuống vịnh và khu nghỉ mát vàng cháy ở phía dưới. Trông chàng như một người đang suy nghĩ mông lung, đầu hơi ngửa ra sau, mắt nhìn đăm đăm vào một chiếc xe trên mặt biển, hai bàn tay thọc sâu vào túi quần. Flame dừng lại, băn khoăn tự hỏi chàng còn nhớ mẹ chăng, rồi tiếp tục đi tới bên chàng. Chàng không nghe tiếng dép thật êm của nàng khi nàng tới ngay sau lưng chàng, hoàn toàn không biết nàng có mặt cho đến khi nàng chạm vào tay chàng.
Chàng quay trở lại, ánh mắt biểu lộ vẻ thân mật, dã dượi vừa quen thuộc làm tròng đen sẫm lại, mỗi khi nhìn thấy nàng.
Nàng mỉm cười vì biết mọi chuyện sẽ êm đẹp trở lại.
- Anh nói điện thoại chắc không lâu lắm.
- Không.
Mắt chàng lướt trên mặt nàng như thể chàng muốn khắc sâu từng chi tiết vào tâm trí. Rồi chàng cúi xuống áp miệng lên môi nàng như thèm khát dữ dội làm nàng ưỡn người lên và tựa vào chàng trong khi hai tay chàng quàng ra sau lưng ôm nàng. Nàng linh cảm thấy có một chút tuyệt vọng ở chàng hay ở nàng, nàng không biết được. Nhưng rõ ràng là có, trộn lẫn trong sự thèm khát của người này mong được hoà nhập hoàn toàn vào người kia. Khi sự đòi hỏi được gần gũi lên đến cao độ, chàng bỏ môi nàng ra và hôn vào cổ nàng, hơi thở của chàng cũng nóng bỏng và nặng nhọc như của nàng.
- Chúng mình quen nhau bao lâu rồi nhỉ? - Chàng thì thào.
Nàng phải suy nghĩ, điều đó không phải là dễ khi nàng chỉ muốn cảm xúc.
- Ba tuần - Nàng đáp.
Chàng ngẩng đầu lên, hai bàn tay áp hai bên má nàng.
- Vậy mà anh không thể tưởng tượng ra cuộc sống không có em.
- Em biết. Em cũng có cảm nghĩ như vậy - Nàng hơi ngạc nhiên và thừa nhận quá dễ dàng.
- Em có chắc chắn về cảm nghĩ của em như anh không?
Nàng tự vấn và không thấy có điều nghi ngờ nào. Nàng đáp:
- Có.
- Vậy em hãy thành hôn với anh. Bây giờ. Hôm nay.
Nếu nàng thấy cần, nàng đã có thể viện ra cả tá lý do không nên tái giá. Nhưng không một lý do nào, kể cả thời gian quen biết ngắn ngủi giữa nàng và chàng, hay nghề nghiệp của nàng. Đủ sức mạnh từng lý do một hay nhiều lý do gộp lại, để có thể đánh bại sự kiện nàng yêu chàng, và quan trọng hơn, chàng yêu nàng.
- Vâng - Nàng chỉ trả lời có thế.
- Em chắc chắn chứ - Chàng quan sát nàng thật kỹ - Anh biết, phụ nữ thường thích đám cưới thật lớn, thật cầu kỳ. Nếu em muốn chờ để làm đám cưới như vậy...
- Không - Nàng lắc đầu - Em đã từng mặc áo cưới xa tanh trắng và đeo mạng trước đây. Lần này em không cần những thứ hoa quả đó, Chance! Tình yêu của anh là quá đủ.
- Anh yêu em thực sự, Flame ạ! - Chàng nói giọng cương quyết - Em hãy hứa luôn luôn nhớ điều đó.
- Em chỉ hứa nếu anh hứa luôn luôn nhắc em nhớ - Nàng chọc.
- Anh nói nghiêm túc, Flame à. Anh đã có nhiều kẻ thù trong bao nhiêu năm. Bất kể có ai có thể nói gì về anh với em, anh yêu em thật. Và anh nhất định sẽ yêu em mãi cho đến cuối cuộc đời.
- Anh yêu, em sẽ bắt anh giữ lời, và ở với em suốt đời của chúng ta - Nàng nói với sự tự tin và vui sướng.
***
Sid Barker giữ chặt ống nói của máy điện thoại trả tiền sát mang tai trong khi lau mồ hôi trên trán và môi trên bằng chiếc khăn tay ướt đẩm. Mẹ kiếp, cái nóng của vùng nhiệt đới này, và y thèm một chai bia lạnh lớn. Đường dây vẫn im lặng; y bắt đầu chửi thề người tổng đài viên đã không nối liên lạc cho y thì nghe có tiếng reng reng ở đầu dây bên kia, và tiếng nói quen thuộc tiếp theo ngay.
- Vâng, Barker đây - Y đáp nhanh và bước ngay về phía cửa cách đó không đầy ba thước - Tôi đã gặp được họ ở Mêhicô. Nhưng có vấn đề này. Tôi đang ở một nhà của nhà nước, và họ vừa làm phép cưới với nhau.
Y đã chờ đợi câu trả lời tức giận, và không tin ở đầu dây bên kia. Y nói tiếp:
- Thật mà, tôi xin thề, lúc đó tôi đứng rất gần họ, đến nỗi có thể lầm tôi với một người làm chứng... Làm sao tôi ngăn cản được? Tôi không biết là có chuyện gì cho đến khi quá trễ. Tôi tưởng anh ta đưa cô ấy đi xem phong cảnh ở khu làng ấy để cho cô thấy một nửa nhân loại sống ra sao, những người quét dọn các phòng khách sạn đắt tiền của anh ta và hầu hạ các khách giàu có của anh ta - Giọng nói oán giận đổi qua suy tư - Có lẽ tôi phải đoán ra sắp có chuyện gì đây, khi nghe được tin chiếc máy bay phản lực riêng của anh ta đã cất cánh bay đi. Không đầy ba giờ sau, nó trở về. Bây giờ tôi đoán rằng anh ta đã cho người đi mua cho cô ấy chiếc nhẫn cưới. Viên kim cương to quá đỗi!
Có sự nhộn nhịp ở cửa trong khi hai người công chức đưa cặp vợ chồng mới cưới đi ra ngoài. Barker che miệng nói giọng khẩn trương
- Họ đang đi ra ngoài. Tôi phải đi.
Không chờ nghe trả lời, y gác máy và rảo bước đi ra chiếc xe hơi thuê, do hai cậu bé Mêhicô giữ hộ kiếm tiền.
***
Các tấm màn bằng vải cài hoa dày ở các cửa sổ phòng ngủ đã được kéo lại một phần để cản bớt ánh nắng chiều. Maxine dừng lại một lát bên trong ngưỡng cửa, ngạc nhiên vì sự im lặng không bình thường trong phòng. Bất giác chị ta nín thở để nghe tiếng thở trên cái giường chạm trổ hoa hoè có bốn cột màn. Màu xa tanh hồng của tấm trải chân giường viền ren làm tăng thêm màu da tái nhợt, xám xịt vì đau đớn của bà già. Maxine chợt cảm thấy thương hại, rồi cứng rắn lại ngay - Đáng đời Hattie Morgan!
Di chuyển thật êm, nhờ đôi đế giày bằng cao su không gây tiếng động trên sàn gỗ, Maxine đến gần cái giường choáng hết căn phòng nhỏ. Hattie đã ngủ trong phòng này từ khi rời khỏi nôi cách đây hơn tám mươi năm, mặc dầu cái phòng ngủ rộng rãi của chủ nhà sát bên mặt không dùng đến từ hơn sáu mươi năm nay. Maxine đã từng thắc mắc về việc ấy. Chị ta ngập ngừng nhìn bà già, rồi cầm cái hộp bằng chất dẻo màu nâu đựng các viên thuốc của bác sĩ cho toa để ở bàn ngủ lên. Chị kiểm lại số viên, cố đoán xem bà già đã dùng được mấy viên rồi.
- Chị luôn luôn rình mò, phải không? - Lời buộc tội vang lên phá tan sự im lặng.
Maxine quay lại phía giường:
- Tôi tưởng bà đang ngủ.
Gượng lấy vẻ bình tĩnh, chị để hộp thuốc xuống trở lại bàn ngủ.
- Vậy thì chị làm gì trong này? - Cặp mắt sắc sảo thường ngày của bà Hattie mờ đi vì cơn đau. Bà tiếp: - Ta nghe có chuông điện thoại reo. Ai vậy?
- Ông Canon. Ông còn chờ ở đầu dây. Nhưng tôi không muốn quấy rầy bà nếu...
Hattie xì một tiếng ra điều không tin và đưa một bàn tay xương xẩu ra bảo:
- Đưa điện thoại đây, rồi đi ra ngoài.
Môi mím lại, Maxine đỡ ống nói lên đặt trên giường cạnh Hattie, rồi quay đi. Chị ta trân mình oán giận khi nghe bà còn nói thêm một câu:
- Đừng tưởng ta say thuốc không biết gì nếu chị nghe lén máy bên kia.
Trong khi người quản gia đi ra, Hattie chỉ thấy hình dáng tối sầm của chị ta. Bà cảm thấy đôi mắt bị sức ép từ đáy mắt đè lên làm mờ hẳn đi. Bà khiếp sợ bệnh tình ấy và cái thế giới mờ tối của bà từ nay. Trong khi chờ nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng Maxine, bà băn khoăn tự hỏi cái gì đáng sợ hơn, nỗi đau đớn hay sự lo ngại ấy. Sau một lúc lâu, bà mới nghe tiếng cách rõ ràng của ống nói vừa gác lên máy điện thoại bắt song song ở nhà dưới. Bà mò mẩn tìm ống nói trên giường và đưa lên áp vào tai.
- Vâng, Ben, có chuyện gì?
- Hai người đang có mặt ở Tulsa. Anh ta vừa đưa cô ấy trở về đây.
- Vậy là thật.
- Phải, cô ta đã thành hôn với anh ta.
- Cô ta đã hứa với tôi…
Nghe tiếng nói gay gắt của mình, Hattie đột ngột cắt ngang câu nói, nhận ra rằng Margaret Rose có hứa gì với bà cũng không còn quan trọng.
- Chúng ta chỉ còn cách xem mình có thể làm gì, phải không?
- Phải.
Vài phút sau, ông ta cắt liên lạc và đường dây im lặng. Hattie lặng mình sau khi gác máy. Nhưng bà không thể nào bỏ cuộc. Bà không thể để Stuart thắng cuộc, không thể để như vậy khi bà đã đấu tranh quá lâu và quá hăng, và đã gần tới đích. Bà mò mẫm tìm sợi dây, cái chuông cạnh giường. Bà kéo mạnh và kêu:
- Maxine, Maxine.
Ngay lập tức, bà nghe tiếng chân chạy lên bên ngoài phòng, và rồi cánh cửa mở toang ra.
- Bà có sao không, Hattie - Giọng người quản gia có vẻ lo âu - Tôi phải kêu bác sĩ không?
- Không - Hattie nạt - Gọi Charlin Rainwater cho ta.
- Nhưng mà...
- Gọi ngay! - Bà lại nạt.
Cửa đóng sầm, Hattie nằm xẹp xuống cái gối và buồn bã tự than "Sao cô ngu dại đến thế, Margaret Rose? Ta tưởng cô khá thông mình để nhìn thấy tẩy của hắn chứ". Bà nhắm nghiền hai mắt và dùng hai bàn tay đè lên, cố nén sự đau đớn bên trong đầu. Bà vẫn nằm nguyên tư thế ấy đến khi nghe có tiếng giày bốt tới gần cửa phòng bà gần 15 phút sau. Bà bỏ bàn tay xuống hất hàm lên về phía trước trông rất hách.
- Vào đi - Bà đáp lại tiếng gõ cửa, cố giữ giọng nói không lộ vẻ lo sợ hay đau đớn. Lòng kiêu hãnh không cho phép bà để cho Charlie thấy bà có thể bị thất bại. Lão ta tin tưởng ở bà. Lão ta như vậy từ nhiều năm nay rồi.
Lão dừng lại cạnh giường.
- Maxine nói bà cần gặp tôi.
- Phải.
Bà ước chi khuôn mặt lão ta không bị nhoà đi trong mắt bà như vậy, nhưng nghe giọng nói kéo dài dễ chịu của lão và ngửi thấy mùi thuốc lá và da yên ngựa luôn luôn dính vào người lão ta cũng đủ rồi
- Chúng ta gặp rắc rối, Charlie. Cô ấy thành hôn với hắn.
Bà nghe tiếng chửi thề bị chận bớt một nửa của lão và thoáng mỉm cười trước khi nói tiếp để cắt nghĩa cú điện thoại vừa nhận của Canon.
- Bà muốn tôi phải làm gì bây giờ?
- Hắn vừa đưa cô ta về Tulsa, Charlie. Ta biết hắn sẽ tỏ ra ngạo mạn. Và đó là sai lầm của hắn.
- Vậy thì bà chưa coi là quá trễ!
- Không thể có chuyện đó. Nhưng chúng ta phải sẵn sàng để hành động ngay lập tức khi cần. Chúng ta không còn nhiều thì giờ.
- Bà có thể tin ở tôi, bà Hattie - Lão nắm bàn tay bà xiết chặt, giọng nói của lão có vẻ cảm động sâu sắc.
- Tôi biết có thể tin ở anh.
- Chúng ta sẽ thành công.
- Chắc chắn là vậy - Bà nói với vẻ tự tin nhiều hơn, nhờ lòng tin của lão ở bà, không khác gì trong quá khứ.
Bà buông tay lão ra và quay điện thoại gọi Ben Canon.
***
- A-lô? Ellery? Đây là Flame - Nàng ngồi quay ngang trên chân Chance, bàn tay lơ đễnh vuốt các sợi tóc đen cắt ngắn của chàng.
- Kỳ nghỉ cuối tuần của cô bùng lên thế nào dưới ánh mặt trời? Hay là trong túi ngủ? Ellery nói giọng châm chọc - Nghe tiếng nói của cô, tôi đoán rằng cô còn ở trên chín tầng mây.
Nàng bật cười, mắt nhìn các đám mây trắng như bông gòn bên ngoài cánh cửa sổ máy bay. Nàng đáp:
- Thật tình tôi đang ở trên đó, cả nghĩa bóng và nghĩa đen.
Một phút im lặng, rồi câu hỏi đầy ngạc nhiên:
- Hiện cô ở đâu?
Nàng lấy tay che bớt miệng ống nói và nhìn Chance:
- Chúng ta đang ở đâu?
- Khoảng 30 ngàn bộ trên không Dallas - Chàng nhếch mép mỉm cười, và tiếp tục vuốt ve hai bên hông nàng.
Khi Flame nói Ellery biết, anh ta đáp:
- Tôi thành thật nghĩ rằng, cô đang ở trong một chiếc máy bay.
- Đúng vậy, đúng vậy - Nàng bật cười nữa, và nhận thấy mình sung sướng quá nên cái gì cũng cười được.
- Nếu cô đang bay trên không Texas, thì điều đó có nghĩa là hai giờ rưỡi nữa hay hơn cô sẽ đến San Francisco.
- Đó là chuyện tôi định nói với anh, Ellery. Tôi sẽ không bay trở về San Francisco, ít nhất, là tối nay không về.
- Tại sao? Cô đang bay đi đâu?
- Đi Tulsa - Nàng không nhịn được cười - Tôi và Chance đã làm phép cưới với nhau.
- Cái gì?
Nghe giọng ngạc nhiên của anh ta, nàng phì cười:
- Khó tin phải không?
Nàng ngừng giỡn với tóc của Chance và đưa bàn tay trái lên cao để ngắm chiếc nhẫn cưới với chiếc nhẫn bằng bạch kim nhận một hột kim cương năm cara đang đeo ở tay.
- Dùng hai chữ khó tin là không hợp - Ellery nói - Flame, cô chắc biết rõ cô đang hành động gì chứ?
Nàng nhìn Chance một lần nữa. Màu xanh đậm của mắt chàng phản ánh tất cả tình yêu mà nàng cảm thấy.
- Rất chắc chắn.
Nàng lẩm bẩm, và đưa ống nói ra xa, nàng tựa sát vào chàng, để hôn nhau một cái kéo dài mấy giây quí báu.
- Tôi mong vậy - Ellery nói khẽ, nhưng đủ cho Flame nghe và trở lại câu chuyện đang nói.
- Anh làm ơn giúp dùm tôi một chuyện, Ellery. Sáng mai nhờ anh nói với Tim và cho ông ấy biết tôi sẽ vắng mặt ở văn phòng mấy hôm. Anh cứ giải thích rằng tôi đang hưởng tuần trăng mật. Và cho Debbie biết luôn, để cô ta huỷ các buổi hẹn gặp của tôi nếu có.
- Bao giờ cô về?
- Chance sẽ phải đi xa vì công việc, anh bảo khi nào vậy? Thứ Tư?
Chàng gật đầu xác nhận.
- Tôi sẽ bay về vào ngày đó. Như vậy có nghĩa là tôi sẽ ở văn phòng sáng thứ Năm. Ô kê?
- Tuần trăng mật của cô rõ ràng là cũng ngắn như là thời kỳ đính hôn - Ellery nói - À, còn một chuyện nữa, Flame...
- Vâng.
- Chúc mừng cô hạnh phúc, cô bạn thân của tôi.
- Cám ơn anh, Ellery.
- Và nhờ cô nói lại với Stuart, tôi hy vọng anh ta biết anh ta là người may mắn như thế nào.
- Tôi sẽ nói. Sẽ nói chuyện thêm với anh tối thứ Tư.
Nàng trả điện thoại lại cái giá giấu trong tủ ở cánh đi-văng, rồi quay lại đối diện với Chance và bá cổ chàng.
- Ellery nhất định bảo em nói cho anh biết, anh là một người may mắn.
- Vô cùng may mắn, chàng đồng ý.
- Em cũng vậy!
Nàng im lặng quan sát mặt chàng, thích thú ngắm nhìn các góc cạnh trên khuôn mặt bóng láng như đồng, có vẻ mạnh bạo và gọn gàng từ quai hàm nhọn đến sống mũi thẳng. Nàng để ý ánh mắt nói lên sự kiêu hãnh vì chiếm được nàng. Nàng cũng có đồng một cảm nghĩ. Bây giờ họ thuộc về nhau, và cái đó thật là tuyệt vời. Nàng vuốt mái tóc xoã xuống vầng trán rộng của chàng, hỏi:
- Còn bao lâu nữa mới đến Tulsa hả anh?
- Trông có vẻ như sông Hồng đang ở dưới chúng ta, có nghĩa là chúng ta đã vào trong địa giới Oklahoma. Có lẽ chúng ta sẽ đáp xuống trong hai mươi phút nữa.
- Sớm vậy à? - Nàng nói, giả vờ thất vọng.
- Phải - Chàng liếc nhìn đôi môi nàng có vẻ nuối tiếc, rồi lại hôn thật mạnh - Có lẽ chúng ta nên trở lại cabin chính. Ở đấy em sẽ nhìn thấy rõ hơn nhà mới của em khi máy bay tới gần.
- Đang ở đây thoải mái quá mà!
Nàng nói và hôn lên má chàng, rồi hít mùi nước hoa cologne ở chàng.
- Chưa tới nhà mà! - Chàng nhắc nàng, và quay lại tìm môi nàng.
Mười phút sau, họ bị gián đoạn bởi tiếng kêu của máy thông tin nội bộ. Mick Donovan, người phi công chính, thông báo cho Chance biết ông bắt đầu hạ thấp chuẩn bị cho máy bay đáp xuống Tulsa. Với vẻ bất đắc dĩ, Flame rời chỗ ngồi êm ấm trên đùi Chance để trở ra chiếc ghế nệm sang trọng ở cabin chính.
Buộc xong giây nịt thật chặt, Flame muốn chồm tới nhìn ra cửa sổ máy bay. Các ngọn đồi thoai thoải hiện ra bên dưới rộng mênh mông. Tia sáng nghiêng nghiêng của mặt trời sắp lặn làm rực lên các màu vàng, hung hung và đỏ của cảnh vật mùa thu làm cho vùng đất có một vẻ phong phú vô cùng.
Nàng sực nhớ Hattie Morgan cũng ở đâu đó trong vùng này. Đến đó nàng sẽ phải gọi điện thoại cho bà, nếu có thì giờ rảnh trong chuyến đi ngắn ngủi này.
Rồi khi cánh tay của Chance quàng qua eo nàng để chồm tới nhìn ra cửa sổ làm nàng quên ngay Hattie.
- Thành phố của anh kia kìa - Chàng nói - Thành phố Tulsa táo bạo và năng động.
Nổi bật trên nền trời đỏ rực là các tháp nhà cao tầng sáng loáng của thành phố mọc lên từ các đồi chung quanh và dường như tung chúng lên cao bằng một cái nhún vai đầy sức mạnh phi thường. Nàng nhìn sững các nhà chọc trời, tư thế kiêu hãnh của chúng phần nào nhắc nàng nghĩ tới Chance.
- Sao, em nghĩ thế nào?
Nàng hơi do dự, phân vân có nên nói với chàng rằng ấn tượng đầu tiên của nàng về Tulsa là một cái gì dũng mãnh và xốc tới, một cái gì chắc nịch, nhộn nhịp, và bồn chồn, đúng như những cái mà đôi khi nàng cảm thấy ở chàng.
Nhưng cảm tưởng ấy mơ hồ quá, khó diễn tả thành lời. Nàng chọn cách khác.
- Em vừa thấy là đã thích thành phố này. Nó tráng kiện và sống động.
- Toà nhà màu đen về phía bên phải là tháp Stuart, nơi đặt đại bản doanh công ty của anh. Chàng chỉ cho nàng thấy trước khi máy bay vòng quanh để chuẩn bị đáp xuống phi trường. Chance vẫn quàng tay sau lưng nàng khi cả hai ngồi ngay ngắn lại trên ghế.
- Sáng mai em có thể theo anh đến văn phòng. Anh muốn giới thiệu Sam và Molly với em.
- Em thích vậy, anh yêu! - Qua những chuyện chàng kể về họ, nàng có cảm tưởng hai người đó thân với chàng chỉ kém thua gia đình chàng một chút - Em hy vọng họ sẽ thích em.
- Họ sẽ thích. Dù vậy, có lẽ anh nên cho em biết trước, Molly có thể cư xử như một bà mẹ chồng đấy!
- Ái chà, một bà ba bị có thể, anh dặn em gì nào?
- Em chỉ cần bảo với chị ta là em nghĩ rằng anh thật tuyệt vời là em có thể chắc chắn chị ta sẽ liếm cả tay em.
Chàng nhe răng cười, chắc chắn Molly sẽ thương yêu nàng nhiều như chàng, và không muốn tin rằng sẽ có sự va chạm trong trường hợp chị ta không thể.
Flame phì cười:
- Anh muốn nói, anh không vậy sao?
- Nếu em nghĩ là có, thì chỉ có điều đó mới đáng kể.
Nàng cảm thấy chàng chuyển qua một ý nghĩ khác nghiêm túc và thân mật hơn:
- Còn Sam thì sao? Làm cách nào em bắt anh ta liếm tay em được?
- Em cứ hỏi anh ta về xe hơi. Anh ấy rất ham bất cứ cái gì có bốn bánh và một bộ máy, cũng như anh đối với em.
Chàng hôn nàng, và Flame không để ý bánh xe máy bay vừa chạm đất.