ED: Han
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương ở ngoài điện“. Nội thị nhẹ giọng bẩm báo
Tề Trạm gác xuống bút son, hoạt động ngón tay cầm bút một thời gian dài: “Bảo Hoàng Hậu tiến vào”
“Dạ“. Nội thị khom người lui ra.
Giữa mùa hạ sau cơn mưa ban đêm thời tiết nóng bức có chút tiêu tán, cửa Ngự thư phòng vừa mở ra liền có chút gió nhẹ thổi vào trong, sảng khoái làm tinh thần người cũng bớt ngột ngạt. Lan Húc trên thân mặc cẩm sam thêu hoa mẫu đơn, hạ thân một bộ váy đuôi phượng màu đỏ, gót sen nhẹ nhàng, hướng người ngồi trên ngự tọa yểu điệu đi tới.
Động tĩnh hợp lòng người, cảnh đẹp ý vui. Tâm tình Tề Trạm rất tốt, có chút câu khóe môi: “ Tiểu kiều kiều, sao nàng lại tới đây?”
Nàng nghe vậy mỉm cười, dừng lại bước chân, rất phối hợp mà hơi đáp thân làm phúc lễ: “Thiếp sợ lang quân bụng đói, nên đưa chút thức ăn tới”
Hắn cười to ra tiếng, mở rộng cánh tay, một lát kiều nhân nhi liền bị hắn ôm tới ngồi trên đùi. Thị nữ ở bên bàn nhỏ buông hộp đồ ăn liền cúi đầu lui xuống. Chính nàng động thủ đem một đĩa nhỏ bánh hoa hòe mang tới, ôm cổ hắn ngoan ngoãn nói: “ Chàng tùy tiện ăn một ít thì ta đi, sẽ không làm chậm trễ công sự”
“Chỉ là có chút việc vặt vãnh, không lưu ý canh giờ nên làm hơi chậm” Hắn hôn nhẹ môi nàng, mềm mềm mại mại.
“Vậy chàng ăn một chút xong liền theo thiếp trở về, thời gian cũng không còn sớm.” Nàng chớp chớp mắt, tuột từ trên đùi hắn xuống dưới. “ Ta giúp chàng xử lý một số sổ con”
Các đại thần trình tấu chương lên hoàng đế sẽ đóng dấu theo các màu sắc khác nhau để phân cấp sự tình nặng-nhẹ, nhanh-chậm, nàng đem những sổ con mà hắn đã phê cùng chưa phê duyệt phân loại xếp thành chồng. Nàng đã tới Ngự thư phòng rất nhiều lần, làm loại sự tình này rất thuận buồm xuôi gió.
Hắn nếm một miếng điểm tâm, mở miệng hỏi: “Nàng làm?”
“Đúng vậy“. Nàng nghe vậy quay đầu, ánh mắt lấp lánh mà nhìn hắn
Giống như đang khích lệ tiểu hài tử, hắn thực nể tình gật gật đầu: “Ăn ngon”
Chỉ đơn giản hai chữ, chính là đã khiến trong lòng nàng nở hoa, dường như so với hoa hòe kia còn ngọt hơn. Kỳ thật hắn từ nhỏ đã ở trong hoàng cung, nào có thứ gì tốt mà chưa nếm qua, nàng trúc trắc làm điểm tâm thì sao có được bao nhiêu tốt, căn bản là hắn nguyện ý khen nàng, nàng để ý hắn, hắn cũng quý trọng phần tâm ý này của nàng, quả thực là không có gì tốt hơn.
Đang vô cùng cao hứng thu thập sổ con, đột nhiên một phần tấu chương đề mấy chữ nhảy vào mắt nàng “...Hạ chỉ tuyển tú...Mưa móc đều dính...” Tim nàng đập có chút nhanh, không khỏi cứng đờ mà mang quyển tấu chương chưa kịp phê duyệt đang mở kia khép lại.
Hắn ăn xong điểm tâm, lại dùng chút trà nhuận họng, lúc này mới phát giác thần sắc nàng ngơ ngẩn có chút không thích hợp. “Húc Nhi?” Hắn mở miệng gọi nàng.
Nàng xoay người lại, đè ép cảm xúc, vẫn là quyết định mở miệng hỏi hắn: “Thiếp vừa mới không cẩn thận thấy được một phần sổ con...” nàng vô thức mà nhéo một chút góc tay áo sam “ Tựa hồ là Hộ bộ đề nghị tuyển tú? Kia...cái sổ con này, Bệ hạ tính toán như thế nào?”
Nghe một chút, đến xưng hô cũng bị thay đổi. Hắn thấy nàng như vậy liền nhịn không được ý nghĩ muốn trêu đùa nàng một chút....ân, lúc ấy khả năng sẽ bị bảo bối mắng là hỗn đản đi.
Vì thế hỗn đản Hoàng đế bệ hạ cố ý trầm ngâm một chút mới mở miệng: “ Trẫm tính toán phê chuẩn đề nghị của Hộ bộ, tuyển tú dự sẽ ấn định vào ba tháng sau“.
Nàng không biết trong lòng là cái cảm thụ gì, hoặc tính là ở một khắc kia nàng căn bản không có khả năng tự hỏi, như là bị một tiếng sấm đánh đến bất tỉnh nhân sự, nước mắt như thủy hồ quá mãn* cứ thế trào lên.
*thủy hồ quá mãn: hồ nước sắp tràn
-ED: Han
Tề Trạm thấy nàng khóc liền phát ngốc, hắn nguyên nghĩ nàng nhất định là sẽ ghen tuông hờn dỗi cùng hắn nháo một phen, hắn lại mắng tiểu tâm can một chút, thuận tiện ăn đậu hủ của nàng, đây cũng coi như tình thú. Kết quả nàng căn bản không có những phản ứng khác, liền thất thần mà bắt đầu rơi lệ.
Hắn động thân đứng lên đem nàng ôm chặt lấy, vội vàng hôn lên nước mắt nàng, “Là ta sai rồi, không nên gạt nàng. Lần này tuyển tú là cho tông thất hoàng gia đệ tử tứ hôn, hậu cung sẽ không thu người“.
Nàng ở trong ngực hắn vẫn luôn khóc thút thít, nhìn mà thấy đau lòng. Tâm hắn rối thành đoàn, hắn từ trước đến nay thật cẩn thận mà sủng nàng, luyến tiếc không muốn nàng chịu bất cứ ủy khuất nào, trừ bỏ ở trên giường bị lăn lộn tàn nhẫn nàng cũng không khóc thương tâm đến thế, kết quả một câu liền khiến nàng thành như vậy, quả thực là hối hận đến ruột gan đều xoắn lại, “Là ta không tốt, nàng chớ khóc“.
Lan Húc đầu óc trống rỗng hồi lâu mới nghe rõ hắn giải thích. Giờ thì tốt rồi, vốn là thương tâm, hiện tại liền biến thành thương tâm cùng tức giận. Nàng dùng sức muốn tránh khỏi ôm ấp của hắn, lại tránh không được, oán hận mà bấu cánh tay hắn một chút, kết quả cánh tay hắn quá cứng căn bản là véo không nổi, ngược lại luồn tay đi véo eo hắn “Chàng...chàng làm sao lại nói chuyện chỉ nói một nửa khiến ta sợ! Khinh người quá đáng! Chàng biết rõ...biết ta...” Khóc đến thút tha thút thít nức nở, lời nói đều không hoàn chỉnh.
Chút sức lực khi nhéo hắn này của nàng, hắn hoàn toàn không bỏ trong lòng, chỉ cần nói chuyện là được. Hắn cúi đầu lấp kín môi nàng, nàng bị đụng lại bắt đầu chuyển động đầu nhỏ muốn đẩy hắn ra. Nàng quả thực tức giận, không nghĩ nhiều liền một ngụm cắn môi hắn, hắn ăn đau hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn ôm lấy nàng chặt chẽ, môi cũng không rời ngược lại vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm hàm răng nàng.
Nàng nghe hắn đau liền không dám cắn tiếp, thậm chí giãy giụa theo bản năng cũng dần hòa hoãn. Nàng nội tâm bực chính bản thân mềm lòng, vì sao lại không có tiền đồ a, bị người xấu khi dễ đến gắt gao.
Hắn mặt dày vừa ôm vừa hôn, thú nhỏ dựng lông chung quy đã bị trấn an. Đương nhiên là..tạm thời.
Bởi vì buổi tối cùng ngày, Hoàng đế bệ hạ tuy rằng không phải phòng không gối chiếc, nhưng khi đi ngủ tiểu Hoàng hậu lại nhanh như chớp lăn đến góc trong giường lớn, hận không thể cách xa hắn đến tám trượng, ngay cả tay nhỏ cũng đều không cho sờ, có thể thấy được là thật sự tàn nhẫn.
ED: Han