Tình Dung Xuân Sam Mỏng

Chương 13: Chương 13: Ngoài ý muốn




- ED: Han

“A.....Gia thật là lợi hại....Nô tỳ bị người làm sướng chết mất...aa....”

“Đồ gái điếm dâm đãng nhà ngươi, ngày sau ra khỏi cung không biết còn muốn bao nhiêu nam nhân mới có thể thỏa mãn ngươi..” Một giọng nam có chút âm nhu hung tợn thóa mạ.

“Gia đem nô tỳ làm thật thoải mái....” Nữ tử mở rộng hai chân, tùy ý nam nhân dùng khí cụ bằng mộc thô cứng trong tay dùng sức cắm vào nhục huyệt, tiếng rên rỉ đứt quãng, dâm thanh lãng ngữ truyền từ núi giả ra không ngừng.

Giờ phút này Lan Húc đang từ núi giả bên cạnh đi ngang qua, thề rằng đời này của nàng trước nay chưa từng gặp qua chuyện gì xấu hổ như vậy, trên mặt nóng đến đỏ hồng như bị bếp lò hun, hoàn toàn không dám nghiêng đầu qua xem biểu tình của Đoan Vương đang đứng cạnh nàng.

Tháng này là thời điểm tuyển tú, cũng là thời kỳ luân phiên cung nhân cũ-mới, nàng thuận thế cũng sai người đem các phòng ốc, lầu các trong cung kiểm kê một chút, tiện thể đem những địa phương thiếu tu sửa nhiều năm sửa sang lại.

Chuyện này nguyên bản cũng không cần nàng tự tay làm lấy, cái chính là hiện giờ nàng đã đem hoàng cung cùng nhà giống nhau, tuy rằng nơi này hơi lớn một chút, nhưng nàng vẫn lăn lộn rất vui vẻ. Tề Trạm sủng nàng, nàng muốn như thế nào hắn đều đồng ý.

Vừa vặn hôm nay lại gặp Đoan Vương tới thỉnh an Thục Quý Thái phi, liền nhờ hắn thuận tiện hỗ trợ nhìn xem phía sườn bắc của Quan Tinh Các.

Đoan Vương Tề Cẩn là con ruột của Thục Quý Thái Phi, con trai đứng hàng thứ tư của Tiên đế, so với đích trưởng tử- Tề Trạm nhỏ hơn ba tuổi. Hai người bọn họ phía trước còn có một vị công chúa cùng hai vị hoàng tử thứ xuất, hai vị huynh trưởng kia mẹ đẻ phân vị không cao, ngay khi thành niên liền bị Tiên đế phong tước rời đi nơi khác.

Thời điểm Lan Húc vào cung thì Đoan Vương đã ra cung lập phủ đệ riêng, cùng hắn không tính là quá quen thuộc, nhưng cũng có lẽ bởi vì Đoan Vương cùng Tề Trạm tướng mạo ít nhiều có chút giống nhau, Lan Húc nhìn thấy hắn cũng cảm thấy thân thiết hơn vài phần.

Từ trước đều nghe nói Đoan Vương đối với lâm viên, lầu các rất có nghiên cứu, biết nàng tính toán muốn tu sửa cung điện, thái độ của hắn cũng khá nhiệt tình, nàng không nghĩ nhiều liền cùng hắn hướng đến đường mòn vốn bình thường ít người lui tới mà đi.

Ai ngờ thế nhưng sẽ gặp được thái giám cùng cung nữ ở đây làm loại sự tình này!

Quả thực là việc xấu trong nhà dán lên trước mặt cho người khác xem, khả năng về sau mỗi khi nhìn thấy Đoan Vương nàng đều sẽ không tự giác mà nhớ tới một màn mất mặt này.

Tề Cẩn quay đầu nhìn nàng, nàng rõ ràng là biểu tình co quắp nhưng vẫn cực lực bảo trì trấn tĩnh, bộ dáng đỏ mặt lại cố gắng tỏ ra đoan trang, thật đáng thương cũng khá đáng yêu, phảng phất như yêu đương vụng trộm bị người ta bắt gặp. Hắn ngắm nhìn dung nhan nàng như mặt trời nhỏ ngày hè, có chút thất thần.

“Lý ma ma, ngươi đi xử lý một chút.” Lan Húc ổn định tâm thần, mở miệng phân phó chưởng sự cô cô phía sau nàng.

“Dạ, nương nương”

“Đoan Vương điện hạ, hôm khác chúng ta lại bàn lại. Ta có một số việc nên muốn về cung trước.”

Nói xong Lan Húc cũng không đợi hắn có phản ứng gì, liền phất phất tay áo vốn chẳng tồn tại chút bụi nào, xoay người nâng bước muốn rời đi.

Nhưng rốt cuộc là tuổi nàng còn quá trẻ, miễn cưỡng duy trì tinh thần trấn định cũng không đủ cho nàng vừa lúc chú ý tới bậc thang dưới chân.

“Nha”

“Nương nương cẩn thận”

Nhất thời tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía.

--------

Hôm nay vấn đề nghị sự không nhiều, Tề Trạm bãi triều sớm hơn một chút so với bình thường. Hắn thay triều phục liền đi tìm Lan Húc, kết quả phát hiện người không có ở Tê Phượng Cung.

Sai người đi hỏi, một lát cung nhân liền quay lại hồi bẩm: “Hoàng hậu nương nương vốn ở chỗ Thục Quý Thái Phi, sau lại gặp Đoan Vương điện hạ, nương nương và điện hạ đã cùng nhau đi về phía Quan Tinh Các.”

Nghe vậy ngón tay Tề Trạm nắm chén trà thắt chặt, đầu mày hơi chau một chút, nhanh đến mức dường như không thể phát hiện, buông cái ly đi nhanh ra cửa.

Hắn đi qua một hành lang gấp khúc rất dài, một đường mòn liền hiện ra trước mắt. Cuối đường mòn, tới gần bậc thang nơi núi giả quỳ đầy những cung nữ đang hoảng loạn không thôi, mà bị vây quanh giữa đám người kia đúng là Tiểu Hoàng Hậu của hắn.

Nàng tinh tế khẽ cau mày, biểu tình rõ ràng không khỏe, giờ phút này đang nửa nghiêng thân mình dựa vào cánh tay đỡ bên cạnh.

Chủ nhân của cánh tay kia, nam nhân mặc áo gấm thêu hoa văn phi mãng bốn trảo đang cúi đầu nhìn nàng, biểu tình lo âu, tựa là đem nỗi thống khổ của nàng đồng cảm như chính bản thân mình phải chịu.

Mặt mày tuấn dật, kia rõ ràng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.