-ED: Han
Hai mươi tháng bảy là một ngày quan trọng của Đại Chu quốc, bởi vì hôm nay là ngày sinh của hoàng đế. Sinh thần Hoàng đế được xưng là Thiên thu tiết*, dựa theo lệ cũ, một ngày này các quan lại phải hướng hoàng đế dâng lên lễ vật chúc mừng, hoàng đế sẽ mở cung yến để chiêu đãi vương công quý tộc cùng chư vị đại thần.
Lúc này, Thể Nguyên điện đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo thanh thanh, từng đợt đồ ăn phong phú được đặt đâu ra đấy trên mặt bàn, cung nhân trong bữa tiệc nối liền không dứt.
Lan Húc ngồi ngay ngắn bên cạnh Tề Trạm, cái miệng nhỏ uống trà hoa, ở những yến hội quan trọng nàng đều rất ít khi uống rượu. Tại đây đủ loại quan lại đều vắt óc tìm cơ hội lấy lòng hoàng đế, dâng tặng lễ vật cũng cực kỳ độc lạ, nàng nhìn cũng có chút hứng thú.
Quan viên Vân Châu dâng lên một con rùa đen to lớn cao gần ba thước, nói vật ấy là trời giáng điềm lành, ngụ ý bệ hạ cường thịnh thiên thu, vạn thọ vô cương. Hoàng đế trọng thưởng cho hắn, người đó vô cùng cao hứng mà lui xuống.
Lan Húc nhìn rùa đen chậm rì rì bò trên đại điện, nghĩ Hoàng đế bệ hạ vừa mới đăng cơ một năm, tuổi tác bất quá cũng mới hai mươi hai, nghe những lời mừng thọ cát tường của mấy quan viên đó lại khiến người ta cảm thấy hắn dường như đã trở thành một ông cụ non râu bạc.
Nàng trộm nhấp miệng mà cười, lại vừa vặn bị Tề Trạm nhìn thấy. Hắn duỗi tay nhéo khuôn mặt nàng một phen, chọc đến tiểu mỹ nhân hờn dỗi mà trừng mắt liếc hắn một cái, hắn bị nàng liếc đến trong lòng đều tê tê dại dại, nương nhờ ngự án to rộng che lấp, bàn tay to bắt đầu không thành thật ở trên đùi nàng khẽ vuốt.
Đoan Vương Tề Cẩn ngồi ở bên tả đại điện, chú ý tới hai người phía trên ấm áp trêu đùa, không khỏi nhàn nhạt tự giễu, có những người căn bản là hắn muốn cũng không thể nghĩ tới. Hắn bưng ly rượu trước mặt lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Hôm nay là sinh thần Bệ hạ, vi thần có ý thô thiển rằng, trước đó vài ngày nghe nói có một kỳ nữ tử, dáng điệu uyển chuyển, nhưng lại biết cổ thượng vũ**, đặc biệt dâng lên cho Bệ hạ đánh giá”
**cổ thượng vũ: múa cổ động ( ở đây ý chỉ bài múa có khí thế và giai điệu mạnh mẽ)
Khi quan viên đó vừa tâu, trên điện đã có bốn người nâng một mặt trống to màu đỏ tiến vào.
Bản thân trống to cũng không có gì kỳ lạ, câu dẫn người ta chú ý lại là thiếu nữ nửa nằm trên trống kia. Chỉ thấy nàng thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng, mặc áo lụa mỏng thấu màu lam, vòng eo tinh tế vừa một vòng tay nắm, đường cong trước ngực phồng lên thập phần no đủ, mạt ngực*** hồng nhạt ý vị sâu xa đem nhũ cầu tuyết trắng miêu tả một cách sinh động, có thể nói là tư thái mỹ lệ câu nhân. Tuy ống tay áo che nửa gương mặt, nhưng nhìn mắt ngài rực rỡ cũng đủ khiến người ta không chút nào nghi ngờ dưới tay áo nàng là dung nhan diễm lệ.
***mạt ngực: là dạng áo ngắn quấn ngực
Bày ra tư thái như vậy, hiến vũ chẳng qua là ý của Túy ông không phải ở rượu, trong đại điện không tránh được có chút thanh âm bàn tán nho nhỏ.
“Trần đại nhân thật là có tâm, một vưu vật như vậy, nhìn thấy đã mê a.”
“Hoàng hậu nương nương còn ở trên đại điện, thế mà......tấm tắc”
Thành Quốc công Lan Thịnh có chút sầu lo mà nghe nghị luận, nghĩ đến nữ nhi mềm yếu ở chốn thâm cung kia, nếu có người khiến nàng ngột ngạt, cũng không biết có thể cùng bệ hạ hảo hảo sinh hoạt hay không.
Tề Cẩn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía ngự tọa, nhìn đến khuôn mặt nhỏ luôn luôn tồn tại ý cười nay có chút căng cứng, trong lòng có chút hụt hẫng.
Biểu tình Hoàng đế không có chút biến hóa, trong lòng lại là đem tên ngốc đui mù trước mắt mắng đến tám đời. Hắn đem tay nhỏ đang dùng sức nhéo đùi hắn nắm đến trong tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại, trấn an tiểu miêu buồn bực, lạnh lùng mà mở miệng: “Tất cả mọi người đều biết trước yến hội phải tắm gội thay quần áo, thu thập chỉnh tề rồi tham dự mới là tôn trọng gia chủ, hôm nay là ngày lành của trẫm, đủ loại quan viên tụ hội, khắp chốn mừng vui, ngươi rắp tâm mang lên đây một nữ tử quần áo không chỉnh tề, cử chỉ tùy tiện..Đây là đang coi rẻ trẫm?”
Vuốt mông ngựa không xong còn bị chụp cho tội danh nghiêm trọng như vậy, quan viên kia sợ tới mức chân đều mềm, quỳ trên mặt đất mặt mũi xám tro: “Vi thần hồ đồ, tội đáng muôn chết, mong Bệ hạ thứ tội“.
“Hừ...ngày vui trẫm cũng không muốn so đo với ngươi, phạt bổng lộc một năm, trở về cẩn thận hối lỗi. Lui ra đi.”
Vì thế nhạc đệm này liền qua đi như vậy, yến hội vẫn tiếp tục tiến hành. Về sau cũng không xảy ra chuyện gì xấu. Nguyên bản những ai có tâm tư cũng đều yên lặng mà nuốt trở lại trong bụng.
Các đại thần bề ngoài bất động thanh sắc, kỳ thật bị kinh sợ một phen. Xem ra lời đồn Bệ hạ độc sủng Hoàng hậu một chút đều không phải là giả, không chịu tuyển tú cũng không phải nói chơi, nếu nói nhiều thật sự có khả năng đến chức quan cũng khó giữ được. Hoàng hậu tuổi còn nhỏ, thế nhưng đã có bản lĩnh lợi hại như vậy, cũng không biết rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì mê hoặc bệ hạ.
Kỳ thật là các ngươi oan uổng Hoàng hậu a, nàng thật sự cái gì cũng chưa làm, nhưng cái chính là bệ hạ của các ngươi cảm thấy nàng đáng yêu, suốt ngày chỉ nghĩ làm cách nào ăn sạch nàng, đem nàng nuốt vào trong bụng.
“Ta vừa mới biểu hiện thế nào? Buổi tối có phải là nên thưởng cho ta hay không? Ân?” Tề Trạm thấp giọng ở bên tai kiều nhân nhi nói lời dụ hoặc, môi còn cố ý vô tình mà cọ qua vành tai phấn mịn của nàng.
Lan Húc lại một lần nữa chứng kiến bản lĩnh hắn mặt mày nghiêm túc mà bày trò lưu manh, trong lòng rõ ràng là buồn cười muốn chết nhưng trên mặt lại vẫn miễn cưỡng duy trì đoan trang, quay đầu làm bộ cầm lấy cái ly uống trà không tiếp chuyện, kỳ thật bên tai đã bị hắn trêu chọc đến ửng hồng.
Hắn đặc biệt yêu thích bộ dáng nàng bị trêu liền đỏ mặt thẹn thùng, dưới án trác bắt lấy tay nhỏ của nàng, ấn ở trên đùi chính mình, chậm rãi đưa lên bắp đùi khẽ vuốt, hướng tới nơi no trướng giữa háng kia một tấc một tấc mà lặng lẽ di chuyển đến gần.
*Thiên thu tiết: tức lễ sinh nhật của hoàng đế
Trong bài “Tân Dương môn” của Trịnh Ngu có hai câu như sau:
Thiên thu ngự tiết tại bát nguyệt,
Hội đồng vạn quốc triều Hoa Di
Dịch:
Sinh nhật Đức Vua trong tháng tám
Vạn quốc đều chầu về Hoa Di
P.s Han: sorri các nàng, mấy chương trước có nhắc đến nhà mẹ đẻ nữ chính, tức Lan Húc-tiểu Hoàng hậu của chúng ta, vốn là Thành Quốc Công nhưng do mình đọc chưa kỹ nên ed là Quốc Công, giờ xin đính chính lại nhoa, còn mấy chương cũ mình sẽ sửa lại sau a ^^