_Hôm nay, một con kiến cũng đừng mong rời khỏi nơi này.
Một tiếng quát lớn vang lên, giữa không trung xuất hiện một màn nước quỷ dị.
_Khốn kiếp, ngươi là ai, có giỏi thì ra mặt cùng ta đối chiến, ẩn nấp đánh lén như vậy có gì là hay.
Hỏa Linh lau máu ở khóe miệng, khó khăn đứng dậy.
_Hừ, chỉ là một Luyện Hư Hậu Kỳ mà dám hỗn láo trước mặt ta.
Dứt lời, từ trong màn nước xuất hiện vô số thủy tiễn (mũi tên nước) bắn về
phía Hỏa Linh. Nhìn những thủy tiễn kia bay tới, Hỏa Linh nhếch mép
khinh thường.
_Chỉ với mấy mũi tên cỏn con này mà ngươi nghĩ làm khó được ta sao?
Hỏa Linh hét lên, một lá chắn lửa xuất hiện trước mặt bà. Hỏa Linh cười
thầm khi thấy những mũi thủy tiễn bị chặn lại bởi lá chắn của bà. Bà
nghĩ rằng lúc trước bị đánh ngã chẳng qua là người kia nhân lúc mình sơ ý nên dùng bảo bối gì đó ra tay đánh lén, còn nếu đối đầu trực tiếp như
thế này thì đừng hòng. Nhưng nụ cười của Hỏa Linh ngay lập tức bị dập
tắt. Tấm lá chắn chỉ chặn được những mũi thủy tiễn vài giây, sau đó
giống liền bị phá vỡ. Những mũi thủy tiễn xuyên qua tấm lá chắn bay về
phía Hỏa Linh. Cát bụi tan đi, Hỏa Linh xuất hiện với vẻ ngoài rách nát, cả người đầy máu, không còn vẻ đạo mạo như lúc đầu nữa. Nhưng cũng may, nếu không phải trong lúc nguy cấp vận dụng tiên quyết của bổn môn thì
có lẽ mạng của bà cũng không còn.
_Tại hạ Hoàng Minh, xin dám hỏi cao danh quý tính của tiền bối.
Hoàng Minh lúc này mới lên tiếng. Nhìn bộ dạng của Hỏa Linh bây giờ có cho
vàng hắn cũng không dám lấy cứng chọi cứng với kẻ quỷ dị ẩn sau màn nước kia được.
_Ha ha, tên sao? Nhìn ta các người có đoán ra được là ai hay không.
Nói rồi màn nước từ từ tan biến để lại một nhân ảnh một người trung niên
cao to anh tuấn. Cả người thanh niên này mặc một bộ giáp màu lam, giữa
trán có một chiếc sừng.
_Chẳng lẽ ngươi là Ma Thần Cộng Công?
Đặng Thiền Ngọc kinh ngạc thốt lên. Tất cả mọi người ở đây đều như vậy,
không một ai không biết Cộng Công và những gì hắn đã làm. Nhưng Cộng
Công đã mất mạng từ rất lâu rồi, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
_Ha ha, Ma Thần, hay lắm, thì ra từ trước tới nay ta vẫn không thể thoát được hai cái chữ Ma Thần này.
Cộng Công cười lớn. Lúc trước, hắn cùng Chúc Dung và Hình Thiên cố gắng để
cho thế gian này có cái nhìn tốt hơn về Ma Thần tộc. Hình Thiên sau trận chiến với Thiên Yêu Hoàng đã quy ẩn, sau đó hắn và Chúc Dung đã gầy
dựng nên một Ma Thần tộc vững mạnh, để rồi cả hai được người đời xưng hô thành Thủy Thần và Hỏa Thần. Nhưng tham vọng của Cộng Công ngày càng
lớn, hắn muốn Ma Thần tộc đứng trên vạn vật, ra sức chèn ép và tiêu diệt các tộc khác, điều này dẫn đến cuộc chiến giữa hắn và Chúc Dung. Hắn
thật không ngờ rằng, sau những việc hắn làm, tất cả vẫn chỉ là con số
không.
_Xin tiền bối bớt giận, xưng hô chỉ là hình thức bên ngoài, tiền bối không nên chấp nhặt chuyện này.
Hoàng Minh tiếp tục khuyên giải Cộng Công. Hắn thật sự không hề mong muốn chọc giận người này một chút nào.
_Ha ha, chấp nhặt? Nhóc con, ngươi nói cho ta biết, Ma Thần tộc hiện nay ra sao rồi.
_Chuyện này…
Hoàng Minh ấp úng, quả thật sự tình của Ma Thần tộc hắn cũng có nghe kể sơ
qua. Ma Thần tộc hiện nay gần như bị tận diệt, chỉ còn một số ẩn nấp
không xuất hiện. Nhưng nếu đem điều này nói ra, liệu có chọc vào quả
bóng đang căng hết cỡ kia không. Hoàng Minh không dám nói, nhưng người
khác thì dám, Đặng Thiền Ngọc không kiên nể chen lời vào.
_Ma Thần tộc các ngươi hiện nay chỉ còn hơn vài trăm tộc nhân, tất cả đều lui về ở ẩn rồi.
_Cái gì? Ngươi nói cái gì? Hơn vài trăm tộc nhân? Chúc Dung đâu, tại sao hắn lại để xảy ra sự tình này?
Cộng Công kinh ngạc hét lên.
_ Hỏa Thần Chúc Dung sau khi đại chiến với ngươi không lâu sau đó cũng đã bỏ mạng rồi.
_Ha ha, hay cho một kẻ chỉ biết sống vì người khác. Bản thân thì mất mạng,
ta thì lại bị phong ấn ở nơi này. Nếu không phải hắn nghe lời ta, cùng
hợp sức tiêu diệt tất cả xưng bá chủ thì đâu ra cớ sự ngày nay.
_Ma đầu ngươi đừng có hàm hồ. Một người như ngươi mà xứng đáng so sánh với Hỏa Thần Chúc Dung hay sao?
_Ha ha, hay cho một tiếng ma đầu, hay cho một tiếng Hỏa Thần. Nếu đã vậy hôm nay ta xem xem các ngươi ai có thể sống sót được.
Ngửa mặt lên trời, Cộng Công cười lớn. Hoàng Minh cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn
vốn muốn dùng lời lẽ để có thể mong sao cho thay đổi được suy nghĩ của
Cộng Công, nhưng tất cả đều bị tiểu ma nữ này phá hoại.
_Tiền bối, đây là bảo bối Sơn Hải Thủy Linh Thương của ngài, mong ngài nhận lấy, hi vọng ngài có thể bỏ qua việc ngày hôm nay.
Hoàng Minh cầm Sơn Hải Thủy Linh Thương đi tới trước mặt Cộng Công.
_Sơn Hải Thủy Linh Thương? Ngươi cầm được nó sao?
Cộng Công kinh ngạc trả lời. Chẳng phải theo lời người đó, người bình thường không cầm được Sơn Hải Thủy Linh Thương hay sao? Chẳng lẽ…
_Đúng vậy, chính là nó, không biết tiền bối…
_Không cần nhiều lời, đánh thì đánh, cùng lắm thì chết tại đây thôi. Bản cô nương chưa hề sợ những thứ như hắn.
Hoàng Minh chưa nói hết câu Đặng Thiền Ngọc lại chen vào.
_Tần huynh, Thiền Ngọc muội muội nói có lý lắm. Nếu như hắn đã muốn thả chúng ta thì từ đầu đã không dựng kết giới kia rồi.
Thanh Thanh từ phía sau tiến lên vỗ vai Hoàng Minh nói. Những điều này làm
sao mà Hoàng Minh lại không biết được kia chứ, nhưng hắn không muốn phải đối đầu với Cộng Công một chút nào. Theo như truyền thuyết, Cộng Công
là người đạt gần tới cảnh giới Thánh Nhân, nếu như cộng tất cả những
người ở đây lại cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.
_Sư đệ, ta biết ngươi là nghĩ cho an toàn của mọi người nhưng những lời Thanh
Thanh nói hoàn toàn chính xác. Hơn hết, hắn mới từ phong ấn trở ra, bản
thân còn suy yếu, nếu chúng ta hợp sức lại có thể sẽ đánh bại được hắn.
Nghe Tử Tân nói Hoàng Minh mới dần bình tĩnh lại, cũng chỉ có cách này mới
có thể rời khỏi nơi đây. Hắn quay sang những người khác, lớn giọng nói.
_Các vị bằng hữu, các vị cũng đã nghe rồi. Nếu như có người muốn giết các vị liệu các vị có thể đứng yên cho người ta muốn làm gì thì làm hay không? Xôn xao, mọi người xì xầm bàn tán, tất cả đều nhìn nhau. Bỗng một tiếng nói từ trong đám đông vang lên.
_Nếu như vậy chúng ta thà chết cũng không cho hắn được như ý.
Đã có một người đi đầu thì sau đó là hàng loạt tiếng hô vang lên. Nghe
những tiếng hô này, Hoàng Minh cảm thấy tự tin hơn hẳn. Tất cả người ở
đây, trừ đi số người thường thì hơn trăm tiên nhân, với con số này, hi
vọng đánh bại được một Cộng Công đang suy yếu thì có vẻ khả quan. Đưa
mắt nhìn về phía thanh niên áo bào trắng, nhận được cái gật đầu ủng hộ,
Hoàng Minh cảm thấy yên lòng, xét về thực lực thì ở đây có lẽ người này
là mạnh nhất trong số bọn hắn.
_Ha ha, thật sự rất sống động. Chỉ với mấy con kiến như các ngươi mà cũng dám đối chọi với ta sao. Nực cười.
Cộng Công vung tay lên, hàng trăm mũi thủy tiễn xuất hiện trong không trung.
_Chết đi.
Dứt lời, hàng trăm mũi thủy tiễn đồng loạt bay về hướng của những người ở
dưới. Tất cả mọi người đều xuất ra những bảo bối để bảo vệ bản thân.
Nhưng dưới trận mưa tiễn này, đến cả một người như Hỏa Linh cũng chỉ
chống đỡ được vài giây thì bao nhiêu người có thể chịu đựng được. Những
tiếng thét chói tai vang lên, cát bụi mù mịt khắp trời.
_Mọi người mau lui lại.
Hoàng Phi Yến hét lên. Nàng lấy trong người ra một quả cầu màu lam to bằng
nắm tay, dựng lên một vòng chắn xung quanh mọi người. Những mũi thủy
tiễn chạm vào màn chắn kia liền bị tan biến. Đây là Huyễn Thủy Châu, một bảo vật của Vân Tiêu, mặc dù không thể công kích nhưng lực phòng ngự
thì rất tuyệt.
_Cũng có chút môn đạo, vậy các ngươi thử đỡ thứ này xem.
Cộng Công lại vung tay lên, hơn mười thanh cự kiếm xuất hiện. Đưa tay ra
hiệu, ngay lập tức tất cả những thanh cự kiếm đều bay về hướng của Hoàng Phi Yến. Những thanh cự kiếm bay vào chạm phải tấm màn chắn kia cũng
không thoát khỏi số phận tan biến như những mũi thủy tiễn. Nhưng tấm màn chắn kia cũng dần dần xuất hiện vài vết nứt.
_Khá lắm, để ta xem các ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.
Dứt lời, hàng trăm cự kiếm liên tục bay về phía màng chắn. Trên tấm màn
chắn những vết nứt ngày càng nhiều, cuối cùng nó cũng không chịu được
thế công mãnh liệt kia và tan vỡ. Màng chắn tan vỡ, viên ngọc cũng xuất
hiện vài vết nứt, Hoàng Phi Yến nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người khuỵu xuống. Mắt thấy mưa cự kiếm đang rơi xuống đầu mình, Hoàng Phi Yến
tưởng mình xong rồi, nhưng một bàn tay quen thuộc đã ôm nàng vào và biến sang một bên.
_Phi Yến, nàng không sao chứ.
Nhìn vệt máu trên môi Hoàng Phi Yến, Tử Tân cảm thấy đau lòng.
_Ta không sao, cảm ơn chàng. Nhưng chàng…
Hoàng Phi Yến nhìn lại phía sau “Tinh Vân”, thấy lưng hắn có vài vết chém, có lẽ hắn dùng bí pháp cứu nàng, nhưng cũng không tránh hết được trận mưa
kiếm kia. Nhìn dòng máu tươi chảy trên lưng của Tử Tân, Hoàng Phi Yến
hận bản thân không thể mạnh mẽ hơn, nếu như nàng mạnh mẽ hơn có lẽ “Tinh Vân” cũng không bị thương nặng như vậy.
_Ta không sao, chỉ là vết thương cỏn con thôi mà.
Tử Tân cười đáp.
_Ta xin hai người các ngươi, tình ý thì để sau đi, bây giờ đang nguy cấp đấy.
Hoàng Minh dùng Sơn Hải Thủy Linh Thương gạt đi những thanh cự kiếm bay tới.
Nói ra hắn cũng không ngờ rằng Sơn Hải Thủy Linh Thương lại có uy lực
lớn như vậy. Chỉ với một tên chưa hấp thụ linh khí như hắn mà có thể nhẹ nhàng đỡ đi được sự công kích của Cộng Công, quả đúng là bảo vật hiếm
có.
_Cẩn thận.
Một tiếng hét vang lên, một thanh cự kiếm
từ đâu xuất hiện suýt chút nữa đâm vào người Hoàng Minh, cũng may nó bị
một bàn tay ngũ sắc giữ lại. Nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó Hoàng
Minh nhận ra nam thanh niên áo bào trắng.
_Cảm tạ đạo huynh.
_Không có gì, chẳng qua là mọi người cùng dựa sức vào nhau thôi.
_Ha ha, đạo huynh thật là hào sảng. Ta luôn muốn kết giao những bằng hữu như huynh.
Hoàng Minh cười đáp.
_Ta cũng rất vinh hạnh được kết giao với những người thú vị như huynh, nhưng trước hết chúng ta phải thoát khỏi đây đã.
Nghe lời thanh niên áo trắng Hoàng Minh mới chợt tỉnh ra. Hắn đưa mắt nhìn
xung quanh, trừ đi nhóm của hắn cùng thanh niên áo trắng này thì chỉ còn hơn mười người là còn trụ được ở đây. Điều này làm hắn cảm thấy cực kì
bất an, hơn một trăm người, mới chỉ giao chiến một chút mà giảm chỉ còn
một phần, thực lực như thế này thật quá chệnh lệch mà.
_Đại ca, nếu cứ thế này thì thực sự không ổn rồi.
Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh cũng tụ họp lại cùng với nhóm của Hoàng
Minh. Nhìn Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh chợt nảy ra một ý kiến, nếu như
đúng theo nguyên tác thì tiểu nha đầu này ắt hẳn phải có chiêu đó.
_Thiền Ngọc, có phải muội có thể ném ám khí Ngũ Sắc Thạch hay không?
_Cái gì mà ám khí ngũ sắc thạch, khó nghe chết đi. Đúng là ta có thể dùng
Ngũ Sắc Thạch để công kích, nhưng cái này làm sao huynh biết.
Đặng Thiền Ngọc nghi hoặc hỏi. Đây là vật phòng thân quan trọng mà sư phụ
đặc biệt dạy cho nàng, chỉ có phụ mẫu cùng Phi Yến tỉ tỉ biết, làm sao
người này lại biết được, nàng nhớ mình đâu có kể hay phô diễn gì đâu kia chứ.
_Đây là độc môn của ta mà thôi.
Mặc dù đã giải thích nhưng nhìn vẻ mặt không thể tin được của Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh cảm thấy chột dạ.
_Đúng là ta có thể sử dụng, nhưng ta cần một thời gian để chuẩn bị.
_Vậy được rồi, chúng ta sẽ cầm chân hắn, muội sẽ chuẩn bị và canh chừng sơ hở của hắn mà đánh lén hắn, có được không.
_Việc này không thành vấn đề.
Đặng Thiền Ngọc gật gật đầu, lôi từ trong ngươi ra vài mảnh băng tinh. Đây
đều là băng tinh mà sư phụ đã cất công chuẩn bị cho nàng, chỉ cần dùng
yếu quyết là có thể tạm thời mượn linh khí trời đất mà hấp thụ thành Ngũ Sắc Thạch trong thời gian ngắn, mặc dù nó không thể so bì với Ngũ Sắc
Thạch của Nữ Oa Nương Nương, nhưng đây là ám khí, nếu để đánh lén thì
đến cả Huyền Tiên cũng phải ôm trái đắng.