-Cuối cùng cũng đã tới nơi rồi.
Hoàng Minh cảm thán nhìn cổng
thành Triều Ca. Vốn đã có thể trở về sớm hơn, nhưng mấy tên nghiện đánh
cờ kia lại hứng chí ngồi bàn luận hơn năm ngày, nếu không phải Hoàng
Minh dọa sẽ bỏ về trước một mình thì không biết bọn họ còn định chơi tới bao giờ nữa.
-Ngươi vội như vậy để làm gì chứ? Chúng ta vẫn còn chưa luận bàn xong.
Thạch Cơ oán trách nói. Mặc dù Tiêu Thằng và Tào Bảo không thể so bì được với nàng, nhưng đôi lúc cũng có thể khiến cho nàng gặp chút khó khăn. Tất
nhiên nếu có thể kéo Hoàng Minh vào cùng thì thật tốt, nhưng hắn chỉ
chơi một chút là lại đòi trở về, thật khiến người khác mất hứng.
-Không phải là ta muốn làm phiền các ngươi bàn luận. Nhưng các ngươi cũng có
thể tới Triều Ca rồi hẳn bàn luận sau cũng được mà, đâu nhất thiết phải ở trong rừng sâu như vậy. Hơn nữa ta đi đã lâu như vậy, còn cần rất nhiều việc cần giải quyết.
Hoàng Minh lắc đầu thở dài nói. Mặc dù nói ở bọn hắn cho dù ở trong rừng vài năm không cần ăn uống cũng không
thành vấn đề nhưng nhàm chán như vậy Hoàng Minh thực sự chịu không được.
-Hẹp hòi.
Thạch Cơ hừ lạnh một cái rồi quay đi. Chợt nàng thấy đằng trước là một cái
đình, mà ở đó có rất nhiều người đang tụ tập đánh cờ. Không cần đoái
hoài tới Hoàng Minh, nàng trực tiếp đi nhanh về phía đó. Nhưng nàng
nhanh chóng bị Hoàng Minh kéo lại.
-Bây giờ ta có việc phải đi trước, ngươi ở đây chơi đừng gây phiền toái, khi xong việc ta sẽ tới tìm ngươi.
Hoàng Minh cẩn thận nhắc nhở.
-Ta biết rồi.
Thạch Cơ hờ hững đáp rồi lập tức đi về phía đình.
Hắn đã rời đi cũng lâu rồi, về thông báo cho Tử Tân một tiếng cũng là phải
đạo. Mặc dù để Thạch Cơ một mình hắn không yên tâm nhưng cũng không thể
dẫn nàng ta về cung được. Với tính cách của Thạch Cơ, khi đánh cờ nếu
không có ai đó chọc giận tới nàng thì có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Hoàng Minh lúc này cũng chỉ âm thầm cầu nguyện đừng có tên đui mù
nào chọc giận nàng ta mà thôi.
Trong hậu viện hoàng cung, hai
thiếu niên trẻ tuổi khuôn mặt có phần giống nhau đang tấn công một nam
nhân. Nhưng cho dù bọn hắn có tấn công thế nào đi nữa cũng không mảy may chạm được vào người nam nhân kia.
-Giao nhi, Hồng nhi, động tác của các con còn quá chậm, hơn nữa lại thiếu quyết đoán, quá nhiều động tác thừa.
Nam nhân vừa ung dung né công kích từ hai thiếu niên kia vừa nói. Hắn đưa tay tóm lấy hai thiếu niên kia ném sang một bên.
-Phu quân, không phải đã nói là chỉ luyện tập thôi hay sao, tại sao chàng lại nặng tay như vậy chứ?
Một nữ nhân phong vận thành thục đứng ở bên nhìn hai thiêu niên lo lắng nói.
-Văn Sắc, đây là ta muốn tốt cho chúng mà thôi, sau này khi ra trận, liệu người khác có thể nương tay cho hai đứa nó được không?
Nam nhân bất đắc dĩ lên tiếng.
-Đại tỉ, ta nghĩ phu quân nói cũng có đạo lí.
Một nữ nhân khác không hề kém cạnh người trước lên tiếng khuyên nàng.
-Nhưng mà…
Nữ nhân kia đang muốn nói gì đó lại thôi, bởi vì nàng thấy hai thiếu niên
kia cũng không có bị thương gì cả nên cũng đành im lặng tiếp tục xem.
Mấy người này không phải ai xa lạ mà chính là gia đình của Tử Tân. Hôm nay
khi phê duyệt xong hết tấu chương hắn muốn hoạt động gân cốt một chút,
vừa hay lại có thể luyện tập cho n Giao và n Hồng.
-Nhị đệ, cùng lên nào.
n Giao quay sang n Hồng nói. Hắn co chân lại tung một cước về phía n
Hồng, n Hồng nhanh chóng dùng chân đỡ lấy một cước đó, dùng nó làm bàn
đạp để tạo đà bay về phía Tử Tân.
-Tốt.
Tử Tân nhìn n
Hồng lao vút tới liền mỉm cười. Hắn đưa tay định bắt lấy n Hồng nhưng
bất ngờ n Hồng lại đâm thanh kiếm của mình xuống đất, mượn nó để dừng
lại cách Tử Tân không xa. n Hồng xoay người trên không ném thanh kiếm
về phía Tử Tân. Một đòn này của n Hồng nếu là người bình thường có lẽ
sẽ gặp nguy hiểm, nhưng với một người có tu vi Huyền Tiên Trung Kỳ như
hắn thì quả thực không có gì bất ngờ cả.
Tử Tân nhẹ nhàng né sang một bên để tránh một kiếm đó, nhưng lập tức hắn bất ngờ khi n Hồng lại một lần nữa áp sát hắn.
-Để xem lần này con chạy đi đâu?
Tử Tân ung dung chờ n Hồng tiến tới. Lần này n Hồng không dừng lại mà
trực tiếp lao tới đối diện với Tử Tân, và tất niên hắn không thể né được bàn tay của Tử Tân, trong tức khắc liền bị bắt lấy.
Nhưng khi
Tử Tân đang muốn ném hắn đi thì liền phát hiện có gì đó không đúng. n
Hồng nở một nụ cười, trên tay hắn là một tấm yêu phù. Yêu phù trên tay n Hồng bỗng phát sáng mãnh liệt, trong phút chốc, Tử Tân cảm thấy trước
mắt mình là một màu trắng. Trong phút chốc khi Tử Tân ném n Hồng sang
một bên, hắn cảm nhận được nguy hiểm từ đằng sau lưng. Một thanh kiếm
đang chém xuống vào người hắn.
Mặc dù thị lực của Tử Tân chưa
được khôi phục hoàn toàn, nhưng chỉ bằng cảm nhận của mình hắn cũng dễ
dàng né được một kiếm đó. Đưa tay tóm lấy n Giao ném về một bên, lúc
này hắn mới từ từ mở mắt ra.
-Không ngờ các con cũng thật lắm mưu kế như vậy. Không bao lâu nữa có lẽ ta cũng không phải là đối thủ nữa rồi.
Tử Tân nhìn n Giao và n Hồng đang ngồi trên mặt đất cảm thán. n Giao và n Hồng mặc dù võ kỹ không quá nổi trội nhưng khi liên thủ cùng nhau
thì lại cực kì tốt. Một chiêu kia quả thực khiến hắn không thể lường
trước được, nếu không phải do hắn cảm nhận tốt thì có lẽ hắn đã chịu
thiệt rồi, mặc dù là kiếm gỗ không thể gây thương tích cho hắn nhưng quả thực như vậy có chút mất mặt.
-Cha quá lời rồi, bọn con còn lâu mới có thể bằng được cha.
n Giao, n Hông ôm quyền cung kính nói.
-Chàng đó, lần sau có tập luyện cũng nên nhẹ tay một chút, nhỡ các con bị thương thì làm sao.
Khương Văn Sắc đi lại đỡ n Giao, n Hồng dậy. Nàng nhìn Tử Tân đầy vẻ oán trách.
-Mẹ, tụi con không sao. Nếu không luyện tập chăm chỉ, sau này làm sao có thể giúp cho bảo vệ Đại Thương được chứ.
Tử Tân nghe n Giao nói xong lập tức gật đầu tán thưởng. Hắn mặc dù tu
tiên có thể trường sinh bất lão, nhưng cũng không thể vì thế mà ở mãi
trên ngai vàng được, hắn cần phải có người kế vị, mà n Giao và n Hồng
sau này chính là người thay thế hắn cai trị Đại Thương, có thể thấy hai
đứa nó trưởng thành như vậy trong lòng Tử Tân cảm thấy cực kì hài lòng.
-Đúng rồi, yêu phù các con dùng lúc nãy là gì, có thể cho ta xem một chút được không?
Tử Tân nhớ lại uy lực của yêu phù kia liền cảm thấy hứng thú. Mặc dù không gây sát thương nhưng lại có thể tạm thời phong tỏa thị lực của một
Huyền Tiên Trung Kỳ như hắn thì quả thực yêu phù này cực kì lợi hại.
Trong thời điểm then chốt có thể xem như là một sát chiêu.
-Yêu phù này là ở đâu các con có được?
Cầm yêu phù mà n Giao đưa cho, Tử Tân cẩn thận quan sát, hắn nhận ra rằng yêu phù này hắn chưa bao giờ thấy qua.
-Đây là cả nhị thúc đưa cho bọn con, ngoài ra còn có rất nhiều loại khác nhau, thúc ấy bảo cho bọn con để phòng thân.
n Hồng lấy ra vài loại yêu phù khác nhau đưa tới cho Tử Tân.
-Thì ra là của hắn, chẳng trách.
Tử Tân cầm đống yêu phù trên tay cảm thán. Yêu phù sử dụng nhiều loại phù
văn khác nhau để tạo thành, vì nó không yêu cầu tiên khí khi vẽ cho nên
uy lực và tác dụng không lớn, hơn nữa nguyên liệu để chế tạo yêu phù
cũng không phải tùy tiện mà có, vì vậy chẳng có mấy người bỏ công sức ra chế tạo yêu phù cả. Tên Hoàng Minh kia cho dù không tu luyện được tiên
khí nhưng ngộ tính cực kì cao, hơn nữa những thứ hắn làm ra đều vô cùng
cổ quái khiến cho người khác thán phục.
-Những thứ này có công dụng như thế nào?
Tử Tân quay sang n Giao, n Hồng hỏi. Hắn thực sự tò mò không biết cái đầu của tên kì quái kia lại nghĩ ra được những gì nữa.
-Nhị thúc nói tấm này là chứa độc tố có thể tạm thời làm tê liệt đối phương, tấm này trong tức khắc có thể tạo một lá chắn lôi điện, tấm này, tấm
này....
Nghe n Giao và n Hồng kể công dụng của những tấm yêu
phù này khiến cho Tử Tân cảm thấy khiếp sợ. Những yêu phù này có thể
biến một phàm nhân lập tức trở thành một tiên nhân, thậm chí nếu gặp
người khôn ngoan có thể so sánh với một tiên nhân Trúc Cơ Kỳ cũng có thể được.
-Nếu lúc nãy các con sử dụng hết những thứ này thì có lẽ ta cũng phải chịu thiệt thòi một chút rồi.
Tử Tân cảm thán nói.
-Nhị thúc có nói với bọn con, khi luyện tập hay tỉ thí thì không cần tung
hết thực lực, thua thì cũng không sao. Nhưng một khi đã là sinh tử thì
phải nhất kích tất sát, cái gì mạnh nhất phải dùng đầu tiên để cho đối
thủ không kịp trở tay, như thế mới chính là đạo lý đánh nhau.
Tử
Tân nghe xong lí luận này lập tức bật cười. Đạo lí này quả thực hợp với
con người của Hoàng Minh, nhưng những lời này quả thực rất có đạo lí.
Sinh tử chi chiến, nếu địch thủ không chết thì là ngươi chết, vậy tại
sao không tung hết sức khi đối phương không kịp phòng bị để giết hắn.
-Các con theo hắn học tập cũng tốt, nhưng đừng học tập những thói xấu của hắn đấy.
Tử Tân đưa lại mấy tấm yêu phù cho n Giao, n Hồng rồi dặn dò. Nhưng hắn
bất ngờ lui nhanh về phía sau khi bỗng nhiên có một hòn đá ném về phía
hắn.
-Là ai, lại dám tới đây làm loạn.
Tử Tân che chắn trước mặt mấy người Khương Văn Sắc rồi cảnh giác nhìn xung quanh.
-Sư huynh, hình như nói xấu người khác sau lưng không phải là một đức tính tốt của một minh quân đâu.
Một tiếng nói quen thuộc vang lên. Mấy người Tử Tân đưa mắt nhìn lên thì
lập tức thấy trên ngọn cây đào ở hậu viện có một nam nhân toàn thân mặc
một bộ y phục màu đen, trên mặt có một chiếc mặt nạ kì lạ, trên tay hắn
vẫn còn đang tung hứng một hòn đá khác.