Tình Duyên Đạo

Chương 44: Chương 44: Gặp Lại Lam Tuyền




_Lão Vương, ông nghĩ người thanh niên kia có thể đánh thắng được Ngưu Vương hay không?

Đại Ngư lúc trước bị Hoàng Minh ném bay lo lắng hỏi, những người khác cũng có biểu hiện như vậy.

_Các ngươi đừng lo, ta tin nhất định chàng trai ấy sẽ giúp được chúng ta, các ngươi cũng biết rằng hắn rất mạnh mà.

Lão Vương lên tiếng trấn an mọi người.

_Đúng là hắn rất mạnh, nhưng ông cũng biết Ngưu Vương pháp thuật cao cường, hắn đi đã nửa ngày rồi, chúng ta có nên thu xếp để rời khỏi đây hay không.

Lời Đại Ngư nói ra, lập tức có nhiều người tỏ ra đồng tình, bây giờ vẫn chưa biết người kia có thể thắng được hay không, Ngưu Vương cũng chưa tìm tới, nếu như bây giờ bỏ chạy có lẽ vẫn còn kịp.

_Các người muốn đi thi cứ đi đi, ta không đi.

Một tiếng quát trong trẻo vang lên khiến mọi người đều chú ý.

_Tiểu Ly, cháu đừng làm loạn.

Một đại thẩm kéo Tiểu Ly vào lòng, lên tiếng nhắc nhở.

_Buông cháu ra.

Tiểu Ly vùng ra khỏi người bà ta, nó hét lớn.

_Các ngươi muốn đi thì cứ đi đi, ta sẽ ở lại chờ đại ca ấy.

_Tiểu Ly, hắn bây giờ vẫn chưa thấy tung tích, nếu bây giờ chúng ta không nhanh chân, tới lúc Ngưu Vương tìm tới chắc chắn tất cả sẽ bỏ mạng đấy.

_Các người nói như vậy mà nghe được à? Đại ca ca huynh ấy không quen biết gì chúng ta lại nguyện xả thân giúp thôn chúng ta, các người lại chỉ biết hèn nhát chạy trốn lo mạng sống bản thân, các người nghĩ các ngươi làm như vậy có xứng với tấm lòng của đại ca ca không?

Tiểu Ly nấc lên, hai mắt ngấn nước, môi mím chặt. Nghe Tiểu Ly nói, mấy người có ý định rời đi sầm mặt xuống, bọn hắn biết làm như vậy là không phải, nhưng nếu đem mạng sống bản thân ra đánh cược, bọn họ không làm được.

_Tiểu Ly, nghe thúc thúc nói, có khi hắn không đánh lại Ngưu Vương, bây giờ đã bỏ chạy rồi, chúng ta không nên nấn ná ở đây nữa, nếu không tất cả sẽ chết hết đấy.

Đại Ngư nói như hét lên, khiến cho Tiểu Ly cảm thấy sợ hãi, nhưng nó vẫn kiên cường nhìn thẳng vào Đại Ngư mà nói.

_Đại Ngư thúc thúc, dù thế nào ta vẫn tin tưởng đại ca ca, huynh ấy hứa với ta sẽ giúp mọi người đánh bại Ngưu Vương, ta tin huynh ấy nhất định không gạt ta.

Đại Ngư đang định nói gì đó, nhưng thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa, những lời đó liền nuốt ngược trở lại.

_Tiểu nha đầu, là ai dám làm muội khóc nào, nói cho đại ca, ta nhất định sẽ xử lý hắn.

Hoàng Minh vừa nói vừa liếc nhìn Đại Ngư và những người vừa có ý định rời đi, ánh mắt hắn quét tới đâu, những người đó liền bất giác cuối gầm xuống. Hoàng Minh đã trở về từ lúc Đại Ngư hỏi lão Vương, khi nghe những lời đó, hắn đã định vứt Ngưu Vương trước cửa cho bọn họ tự xử lý, với hắn như vậy cũng đã coi như giúp hết khả năng rồi, nhưng những lời của Tiểu Ly đã giữ chân hắn lại, hắn không thể để cô bé đáng yêu đó phải thất vọng.

_Đại ca ca, huynh đã về rồi.

Tiểu Ly nhìn thấy Hoàng Minh, nó òa khóc nhào vào lòng hắn.

_Tiểu Ly ngoan nào, đừng khóc, ta đã hứa với muội rồi a.

Đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Ly, Hoàng Minh dịu dàng nói. Mặc dù những lời bọn họ nói hắn nghe không sót một từ, nhưng hắn cũng không thèm so đo nhiều làm gì, không nóng không lạnh, quay sang nhìn những người khác nói.

_Ngưu Vương ta đã bắt được rồi, hiện đang ở phía trước cửa, các ngươi có thể tùy ý ra xem.

Những người ở đây đều nghe ra ý của Hoàng Minh, mặc dù không biết những lời của Đại Ngư người kia có nghe được không nhưng với thái độ của hắn bọn họ có thể đoán được phần nào. Nhưng cho dù là vậy, việc Hoàng Minh nói mới làm bọn họ để tâm nhiều hơn, Ngưu Vương bị đánh bại, đồng nghĩa với việc bọn họ không phải rời khỏi Tiểu Ngư Thôn rồi. Tất cả đều nhanh chóng chạy ra để xác thực lời nói của Hoàng Minh.

Nhìn thân thể đầy máu của Ngưu Vương, mọi người trong thôn đều cảm thấy khiếp sợ, nhưng phần lớn đều cảm thấy vui mừng, Ngưu Vương bây giờ đã bị bắt, cuộc sống của bọn họ sau này được cứu rồi.

_Việc ta hứa với các người cũng đã hoàn thành rồi, đến lúc ta cũng phải cáo biệt để trở về thôi.

Hoàng Minh bế Tiểu Ly đi tới trước nói.

_Đại ca ca, huynh phải trở về à?

Tiểu Ly trong lòng hắn ngước lên hỏi.

_Đúng vậy, ta có việc phải trở về, từ nay không còn ai ức hiếp muội nữa đâu.

Véo véo má Tiểu Ly đến ửng hồng, Hoàng Minh cười đáp.

_Không được a, huynh còn phải ở lại đây để cho bọn muội cảm ơn huynh nữa, có phải huynh đói không? Ông của muội nấu đồ ăn rất ngon đó, đại ca ca, huynh ở lại đi nhé.

_Đúng vậy, đại hiệp, ngài đối với chúng tôi ơn sâu hơn núi, nhất định phải ở lại để chúng tôi chiêu đãi thật tốt mới được.

Lão Vương cũng nhanh mồm nói vào.

Hoàng Minh trong lòng muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt đầy kì vọng của Tiểu Ly, hắn thực sự không nỡ để cô bé này thất vọng, đành phải gật đầu đồng ý, dù sao những lời của bọn họ hơi quá đáng nhưng nếu là hắn, có lẽ hắn cũng sẽ nói như vậy, hơn nữa hắn cũng đang rất đói, phải kiếm cái gì bỏ bụng mới là phải đạo.

Tiệc ăn mừng vô cùng lớn, gần một nửa số lương thực cống nạp cho Ngưu Vương được sử dụng để mở tiệc, có lẽ việc không phải rời xa mảnh đất thân thương này đối với những người ở đây chính là điều hạnh phúc nhất. Hoàng Minh được phân ngồi cùng với những trưởng bối của Tiểu Ngư Thôn, điều này làm hắn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, dù sao ngồi cùng những người đáng tuổi cha và ông của mình mà được gọi là ngài thì hắn cảm thấy không quen.

_Đại ca ca, huynh ăn thử cái này xem.

Tiểu Ly đem tới trước mặt Hoàng Minh một đĩa bánh, nhìn những chiếc bánh hình dáng không rõ ràng, có chỗ còn hơi cháy khét, Hoàng Minh nuốt một ngụm nước bọt, thứ này thực sự sẽ oan toàn chứ. Nhìn ánh mắt mong chờ của Tiểu Ly, Hoàng Minh đành phải cắn răng cầm một cái bánh cho vào miệng, cũng không quá tệ, hơi cứng, lại có vị mặn mặn, đắng đắng, hơn nữa lại có vị cay đặc trưng của ớt, thiếu chút nữa Hoàng Minh đã phải phun ra, nhưng hắn vẫn phải cố nuốt xuống cổ họng. Xoa xoa đầu Tiểu Ly, Hoàng Minh miệng cười mếu xệch nói.

_Rất ngon đó a, có phải của muội làm không.

_Đúng vậy đó, đây là công thức đặc biệt của muội tự sáng chế đó nha, nếu thấy ngon huynh ăn thêm này.

Tiểu Ly hưng phấn đẩy đĩa bánh tới trước mặt Hoàng Minh, khuôn mặt hắn nhanh chóng xám lại, đây chính là cái miệng hại cái thân đây mà, cắn răng, Hoàng Minh hi vọng sau chuyện này hắn không phải nằm liệt một chỗ. Ngồi một bên, lão Vương nhìn Hoàng Minh với ánh mắt thương cảm, chính bản thân lão cũng đã vài lần thưởng thức qua công thức tự sáng chế của nha đầu Tiểu Ly, lúc đó quả thực hắn đã suýt gặp được tổ tiên rồi, người kia nhìn hắn đang nhai nuốt như vậy, quả thực là tài giỏi a.

Nuốt tới cái thứ năm, Hoàng Minh cảm thấy trong ruột sôi trào, thứ này còn hơn cả lúc hắn bị chèn ép bởi Thông Thiên Giáo Chủ nữa, Hoàng Minh cảm thấy run sợ trước tài năng chế tạo độc dược của Tiểu Ly, nhìn đĩa bánh còn hơn một nửa và ánh mắt mong chờ của Tiểu Ly, Hoàng Minh thực sự không biết phải làm thế nào. Nhưng bỗng Đại Ngư chạy vào nói nhỏ vào tai của lão Vương, nhìn khuôn mặt lo lắng của lão Vương, Hoàng Minh như vớ phải phao cứu sinh, hắn lập tức quay sang hỏi, đôi môi vẫn còn đang tím tái.

_Vương lão bản, có chuyện gì xảy ra à.

_Thật sự là có một chút chuyện, Đại Ngư nói bên ngoài có một cô nương muốn chúng ta giao Ngưu Vương ra.

Giao Ngưu Vương ra? Hoàng Minh cảm thấy kinh ngạc, người kia là ai lại muốn đòi lại Ngưu Vương, hay là đồng đảng của hắn? Nhưng mặc kệ là ai đi chăng nữa, Ngưu Vương là do hắn bắt được, không thể nói thả là thả, hơn nữa tên này vốn ngựa quen đường cũ, thả hắn ra ắt sẽ lại có hại cho nhân gian.

_Ta cùng các ngươi ra ngoài xem một chút.

Hoàng Minh cùng lão Vương cùng một số người đi tới phía trước cổng làng. Ở đó, có một nhóm người đang đứng, phía trước bọn họ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, Hoàng Minh chợt ngỡ ngàng khi nhìn thấy nàng, cô gái đó không ai khác lại chính là người đã giúp hắn trước kia - Lam Tuyền - không ngờ hắn lại một lần nữa gặp nàng ở đây, liệu đây có phải duyên số, Hoàng Minh tự YY trong đầu.

_Chào Lam Tuyền cô nương, đã lâu không gặp.

Hoàng Minh bước tới phía trước, ôm quyền nói.

Trong phút chốc Lam Tuyền hơi sững sờ, quan sát thanh niên vừa chào mình, nàng chắc chắn rằng mình không hề biết hắn.

Nhận thấy Lam Tuyền có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của hắn, Hoàng Minh gãi gãi đầu, âu cũng phải, dù sao lúc đó hắn như một tên ăn mày, bây giờ lại đeo một chiếc mặt nạ trên mặt, nàng có không nhận ra hắn cũng là tất nhiên.

_Hơn một năm trước, tại nơi này cô đã cứu hai người, một già một trẻ trong tay Ngưu Vương, liệu cô nương có còn nhớ?

Hoàng Minh mỉm cười hỏi.

Lam Tuyền dừng lại một chút, nàng bỗng chốc nhớ lại.

_Chẳng lẽ ngươi là người thanh niên đó?

_Chính là ta, lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn cô nương đã cứu mạng.

Hoàng Minh cung kính đáp, dù sao nàng cũng là người đã cứu mạng của hắn.

_Vậy chẳng lẽ Ngưu Vương cũng là do ngươi bắt?

Lam Tuyền lại tiếp tục hỏi.

_Đúng là như vậy.

Hoàng Minh nói bằng giọng tự hào, dù sao lần đầu gặp nàng hắn chính là một kẻ yếu đuối suýt chút nữa bị Ngưu Vương giết chết.

_Thật không ngờ chỉ hơn một năm không gặp mà ngươi đã tiến bộ như vậy.

Lam Tuyền gật đầu, dù sao với một người hơn một năm đạt tới trình độ như vậy có lẽ cũng được xếp vào hàng thiên tài rồi.

_Hóa ra là người quen của Tần đại hiệp, vậy cũng như là ân nhân của chúng ta rồi, xin mời vào trong, chúng ta vừa ăn vừa nói.

Lão Vương thấy Hoàng Minh và Lam Tuyền có vẻ quen biết, mặc dù không biết quan hệ của hai người thế nào, nhưng nhìn Tần đại hiệp trước mặt có vẻ rất hâm mộ cô nương xinh đẹp trước mặt, dù sao hắn cũng chính là ân nhân của cả thôn, phải tạo cho hắn một chút cơ hội mới được.

_Xin lỗi, nhưng quả thực ta không đói.

Lam Tuyền ngay lập tức cự tuyệt, điều này khiến Hoàng Minh hơi thất vọng.

_Tỉ tỉ xinh đẹp, tỉ tỉ vào trong cùng chúng ta dự tiệc đi, có rất nhiều món ngon đó, vào trong rồi nói chuyện mà.

Vừa nói Tiểu Ly vừa kéo tay nàng vào trong, không biết phải từ chối như thế nào, Lam Tuyền đành phải mặc cho Tiểu Ly kéo nàng. Trong lúc kéo Lam Tuyền vào trong, Hoàng Minh nhận thấy tiểu nha đầu Tiểu Ly quay lại nháy mắt với mình. Ây da, quả là muội muội tốt a, không ngờ lại hiểu chuyện như vậy, Hoàng Minh đưa ngón cái về phía Tiểu Ly tán thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.