Tình Duyên Đạo

Chương 83: Chương 83: Gặp lại Thạch Cơ




- Quốc Sư Đại Thương ở đây, kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy?

Dư Nguyên và hàng loạt tướng sĩ Đại Thương thấy có kẻ hống hách như vậy liền nổi giận. Thực lực Hoàng Minh vừa thể hiện khiến bọn hắn sùng bái không thôi, tất cả đều tin rằng, chỉ cần Quốc Sư ở đây, thì chiến thắng của Đại Thương đã nắm chắc trong tay rồi.

Trái ngược hoàn toàn với bọn họ, trong lòng Hoàng Minh thì đang thầm than trời, bởi hắn nhận biết được người tới là ai, và hắn biết chắc rằng hôm nay nếu tiếp tục đấu với Quỷ Tộc, cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn

- Quốc Sư Đại Thương? Chỉ dựa vào hắn?

Hoàng Minh có thể nghe ra giọng điệu giễu cợt của y, nhưng hắn biết y có quyền kiêu ngạo, nói đúng hơn cho dù cả Đại Thương ở đây cũng không thể chống lại được y.

- Sỉ nhục Quốc Sư, chết!

Tiếng hô oán giận vang lên khắp Đại Thương, Dư Nguyên nắm binh khí trong tay chỉ thẳng vào thân ảnh trong hắc vụ quát.

- Cút!

Thạch Cơ quát một tiếng, một luồng tiên lực hắc ám lập tức bao trùm lấy Dư Nguyên khiến hắn bị đè ép cùng cực, hắn có thể cảm nhận xương cốt đang kêu lên, lục phủ ngũ tạng dường như sắp vỡ.

- Nương nương thủ hạ lưu tình.

Khi Dư Nguyên gần như sắp mất đi nhận thức, lúc này Hoàng Minh xuất hiện một thương đánh tan tiên lực bao trùm Dư Nguyên.

- Nương nương đâu cần phải nặng tay với hậu bối như vậy?

Hoàng Minh đỡ Dư Nguyên hướng thân ảnh trong hắc vụ nói.

Một thân hình thướt tha uyển chuyển xuất hiện trước mặt mọi người. Nữ nhân vận một bộ y phục màu đen nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám đánh ý nghĩ với nàng, bởi sát khí tỏa ra từ nàng đủ khiến bọn hắn biết, nếu tới gần nàng chỉ có con đường chết.

- Quốc sư Đại Thương bái kiến Thạch Cơ Nương Nương. Đã lâu không gặp, nương nương ngày càng xinh đẹp hơn rồi.

Hoàng Minh tiếp tục công phu miệng lưỡi của mình. Trước tiên cứ lấy lòng nàng, sau đó lại tìm cách rút lui, bảo toàn tính mạng là trên hết.

- Quốc Sư đại nhân quá lời rồi. Nhưng ngài quả thực che dấu thân phận thật giỏi, khiến ta thật hổ thẹn. Vừa là một cao thủ đánh cờ, lại có thể dễ dàng phá một chiêu của ta, “văn võ song toàn”, câu này quả thực xứng với Quốc Sư đại nhân.

Ngoài miệng thì khen nhưng ngữ khí của nàng thì đầy châm chọc, Hoàng Minh lúc này chỉ biết cười khổ mà thôi. Thạch Cơ này quả thực vẫn còn để bụng chuyện cũ đây mà.

- Quả thực lúc trước dấu thân phận của mình là ta sai, lần sau mời nương nương lại tới phủ của ta làm khách để chuộc lỗi.

- Dừng, ngươi tưởng ta sẽ muốn tới phủ của ngươi lắm hay sao?

Thạch Cơ ngay lập tức cự tuyệt.

Nghe cuộc đối thoại của Hoàng Minh và Thạch Cơ khiến Mạch Lân choáng váng. Vốn Thạch Cơ chính là con bài bảo hộ cuối cùng của Quỷ Tộc, chỉ cần nàng xuất hiện, cho dù Đại Thương có đông hơn nữa cũng chỉ có con đường chết. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, hình như nàng và Quốc Sư Đại Thương có quan hệ, hơn nữa e rằng quan hệ vô cùng thân thiết. Nhìn biểu hiện của nàng từ nãy giờ, rất giống nữ nhân đang giận dỗi.

- Thạch tỷ tỷ, bọn hắn tới đây là muốn tiêu diệt Quỷ Tộc bọn ta. Hơn nữa chính hắn đánh muội.

Không khí ám muội giữa Hoàng Minh và Thạch Cơ kết thúc khi Thập Cửu bất ngờ lên tiếng. Hắn quả thật chút nữa đã quên mất tiểu nha đầu này, không ngờ lại bị nha đầu này tố giác.

- Điều nàng nói là thật?

Thạch Cơ nhíu mày nói, mặc dù Thập Cửu không có thương tích gì, nhưng nhìn tình trạng của nàng quả thực là đã trải chiến đấu cùng người khác, xung quanh chẳng có ai đủ thực lực có thể đối chiến cùng tiểu nha đầu này. Nếu đúng như lời Thập Cửu nói thì tại sao nàng không thể nhìn ra tu vi của hắn? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân? Thạch Cơ tự chế giễu mình, từ khi nào Thánh Nhân lại nhàn rỗi tới Đại Thương làm Quốc Sư kia chứ? Như vậy chỉ có một khả năng, người trước mặt này dùng phương pháp nào đó che đi tu vi của bản thân. Quả thực cái này rất giống tính cách của hắn, rất giỏi che dấu người khác.

- Khởi bẩm nương nương, chính hắn là người đả thương thánh nữ.

Hoàng Minh chưa kịp thanh minh thì Mạch Lân đã lên tiếng. Lúc này hắn hận sao lúc trước không ra tay nặng một chút, nếu như vậy đã không để hắn có cơ hội gọi Thạch Cơ tới đây chứ đừng nói là đứng đây tố giác hắn.

- Ta hỏi ngươi?

Thạch Cơ trừng mắt nhìn Mạch Lân khiến hắn lập tức thổ huyết quỳ xuống, cả thân gập quỳ run rẩy không dám hó hé nửa lời.

- Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Bọn ta tới đây chỉ là muốn kết minh hữu cùng Quỷ Tộc, còn giữa ta và tiểu muội muội kia chỉ là bàn luận một chút mà thôi.

Hoàng Minh nhanh chóng giải thích. Hắn biết nếu như lần này chọn đối địch với Quỷ Tộc chắc chắn tất cả đều không có đường trở về.

- Không cần nhiều lời. Hôm nay ta tha cho các ngươi, lập tức dẫn người quay về, hơn nữa lập lời thề vĩnh viễn không được trở lại nơi đây.

Thạch Cơ hừ lạnh nói.

- Nương nương, không thể. Bọn chúng dám tới đây đả thương người của chúng ta, không thể để chúng toàn mạng trở về được.

Thấy Thạch Cơ muốn tha cho Hoàng Minh, Mạch Nha lập tức lên tiếng phản đối. Nhưng ngay lập tức sau đó hắn cũng chịu chung số phận giống Dư Nguyên, trực tiếp bị Thạch Cơ đánh ngất.

- Nếu như vậy các ngươi trở về mang theo hậu lễ xem như đền bù thiệt hại cho bọn họ, chuyện hôm nay tới đây thôi.

Thạch Cơ phất tay nói.

Những người khác nghe thấy Thạch Cơ kiêu ngạo như vậy nhưng cũng không dám nói một lời, bởi vì tất cả bọn họ cuối cùng cũng biết người đến được Tần Quốc Sư gọi Thạch Cơ Nương Nương kia là ai.

Các ngươi đã từng nghe danh Lục Thánh chắc chắn đừng nên bỏ qua danh xưng Thạch Cơ Nương Nương. Bởi lẽ, nếu các ngươi đắc tội Lục Thánh, chắc chắn ngươi sẽ bị trừng phạt. Nhưng nếu đắc tội với Thạch Cơ Nương Nương, cái mạng nhỏ của ngươi xong rồi.

- Nương nương, ta còn có lời muốn nói.

Hoàng Minh lập tức lên tiếng. Quỷ Tộc sau này sẽ là một con bài chiến lược quan trọng khi đấu với Tây Kỳ, nếu buông bỏ hắn làm sao cam lòng.

- Ngươi còn muốn gì nữa?

Thạch Cơ nhíu mày. Vốn lúc trước gọi hắn một tiếng “Sư phụ” nên lần này lại cho hắn một chút mặt mũi, nhưng không ngờ hắn lại không biết điều như vậy.

- Ta dám hỏi nương nương, nếu như bọn ta rút khỏi đây, liệu Quỷ Tộc bọn hắn có lại tấn công vào thành trì của Đại Thương chúng ta nữa không?

- Điều này…

Thạch Cơ không thể không thừa nhận rằng điều Hoàng Minh nói hoàn toàn có khả năng xảy ra. Xung quanh Quỷ Tộc đều là đồi núi, thức ăn thiếu thốn, tuy có thể dựa vào săn bắt thú nhưng yêu tộc hoành hành bá đạo, bọn hắn căn bản không phải là đối thủ. Chính vì vậy Quỷ Tộc mới dựa vào việc đánh cướp các thành trì và các tiểu đoàn thương nhân của Đại Thương. Việc này làm tổn hại đến căn cơ của Đại Thương, bọn hắn dẫn binh tới đánh Quỷ Tộc cũng là điều hiển nhiên.

- Ta biết nương nương thần thông quảng đại nhưng liệu người có thể bảo hộ cho Quỷ Tộc mãi mãi được không? Người có thể khiến bọn họ không lo lắng về lương thực hay không?

Luận về chiến đấu có lẽ Hoàng Minh không bằng Thạch Cơ, nhưng luận về mưu kế, nàng còn kém xa hắn.

- Vậy ngươi nói xem?

Thạch Cơ tỏ vẻ khó chịu nói. Tên này vẫn cứ thích úp mở tỏ ra bí hiểm như vậy.

- Nếu ta nói ta có biện pháp chỉ trong thời gian ngắn có thể khiến cho Quỷ Tộc trở thành một nơi không thua kém gì Tây Kỳ thì các ngươi nghĩ sao?

Lời Hoàng Minh nói ra khiến toàn trường sửng sốt. Có thể khiến cho Quỷ Tộc không thua kém Tây Kỳ trong thời gian ngắn, mặc dù cái “thời gian ngắn” mà hắn nói không biết là bao lâu nhưng nếu như vậy quả thực rất đáng để người ta thèm khát.

- Điều ngươi nói là sự thật?

Mạch Lân lúc này nghe tới cũng không kiềm được lòng. Tình trạng của Quỷ Tộc hắn hiểu rất rõ, nếu chỉ dựa vào việc đánh cướp thì không thể duy trì được bao lâu. Nếu không được như lời Hoàng Minh nói, cho dù đạt được một nửa của Tây Kỳ thì cho dù là thuần phục Đại Thương cũng là việc nên làm.

- Nương nương nghĩ sao?

Hoàng Minh trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Mạch Lân mà hướng Thạch Cơ chờ đợi. Hắn biết nếu Thạch Cơ đồng ý thì không ai dám phản đối, hơn nữa thuyết phục nàng dễ hơn là lão đầu kia, lại có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn.

- Nói yêu cầu của ngươi đi.

Thạch Cơ cũng lười quản chuyện này, dù sao nàng có lời hứa bảo hộ Quỷ Tộc ba lần, nhưng lần này đã là lần cuối cùng rồi, nếu như bọn họ có chỗ dựa là Đại Thương thì sẽ không phải lo lắng về kẻ địch nữa. Còn về việc Hoàng Minh nói nàng cũng không mấy để tâm, hắn có thể khiến Đại Thương được như bậy giờ thì điều hắn nói hoàn toàn có thể làm được.

- Chỉ cần Quỷ Tộc đồng ý sát nhập vào Đại Thương, thề vĩnh viễn không phản bội là được.

- Chỉ như vậy thôi hay sao?

Mạch Lân ngạc nhiên trước những yêu cầu của Hoàng Minh, lão tưởng rằng Hoàng Minh sẽ phải đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc, nếu chỉ như vậy thì quả thực người được lợi chính là Quỷ Tộc.

- Đâu chỉ như vậy, các ngươi hằng năm vẫn phải cống nạp cho Đại Thương chúng ta. Ngoài ra còn có…

Miệng Hoàng Minh hoạt động hết công suất, hàng loạt yêu cầu được hắn đề ra, nhưng tuyệt nhiên lại khiến cho Mạch Lân cảm thấy những yêu cầu này không hề quá đáng.

- Dừng! Rốt cuộc ngươi muốn nói đến bao giờ nữa?

Thạch Cơ là người đầu tiên không thể kiên nhẫn được nữa, dù sao lời hứa ba lần bảo hộ Quỷ Tộc đã kết thúc, những chuyện tiếp theo không can dự tới nàng nữa.

- Thất lễ quá, những điều kiện cứ tạm như vậy đi, các ngươi hẳn không có ý kiến gì chứ?

Hoàng Minh cười đáp.

- Chỉ cần ngài có thể thực hiện lời hứa của mình. Ta đại diện cho Quỷ Tộc xin thề mãi mãi tận trung với Đại Thương.

Mạch Lân đặt tay lên hình xăm mặt quỷ trước ngực nói. Mặc dù không biết ý nghĩa thế nào nhưng Hoàng Minh có thể đoán được đại khái đây là lời thề trước tổ tiên của Quỳ Tộc bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.