-Công tử quả thực khiến cho ta được mở rộng tầm mắt. Tại hạ họ Hoàng tên Vinh, không biết có thể vinh hạnh được biết cao danh quý tính của huynh được không?
Hoàng Vinh tiến tới tươi cười nói.
-Tại hạ họ Tử tên Du. Hoàng huynh quá khen rồi, ta bất quá chỉ là một kẻ chỉ có
chút bổn sự, làm sao có thể so sánh được với huynh.
Tử Tân khiên tốn nói.
-Tử huynh nói như vậy là sai rồi, bài thơ của huynh vừa rồi thực khiến cho
hai người chúng ta hổ thẹn. Nếu nói huynh chỉ có một chút bổn sự thì há
chúng ta là kẻ không ra gì hay sao?
Ngọc Lân bất bình lên tiếng.
-Ta thực sự không có ý đó.
Tử Tân lắc đầu nói.
-Tử huynh học rộng tài cao như vậy, không biết là người của hào môm thế gia nào, lệnh sư là người ở đâu?
Hoàng Vinh lại tiếp tục nói.
-Ta từ lâu đã cùng lão sư ngao du khắp nơi mà thôi, thực sự không đáng nhắc tới.
Tử Tân mỉm cười nói.
-Không ngờ Tử huynh lại tiêu dao tự tại như vậy, thật ngưỡng mộ.
Ngọc Lân và Hoàng Vinh ngoài miệng mỉm cười nhưng trong lòng đang thầm khinh bỉ Tử Tân.Bọn hắn dù sao cũng đều là đệ nhất thân sĩ ở Tô Châu này, hơn nữa ai ai bên dưới cũng đều xuất thân danh giá, đều là học trò của
những danh sĩ nổi tiếng. Trước bọn hắn còn có ý đề phòng Tử Tân một chút nhưng giờ đây thì hoàn toàn vứt đi cái tư tưởng đó, với hắn một kẻ như
Tử Tân có chăng khi nãy chó ngáp phải ruồi, hoặc hắn ăn cắp thơ của ai
đó mà thôi.
Tử Tân mỉm cười không nói gì. Hắn biết hai người họ
chỉ muốn thăm dò thân thế hắn mà thôi, loại người ngoài miệng thân thiện nhưng bên trong tâm cơ như vậy hắn đã gặp qua nhiều rồi.
-Hiện giờ sẽ là vòng cuối cùng, xin mời Tô tiểu thư.
Sau tiếng gọi của lão nhân, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía tấm
màng, phía sau đó còn có một bóng dáng của một nữ nhân. Mặc dù không thể nhìn thấy được khuôn mặt của nàng, nhưng chỉ cần nhìn thân hình yêu
kiều thướt tha bên trong tấm màng, tất cả đều không thể rời mắt được.
-Lần này sẽ không so tài về trí tuệ hay thi ca nữa mà chính là một chữ tâm.
Ba vị công tử hãy thử dùng cái tâm của mình mà thuyết phục Tô tiểu thư,
chỉ cần ai có thể làm người động lòng thì sẽ là người thằng cuộc.
Một thị nữ đứng bên tấm màn nói. Lời vừa nói xong thì tất cả lại bàn tán
xôn xao, nếu nói hai đề thi trước là thứ có thể dùng trí tuệ cá nhân để
so tài, thì lần này phải dùng tất cả bọn sự họ đang có để làm động lòng
mĩ nhân. Nhưng thứ gì có thể khiến Tô tiểu thư vừa lòng? Nàng là con gái của Tô Hầu, tiền bạc của cải không kể xiết, nếu như là về trí tuệ thì
nàng tuyệt không thua kém người khác, thậm chí Ngọc Lân cũng không thể
sánh bằng. Vậy một nữ tử như vậy sẽ cần gì? Tất cả đều hướng mắt mong
chờ xem ba người ở trên sẽ làm gì để có thể động tâm được nàng.
Hoàng Vinh và Ngọc Lân đang vô cùng sốt ruột, bọn hắn cũng cùng có suy nghĩ
như những người khác. Luận về gia thế bọn hắn không thể so bì với Tô
tiểu thư. Luận về học vấn, bọn hắn tuy được gọi là đệ nhất thân sĩ ở Tô
Châu nhưng cũng không thể hơn nàng.
-Tử huynh, huynh có muốn lên trước hay không?
Cả hai quyết định đẩy phần khó cho Tử Tân. Không như những phần thi trước, kẻ tới tước sẽ có lợi thế, ở phần thi này ai là kẻ cuối cùng thì cơ hội càng lớn.
-Bản thân ta bất tài, tự thẹn không có gì nổi bật để khiến Tô tiểu thư động tâm, xin nhường cơ hội này cho hai huynh.
Tử Tân lắc đầu nói. Hắn bây giờ đang bận phải tìm cách để có thể lấy được
bức tranh kia mà tránh phải đắc tội với vị Tô tiểu thư kia. Dù sao hắn
lên đây cũng không có ý muốn lấy Tô tiểu thư mà chỉ có ý muốn lấy bức
tranh đó mà thôi. Hắn cũng không thể mặc dày đi cướp bức tranh đó được.
-Nếu Tử huynh đã không muốn lên thì ta cũng không ép nữa. Nhưng quả thực ta muốn Tử huynh cho hai người bọn ta mở rộng tầm mắt.
Ngọc Lân lắc đầu than thở. Tử Tân không nói gì chỉ mỉm cười, tâm tư người
này quả thực quá rõ ràng, muốn ép ta lên làm vật hy sinh ư? Nằm mơ.
-Xin hỏi ba vị công tử có ai muốn thử sức?
Thị nữ kia nhìn ba người đùn đẩy cho nhau bất mãn lên tiếng.
-Được rồi, nếu hai người đã không muốn thì ta đành lên trước vậy.
Hoàng Vinh bất đắc dĩ nói, nếu quả thực kì kèo đùn đẩy quá lâu có thể khiến hảo cảm bản thân với Tô tiểu thư giảm xuống mà thôi.
-Tại hạ Hoàng Vinh xin chào Tô tiểu thư.
Ngọc Lân tới trước bức màng cúi chào, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
Hoàng Vinh lắc đầu cười khổ, nếu như nàng trả lời thì hắn còn có thể nói tiếp, nhưng nếu như nàng im lặng thì khác nào làm khó hắn kia chứ. Tiếp theo đó là màn tỏ tình của Ngọc Lân, nếu như một nữ tử nào đó nghe được những lời này chắc chắn sẽ không kìm được mà sà vào lòng của Hoàng Vinh mất. Nhưng cho dù hắn có nói khản cả cổ nhưng vị Tô tiểu thư bên trong
bức màng kia vẫn như cũ ngồi im không động tĩnh gì.
-Ngọc công tử, ngài còn gì muốn nói hay không?
Thị nữ kia mỉm cười nhìn Ngọc Lân. Ngọc Lân lúc này đã tận dụng tất cả
những kiến thức của hắn rồi nhưng có vẻ như Tô tiểu thư vẫn không hề có
chút động tâm.
-Tiểu sinh còn có một bảo vật muốn dâng lên cho Tô tiểu thư.
Ngọc Lân vỗ tay mấy cái, lập tức có mấy người bê tới một nhánh san hô to
bằng chậu rửa mặt, nhưng kì lạ là chậu san hô này lại có màu đỏ như máu.
-Đây là Huyết San Hô mà ta được một cao nhân tặng cho, nay xin dâng lên Tô tiểu thư như chút quà mọn.
Ngọc Lân cắn răng nói. Đây chính là bảo vật mà hắn vô cùng quý, mỗi ngày đều tự tay chăm sóc rất tận tình, nhưng hôm nay vì để lấy lòng Tô tiểu thư
nên đành phải bấm bụng đem ra.
-Quả thật là Huyết San Hô ư? Nghe danh đã lâu bây giờ mới được thấy.
Những người khác tranh nhau để được tận mắt nhìn thấy Huyết San Hô, đây
chính là bảo vật mà rất nhiều người cầu mà không được, không ngờ Ngọc
Lân này lại có thể đem ra để tặng cho người khác.
-Thứ này ư? Tiểu Hoàn.
Bên trong bức màn vang lên một âm thanh yêu kiều. Thị nữ Tiểu Hoàn kia gật
đầu đi vào trong, một lát sau đi cùng nàng còn có thêm mấy người, trên
tay bọn họ đều là Huyết San Hô giống như của Ngọc Lân, nhưng kích thước
thì lớn hơn rất nhiều.
Ngọc Lân nhìn những nhánh Huyết San Hô trước mặt thì cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, hắn lập tức xoay người rời khỏi đó.
-Tiểu sinh tự nhận bản thân không xứng với Tô tiểu thư, xin được phép rút lui.
Hoàng Vinh lập tức rút lui. Hắn không muốn phải chịu mất mặt như Ngọc Lân một chút nào cả.
-Vị công tử này, bây giờ chỉ còn mình ngài, ngài vẫn muốn thi chứ?
Tiểu Hoàn mỉm cười nhìn Tử Tân nói.
-Trước tiên ta muốn nói một việc có được không?
Tử Tân bước tới trước bức màn nói.
-Có chuyện gì xin công tử cứ việc nói.
Tiểu Hoàn mỉm cười nói.
-Thực sự ta vì ngưỡng mộ vẻ đẹp của bức tranh này nên mới tới đây ứng thí.
Tử Tân vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn, tên này
đang mơ ngủ hay sao? Tiểu Hoàn cũng ngạc nhiên không kém, nhưng nàng vẫn giữ thái độ ôn hòa với hắn.
-Nếu như công tử có thể lấy được Tô tiểu thư nhà chúng ta thì bức tranh này cũng sẽ là của ngài.
-Xin thứ lỗi, ta thực sự chỉ muốn có bức tranh này, còn việc cưới Tô tiểu thư, ta e rằng bản thân không thể.
-Công tử, ngài là đang đùa giỡn hay sao?
Tiểu Hoàn nhíu mày nhìn hắn.
-Thực sự ta chỉ đến đây vì bức họa này mà thôi, xin cô nương thứ tội. Nhưng
nếu nói về đùa giỡn, không phải tiểu thư của các người mới là người đùa
giỡn người khác hay sao?
Tử Tân liếc nhìn Tiểu Hoàn đầy thâm ý.
-Công tử, ngươi nói như vậy là ý gì?
Sắc mặt Tiểu Hoàn tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn hắn.
-Ý của ta là, nếu như Tô tiểu thư thực sự muốn kén chồng thì nên ra mặt
cho mọi người cùng chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng mới phải chứ?
-Đúng vậy, vị huynh đệ này nói rất đúng.
-Đúng đúng, đáng lí ra phải cho người khác nhìn dung nhan của nàng chứ.
Những người khác lập tức lên tiếng đồng tình với lời của Tử Tân. Bọn hắn mặc
dù không được chọn, nhưng dù sao cũng đã cất công tới đây, có rất nhiều
người chỉ nghe danh Tô tiểu thư nhưng chưa nhìn qua dung nhan nàng bao
giờ, nếu như ngay cả gặp mặt cũng không được thì lần này phí hoài công
sức tới đây hay sao?
-Tiểu thư nhà chúng ta là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt nhiều người
như vậy. Hơn nữa chẳng phải tiểu thư của chúng ta đang ở trong màn hay
sao? Đây xem như là nể mặt các người lắm rồi.
Trước sức ép của nhiều người, Tiểu Hoàn ngữ khí có phần bực tức, nàng hung hăn nói.
-Bên trong màn, chẳng phải chỉ là một hình nhân thôi hay sao?
Tử Tân nhếch môi nói, hắn phi thân lao tới phía trước đưa tay giật tấm màn ra.
-Mau ngăn hắn lại.
Tiểu Hoàn hét lên, lập tức binh lính lao tới định áp chế hắn, nhưng thân ảnh của Tử Tân như tiêu biến trước mắt bọn hắn, khi nhận ra thì thân ảnh
kia đã tiến tới và giật tấm màn ra rồi. Bên trong bức màn không phải là
mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành mà chỉ là một hình nhân có một thân
hình như một nữ nhân mà thôi.
-Đây là chuyện gì, tại sao lại là một hình nhân.
-Tô tiểu thư đâu, rốt cuộc đây là chuyện gì?
-Chẳng lẽ như lời hắn nói, đây là lừa người.
-Tô gia các ngươi là đang khinh thường người khác hay sao?
Những tiếng chửi rủa bắt đầu vang lên khiến cho khuôn mặt Tiểu Hoàn biến sắc. Binh lính của Tô gia nhanh chóng ngăn cản những người đang muốn làm
loạn.
-Hay, hay lắm, vị công tử này, ngươi đã đạt.
Giữa
những tiếng rủa xả không ngừng bỗng xuất hiện một âm thanh lạ. Đạt? Đây
là ý gì? Những người khác đều đưa mắt nhìn, một nam nhân anh tuấn nước
da trắng hồng đang từ từ bước lên trên đài.
-Có thể cho ta biết tại sao công tử lại có thể đoán được ở bên trong là hình nộm được không?
Nam nhân kia xòe chiếc quạt trong tay ra che đi nửa khuôn mặt nói.
-Chỉ là một chút bổn sự mà thôi, không đáng nhắc tới, nhưng Tô tiểu thư làm
vậy có chút khinh thường những người tới ứng thí chúng ta hay không?
Tử Tân mỉm cười nhìn thẳng vào y nói. Những người khác nghe Tử Tân nói thì cảm thấy hoang mang, hắn đang nói Tô tiểu thư, nhưng ở đây còn có nữ
nhân nào ngoài mấy thị nữ đâu. Mặc dù mấy thị nữ kia cũng coi như có
chút nhan sắc nhưng nếu so sánh với Tô tiểu thư trong lời đồn thì là một trời một vực rồi, hơn nữa cũng có không tí người ở đây đã từng gặp qua
nàng.
-Quả thực chỉ là nhờ một chút may mắn mà thôi, nếu không
phải nhờ âm thanh phát ra từ hình nhân kia cùng lúc lại phát ra từ chỗ
Tô tiểu thư thì có lẽ ta cũng không thể đoán ra được.
Tử Tân mỉm cười nhìn nàng.
-Công tử có thể làm được như vậy thực sự khiến cho tiểu nữ bội phục vạn phần.
Y vừa nói xong liền đưa tay lấy chiếc mũ trên đầu ra, mái tóc dài đen
mượt của y rơi từ từ rơi xuống ngang eo. Chỉ một động tác nhỏ như vậy
nhưng đã khiến nhiều người bên dưới như bị hớp hồn, không thể rời mắt
khỏi thân ảnh yêu kiều đó.
-Tô Đát Kỷ ra mắt công tử. Công tử, lần này là ngài thắng, hay ta phải gọi chàng là tướng công?
Đát Kỷ mỉm cười, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nụ cười có thể khiến cho nam nhân trên thiên hạ này nguyện chết vì nàng.
-Công tử là người đầu tiên có thể trấn định như vậy đấy, quả thực khiến cho tiểu nữ cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Đát Kỷ khuôn mặt khẽ ửng đỏ, cúi đầu e thẹn nói. Những kẻ khác nhìn thấy
biểu hiện của nữ nhân thì trong lòng tim liền đập loạn, nhưng bọn họ đều cảm thấy thất vọng khi, vẻ đẹp kiều diễm đó lại thuộc về nam nhân khác.
-Tô tiểu thư quá lời rồi, ta chẳng qua chỉ là một kể thô hào không am hiểu được vẻ đẹp của người mà thôi.
-Mải nói chuyện mà quên mất, thiếp vẫn chưa được biết quý danh của chàng.
Đát Kỷ nghiêng mình nói.
-Tại hạ họ Tử tên Du.
-Vậy Tử Du chàng có nguyện ý mang họ Tô không?
Đát Kỷ cười tinh nghịch. Những người khác nghe xong thì cảm thấy trời đất
như sụp đổ, mặc dù bọn hắn biết tên kia là người thắng cuộc, nhưng nghe
từ chính miệng của nữ thần trong lòng khiến họ đau hơn gấp vạn lần.
-Lúc nãy ta đã nói rồi. Ta lên đây chỉ vì bức tranh đó, còn việc cưới Tô
tiểu thư, xin phép tiểu thư ta không thể nhận đại lễ này được.
Tử Tân thở dài nói.
-Chỉ cần chàng cưới ta, bất cứ thứ gì ta đều có thể cho chàng chứ không riêng gì bức tranh này. Người đâu.
Đát Kỷ khẽ gọi, bức tranh treo trên bảng lập tức được tháo xuống đưa đến tay nàng.
-Đây là bức họa mà một cao nhân đã tặng cho ta, người ấy nói chỉ cần treo
trong nhà có thể trấn áp yêu khí. Nếu chàng thích, ta tặng nó cho chàng.
Đát Kỷ đưa bức tranh tới cho Tử Tân.
-Xin lỗi Tô tiểu thư. Tử mỗ hiện ở quê nhà đã có nương tử, không thể cùng nàng kết duyên được.
Tử Tân lắc đầu từ chối.
-Có nương tử ở quê nhà? Không sao, chỉ cần chàng từ bỏ nàng rồi về Tô phủ,
ta sẽ cho nàng ta một số tiền lớn đủ để nàng tận hưởng cả đời.
Đôi mi Đát Kỷ khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh lại dãn ra.
-Ta với nương tử ta tình như keo sơn, không thể tách rời. Hơn nữa ta cùng nàng có duyên không phận, xin đừng ép ta.
-Được, nếu chàng đã nói như vậy thì ta sẽ chấp nhận cho nàng ta về ở chung, nhưng nàng ta chỉ có thể làm thứ.
Đát Kỷ cắn răn nói, đây đã là cực hạn của nàng rồi. Có biết bao nhiêu nam
nhân ưu tú trên đời này nguyện chết vì nàng nhưng nàng không thèm đếm
xỉa tới, nàng không biết tại sao bản thân lại có thể bất chấp tất cả vì
một nam như vậy. Ngay cả những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, trong
mắt bọn họ Tô tiểu thư là một người vô cùng cao cao tại thượng, nhưng
lần này lại chịu hạ mình đi cầu tình người khác.
-Tô tiểu thư, xin lỗi, là ta đã phụ tâm ý của nàng.
Tử Tân cúi đầu nói. Bây giờ hắn cảm thấy vô cùng khó xử.
-Chẳng lẽ một người như ta không xứng cho ngươi để tâm tới ư?
Đôi mắt Đát Kỷ đỏ lên. Một người tài sắc như nàng, cho dù là hào môn thế
gia công tử cũng sẽ vì một câu nói của nàng mà sẵn sàng từ bỏ tất cả,
nhưng người trước mặt này cho dù thế nào cũng từ chối nàng, chẳng lẽ
trong mắt hắn nàng thực sự không bằng nương tử kia của hắn?
-Xin thứ lỗi, ta thật không thể...
Tử Tân quay mặt muốn rời đi.
-Thứ này, ngươi có thể cầm về.
Đát Kỷ nói xong xoay người chạy thẳng vào bên trong. Tử Tân nhìn bóng lưng
của nàng mà thở dài. Vốn lần này chỉ muốn lấy bức tranh này về thôi,
nhưng không ngờ lại được vị Tô tiểu thư kia nhìn trúng, lại một mực muốn gả cho hắn, nếu là người khác thì quả là diễm phúc ba đời rồi.
-Hẹn gặp nàng ở cổng thành.
Tử Tân dùng truyền âm cho Khương Văn Sắc, sau đó thân ảnh hắn khẽ lay động rồi biến mất giữa hàng trăm ánh mắt đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn.