-Hai vị công tử là đến đây tham gia ứng tuyển hay sao?
Tử Tân đang đứng một bên xem náo nhiệt thì có một người tới vỗ vai hắn nói.
-Chỉ là tới xem qua một chút mà thôi. Ngươi là…
Tử Tân nhìn người trước mặt này đang nở một nụ cười nhìn hắn. Hắn cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc, bởi vì mỗi lần bị Hoàng Minh lừa, Tử Tân
đều nhìn thấy nụ cười này trên mặt hắn.
-Ta ư? Ta xin tự giới thiệu, ta chính là gia đinh trong Tô Phủ.
Người kia giới thiệu bằng một vẻ mặt tự hào.
-Chỉ là một gia đinh nhưng trông ngươi có vẻ tự hào như vậy chứ?
Khương Văn Sắc ở một bên ngạc nhiên nói, phải biết rằng thân phân của nô tì hay gia đinh là cực kì thấp.
-Ý ngươi là sao? Ngươi dám khinh thường ta?
Ngươi kia tỏ vẻ bực tức. Hắn bắt đầu xoắn tay áo lên trừng mắt nhìn Khương Văn Sắc khiêu khích.
-Huynh đệ, đừng nóng giận. Bạn của ta hơi thiếu hiểu biết, ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận.
Tử Tân choàng tay tên gia đinh kia nói, hắn lén đẩy một nén bạc vào trong
túi áo tên gia đinh. Khương Văn Sắc nhìn hắn bĩu môi, ý tứ trêu chọc
nàng của Tử Tân làm sao nàng có thể không nhận ra kia chứ.
-Công tử đúng là hiểu chuyện.
Tên gia đình sờ nén bạc khuôn mặt cười tươi như hoa.
-Huynh đệ này, ta hỏi ngươi. Làm gia đinh ở Tô Phủ hình như rất có tiền đồ thì phải?
Tử Tân làm bộ vô tình hỏi.
-Công tử chắc ở xa tới nên không biết rồi. Gia đinh ở Tô Phủ không những
lương bổng cao mà còn được đối xử vô cùng tốt. Ngươi không biết đấy
thôi, gia đinh trong phủ phải qua bốn kỳ tuyển chọn kĩ lưỡng.
Tên gia đinh nói.
-Nếu như vậy những người vào được phủ không phải là vô cùng ưu tú hay sao?
Tử Tân giả vờ kinh ngạc nói.
-Hắc hắc, công tử quá lời rồi. Nói công tử không tin, nhưng có rất nhiều
công tử nhà quyền quý giả làm gia đinh tới ứng tuyển, dĩ nhiên là đều bị đánh trượt rồi. Gia đinh trong Tô Phủ vì vậy mà nhận được không ít lợi
ích của những vị công tử đó để đổi lấy thông tin của tiểu thư nhà chúng
ta.
Tên gia đinh kia miệng không ngừng nói. Tử Tân bây giờ cảm
thấy vô cùng hiếu kì với vị Tô tiểu thư này. Hắn nhìn biển người ở đây
thầm chặc lưỡi, có thể khiến nam nhân khắp nơi điên đảo vì mình như vậy, vị Tô tiểu thư này quả thực không tầm thường.
-Ta vừa gặp công
tử đã như thân quen, ở đây ta có quyển sổ ghi chép về sở thích cũng như
hoạt động hằng ngày của tiểu thư nhà chúng ta, chỉ có một bản duy nhất,
tặng công tử.
Đang mải suy nghĩ, Tử Tân chợt bừng tỉnh khi tên gia đinh kia nhét vào trong tay hắn một quyển sổ nhỏ rồi nhanh chóng rời đi.
-Phu quân đây là cái gì vậy?
Khương Văn Sắc nhìn quyển sổ trong tay Tử Tân tò mò hỏi.
-Ta cũng không biết, là tên kia tự dưng nhét vào tay ta.
Tử Tân cười khổ nói, hắn từ từ lật quyển sổ ra xem thử.
“Tô tiểu thư rất thích đọc sách, đàn và múa. Thích y phục màu xanh nhạt. Một ngày ăn ba bữa, thích ăn bánh hoa quế…”
Tử Tân đưa tay lật những trang sách thì hết hồn. Đây quả thực là những
thông tin về vị Tô tiểu thư kia, và nó được làm vô cùng chi tiết. Từ sở
thích, cho tới ăn uống, thậm chí ngủ dậy làm gì đầu tiên, màng giày nào
trước cũng được ghi chú trong quyển sổ này.
-Thì ra là thông tin tuyệt mật của vị Tô tiểu thư kia a. Không ngờ tên gia đinh kia lại có thể tặng cho chàng thứ quý như vậy.
Khương Văn Sắc liếc nhìn những dòng chữ trong quyển sổ rồi nói.
-Nàng tưởng hắn tốt như vậy sao?
Tử Tân mỉm cười nói. Tử Tân vừa dứt lời thì phía sau liền vang lên tiếng của tên gia đinh kia.
-Vị công tử này là đến đây là để tham gia ứng tuyển hay sao? Ở đây ta có
một quyển ghi chép về tiểu thư nhà ta, tuyệt đối là bảo vật, chỉ có một
bản, giá năm mươi lượng. Thế nào? Tuyệt đối là bảo vậy của bảo vật đó.
Khương Văn Sắc nghe xong thì khẽ che miệng cười.
-Thì ra là lừa người a.
-Nếu nói hắn lừa thì thật ra là không đúng. Kì thực nếu nói chính xác hơn thì hắn cũng tính là kì tài trong việc kiếm tiền đó.
Tử Tân nhét quyển sổ vào trong túi áo nói.
-Kì tài? Tại sao lại như vậy được?
Khương Văn Sắc ngạc nhiên nói.
-Nàng thử nghĩ xem, hắn lợi dụng sự hâm mộ của những nam nhân khác với vị Tô
tiểu thư kia, hơn nữa lại giả vờ như đó là thông tin tuyệt mật khiến
những người khác vì muốn gia tăng phần thắng mà không tiếc tiền mà mua
nó. Nếu quả thực hắn không có đầu óc chắc chắn sẽ không thể làm được.
Khương Văn Sắc nghe Tử Tân thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tử Tân nhìn nàng mỉm
cười, Khương Văn Sắc mặc dù được nuôi dạy kĩ lưỡng nhưng với những mưu
toan như vậy nàng vẫn còn quá đơn thuần.
-Phu quân, chi bằng bây giờ chúng ta đi xem vị Tô tiểu thư kia một chút có được không?
Khương Văn Sắc kéo tay áo của hắn nói. Quả thực nàng cũng muốn xem thử xem vị Tô tiểu thư kia rốt cuộc có như lời đồn hay không.
-Đi xem một chút cũng được, nhưng nàng nhất thiết phải hóa nam trang như vậy không?Tử Tân nhìn Khương Văn Sắc nói.
-Là để phòng ngừa chàng muốn thu vị Tô tiểu thư kia vào hậu cung a. Nếu mà như vậy ta nhất định sẽ ra tay cướp lấy nàng.
Khương Văn Sắc đưa nắm tay lên nói. Tử Tân lắc đầu nhìn bóng lưng Khương Văn
Sắc đang đi về phía trước, đã lâu rồi nàng mới thoát khỏi gánh nặng của
cái danh Mẫu Nghi Thiên Hạ kia.
-Chờ ta với a.
Tử Tân nhanh chóng đuổi theo nàng.
-Các vị, xin hãy trật tự ổn định chỗ của mình nào.
Một lão đầu trung niên đứng trên đài lớn tiếng nói. Tất cả mọi người đang bàn tán nào nhiệt lập tức hướng sự chú ý về phía ông.
-Các vị chắc hẳn cũng biết hôm nay chính là ngày tiểu thư nhà chúng ta tổ chức kén rể.
Lão nhân khẽ ngừng một lát để tận hưởng tiếng vỗ tay rầm trời ở bên dưới.
-Chắc hẳn các vị cũng đã biết. Tiểu thư chúng ta là người tài sắc vẹn toàn,
nếu muốn lọt được vào mắt của tiểu thư nhà chúng ta, các vị chắc chắn
phải thể hiện hết mình để cho người thấy được giá trị của bản thân mình. Người đâu mang lên đây.
Lão nhân quát một tiếng, lập tức có vài người bê lên một tấm bảng lớn, trên đó có vài mảnh giấy.
-Ở đây có những câu đố của tiểu thư mà chúng ta đích thân chuẩn bị. Người
nào có thể giải được lập tức có thể tiến vào vòng trong. Xin mời các vị.
Lão nhân kia nói rồi lui qua một bên. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Số lượng câu đố trên kia có giới hạn, nhưng bọn họ không dám vọng động,
không một ai biết được những câu đó kia dễ hay khó, nếu như không giải
được thì mặt mũi biết dấu vào đâu.
-Ta lên.
Một nam nhân khuôn mặt anh tuấn, trên tay cầm một chiếc quạt giấy phe phẩy rất giống những nho sĩ bước lên trên bục.
-Thì ra là Đào công tử. Mời ngài.
Lão nhân kia vừa nói xong thì lập tức bên dưới lại vang lên tiếng bàn tán.
Vị Đào Uyên Thanh này chính là người đứng thứ ba về học vấn ở Tô Châu
này. Nhìn Đào Uyên Thanh mở phong thư chứa câu đó đưa cho lão nhân kia
mà những người khác cũng cảm thấy hồi hộp.
-Câu đó của Đào công
tử chính là. Người ta phát hiện ra xác chết của một chàng trai treo cổ
chết ở nóc nhà. Dưới chân cậu ta có một vũng nước lớn. Hỏi cậu ta làm
sao để có thể leo lên nóc nhà mà tự tử được?
Lão nhân vừa đọc
xong thì rất nhiều người bên dưới liền nhíu mày. Việc này quả thực có
chút li kỳ, mọi ánh nhìn đều hướng về Đào Uyên Thanh để nghe đáp án của
hắn.
-A, ta biết rồi, dưới chân hắn chính là một tảng băng.
Khương Văn Sắc hứng thú kêu lên khiến mọi ánh mắt đều tập trung về nàng.
-Vị công tử này nếu muốn trả lời xin phiền lên chọn một câu, chớ nên ở bên dưới nói bừa.
Lão nhân kia bực tức nói. Khương Văn Sắc lúc này cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng nhanh chóng nấp sau lưng Tử Tân.
-Lần này là ngoại lệ, câu hỏi này Đào công tử được phép thông qua.
Lão nhân kia cũng không làm khó Khương Văn Sắc, dù sao nhìn y phục trên
người nàng lúc này cũng là hàng thượng phẩm, hắn không thể đắc tội người này được. Đào Uyên Thanh thì lần này qua cửa mà không tốn một chút công sức nào, hắn ôm quyền quay xuống hướng Khương Văn Sắc cảm tạ.
-Văn Sắc a, lần sau có biết cũng không nên nói lớn như vậy đâu, đó là cản trở người khác tán gái đó.
Tử Tân mỉm cười nói. Khương Văn Sắc lúc này đỏ mặt cúi gầm xuống, lúc nãy nàng chỉ vì quá hứng chí mà buộc miệng thôi.
-Ta hi vọng lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. Các vị công tử, mời tiếp tục.
Vì câu đó trên bảng ít đi một nên người ở dưới vô cùng nôn nóng, nếu không muốn mất cơ hội thì phải nắm lấy, một người nữa lại tiến lên bục.
-Câu đó của vị công tử này chính là. Nơi nào có đường xá mà không thấy xe
ngựa, có nhà cửa thành thị nhưng không thấy con người. Xin công tử trả
lời.
Người kia bắt đầu nhíu mày, đây là nơi nào vậy? Nó thực sự
có trên đời này hay sao? Cùng ý nghĩ của hắn, nhiều người ở dưới đây
cũng bắt đầu nghi ngờ về câu đố này.
-Văn Sắc, lần này nàng có đoán được cũng không được nói lên đó.
Tử Tân quay sang Khương Văn Sắc trêu chọc. Khương Văn Sắc bĩu môi thì thầm vào tai hắn.
-Như vậy mà cũng đoán được hay sao? Tiểu Văn Sắc nhà ta quả thực là giỏi a, nhất định sẽ thưởng cho nàng.
Khương Văn Sắc không thể chịu nổi ánh mắt của hắn liền quay đi.
-Ta chịu thua.
Vị công tử kia sau khi suy nghĩ một thời gian liền bỏ cuộc, những người
khác cũng âm thầm tiếc nuối cho hắn, câu đó của vị Tô tiểu thư này quả
thực kì lạ mà.
-Còn vị công tử nào có thể trả lời được câu hỏi này hay không?
Lão nhân quay xuống dưới gọi to.
-Có ta.
Một nam nhân trên mặt có một vết sẹo dài, trên tai cầm một thanh kiếm bước lên.
-Vị đại hiệp này thực sự có câu trả lời?
Lão nhân nhìn nam nhân trước mặt nghi hoặc hỏi.
-Có gì mà không được chứ? Đây có phải thứ ngươi muốn?
Nam nhân kia cười khẩy, hắn lấy ra một tấm bản đồ đưa trước mặt của lão
nhân kia. Những người khác thấy tấm bản đồ lập tức trầm trồ, thì ra là
như vậy, quả thực là có đường xá mà không thấy xe ngựa, có nhà cửa thành thị nhưng không thấy con người. Nam nhân kia nhìn thô kệch nhưng có lẽ
lại hơn đám học sĩ rất nhiều.