Trưa hôm đó, Hoàng Minh được Cơ Phát dẫn tới tửu lầu lớn nhất Tây Kỳ.
Thạch Thạch sau khi bái Hoàng Minh làm sư phụ thì nhất quyết đi theo hắn để học tập kỳ nghệ. Trên đường Hoàng Minh cảm thấy không thoải mái khi
có vô số ánh mắt cứ nhìn vào bọn hắn. Tất nhiên thôi, một mĩ nam như Cơ
Phát và một đại mĩ nhân như Thạch Thạch đi cùng làm sao có thể không thu hút ánh nhìn của người khác được kia chứ. Cũng may Cơ Phát đặt một
phòng riêng biệt yên tĩnh, nếu không đến cơm cũng không được ăn ngon
miệng mất.
-Thạch Thạch tiểu thư, không biết tiểu thư muốn ăn gì.
Vừa ngồi xuống bàn, Cơ Phát ngay lập tức quay sang hỏi Thạch Thạch.
-Gì cũng được.
Không để ý tới hắn, nàng chán nản nói. Từ nãy đến giờ tên này cứ liên tục bám theo hỏi nàng đủ chuyện, nếu không phải hắn có chút quen biết với vị sư phụ mới nhận kia thì sớm đã bị nàng cho một trận rồi.
-A, nếu vậy tiểu thư nên thử món Ngư Long Quá Hải, Yến Ngự Bảo, Bào Lục... nổi danh của tửu lầu này.
Miệng Cơ Phát không ngừng hoạt động, hắn liên tục giới thiệu hết món này tới món khác cho Thạch Thạch.
-Ngươi thích tự gọi mà ăn, lão nương không đói.
Liên tục bị quấy rầy khiến nàng không còn kiên nhẫn được nữa, đứng dậy vỗ
mạnh lên bàn, Thạch Thạch quát lớn khiến cho Cơ Phát ngây người ra nhìn
nàng. Hoàng Minh nhìn thấy thì âm thầm đưa ngón cái về phía Thạch Thạch. Con người bề ngoài đạo mạo nho nhã nhưng bên trong âm hiểm là dạng
người mà Hoàng Minh ghét nhất, không biết những điều sử sách ghi lại về
Cơ Phát có đúng hay không nữa, quả thực là chân lí luôn thuộc về kẻ
chiến thắng mà.
-Sư phụ, bao giờ ngươi mới dạy ta đánh cờ?
Thạch Thạch ngồi xuống quay sang nói với Hoàng Minh, ngữ khí của nàng có phần dịu lại, không còn dáng vẻ hung dữ như trước nữa.
-Chuyện này…
Hoàng Minh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy nàng như vậy, hơn nữa thân thể của
Thạch Thạch càng ngày càng ép tới gần, hắn có thể dễ dàng ngửi thấy
hương thơm từ nàng.
-Ta cũng đã gọi ngươi là sư phụ rồi, chẳng lẽ ngươi không thể dạy ta hay sao?
Thạch Thạch nhíu mày nói.
-Ta cũng không biết nên dạy cô từ đâu cả. Như vậy đi, ta có một quyển Kỳ
Phổ, nhưng hiện tại đang để ở phủ ở Triều Ca, sau này sẽ lấy ra cho
ngươi.
Đến nước này Hoàng Minh cũng đành phải nói dối thôi, nếu
không còn không biết Thạch Thạch sẽ quấy rầy hắn như thế nào nữa. Mặc dù có thể dạy một đại mĩ nhân như Thạch Thạch đây đánh cờ là chuyện tốt,
nhưng việc hắn cần làm bây giờ chính là lén đi tìm hiểu cơ mật của Tây
Kỳ chứ không phải là tán gái.
-Được rồi, trong thời gian đó ngươi có thể cùng ta chơi cờ được chứ?
Trước sự công kích của Thạch Thạch, cuối cùng Hoàng Minh cũng tạm gác ý định
do thám qua một bên. Mẹ kiếp, nữ nhân này quả thật là cuồng đánh cờ tới
phát điên mà.
Tiếp sau đó, Thạch Thạch nhất quyết muốn cùng hắn ở lại phủ để tiện trao đổi kỳ nghệ, điều này khiến cho Cơ Phát không chờ
Hoàng Minh gật đầu mà lập tức cho người đi chuẩn bị. Hoàng Minh cũng có
thể hiểu được phần nào, một đại mĩ nhân như Thạch Thạch, là bất cứ ai
cũng đều sẽ động tâm mà thôi. Nhưng điều quan trọng nhất Hoàng Minh muốn biết chính là lai lịch thật sự của Thạch Thạch, hắn có thể cảm nhận
được, một cỗ tiên khí khổng lồ từ nàng, ngay cả Tử Tân hiện giờ có lẽ
cũng chưa chắc có thể là đối thủ của nàng. Mặc dù không biết nàng là
địch hay không, nhưng nếu có thể tranh thủ cơ hội lôi kéo nàng thì quả
thực so với việc thăm dò Tây Kỳ thì quan trọng hơn rất nhiều.
Sau khi dùng xong bữa tối, Hoàng Minh ngay lập tức bị Thạch Thạch kéo ra
một chỗ để cùng đánh cờ. Chỉ sau một hai ván cờ, Hoàng Minh liền cảm
thấy chán nản, ngồi một chỗ suy nghĩ như vậy thật chẳng thú vị một chút
nào, nàng ta sao lại có thể hứng thú như vậy chứ. Vốn Hoàng Minh muốn Cơ Phát vào thay thế nhưng Thạch Thạch lập tức cự tuyệt khiến cho hắn mặt
mày ỉu xìu, hết cách hắn đành phải cho nàng chơi trò giải cờ.
-Sư phụ, ta giải được rồi này. Ngươi xem có đúng không?
Thạch Thạch sau khi ngồi nhìn ván cờ một lát, liền hứng thú kêu lên. Hoàng
Minh thực sự khâm phục nàng, những thế cờ này nếu không phải hắn từng
chơi game và biết cách giải thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy để
giải là điều không thể, nhưng hắn không muốn lại bị nàng lôi kéo đánh cờ nên đành phải giả bộ cao thâm nói.
-Giải được là tốt, nhưng
ngươi biết không, mỗi nước cờ chứa đựng rất nhiều huyền cơ, một thế cơ
có rất nhiều cách giải, ván cờ này không chỉ giải theo cách này mà ngươi còn có thể giải theo được nhiều cách khác nữa.
-Là ta suy nghĩ không chu toàn rồi.
Thạch Thạch nghe những lời ba hoa của hắn thì liền tin là thật, nàng lập tức
lại chăm chú vào bàn cờ để tìm ra những cách giải khác nhau, lúc này
Hoàng Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
-Tần huynh, cha ta đã về, người nói có chuyện muốn gặp huynh.
Sau khi được thị vệ tới thì thầm vào tai, lúc này Cơ Phát mới quay sang nói với Hoàng Minh.
-Được, ngươi dẫn đường đi. Thạch Thạch, ở đây còn có mấy thế cờ, cô cứ từ từ nghiên cứu, một lát về ta sẽ xem sau.
Hoàng Minh đưa tay nói. Hắn lấy ra những thế cờ đã vẽ sẵn đưa cho Thạch
Thạch, mặc dù không biết Cơ Xương muốn tìm hắn để làm gì nhưng tốt nhất
lúc này không nên đưa Thạch Thạch theo.
-Được.
Thạch Thạch nhận tờ giấy từ trên tay Hoàng Minh rồi tiếp tục quay lại tập trung
nghiên cứu cờ, với nàng có lẽ ngồi đánh cờ còn thú vị hơn rất nhiều.
-Ngươi còn không mau đi, đứng ở đó làm gì.
Nhìn Cơ Phát còn ngây ngốc đứng nhìn Thạch Thạch không nỡ rời đi khiến Hoàng Minh chỉ muốn cho hắn một cước. Nếu như so sánh với nhau thì Hoàng Minh vẫn thấy Tử Tân hợp với hai chữ “Minh Vương” hơn Cơ Phát nhiều. Nhưng
dù sao, Thạch Thạch quả thực là một đại mĩ nhân, mỗi cái nhíu mày hay dù chỉ là một cử động nhỏ của nàng khi đánh cờ cũng có thể khiến người
khác say đắm. Hoàng Minh cũng không thể rời mắt được khi nhìn về phía
nàng, nhưng không hiểu vì sao, Thạch Thạch lại khiến cho hắn có cảm giác khiếp sợ.
Tại đại sảnh.
-Cơ thúc thúc. Người đường xá xa
xôi vừa trở về, tại sao không nghỉ ngơi rồi ngày mai hãy tìm ta nói
chuyện, cho dù là việc quan trọng cũng là nên lo cho sức khỏe thì hơn.
Đi tới đại sảnh, Hoàng Minh liền nhìn thấy Cơ Xương cùng hai nam nhân trẻ
tuổi khác đang nói chuyện gì đấy, hắn tiến lại gần cười nói, khẽ gật đầu chào hai người ở phía sau Cơ Xương. Đây chính là con trưởng Bá Ấp Khảo
và con trai thứ ba Cơ Tiên của Cơ Xương.
-Ta không có việc thì không thể tìm tiểu tử ngươi hay sao? Thế nào, có phải ý ngươi là ta đã già rồi phải không?
Cơ Xương giả bợ tức giận nói.
-Đây đều là người nói, ta hoàn toàn vô can a.
Hoàng Minh nhún vai tỏ vẻ vô tội. Cơ Xương nhìn hắn âm thầm mỉm cười, tên nhóc này mồm mép quả thực là mau lẹ mà.
-Ngươi thấy Tây Kỳ thế nào?
Cơ Xương nhấp một ngụm trà nói.
-Cơ thúc a, dù gì cũng nên cho ta ngồi một chút rồi hãy nói chứ.
Hoàng Minh lên tiếng oán trách khiến cho ai Bá Ấp Khảo và Cơ Tiên đều kinh
ngạc nhìn hắn. Cha bọn hắn bình thường rất nghiêm khắc, đây là lần đầu
tiên bọn hắn thấy có người dám đòi hỏi với ông như vậy.
-Được rồi, ngươi ngồi đi, cả các ngươi nữa, đều ngồi đi.
Cơ Xương phất tay nói. Không hiểu tại sao, ông cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này lại thuận mắt hơn các con của ông nhiều.
-Mặc dù ta ngu độn nhưng theo ta thấy, Tây Kỳ phong cảnh hữu tình, đất đai
màu mỡ, người dân có cơm no áo mặc, kỳ tài như mây, quả thực là khiến
người khác ngưỡng mộ.
Hoàng Minh không ngừng hết lời ca ngợi
khiến cho mấy người Cơ Phát đều gật đầu đồng ý. Nhưng Cơ Xương lại khác, ông có thể xây dựng Tây Kỳ được như ngày hôm nay thì sao có thể không
hiểu Hoàng Minh nghĩ gì kia chứ. Đây là hắn muốn tỏ ra ngu muội để che
mắt người khác mà thôi. Nhưng nếu hắn không muốn nói ông cũng không muốn ép hắn. Hàn huyên một chút thì ông liền lấy lí do đường xa mệt muốn
nghỉ ngơi nên cho Hoàng Minh lui. Dù sao Hoàng Minh cũng không muốn lo
chuyện bao đồng, việc giúp Tây Kỳ phát triển hơn nữa cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho hắn cả nên cũng nhanh chóng cáo lui. Cơ Phát vốn muốn đi tìm Thạch Thạch nhưng lại bị cha hắn gọi vào phòng cùng Bá Ấp Khảo nên
cũng đành ngậm ngùi tiếc nuối.
Về đến nơi, Hoàng Minh vẫn thấy
Thạch Thạch ngồi đó chăm chú vào bàn cờ. Mỗi cái nhấc tay, mỗi cái nhíu
mày khi suy nghĩ, hay khi nàng mỉm cười nhận ra điều gì đó đều khiến cho tim Hoàng Minh đập mạnh. Mẹ kiếp, quả thực là muốn lấy mạng hắn mà.
-Cuối cùng cũng ra rồi.
Thạch Thạch thích thú reo lên, nàng lấy bút ghi chép gì đó rồi khẽ vươn vai.
Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Hoàng Minh ngây ngốc nhìn nàng
không thôi. Quả thực nói Hoàng Minh không động tâm là giả dối, nhưng hắn không muốn làm gì quá phận cả, với thực lực của nàng, tốt nhất là không nên chọc giận nàng vẫn tốt hơn.
-Sư phụ, ngươi về rồi à, mau lại xem xem ta giải đã đúng hay chưa.
Thạch Thạch lôi kéo Hoàng Minh lại ngồi xuống một bên nói. Nhìn những ghi
chép của Thạch Thạch mà Hoàng Minh cảm thấy vô cùng khâm phục nàng,
không những giải hết các nước cờ, mà nàng còn có những kiến giải sâu sắc về nó, quả thực so với một tên chỉ biết sao chép của người khác như hắn thực sự quá thảm hại mà.
-Cô quả thực rất thích đánh cờ nhỉ?
Hoàng Minh bâng quơ nói.
-Ta từ trước tới nay đều không hứng thú với thứ gì, nhưng từ khi cái người
gọi là quốc sư kia sáng tạo ra cái gọi là cờ tướng này thì liền khiến ta cảm thấy hứng thú. Thật sự muốn so tài với hắn một phen.
Thạch
Thạch cầm quân cờ trên tay nói. Hoàng Minh chỉ biết cười trừ, cái tên
quốc sư đó hiện đang ở trước mặt ngươi đó, hơn nữa cũng cùng ngươi đánh
mấy ván cờ rồi.
-Phải rồi, nhìn cô không phải là người ở Tây Kỳ này thì phải.
Hoàng Minh làm bộ hỏi.
-Đúng vậy, ta sống ở trên núi Đầu Lâu, nhưng nghe nói ở Tây Kỳ thường xuyên mở hội thi cờ nên mới tới đây.
Thạch Thạch thật thà nói. Hoàng Minh khi nghe tới núi Đầu Lâu thì có chút
quen tai, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút thì thiếu chút té ngửa ra. Trên núi Đầu Lâu chẳng phải có một động Bạch Cốt, là nơi ở độc nhất của đại
ma đầu Thạch Cơ nổi danh hay sao? Chẳng lẽ là thật?
-Chẳng lẽ cô là Thạch Cơ?
Hoàng Minh hỏi lại một lần nữa như không muốn tin vào điều nàng vừa nói.
-Ta lâu rồi mới ra khỏi động không lâu, không ngờ ngươi cũng biết được.
Nhưng ta đã nhận ngươi là sư phụ rồi, sau này cho phép ngươi gọi ta là
tiểu Thạch.
Thạch Cơ mỉm cười nói. Hoàng Minh nhìn nụ cười của
nàng mà cảm thấy như lạc vào hố sâu. Vận may của hắn quả thực không tồi, sư huynh là Trụ Vương nổi danh, bây giờ còn có đồ đệ là Thạch Cơ Nương
Nương cũng không kém phần nữa, quả thực ông trời đang trêu ngươi hắn
sao?