Sau một hồi trò chuyện, có vẻ như hai người Hoàng Phi Yến đã rất thân với Thanh Thanh, cả ba còn chủ động gọi nhau là tỉ muội, trông vô cùng thân thiết. Cả ba lập tức bỏ qua hai tên trước mặt mà bắt đầu thảo luận sôi nổi những vấn đề của phụ nữ, điều này làm cho Hoàng Minh cảm thấy hơi bực mình. Phải một lúc sau vì không thể chịu được nữa hắn buộc phải lên tiếng.
_Xin lỗi đã cắt ngang nhưng các vị còn tính trò chuyện bao giờ nữa? Chúng ta chẳng phải là đi thăm thú Bất Chu Sơn hay sao?
_Thật xin lỗi Tần huynh, chúng ta sơ ý quá.
Cảm thấy bản thân có vẻ hơi thất lễ khiến Hoàng Phi Yến hơi xấu hổ. Thanh Thanh thì chỉ hơi cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi. Còn về phần Đặng Thiền Ngọc thì quăng cho hắn cái nhìn căm tức, dám phá hoại cuộc trò chuyện của bổn tiểu thư, chờ xem ta xử ngươi ra sao.
_À không sao không sao, ta chỉ nghĩ nếu chúng ta đi bây giờ có thể thưởng thức nhiều thứ ở đây hơn. Bây giờ vẫn còn sớm, ba người có thể từ từ trò chuyện cũng được.
Cảm nhận ánh mắt của Đặng Thiền Ngọc có vẻ bất hảo, Hoàng Minh rùng mình. Hắn vội nói.
_Như vậy còn nghe được. Thấy hai người các ngươi như vậy cũng có vẻ tội nghiệp. Bây giờ ta cho phép các ngươi hộ tống ba tỉ muội ta đi thưởng thức vẻ đẹp của Bất Chu Sơn này.
Đặng Thiền Ngọc vòng tay trước ngực gật đầu nói. Nghe nàng nói xong Hoàng Minh cảm thấy giở khóc giở cười, rõ ràng là mời chúng ta tới đây để cùng đi, sao bây giờ lại giống như ban phước cho chúng ta vậy như chứ. Nghĩ là vậy nhưng hắn cũng chả nói ra, ai biết được tiểu ma nữ này có thể làm gì mình kia chứ, yên lặng vẫn là tốt hơn.
_Ta đi cùng cũng được sao?
Thanh Thanh lên tiếng hỏi.
_Thanh Thanh tỉ sao lại nói như vậy chứ. Ta coi tỉ như tỉ muội trong nhà của ta, tại sao lại không đi cùng được. Ai dám ý kiến cơ chứ.
Đặng Thiền Ngọc ôm cánh tay của Thanh Thanh làm nũng. Tất nhiên Hoàng Minh cũng biết câu nói kia hàm ý ám chỉ hắn. Hắn cũng chả ý kiến gì cả, hơn hết hắn cảm thấy vị cô nương Thanh Thanh này nhìn hơi quen mắt, đi cùng nàng có khi tìm ra chút manh mối nào đó chăng.
Cả nhóm lên xe ngựa tiến sâu hơn vào trong núi Bất Chu Sơn. Vẫn như cũ Hoàng Phi Yến cùng Tử Tân đánh xe ngựa, nhưng lần này có vẻ như cả hai đã trò chuyện với nhau một cách tự nhiên hơn. Còn bên trong, Đặng Thiền Ngọc lôi kéo Thanh Thanh sang một bên để trò chuyện, chỉ còn mỗi Hoàng Minh bơ vơ, có lúc hắn định mở miệng nói vào nhưng lập tức bị Đặng Thiền Ngọc trừng mắt đuổi đi.
Theo chỉ dẫn của Hoàng Phi Yến, Tử Tân đánh ngựa đi tới một thôn nhỏ ven hồ. Nhìn dòng người đông đúc ở đây khiến Hoàng Minh cảm thấy choáng ngợp.
_Xin chào các vị công tử và tiểu thư. Các vị là đến tham gia lễ hội năm nay sao?
Một lão đầu tóc hoa râm đi tới trước mặt năm người nói, phía sau còn thêm bốn năm thanh niên lực lưỡng đi theo.
_Xin chào đại thúc, chúng cháu đến chỉ để mở mang tầm nhìn thôi ạ.
Hoàng Phi Yến ôm quyền đáp.
_Nếu vậy, chúc các ngươi vui vẻ.
Nói rồi lão đầu cùng đám thanh niên đi sang nơi khác. Khi thấy lão đầu đi rồi thì Hoàng Minh mới lên tiếng.
_Hoàng tiểu thư, xin hỏi ở đây đang tổ chức lễ hội gì vậy.
_Hừ, có vậy mà ngươi cũng không biết, thật không biết ngươi ở đâu ra nữa.
Nghe Đặng Thiền Ngọc nói Hoàng Minh cảm thấy rất oan ức. Hắn có phải người ở đây đâu mà sao có thể biết được cơ chứ. Biết Hoàng Minh ở xa tới, nên Tử Tân lên tiếng giải thích.
_ Chuyện kể rằng lúc trước thủy thần Cộng Công đem quân tấn công thiên giới, bị hỏa thần Chúc Dung đánh bại. Vì quá uất ức nên Cộng Công đã húc đầu vào núi Bất Chu Sơn mà tự vẫn. Núi này vốn là cột chống trời, trụ trời gãy khiến nước của thiên hà rơi xuống nhân gian. Nhìn thấy cảnh này, không nỡ để chúng sinh tận diệt, Nữ Oa nương nương đã luyện ra đá ngũ sắc để vá trời. Từ lúc đó nước trên thiên giới không còn chảy xuống gây họa cho nhân giới nữa. Người dân nơi đây vào ngày này thường tổ chức lễ hội để tưởng nhớ ơn đức của Nữ Oa nương nương.
Nghe Tử Tân giải thích xong hắn cũng có vẻ thông suốt. Chuyện Cộng Công húc đổ Bất Chu Sơn và Nữ Oa vá trời hắn cũng đã nghe nhiều lần rồi.
_Ngươi chỉ nói đúng một phần thôi.
_Có gì sai sót mong Đặng cô nương chỉ giáo.
_Đúng là người dân tổ chức lễ hội để tưởng nhớ công đức của Nữ Oa nương nương, nhưng phần lớn người ở đây đều tới vì vũ khí của Cộng Công.
_Vũ khí của Cộng Công?
Cả Hoàng Minh và Tử Tân đều kinh ngạc.
_Đúng vậy. Vũ khí của Cộng Công được gọi là Sơn Hải Thủy Linh Thương. Được làm từ tám trăm linh chín chiếc lông của chim phượng hoàng bất tử, và được nung bởi cửu long thần hỏa (chín con rồng lửa vây quanh), suốt một ngàn năm hấp thụ tinh hoa của nước và huyết mạch của đá. Tuy mang trong mình hỏa khí, nhưng bên ngoài cây trường thương lại lạnh như băng, là một vũ khí được cho là đạt tới đẳng cấp gần với Thượng Cổ Thánh Khí.
Nghe Đặng Thiền Ngọc nói Hoàng Minh càng kinh ngạc hơn. Hắn cũng biết qua cách xếp thứ hạng về vũ khí ở thế giới này. Thấp nhất chính là Phàm Khí, là vũ khí của nhân loại, những thứ này có lẽ chỉ dành cho chiến tranh nhân giới thôi. Về phần pháp khí của tiên nhân được chia thành năm loại. Tiên Khí, là pháp khí của tiên nhân phổ thông, có thể chém sắt như chém bùn, cách không chém vật. Tiếp đó là Thần Khí, là loại pháp khí tu luyện hàng trăm năm, có thể phá hủy cả một ngọn núi to lớn. Thánh Khí là pháp khí đặc biệt của những tiên nhân từ Thượng Tiên trở lên mới có thể tôi luyện và sử dụng được. Thượng Thánh Khí là những pháp khí được cho là có linh trí, có thể chọn chủ nhân cho mình, uy lực kinh thiên động địa. Cuối cùng là Thượng Cổ Thánh Khí, đây là những pháp khí xuất phát từ thời thượng cổ, không ai biết nó có từ bao giờ, khỏi cần nói cũng biết uy lực đến nhường nào, nhưng chỉ biết rằng hiện nay chỉ có vài món tồn tại trên thế gian. Bàn Cổ Phủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Phục Hưng Giới Chỉ của Lão Tử, Côn Lôn Kính của Tây Vương Mẫu, Hỗn Độn Chung, Cửu Đỉnh và Hư Không Ngọc đã mất tung tích từ lâu.
_Thiền Ngọc, theo lời muội nói thì Sơn Hải Thủy Linh Thương gần đạt tới đẳng cấp của Thượng Cổ Thần Khí. Nếu vậy tại sao một người như Cộng Công nắm trong tay pháp khí lợi hại kia có thể bại trận trước Chúc Dung được?
Hoàng Minh nghi hoặc hỏi.
_Điều này cũng không có gì lạ. Mặc dù Cộng Công có Sơn Hải Thủy Linh Thương nhưng một mình hắn làm sao có thể địch lại sự liên thủ của Chúc Dung và Khoa Phụ được kia chứ. Nhưng mặc dù đánh bại được Cộng Công nhưng cả Chúc Dung và Khoa Phụ đều bị trọng thương, không lâu sau cũng qua đời.
Nghe tới đây Hoàng Minh cũng dần hiểu ra mọi chuyện. Thật sự nếu đúng như lời của Đặng Thiền Ngọc nói thì việc Cộng Công bại trận cũng có thể nói là điều hiển nhiên. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sơn Hải Thủy Linh Thương kia quả thật là một pháp khí lợi hại, có thể khiến cho Chúc Dung và Khoa Phụ trọng thương đến mức mất mạng. Nếu như có thể thu được pháp khí này, vấn đề an toàn của bản thân sẽ tốt hơn rất nhiều. Nghĩ tới đây hắn quyết tâm nhất định phải lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương, nhưng hắn vẫn còn một điều thắc mắc nhỏ.
_Thiền Ngọc, muội nói xem nếu như có một pháp khí lợi hại như vậy ở đây, các tiên nhân khác không tới đây tranh giành hay sao?
_Tất nhiên là có, nhưng bọn họ đều phải thất vọng mà ra về. Sơn Hải Thủy Linh Thương được cắm vào một tảng đá, những tiên nhân tới thử rút ra đều bị trọng thương, nghe nói trong số đó còn có vài người Thượng Tiên, dần dần chúng tiên nhân đều bỏ cuộc. Tuy nhiên hàng năm vào ngày này, mọi người từ khắp nơi đều đổ về đây để thử vận may với hi vọng được sự phù hộ của Nữ Oa nương nương.
_Ngay đến cả Thượng Tiên mà cũng không rút ra được hay sao?
Hoàng Minh cảm thấy kinh ngạc. Thượng Tiên là đẳng cấp gì, đến cả bọn họ cũng không thể rút được Sơn Hải Thủy Linh Thương ra chứ đừng nói gì tới tên chưa thể hấp thu linh khí như hắn. Nghĩ tới đây hắn cảm thấy thất vọng, đó là một cực phẩm pháp khí a, chẳng lẽ lại từ bỏ. Nhận thấy chút tiếc nuối trong ánh mắt của Hoàng Minh, Đặng Thiền Ngọc lên tiếng trấn an.
_Nhưng huynh cũng đừng lo, ta nghe sư phụ nói qua, phàm là Thượng Thánh Khí trở đi đều có linh trí, có thể tự nhận chủ nhân, ta nghĩ tới lúc đó có lẽ huynh cũng có cơ hội không biết chừng.
Có lẽ cũng chỉ trông chờ vào vận may thôi, Hoàng Minh thầm nghĩ. Nhưng nhìn Đặng Thiền Ngọc lên tiếng an ủi mình, Hoàng Minh cảm thấy vui hơn hẳn. Tiểu ma nữ này mặc dù tính khí ương bướng, miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm tư rất tốt.
_Bỏ qua việc đó đi, chúng ta đến đây vui chơi là chủ yếu, đi ta cõng muội đi mua kẹo hồ lô.
_Đúng vậy, đúng vậy, đi thôi. Bây giờ lễ hội chưa chính thức bắt đầu, chúng ta tùy ý đi dạo, một lát hãy tập trung vào cái cây ở giữa làng là được.
Nói rồi Đặng Thiền Ngọc leo lên vai Hoàng Minh để hắn cõng đi khắp nơi, Thanh Thanh cũng thích thú với không khí xung quanh nên đi theo Hoàng Minh và Đặng Thiền Ngọc. Bây giờ chỉ còn lại Tử Tân và Hoàng Phi Yến, cả hai quay sang nhìn nhau, mắt chạm mắt rồi lại quay đi, không khí có vẻ ám muội. Mặc dù cả hai đã trò chuyện rất nhiều lúc trên xe ngựa, nhưng dường như giữa hai người vẫn còn một bức tường chưa thể phá vỡ được. Một lúc sau, Tử Tân đành phải lên tiếng.
_Đặng tiểu thư thật là một cô nương hiếu động, chắc hẳn vị sư tỉ như Hoàng tiểu thư cũng rất đau đầu với nàng ta a.
_Thật ra Thiền Ngọc muội ấy rất ngoan, mặc dù tính tình có hơi ương bướng nhưng rất hiểu chuyện . Nhưng nếu để muội ấy nghe được những lời huynh vừa nói thì chắc hẳn huynh gặp họa lớn rồi đấy.
Hoàng Phi Yến lấy tay che miệng cười nói. Điệu bộ ấy khiến Tử Tân ngẩn ngơ, mắt nhìn nàng không rời.
_Hiếm khi có cơ hội như thế này, không biết Tinh Vân ta có cơ hội được mời Hoàng tiểu thư cùng tản bộ thăm thú cảnh vật xung quanh đây có được không?
Nói rồi Tử Tân đưa tay ra làm động tác mời. Nhìn hành động của Tử Tân, Hoàng Phi Yến mỉm cười, nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, cả hai cùng hòa vào dòng người phía trước.
Sau khi dẫn Đặng Thiền Ngọc và Thanh Thanh đi hết nơi này tới nơi khác, Hoàng Minh cùng hai người đi tới điểm hẹn từ trước. Đến nơi nhưng vẫn không thấy hai người Tử Tân và Hoàng Phi Yến đâu, cả bọn đành phải ngồi chờ. Một lát sau, từ xa đã thấy bóng dáng Tử Tân và Hoàng Phi Yến tay trong tay cười nói. Nhìn cảnh này cả Đặng Thiền Ngọc và Hoàng Minh đều nở một nụ cười quỷ dị.
_Sư huynh, ngươi đã về rồi a . Chào Hoàng tiểu thư, à quên, phải là sư tẩu mới đúng chứ.
Nghe lời nói của Hoàng Minh, Hoàng Phi Yến nhanh chóng rút tay của mình về, mặt đỏ như gấc, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
_Sư tỉ, chúc mừng sư tỉ, cuối cùng cũng…
Đặng Thiền Ngọc chưa nói hết câu thì đã bị một bàn tay bịt miệng lại. Nhận thấy ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Hoàng Phi Yến, Đặng Thiền Ngọc im lặng thè cái lưỡi nhỏ ra trêu đùa.
_Sư đệ, ngươi đừng đùa nữa được không? Bây giờ cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua bên kia xem Sơn Hải Thủy Linh Thương kia cuối cùng ra sao.
Tử Tân lên tiếng. Nhìn về phía tên sư đệ đang cười đùa kia, hắn rất muốn đạp cho tên kia một đạp. Chỉ tại hắn mà…
Cả nhóm cùng nhau đi tới một khu đất rộng lớn, ở đây đã được bao quanh bởi rất nhiều người. Đưa mắt nhìn về ở giữa khu đất đó, Hoàng Minh cảm thấy một cỗ hàn khí tỏa ra từ một cây trường thương được cắm vào trong một tảng đá. Trường thương dài mười thước, thân trường thương đỏ thẫm, đầu thương tinh xảo, mũi thương màu xanh lam tỏa ra hàn khí mạnh mẽ.
_Đó chính là Sơn Hải Thủy Linh Thương ư?
_Đúng vậy, huynh nhìn xem, thân trường thương màu đỏ thẫm kia tượng trưng cho hỏa khí, nhưng huynh đoán xem vì sao nó lại tỏa ra hàn khí như vậy.
Đặng Thiền Ngọc tinh nghịch nói.
_Chẳng lẽ là do viên ngọc trên mũi thương?
_Đúng vậy, tương truyền khi Cộng Công chế tạo Sơn Hải Thủy Linh Thương đã sử dụng tinh hoa của nước và đá sau một ngàn năm luyện thành Hàn Băng Ngọc và Thạch Lưu Ngọc. Hàn Băng Ngọc được tinh luyện thành mũi thương, còn Thạch Lưu Ngọc được luyện thành chuôi thương.
Đặng Thiền Ngọc ra vẻ uyên bác kể.
_Thiền Ngọc muội muội quả nhiên là học rộng biết nhiều a.
_He he, những thứ này đều là do sư phụ ta kể cho ta thôi.
Mặc dù rất thích người khác khen mình, nhưng Đặng Thiền Ngọc là một con người ngay thẳng, tất cả đều nói thật lòng mình.
_À đúng rồi, không biết sư phụ của muội là vị đại tiên nào?
_Sư phụ ta chỉ thích mai danh ẩn tính thôi, huynh không cần biết làm gì cả.
Đặng Thiền Ngọc ấp úng trả lời. Điều này càng khiến Hoàng Minh tò mò nhiều hơn. Đang định gặng hỏi thì tiếng của một lão đầu vang lên.
_Cảm ơn mọi người đã đến góp vui cùng Tân Chu thôn chúng tôi. Năm nay như mọi khi chúng tôi tổ chức lễ này trước là để tạ ơn với Nữ Oa nương nương đã gia ân cứu giúp bá tánh, sau là để tìm người tài giỏi có thể lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương kia.
Âm thanh của lão đầu khiến tất cả mọi người đều đưa mắt chú ý về Sơn Hải Thủy Linh Thương ở giữa. Tất cả đều lộ ra ham muốn mãnh liệt.
_Bây giờ, nếu ai có đủ bản lĩnh, có thể lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương ra khỏi tảng đá thì chúng tôi xin dân cho người ấy bảo vật này.
Dứt lời, lão đầu lui xuống nhường lại cho những người phía sau lên.
_Để ta.
Người lên tiếng là một tráng hán to cáo lực lưỡng. Đưa hai tay vào Sơn Hải Thủy Linh Thương, tráng hán vận hết sức nhưng mặc dù có làm thế nào vẫn không thể nhúc nhích được mũi thương, trái lại còn bị mũi thương phản phệ bay ra xa vài thước.
_Ha ha, lũ phàm nhân ngu ngốc, tưởng có thể dùng sức mạnh để lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương hay sao, xem ta đây.
Một người mặc đạo bào bay ra. Hắn bắt đầu niệm thần chú, nhưng thanh trường thương vẫn không hề nhúc nhích, và số phận của tên tiên nhân kia cũng không khác nhau với tráng hán lúc nãy là mấy, hắn bị đánh bay ra xa, nhổ ra một ngụp máu tươi. Có vẻ như nếu lực sử dụng càng nhiều thì lực phản phệ càng cao thì phải.Từng người, từng người lên thử sức. Nhưng tất cả đều bị lực phản phệ của Sơn Hải Thủy Linh Thương làm cho trọng thương. Dần dần không còn ai dám lên thử sức nữa.
_Còn ai muốn lên thử sức nữa không?
Nhìn tất cả mọi người đều bất lực trước Sơn Hải Thủy Linh Thương, điều này khiến lão trưởng thôn cảm thấy rất vui, nếu như trường thương không được rút ra thì năm tới làng hắn có thể nhân dịp này mà tiếp tục bội thu rồi.
_Thế nào, sao hai người các ngươi không lên thử xem.
Đặng Thiền Ngọc đưa mắt khiêu khích Tử Tân và Hoàng Minh. Từ nãy tới giờ Hoàng Minh vẫn đang suy nghĩ cách để có thể rút được thanh trường thương ra, tới giờ hắn vẫn chưa tìm được phương pháp nào hợp lí cả.
_Được rồi, nếu đã vậy thì ta đành bêu xấu vậy.
Tử Tân lên tiếng đáp.
_Huynh cẩn thận.
Hoàng Phi Yến lo lắng nói.
Tử Tân nhìn Hoàng Phi Yến cười, sau đó đưa người bay xuống. Vận tiên khí luân chuyển khắp người, Tử Tân dùng hết sức để rút Sơn Hải Thủy Linh Thương ra nhưng nó vẫn không hề có ý muốn nhúc nhích. Ầm… lực phản phệ đẩy Tử Tân bay ra xa. Hoàng Phi Yến thất kinh, nàng bay thật nhanh tới đỡ Tử Tân.
_Tinh Vân, huynh có sao không.
_Không sao, đã khiến muội lo lắng. Ta đã vận tiên quyết để bảo vệ bản thân rồi, nên chỉ bị đẩy lùi thôi.
Nói rồi Tử Tân đúng dậy để chứng minh mình không sao. Nhưng đó chỉ là để Hoàng Phi Yến bớt lo lắng thôi, mặc dù hắn đã vận tiên quyết để bảo vệ nhưng lực phản phệ quá lớn khiến hắn bị nội thương, chắc phải tĩnh dưỡng vài ngày mới khỏi được.
Nhìn thấy Tử Tân cũng thất bại, Hoàng Minh cảm thấy thất vọng tột cùng. Tử Tân mạnh hơn hắn bao nhiêu mà cũng không thể suy chuyển được Sơn Hải Thủy Linh Thương thì một tên yếu kém như hắn sao có thể chứ. Những tưởng như không còn ai muốn lên nữa thì lúc đó một thanh niên áo bào trắng, gương mặt tuấn tú, mắt phượng mày ngài, tiến lên phía trước. Hoàng Minh cảm thấy uy áp tỏa ra từ người này rất lớn, vượt xa cả sư phụ hắn, có lẽ vị Lam Tuyền cô nương kia mới có thể có uy áp như vậy.
Người thanh niên tiến về phía Sơn Hải Thủy Linh Thương, hai tay hắn nắm vào thân trường thương. Hét lên một tiếng hắn bắt đầu vận lực, nhưng thanh trường thương vẫn bất động như cũ. Bỗng từ phía sau lưng người thanh niên kia mọc thêm mấy cánh tay ngũ sắc, những cánh tay ấy nắm lấy thân trường thương và bắt đầu rút thanh trường thương ra. Mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển, trên khuôn mặt người thanh niên ấy giờ đã đầy mồ hôi. Lực phản phệ của trường thương khiến áo bào của hắn rách từng mảng lớn, nhưng hắn vẫn chưa muốn buông tay. Kì vọng, khẩn trương, đó chính là cảm xúc của những người xung quanh. Họ muốn nhìn xem người này có thể lấy được thanh trường thương không, nhưng họ lại thấy tiếc nuối khi báu vật sắp vào tay người khác. Người thanh niên vẫn tiếp tục vận sức, xung quanh cát bụi bay mù mịt, nhưng thanh trường thương vẫn như cũ, không hề suy chuyển. Mặt người thanh niên bắt đầu chuyển sang màu trắng bệt, hai chân hắn run run, lực phản chấn từ thanh trường thương khiến hắn chịu không được bắt buộc phải buông tay ra. Dùng những cánh tay ngũ sắc che chắn bản thân, thân thể hắn bay ngược về sau nhưng không hề có thương tích gì đáng kể cả.
Nhìn hai tay trống không của người thanh niên nọ, đa số mọi người đều thấy nhẹ nhõm. Họ vui vì báu vật đã không mất đi, nhưng nghĩ tới cách để rút được thanh trường thương ra thì tất cả đều không nghĩ ra được. Một lúc lâu sau không thấy có ai lên nữa, lão đầu trưởng thôn mới lên tiếng.
_Nếu như không còn ai nữa, ta tuyên bố lễ hội năm nay kết…
_Khoan đã.
Một tiếng hét vang lên tập trung mọi sự chú ý của mọi người ở đây. Người lên tiếng không ai khác chính là Hoàng Minh, bây giờ chính là thời khắc của hắn.