Hi vọng mọi chuyện suôn sẻ.
Đứng ở một góc, Hoàng Minh uể oải lên tiếng. Nhìn những binh sĩ được trang bị đầy đủ, khí thế ngất trời nhưng Hoàng Minh vẫn không cảm thấy yên tâm một chút nào. Nếu đối phương là
người thường thì không sao, nhưng đây đều tiên nhân, những binh sĩ này
đối với bọn họ chẳng khác nào những con kiến cả. Mặc dù ở đây đã có Kiếm Tu, Văn Trọng trấn giữ ở đây nhưng thực lực của hai người kia cũng
không phải tầm thường, nghe đâu còn cả mấy tên sư điệt của bọn họ nữa.
Hơn cả, nếu bọn chúng có ý đến gây rồi thì đâu chỉ vài ba người là đủ,
cũng may lúc tối Kiếm Tu đã thông tri cho mấy người Triệt Giáo, mặc dù
bọn họ thể sẽ đến muộn. Nhưng tất cả vẫn không làm Hoàng Minh cảm thấy
khá hơn, có một chút bất an trong lòng mà hắn không sao giải thích được.
Tế Lễ bắt đầu, hàng loạt các nghi thức rườm rà diễn ra, đây là điều Hoàng
Minh thấy phiền nhất. Cũng may là Tử Tân nghe theo lời hắn bỏ đi nghi lễ “chôn người sống” cực kì dã man đó, bây giờ tất cả đều được thay bằng
người nộm bằng đất nung, chiếu theo cấp bậc mà số lượng người đất sẽ
được tăng lên.
Tiếp đến một bài diễn văn cực dài của Tử Tân, Hoàng Minh như muốn nổ tung, quả thật những thứ như thế này.
_Cầu cho con dân Đại Thương được ấm no, hạnh phúc. Xin tổ tiên chứng dám…
Lời Tử Tân chưa dứt, trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện một đám mây ngũ sắc. Đám mây rẽ ra, xuất hiện một người con gái xinh đẹp, cả người phát ra
hào quang chói lọi.
_Là tổ tiên Đại Thương hiển linh.
Không biết từ đâu, một tiếng nói vang lên. Nghe vậy, tất cả dân chúng đều nhất tề quỳ xuống, liên tục dập đầu khấn vái.
_Trụ Vương, ngươi đã biết tội của mình chưa.
Nữ nhân kia bất ngờ lên tiếng khiến mọi người đều sửng sốt. Tội của Trụ
Vương? Đó là gì kia chứ? Chẳng phải từ khi lên ngôi Thiên Tử đã luôn tạo phúc cho nhân dân hay sao? Tất cả mọi người đều không hiểu, nhưng họ
cũng không dám lên tiếng. Chỉ riêng Hoàng Minh biết được rằng, tất cả
cuối cùng cũng đã bắt đầu. Chỉ có điều rằng, nghe tiếng nữ nhân này,
Hoàng Minh cảm thấy rất quen tai.
_Từ khi ta lên ngôi đến nay,
luôn cố gắng phát triển đất nước, Đại Thương bây giờ đã vững mạnh, dân
chúng có cơm ăn, áo mặc đầy đủ. Xin tổ tiên minh dám.
Mặc dù
không biết đây có phải là do người khác bày trò hay không nhưng Tử Tân
cũng không dám vọng động, hắn chờ xem đối phương sẽ định làm những gì.
_Cuồng ngôn, từ khi ngươi lên ngôi, ngươi đã bỏ đi những tục lệ của tổ tiên Đại Thương. Tội ngươi như vậy còn dám chối cãi?
_Những tục lệ ngày xưa đã quá cổ hủ, không phù hợp với hiện tại. Ta bỏ đi những thứ đó cũng vì cho đất nước này mà thôi.
Lời Tử Tân nói ra, dân chúng nhất tề đều hô vang “xin tổ tiên minh dám”. Ở
đây đa số đều là nô lệ và nông dân, những tục lệ mà Trụ Vương bỏ đi và
cải cách lại khiến cuộc sống của họ tốt hơn trước kia rất nhiều. Từ
trước tới nay, người dân đều một lòng tin vào những gì Trụ Vương làm,
bọn họ luôn hết lòng ca ngợi và biết ơn hắn.
_Hôn quân, ngươi đừng nhiều lời. Vận số của ngươi đã hết, nếu biết khôn thì hãy từ bỏ ngôi vua và nhường cho người khác.
Ngạc nhiên, tất cả mọi người đều hoàn toàn ngạc nhiên trước những lời này.
Nhưng đối với bốn người Cơ Xương thì bọn họ không hề kinh ngạc một chút
nào cả, thì ra cái kế hoạch soán ngôi của Vi Tử Khải là đây.
Khương Hoàn Sở lúc này cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Lúc tối, hắn có cho người đi
thông tri cho Khương Văn Hoán và Khương Văn Sắc nhưng tất cả đều bị chặt đầu rồi ném vào trong phòng của hắn. Lúc đó hắn còn nhận được lời đe
dọa rằng “nếu còn có ý định cho người khác biết, cả gia đình hắn sẽ gặp
tai họa”. Hắn thật không ngờ rằng mình đã quá mù quáng khi lúc trước đã
hết lòng ủng hộ cho Vi Tử Khải lên ngôi Thái Tử, đã có lúc hắn muốn gả
Khương Văn Sắc cho Vi Tử Khải nhưng lại không thành. Nhưng bây giờ hắn
mới nhận ra rằng, con gái của hắn còn có con mắt tinh tường hơn hắn
nhiều.
_Nếu ta từ bỏ ngai vị thì ai sẽ là người gánh vác trọng
trách này. Người có chắc rằng người kia có thể làm cho Đại Thương đi lên nữa hay không?
Tử Tân khinh miệt cười, đến nước này hắn đã dám chắc rằng tất cả chuyện này đều là do người khác bày trò.
_Ngươi ta chọn chắc chắn sẽ làm được.
Nữ nhân kia vung tay lên, một con người bỗng dưng xuất hiện trước lễ đài, cả người hắn phát ra tinh quang chói lọi.
_Vi Tử Khải?
Tử Tân vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ người muốn chiếm đoạt vương vị của hắn chính là đại huynh của hắn.
_Tam đệ, ngươi đã nghe tổ mẫu nói rồi đấy. Ta mới là người được chọn để dẫn dắt Đại Thương chứ không phải là ngươi
_Hừ, ngươi đừng nằm mơ.
_Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại ý chỉ tổ tiên Đại Thương hay sao?
_Chống lại ý chỉ của tổ tiên Đại Thương? Nực cười, ta chỉ biết rằng, trước lúc lâm chung phụ vương đã phó thác cho ta đất nước này, chỉ cần biết như
vậy là đủ.
_Hôn quân, ngươi dám chống lại ý chỉ của ta sao. Được lắm, xem đây.
Nữ nhân hét lên, trên tay xuất hiện một thanh kiếm, lưỡi kiếm nhanh chóng
biến thành con rắn lửa, bay nhanh về phía Tử Tân. Tử Tân tính ra tay
phản kích nhưng một mũi thương đã chắn trước người hắn, chia con mãng xà ra làm hai đoạn.
_Tưởng ai xa lạ, thì ra chính là mụ điên tối hôm qua.
Chống Sơn Hải Thủy Linh Thương xuống,Hoàng Minh lớn tiếng trêu đùa. Thảo nào
hắn nghe giọng của nữ nhân này quen tai, thì ra là mụ điên tối hôm qua.
_Lại là ngươi?
Nữ nhân kia tức giận hét lên. Nhìn tên cừu nhân đeo mặt nạ trước mặt này, ả lại nhớ lại những chuyện tối hôm qua. Cả người bốc đầy lửa giận, nhưng
nghĩ tới đại cục ả quyết định không vọng động.
_Trụ Vương, ngươi và sư đệ ngươi dám tấn công tổ mẫu ư?
Vi Tử Khải hét lên, hắn đang rất lo lắng, người tới kia chính là sư đệ của Trụ Vương, hơn nữa hình như hắn nhận ra vị tiên nhân này, không lẽ
người mà hai người họ chạm trán chính là hắn?
_Tổ mẫu con mẹ nhà ngươi. Đem một ả đàn bà điên tới đây, ngươi tưởng có thể lừa bịp được bọn ta hay sao?
Hoàng Minh cảm thấy buồn cười. Tên này đúng là loại óc trái nho mà, đến giờ này mà hắn vẫn còn muốn diễn tiếp hay sao?
_Khốn kiếp, chết đi cho ta.
Liên tục bị Hoàng Minh sỉ nhục, nữ nhân kia rốt cuộc không thể nhịn được
nữa, cầm song kiếm trên tay, ả lao nhanh về phía Hoàng Minh.
_Tất cả, xông lên.
Nhận thấy kế hoạch đã vỡ lở, Vi Tử Khải lập tức ra lệnh cho những người
khác. Nếu mưu kế không được thì hắn đành phải dùng vũ lực để đoạt lấy
ngai vị vậy.
Sau tín hiệu của Vi Tử Khải, những thường dân bắt
đầu rút binh khí ra và xông về phía lễ đài, đây chính là những binh sĩ
của hắn trà trộn vào bên trong dân chúng.
_Tất cả giữ vững đội hình, sẵn sàng ứng chiến.
Hoàng Phi Hổ cùng Khương Văn Hoán quát lớn, giờ bọn hắn có ngu cũng biết rằng Vi Tử Khải đang muốn chiếm đoạt ngai vị.
Vi Tử Khải ra tín hiệu lập tức Ngạc Sùng Vũ cùng Sùng Hầu Hổ cũng nhất tề
rút gươm ra, huy động binh lính tấn công quân Đại Thương.
_Ngạc Sùng Vũ, Sùng Hầu Hổ hai người các ngươi có ý gì đây?
Tử Tân quát lớn. Hắn thật không ngờ rằng việc này còn có hai kẻ này tham
gia. Nếu nói như vậy chẳng lẽ hai người Khương Văn Hoán cùng Cơ Xương
cũng…
_Hôn quân, những việc ngươi làm gây ra rất nhiều hậu quả
cho các chư hầu, ngày hôm nay chúng ta quyết định tước ngôi vị của
ngươi, giao cho người xứng đáng hơn.
Ngạc Sùng Vũ lên tiếng.
_Xin đa tạ hai vị đã lên tiếng ủng hộ ta, ta nhất định không quên ơn nghĩa ngày hôm nay.
_Nghịch thần to gan, có ta ở đây chớ có lộng hành.
Khương Hoàn Sở đứng dậy hét lớn, hắn vung tay ra hiệu cho binh lính hắn xông lên về phía Sùng Hầu Hổ.
_Khương Hoàn Sở, ngươi đã quên thỏa thuận với ta rồi hay sao.
Vi Tử Khải vô cùng tức giận khi thấy Khương Hoàn Sở quyết định giúp Tử Tân.
_Nghịch thần, chớ có xàm ngôn, ta không hề thỏa thuận với ngươi điều gì cả. Ta
có mắt như mù, tại sao trước kia lại đi ủng hộ ngươi, trong khi ngươi
lại là một con rắn độc, sẵn sàng vì lợi mà bất chấp tất cả.
_Khương Hoàn Sở, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể chống lại hai người bọn ta ư?
Ngạc Sùng Vũ lên tiếng mỉa mai.
_Nếu như tính cả ta nữa thì sao?
Cơ Xương đứng dậy lên tiếng, hắn cho quân của hắn tiến về phía Ngạc Sùng
Vũ, giảm bớt áp lực cho Khương Hoàn Sở. Điều này khiến Hoàng Minh cảm
thấy rất bất ngờ, hắn không hiểu vì sao, đại địch lớn nhất của Đại
Thương lại đi giúp bọn hắn, hơn cả hắn còn đang mang mối thù giết cha
trong lòng. Nhưng tất cả đều là suy nghĩ của Hoàng Minh mà thôi, Cơ
Xương xưa nay vốn quý trọng người tài giỏi, hắn thấy Đại Thương ở trong
tay Trụ Vương sẽ tốt hơn rất nhiều so với Vi Tử Khải, chưa kể đến con
người này nếu như lên ngôi vua sau này có thể quay lại tấn công bọn hắn. Còn về mối thù giết cha, Cơ Xương đã quên đi từ lâu rồi.
Hai bên quân lính bắt đầu xông vào nhau, những tiếng la hét cùng tiếng chém
giết vang tận trời xanh. Dân chúng thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ,
tất cả đều ra sức mà chạy, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
_Sư muội, ta tới giúp muội.
Ở phía xa một nam nhân cầm kiếm bay tới định tấn công Hoàng Minh nhưng lưỡi kiếm của hắn đã bị gạt sang một bên.
_Đặng Hoa, ngươi là môn nhân Xiển Giáo, lại không biết phép tắc, tới đây làm
loạn, bày trò mê hoặc dân chúng nhằm chiếm đoạt ngôi vị. Ngươi còn xứng
đáng làm môn nhân của Nguyên Thủy Thiên Tôn hay không?
Kiếm Tu
chắn trước mặt Hoàng Minh, quát lớn. Hoàng Minh không ngờ rằng bọn họ là môn nhân của Xiển Giáo, hắn biết rằng đối thủ lớn nhất sau này chính là Xiển Giáo, nhưng không ngờ lại đối đầu với bọn họ sớm như vậy.
_Đặng Hoa, huynh không cần nhiều lời với hắn, nếu xét về bối phận, chúng ta đều là trưởng bối của hắn cả.
_Đúng vậy Đặng huynh, Nhất Hoa sư muội nói rất đúng. Một tên tiểu bối mà
thôi, sao dám ý kiến với những việc làm của trưởng bối chúng ta cơ chứ.
Một tiếng nói vang lên trên trời. Ở đó liền xuất hiện thêm bốn người, ba nam một nữ.
_Vân Long, Chinh Sư, Bá Thiên, Long Cô, các người đều là môn nhân Xiển Giáo, lại dám làm điều đại nghịch bất đạo này, các ngươi còn xứng với hai
tiếng “trưởng bối” hay sao?
Văn Trọng xuất hiện ở bên người Kiếm Tu, trên tay cầm Thư Hùng Song Tiên, nhìn bốn người kia quát lớn.
_Tưởng là ai, hóa ra là Văn Thái Sư, mặc dù ngươi được làm Thái Sư của Đại
Thương, nhưng ngươi nên nhớ về bối phận bọn ta vẫn là trưởng bối của
ngươi, chớ có vô lễ.
Người tên Long Cô lên tiếng.
_Hay cho hai tiếng “trưởng bối”, các ngươi đến Đại Thương làm loạn, lại còn dám mở miệng nói câu đó hay sao.
Văn Trọng cười lớn. Hắn quả thật không ngờ rằng những kẻ này lại vô sĩ tới như vậy.
_Đừng nhiều lời, muốn đánh thì đánh, các ngươi nghĩ chỉ với ba người bọn ngươi có thể đánh với mười người bọn ta hay sao?
Nhất Hoa cười lớn, sau lưng ả xuất hiện thêm bốn người nữa.
_Ha ha, đúng là ba người bọn họ không thể, nhưng thêm bọn ta nữa thì sao?
Tiếng cười vang lên, trong không trung lại xuất hiện thêm mấy người nữa.
_Tôn Thiên Quân, Triệu Thiên Quân, Đống Thiên Quân, Diêu Thiên Quân, Viên
Thiên Quân, các ngươi quả thật chút nữa là tới trễ rồi.
Nhìn thấy năm người này tới, Kiếm Tu liền nở nụ cười tiếp đón.
_Kiếm Tu đạo hữu, bọn ta chẳng qua có chút việc nên tới trễ một tí mà thôi,
nhưng ngươi nhìn xem bọn ta vẫn chưa bỏ lỡ phần hay nhất còn gì.
Diêu Thiên Quân cười đùa nói.
_Có các vị trong Thập Thiên Quân giúp đỡ thì còn gì bằng.
Văn Trọng vuốt chòm râu, lên tiếng chào hỏi.
_Ha ha, Văn đạo hữu quá lời rồi, chúng ta là bằng hữu với nhau, chỉ cần có thể chúng ta quyết không chối từ.
Hóa ra năm người này thuộc Thập Thiên Quân nổi danh với Thập Tuyệt Trận hay sao? Hoàng Minh cảm thấy kinh ngạc khi Kiếm Tu có thể quen biết với
nhiều người lợi hại như vậy.
_Tiểu bối Tử Tân cùng sư đệ Hoàng Minh ra mắt các vị sư thúc.
Tử Tân cùng Hoàng Minh ôm quyền cuối chào mấy người Thập Thiên Quân.
_Ngươi là Thiên Tử Đại Thương, không cần phải câu nệ tiểu tiết với bọn ta.
_Tên đeo mặt nạ này là ai?
Viên Thiên Quân chỉ sang Hoàng Minh hỏi.
_Hắn chính là nhị đồ đệ mà ta mới thu nhận.
(Có thể các bác sẽ nói là tại sao lại là mới thu nhận. T/l: vì đây là thần
tiên nên hơn một năm với họ cũng chỉ là mới mà thôi =)))
_Ha ha, thật sự là mừng cho ông, có được hai vị đồ đệ cốt cách không tồi.
Đống Thiên Quân vuốt chòm râu, cười cười nói.
_Các ngươi đã trò chuyện đủ chưa?
Nhất Hoa cảm thấy bực tức khi bị xem thường như vậy.
_Đúng vậy, xử lí xong chính sự trước đã, lúc đó chúng ta sẽ đi tới phủ Thái Sư ăn mừng một chầu.
_Tôn Thiên Quân, ngươi đừng quá khinh thường người khác như vậy.
Chinh Sư rút kiếm ra, hét lên lao về phía Tôn Thiên Quân, rất nhanh Tôn Thiên Quân cũng rút kiếm ra nghênh đón. Tất cả xông vào nhau, hỗn chiến diễn
ra. Hoàng Minh cũng nắm chặt Sơn Hải Thủy Linh Thương, sẵn sàng nghênh
chiến.