Tình Duyên Đạo

Chương 89: Chương 89: Thăm dò




- Vương lão, theo như lời ngươi nói thì dạo gần đây đều xuất hiện những chuyện như vậy?

Hoàng Minh từ lời của nha đầu Tiểu Ly cũng hiểu được một số việc ở Tiểu Ngư Thôn.

- Đúng là như vậy. Không hiểu vì lí do gì mà gần đây liên tục có rất nhiều tiên nhân ghé Tiểu Ngư Thôn của chúng ta để dừng chân.

- Bọn chúng đều tới đây để làm càn như vậy hay sao?

Hoàng Minh tức giận nói. Phải biết rằng Tiểu Ngư Thôn trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể có được bình an. Nhưng chưa được bao lâu lại bị đám tiên nhân này tới phá, quả thực khiến người khác tức giận không nguôi.

- Điều này cũng không hẳn. Đa số mọi người tới đây đều vô cùng dễ gần, duy chỉ có Thanh Phong Môn này là hung hăng càn quấy như vậy. Có nhiều tiên nhân bất bình nhưng cũng bị bọn hắn đánh cho một trận. Nhẹ thì chỉ bị cướp của cải, nặng thì bị tàn phế. Vô cùng độc ác.

Vương lão run run nhớ lại thủ đoạn của Thanh Phong Môn. Trên danh nghĩa bọn hắn là tiên nhân nhưng thực ra lại không hề thua kém ma đầu gì cả.

- Thanh Phong Môn này quả thực ngông cuồng a.

Bây giờ Hoàng Minh cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu hắn sớm biết những việc Thanh Phong Môn đã làm thì có lẽ đã tiện tay phế đi đám đệ tử đó rồi. Nhưng có lẽ Thanh Phong Môn sẽ không để yên cho hắn như vậy, cơ hội giáo huấn bọn chúng vẫn còn rất nhiều.

- Đúng rồi Vương lão, dạo gần đây Tiểu Ngư Thôn có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay không?

Như sực nhớ ra điều gì, Hoàng Minh lập tức quay sang hỏi Vương lão. Hắn biết không có lí do gì mà đám tu tiên giả kia lại tập trung về Tiểu Ngư Thôn nhỏ bé như vậy được. Hơn nữa hắn càng chắc chắn rằng, bọn người kia đến có cùng mục đích với hắn.

- Ta thực sự cũng không biết có chuyện gì nữa, chỉ biết rằng hơn nửa tháng trước sâu bên trong rừng đột nhiên phát hiện ánh sáng rực rỡ. Chúng ta vốn cũng muốn đi tìm hiểu nguyên do vì sao thì lúc đó đã có rất nhiều tiên nhân xuất hiện rồi. Dù sao bọn hắn cũng nói là sẽ đảm bảo an toàn cho cả thôn nên chúng ta cũng không để ý tới nữa. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn của Thanh Phong Môn thì…

Vương lão thở dài kể lại. Lão không biết thứ kia là gì mà có thể khiến đám tiên nhân điên cuồng mà chém giết lẫn nhau. Nhưng lão càng không muốn biết đó là thứ gì, bởi lẽ nếu như biết được, Tiểu Ngư Thôn không chỉ bị cướp bóc mà có thể sẽ dẫn tới họa diệt thân. Chính vì vậy lão thường xuyên dặn dò tất cả những người trong thôn không được tò mò về thứ đó, càng không được phép đi tuyên truyền khắp nơi.

Dùng cơm xong ở nhà Vương lão, Hoàng Minh liền theo hướng Vương lão chỉ dẫn để đi tới do thám. Hắn không nóng vội gọi Thạch Cơ tới bởi vì nếu như nàng ta không vừa ý có thể tiêu diệt hết những người ở đây. Mặc dù hắn không để ý lắm mấy môn phái như Thanh Phong Môn nhưng biết đâu những người của Xiển, Triệt nhị giáo cũng có tham gia lần này.

- Đại sư huynh, thức ăn này cũng thực quá khó nuốt rồi.

Nữ nhân thanh tú cắn một xiên thịt nướng trên tay rồi nhăn mặt nói.

- Ngươi đừng kén cá chọn canh nữa, nếu không ăn thì cứ vứt đó, nhiều người còn không có mà ăn đâu. Ở đây đừng có giở thói tiểu thư đó ra với ta.

Nam nhân to lớn trên mặt có vết sẹo dài tức giận nói. Tay hắn giật lấy xiên thịt nướng trên tay nữ nhân thanh tú ném đi.

- Đại sư huynh bớt giận, Nhâm sư muội cũng không có ý đó đâu.

Một nam nhân khác lên tiếng can ngăn nam nhân mặt sẹo.

- Ưng Dương, ngươi đừng có mà ỷ vào chức danh đại sư huynh mà lên mặt với ta. Nên nhớ cha ta chính là nội môn chấp pháp trưởng lão đấy.

Nữ nhân thanh tú tức giận hét lên. Từ bé tới giờ người khác đều luôn theo bên người nàng nịnh bợ, đây là lần đầu tiên có người dám lớn tiếng như vậy với nàng.

- Nội môn chấp pháp trưởng lão thì sao? Ngươi tưởng dựa vào cha ngươi thì bản thân tài giỏi lắm sao? Nếu không có cha ngươi thì Nhâm Uyển Uyển ngươi ngay cả tư chất làm đệ tử ngoại môn cũng không có nữa là.

Nam nhân mặt sẹo trừng mắt nhìn nàng quát lớn khiến nàng cảm thấy run sợ.

- Ưng Dương, ngươi đừng có không biết sống chết, chờ trưởng lão chấp sự tới xem ngươi có còn dám mạnh miệng như vậy hay không?

Một nam nhân tiến lên chắn trước mặt Nhâm Uyển Uyển. Những đệ tử khác cũng hô hào theo hắn.

- Ha ha, Đoạn Kiếm, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hay sao? Ta không ngại đánh cho ngươi nằm một chỗ một lần nữa đâu.

Ưng Dương ngửa mặt cười lớn. Rút đại đao bên hông ra hướng về phía Đoạn Kiếm khiến cho người này lập tức biến sắc, những người khác cũng lập tức im lặng không dám lên tiếng.

Thực lực của Ưng Dương đứng đầu trong đám đệ tử, hơn nữa hắn lại là đệ tử thân truyền của chưởng môn. Chính vì vậy mà ngay cả nội môn trưởng lão cũng phải nhún nhường hắn ba phần chứ đừng nói là đám đệ tử.

- Ưng Dương, ngươi có còn là nam nhân hay không? Nhâm sư muội liễu yếu đào tơ há có thể để nàng ăn những thứ như vậy?

Đoạn Kiếm không hề muốn đánh nhau với Ưng Dương. Bởi vì lần tỉ thí nội môn đệ tử hắn đã bị Ưng Dương đánh cho thê thảm, trận đòn đó vẫn còn đau tới tận bây giờ. Nhưng bản thân hắn từ lâu đã theo đuổi Nhâm Uyển Uyển, cơ hội chứng tỏ bản thân hiếm có như vậy hắn không thể bỏ qua được.

- Liễu yếu đào tơ con mẹ nó. Vậy những sư muội khác cũng ăn thứ này không phải liễu yếu đào tơ hay sao? Lúc Thanh Phong Môn đánh tới các ngươi có dám ra mặt hay không? Bây giờ lại dám ở đây chỉ trích ta? Các ngươi có chắc các ngươi là nam nhân?

Ưng Dương quét đôi mắt mình đi khắp nơi khiến đám nam nhân đều cúi đầu không dám đối diện. Lúc Thanh Phong Môn đuổi đánh, nếu không phải nhờ Ưng Dương thực lực mạnh mẽ có thể đẩy lui được thì có lẽ bọn hắn cũng không có đường thoát rồi.

Hoàng Minh ẩn thân ở một bên quan sát hết câu chuyện từ đầu tới cuối. Hắn thực sự khâm phục nam nhân tên Ưng Dương kia. Chưa kể đến thực lực, chỉ riêng khí phách của hắn cũng khiến người khác phải kính nể rồi.

Nhưng khâm phục là một chuyện, cái chính hắn đến đây là để thăm dò về bí mật của Tiểu Ngư Thôn, và dĩ nhiên những người trước mặt này chắc chắn nắm được một chút thông tin gì đó. Nghĩ là làm, Hoàng Minh lập tức lôi từ trong túi pháp bảo ra rất nhiều thứ.

- Cứu… làm ơn cứu ta…

Từ bên trong rừng, Hoàng Minh hiện giờ đã cởi bỏ mặt nạ, trên người hắn bê bết máu, cả nguời lảo đảo chạy về phía trước, trong miệng không ngừng kêu cứu.

- Người đến là ai!

Mặc dù đang cãi nhau nhưng Ưng Dương vẫn là người tỉnh táo nhất. Hắn lập tức cầm đao hướng về phía Hoàng Minh đề phòng.

- Làm ơn… cứu… huynh đệ của ta… Thanh Phong Môn…

Hoàng Minh ngã gục xuống đất rồi hôn mê bất tỉnh, trong miệng hắn vẫn không ngừng kêu cứu.

- Huynh đệ, ngươi có sao không?

Ưng Dương muốn chạy lại chỗ Hoàng Minh nhưng lại bị Đoạn Kiếm giữ lại.

- Ưng Dương, ngươi muốn làm gì?

- Cút ra, ngươi không thấy hắn sắp chết rồi hay sao?

Ưng Dương tức giận quát.

- Ngươi đừng có quản chuyện của người khác được không. Lương thực của chúng ta không còn bao nhiêu, ngươi lại muốn cứu một kẻ sắp chết như hắn hay sao?

Đoạn Kiếm chỉ về hướng Hoàng Minh nằm tức giận nói. Tất cả đồ bọn hắn đem theo hơn một nửa đã bị Thanh Phong Môn cướp lấy, bây giờ chỉ còn lại một ít lương thực và đan dược. Nếu như bây giờ cứu người kia thì bọn hắn chắc chắn phải chia đi một phần.

- Lương thực của ta cho hắn, ngươi cút ra. Một người mang vết thương chí mạng nhưng vẫn không quên huynh đệ đồng môn như hắn đáng sống hơn ngươi gấp nghìn lần. Vân Ca, ngươi an bai cho hắn một chỗ nghỉ ngơi, ta đi xem xem có thể cứu được ai nữa hay không.

Ưng Dương vứt túi lương thực cho một đệ tử khác rồi cầm đao tiến về phía rừng sâu.

Những người khác nhìn thấy Ưng Dương rời đi nhưng cũng không dám bỏ mặc Hoàng Minh. Phải biết rằng nếu ngươi làm vậy mà Ưng Dương trở về thì chắc chắn ngươi sẽ được nằm giường bệnh vài tháng,

Trong hang động – nơi tập trung của đệ tử Thanh Phong Môn.

- Sư bá, chuyện này không thể để yên như vậy được, nếu không sau này truyền ra ngoài còn gì là mặt mũi của Thanh Phong Môn chúng ta nữa.

Người quỳ ở dưới chính là đại sư huynh của Thanh Phong Môn. Hắn bây giờ đang chịu trách phạt của các trưởng lão.

- Mặt mũi của Thanh Phong Môn ta bị ngươi làm nhục còn chưa đủ hay sao? Nếu không phải tại các ngươi hung hăng càn quấy khắp nơi thì có chuyện này xảy ra hay không?

Lão đầu tóc hoa râm tức giận quát. Hắn cũng biết việc chúng đệ tử Thanh Phong Môn thường xuyên ra ngoài đánh cướp của thường dân và các môn phái khác, nhưng hắn cũng nhắm mắt làm ngơ. Chính bởi vì những thứ đồ này có thể giúp ích cho Thanh Phong Môn rất nhiều. Nhưng lần này không những không cướp được gì lại mất hết tất cả, trong đó còn có những dược liệu quý hiếm và công pháp của Thanh Phong Môn, làm sao lão có thể không tức giận được.

- Nhưng sư bá, kẻ kia quả thực rất phách lối, hơn nữa hắn còn dọa sẽ san bằng Thanh Phong Môn chúng ta.

Chứng kiến đại sư huynh bịa chuyện không chớp mắt cũng không khiến các đệ tử khác xem thường mà đều hùa nhau xưng phải. Bọn hắn ai ai cũng bị Hoàng Minh cướp, nếu không báo được thù bọn hắn sao có thể yên lòng.

- Giỏi cho tiểu tử kia, dám xem thường Thanh Phong Môn chúng ta hay sao.

Nghe tới đây chúng đệ tử Thanh Phong Môn liền sáng mắt, bọn hắn đều đang tưởng tượng đến cảnh sư bá bắt Hoàng Minh quỳ xuống dưới chân xin lỗi bọn hắn.

- Chuyện tiểu tử đó ta nhất định sẽ giải quyết, nhưng ít nhất không phải bây giờ.

- Nhưng sư bá…

Chúng đệ tử Thanh Phong Môn nghe tới đây lập tức bất bình kêu lên. Mặc dù sư bá nói sẽ giải quyết nhưng không biết là bao giờ, nếu như không giải quyết ngay thì cục tức này bọn hắn có thể nuốt trôi ư?

- Không nhưng nhị gì cả. Các ngươi lập tức về dưỡng thương cho tốt, chưởng môn và các chưởng lão khác sắp tới, đến lúc đó ta không muốn các ngươi gây thêm chuyện gì nữa.

Lời sư bá đã nói ra khiến cho chúng đệ tử Thanh Phong Môn thất vọng đi về. Trong lòng bọn hắn đều hi vọng chưởng môn và các chưởng lão khác có thể đòi lại công đạo cho bọn hắn.

- Vẫn là nên để lão sư huynh giải quyết thì tốt hơn.

Lão đầu kia nhìn chúng đệ tử thở dài. Lão cũng rất muốn băm vằm tiểu tử dám nhục mạ Thanh Phong Môn ra làm ngàn đoạn. Nhưng lão không biết tiểu tử kia lại có thuộc giáo phái nào to lớn hay không. Bởi lẽ chỉ có những giáo phái lớn mới có thể có đệ tử tư chất cao như vậy, hơn nữa đều không sợ danh tiếng của Thanh Phong Môn. Điều này khiến lão không thể hành động lỗ mãng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.