Quỷ Phương hình thành từ lâu đời, địa hình ở đó dễ thủ khó tiến công,
hơn nữa Quỷ Phương vốn quỷ quyệt, lại thêm vu thuật kì lạ nên ta đề nghị chúng ta không nên vọng động, tốt nhất là chỉ nên cử những nhóm nhỏ
đánh phủ đầu để nhằm tiêu hao binh lực của bọn chúng, ngoài ra chúng ta
còn nên cử một nhóm quân tới cứ địa Quỷ Phương thăm dò, nếu như bắt sống được vu tế của bọn chúng thì chuyến Tây phạt lần này ắt đại thành.
Một vị tướng quân thân gương mặt nho nhã, nhưng trên mặt lại có một chòm
râu dài khiến cho người khác cảm thấy buồn cười, bên hông là một thanh
kiếm màu xanh như bầu trời đang cẩn thận quan sát lược đồ nói.
-Ta nghĩ đại ca lần này lo lắng quá rồi, binh lực chúng ta vô cùng hùng
hậu, đâu cần phải làm trò lén lút như vậy, theo ta thấy, chỉ cần đem
toàn bộ binh lực đánh thẳng vào cứ địa của Quỷ Phương, bắt chúng quy
phục, như vậy cũng sẽ khiến cho những kẻ có dị tâm khác kinh sợ sức mạnh của Đại Thương chúng ta.
Một vị tướng quân khác lên tiếng, người này cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt có phần hung ác, nhưng trái với vẻ hung
ác đó, giờ đây hắn đang vuốt ve một con hồ điêu, trông vẻ cực kì yêu
chiều. Còn con hồ điêu trên tay hắn thì tỏ vẻ lười nhác, nằm yên tận
hưởng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên ngáp dài một cái rồi lại vùi đầu
vào trong lòng hắn mà ngủ.
-Lão tứ, đã bao nhiêu lần ta nhắc nhở
ngươi làm việc gì cũng nên suy tính cẩn trọng không nên vọng động như
vậy, ngươi vẫn không chịu hiểu hay sao?
Vị tướng quân gương mặt nho nhã kia nhíu mày nói.
-Đại ca, ta biết tính ngươi vốn cẩn thận, nhưng e là lần này cẩn thận thái
quá rồi. Lần này chúng ta được đích thân Thiên Tử đề bạt, nếu không
chiến thắng một cách oanh liệt làm sao có thể báo đáp công ơn của người
được?
Vị tướng quân râu quai nón lập tức phản bác, âm thanh của hắn có phần hơi lớn khiến con hồ điêu trong tay hắn thức giấc.
-Tại hạ thấy Ma Lễ Thanh tướng quân nói hoàn toàn hợp lí, Quỷ Phương vốn quỷ dị, để có thể tồn tại hơn trăm năm nay cũng đủ để chứng minh điều đó,
nếu chúng ta dồn toàn bộ binh lực tiến công, mặc dù có thể sẽ tiêu diệt
được Quỷ Phương nhưng lúc đó binh lực tổn thất nặng nề, ta tin chắc Ma
Lễ Thọ tướng quân cũng không muốn điều đó xảy ra chứ?
Bên cạnh một vị nam nhân mặc quần áo nho sĩ trên tay cầm một cái quạt giấy mỉm cười ôn hòa nói.
Nghe nam nhân này nói xong, vị tướng quân râu quai nón lâm vào trầm tư. Quả
thực người kia đã đánh trúng tâm lí của hắn. Nếu quả thực chiến thắng
được Quỷ Phương mà khiến binh lực tổn thất nặng nề thì cho dù Thiên Tử
không trách tội bọn hắn cũng không còn mặt mũi để đối diện với người
khác nữa rồi.
-Ta đề nghị trước tiên cứ làm theo lời Ma Lễ Thanh
tướng quân, chia quân ra đánh những trận nhỏ để hao tổn binh lực và làm
phân tâm Quỷ Phương, bên cạnh đó cử những người có thân thủ nhanh nhẹn
tiến vào bên trong để dò xét tình hình của bọn chúng, tới lúc nắm rõ
được rồi thì muốn một trận bắt Quỷ Phương quy phục cũng dễ dàng hơn rất
nhiều.
Nam nhân kia phe phẩy chiếc quạt trong tay nở một nụ cười nói. Lời hắn vừa nói ra khiến một người đều gật đầu tán đồng.
-Tần thống lĩnh, ngươi thấy kế sách ta đưa ra thế nào?
Nam nhân kia quay sang hỏi một người khác, người kia cả người mặc một bộ y
phục màu đen, trên mặt là một chiếc mặt nạ kì lạ khiến cho người khác
cảm thấy vô cùng bí ẩn. Người này không ai khác chính là Hoàng Minh, chỉ có điều hiện giờ tâm trí của hắn đang treo ở nơi khác rồi.
-Tần thống lĩnh, ngươi vẫn đang nghe bọn ta nói đấy chứ?
Thấy Hoàng Minh không trả lời, nam nhân kia tiến lại gần hắn, thanh âm có lớn hơn một chút.
-Được rồi, chuyện này cứ làm theo lời Bá Ấp Khảo huynh đi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.
Hoàng Minh phất tay nói. Những người khác nghe hắn nói liền cáo lui rồi rời đi.
Nhìn tất cả đều đi khỏi, Hoàng Minh thở dài. Tử Tân giao cho hắn nhiệm vụ
thu phục Quỷ Phương, mặc dù binh lực hùng hậu, mặc dù có thêm sự trợ
giúp của Ma Gia Tứ Tướng, nhưng quả thực đúng như lời Bá Ấp Khảo nói,
Quỷ Phương có thể tồn tại vài trăm năm nay, hơn nữa lại bị Tây Kỳ dồn ép những vẫn còn tồn tại và phát triển tới hiện nay thì muốn tiêu diệt bọn chúng e rằng cũng phải mất ít nhất vài tháng. Nếu như vậy e rằng lúc
hắn trở về Triều Ca thì đã có thêm một chị Dâu nữa rồi.
Đôi khi
trong đầu hắn lóe lên cái ý nghĩ là trực tiếp ra tay giết Đắc Kỷ nhưng
cuối cùng lại không làm được. Theo những gì thám tử bào cáo về thì Đắc
Kỷ là một cô gái không những xinh đẹp lại vô cùng tài giỏi, tinh thông
cầm kỳ thi họa, hơn nữa lại vô cùng hiếu thảo thiện lương. Nàng ta không ngại thân phận mà mở một lớp học nhỏ để dạy học cho người dân, lại
thường xuyên cứu trọ cho bọn họ, một cô gái như vậy hắn làm sao có thể
nhẫn tâm xuống tay.
Đắc Kỷ không giết được hắn đành chuyển hướng
sang Cửu Vĩ Yêu Hồ. Lúc trước hắn cố gắng dò la tin tức về mộ phần của
Hiên Viên nhưng đều là do người dâng dựng nên để tưởng nhớ ông, hoàn
toàn không có bóng dáng của một con yêu hồ nào cả. Đến lúc Tử Tân gặp
nạn trở về hắn mới biết có một mộ phần Hiên Viên kì bí, mặc dù có đến để tim hiểu nhưng không biết vì sao mộ phần đó lại biến mất giống như chưa từng tồn tại.
Chính vì những điều này mà mấy ngày hôm nay Hoàng
Minh mới không khỏi đau đầu. Những cuộc họp bàn chiến lược để đánh Quỷ
Phương hắn đều giao cho Bá Ấp Khảo phụ trách. Điều này khiến cho danh
vọng của hắn đối với tất cả tướng lĩnh ở đây đều giảm sút nghiêm trọng.
Nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ cần chuẩn bị thật tốt cho cuộc chiến Phong
Thần, ngoài ra mấy cái uy danh bên ngoài hắn thực sự không để tâm.
Nhưng nói là vậy hắn cũng phải cố gắng để giải quyết vấn đề ở đây càng sớm
càng tốt, biết đâu lúc đó bên phía Tử Tân vẫn chưa giải quyết xong thì
hắn có thể tới để can thiệp.
Nghĩ là làm, đêm hôm đó, một bóng
người từ trong doanh trại của đại quân âm thầm lao ra ngoài rồi biến mất vào trong không trung.
Biên giới Ký Châu.
Lúc này đây bên trong thư phòng của mình, Tô Hộ đang cảm thấy vô cùng bực tức. Vốn lần
này hắn đứng dậy chống đối lại Đại Thương được rất nhiều chư hầu khác
ủng hộ, nhưng không ngờ lần này đích thân Thiên Tử dẫn binh tới, hơn nữa trên đường đi tới đây đều cường hành tiêu diệt đi một số chư hầu dám
phản kháng.
Nếu là dụng binh chiến đấu, với binh lực của Ký Châu
cộng thêm các chư hầu khác, nếu liều mạng cũng có thể khiến cho Đại
Thương không dám vọng động. Nhưng lần này lại khác, Đại Thương có nhiều
kì nhân dị sĩ, hơn nữa ngay cả Thiên Tử cũng một thân mang đạo thuật cao thâm, cho dù binh lực bọn hắn có hùng hậu hơn thì trong mắt tiên nhân
thì bọn hắn có đông hơn cũng chỉ có con đường chết.
Đáng hận hơn
là những kẻ khi trước còn nói cười xưng hô huynh đệ hết lời nịnh nọt với bản thân bây giờ lại quay lại nịnh nọt Thiên Tử. Có kẻ chưa cần Thiên
Tử đánh tới đã chủ động đầu hàng mà dâng tất cả đất đai lên để bày tỏ
lòng tân trung. Điều làm Tô Hộ tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu đương
tràng chính là việc bọn người kia lại vô liêm sĩ đổ hết trách nhiệm lên
người hắn, hơn nữa lại viết thư tố cáo tội trạng của mình công cáo khắp
nơi. GIờ đây không có ai là không biết tới Tô Hộ hắn, nhưng lại với tư
cách là một kẻ “đại nghịch bất đạo, trời đất bất dung”.
Rầm…
-Lý nào cơ nghiệp Tô gia ta lâu nay lại kết thúc tại đây hay sao?
Tô Hộ tức giận vỗ mạnh lên bàn. Bàn tay hắn siết lại, đôi mắt hằn lên từng tia máu.
-Cha, người vẫn chưa ngủ hay sao?
Một âm thanh âm dịu nhưng đầy mị hoặc vang lên khiến cho Tô Hộ cảm thấy dịu đi không ít. Trước mặt hắn là một nữ nhân xinh đẹp, dáng người cao cùng những đường cong quyến rũ đang nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng.
-Haiz… con bảo ta làm sao có thể an tâm mà đi ngủ được lúc này?
Tô Hộ thở dài nhìn Đát Kỷ. Hắn chỉ có độc một cô con gái này, bình thường
yêu chiều hết mực, ngay cả hôn nhân đại sự cũng không can thiệt vào để
tùy nàng định đoạt. Giờ đây vận thế đã mất, mạng hắn có lẽ cũng không
giữ lại được, nhưng ít nhất hắn có thể cho người lén đưa Đát Kỷ đi. Chỉ
cần tính mạng nữ nhi được bảo toàn, xem như xuống suối vàng, hắn cũng
không mất mặt trước mẫu thân nàng.
-Con nghe nha hoàn nói từ hôm qua tới giờ cha vẫn chưa ăn gì. Đây là canh tổ yến nữ nhi tự tay làm, cha dùng một chút đi.
Đát Kỷ đặt khay xuống bàn rồi nói.
Nhìn bát canh trên bàn còn nghi ngút khói, đâu đó còn thoảng một mùi hương
khiến cho người khác cảm thấy bụng cồn cào. Mặc dù không có tâm trạng ăn uống nhưng để nữ nhi vui Tô Hộ cũng cố gắng uống hết bát canh.
-Tay nghề của con có lẽ trù sư nổi tiếng cũng không thể sánh bằng được rồi.
Đạt bát canh xuống, Tô Hộ mỉm cười nhìn Đát Kỷ nói. Đoạn, hắn lại thở dài nhìn nàng nói.
-Nếu như không phải vì ta mù quáng nghe lời tiểu nhân thì có lẽ con đã có một cuộc sống tử tế rồi.
-Phụ thân, người đừng tự trách bản thân nữa. Con người ai cũng có sai lầm, con tin chúng ta nhất định sẽ hóa hung thành lành.
Nhìn Tô Hộ già đi trông thấy khiến cho Đát Kỷ không khỏi thương xót, vì mấy
ngày gần đây mà Tô Hộ gần như hao tâm tổn sức, ngay cả ăn uống nghỉ ngơi cũng không màng.
-Đát Kỷ, ta đã phân phó thuộc hạ rồi, ngay
trong đêm nay con hãy rời đi cùng bọn họ, đây đều là những thân tín của
ta, chắc chắn bọn họ sẽ bảo vệ con chu toàn, ta không có gì để cho con,
chỉ có một ít của cải ta tích cóp được nay đem cho con, cố gắng sống cho tốt, đừng sai lầm như ta.
Tô Hộ cầm tay Đát Kỷ nói. Những cố
gắng cuối cùng của hắn có lẽ cũng vì nữ nhi, chỉ tiếc là hắn sẽ không
được thấy nàng thành thân, cũng không có cơ hội để được bế cháu nữa rồi.
-Cha, con không đi, con sẽ ở lại cùng cha.
Đát Kỷ hai mắt đỏ lên, nước mắt khẽ lăn trên má nàng, nàng cảm nhận được
đôi tay của Tô Hộ đang nắm chặt tay nàng đang run lên vì kích động. Hiển nhiên, chia ly là thứ mà người ta không muốn trải qua.
-Ta bây
giờ mang danh “đại nghịch bất đạo”, chỉ còn chờ chết mà thôi. Con rời đi mới có cơ hội được sống sót. Cơ nghiệp Tô gia bao đời nay đành phải hủy trong tay ta rồi.
Tô Hộ không kìm được cảm xúc của mình, hắn uất nghẹn không nên lời. Đôi khi có dã tâm là tốt, nhưng không đảm lược để
thực hiện mà cố chấp thì chỉ có một con đường - đó là “từ lộ”.
-Cha người đừng như vậy, ngày mai ta sẽ đi gặp mặt Thiên Tử nói cho ra lẽ,
dù sao Ký Châu ta nhiều năm cống hiến nhiều công sức nhiều như vậy, ta
tin Thiên Tử không phải là con người tuyệt tình.
-Không được, con đi cũng chỉ có con đường chết mà thôi, nghe lời ta, mau chóng rời khỏi nơi này đi.
Tô Hộ lắc đầu nói. Đã leo lên lưng hổ, làm sao có thể an toàn mà rời khỏi đây.
-Cha, chuyện này xin giao cho con, cho dù không giúp gì được con tin chắc
Thiên Tử cũng không làm khó một nữ nhi như con. Tới lúc đó con rời đi
cũng không muộn.
Đát Kỷ kiên cường nói. Cơ Xương cũng định nói
thêm gì đó nhưng nhìn thấy nữ nhi như vậy biết không thể ngăn cản được
nàng nên cũng đành giao phó tất cả cho nàng. Dù sao Thiên Tử cũng là
người biết phải trái, chắc sẽ không xuống tay với nàng, tới lúc đó cho
dù không nguyện ý thì Tô Hộ cũng đành đánh ngất nàng rồi cho người mang
đi thôi.
Doanh trại nơi đại quân Đại Thương chiếm đóng.
Ngồi trên bàn, Tử Tân cầm lá thư trên tay mà lâm vào trầm tư. Hắn một đường
đánh tới Ký Châu không gặp bất kỳ trở ngại gì, cho dù có vài chư hầu
phản kháng nhưng trước sức mạnh của đại quân thì cũng nhanh chóng bị
tiêu diệt. Lần này tới lượt Ký Châu, Tử Tân tin chắc chỉ cần chưa tới ba ngày Ký Châu sẽ có kết cục giống như các chư hầu đó. Nhưng tối hôm nay, Tử Tân lại được sứ giả đưa tới một tin, Ký Châu cầu hòa, hơn nữa sứ giả lần này của Ký Châu lại chính là nữ nhi của Tô Hộ - Đắc Kỷ.
Nếu
là bình thường Tử Tân cũng không muốn nói nhiều, nhưng lần này lại khác, giữa hắn và Đát Kỷ giống như có gì đó ràng buộc mà hắn không thể nói
được. Chẳng lẽ là vì lần chiêu thân lúc trước? Tử Tân lắc đầu thở dài.
Bỏ đi, dù sao cũng nên gặp nàng một lần, hơn nữa lần đó hắn đã cải trang nên chắc hẳn nàng cũng không thể nhận ra hắn được.