Nhận được bức thư vỏn vẹn chỉ có mấy chữ này, Hoàng Minh cảm thấy đứng
ngồi không yên. Mẹ kiếp, tên Lý Tịnh này tại sao không nói rõ ra là có
chuyện gì kia chứ. Hắn nhớ lại trong nguyên tác, hai lần Na Tra nghịch
ngợm nguy hiểm chỉ có lúc bắn Xuyên Vân Tiễn và rút gân của Ngao Bính.
Xuyên Vân Tiễn thì đã bắn hắn rồi, vậy chẳng lẽ là chuyện của Ngao Bính, nếu vậy thì tính mạng của Na Tra đang cực kì nguy hiểm. Hắn tóm cổ áo
của tên đưa tin, hét lớn, cả người hắn tỏa ra sát khí ngập trời.
_Nói mau, rốt cuộc Na Tra xảy ra chuyện gì?
_Xin Quốc Sư tha mạng… xin tha mạng cho ta… ta còn mẹ già con thơ ở nhà.
Nhận thấy tâm trạng của Hoàng Minh, tên đưa tin cảm thấy sợ hãi, hắn run run liên tục xin tha mạng.
_Tần ca ca, huynh bình tĩnh nghe vị đây nói một chút được không? Muội biết
huynh lo lắng cho Na Tra, nhưng huynh cũng đừng nôn nóng như muốn giết
người như vậy.
Thanh Thanh tiến lên giữ lấy cánh tay hắn, nhẹ
nhàng khuyên bảo. Mặc dù nàng không biết Na Tra mà Hoàng Minh nói là ai, nhưng để cho một người luôn cười đùa hòa nhã như Tần ca ca kia tức
giận, ắt hẳn là một người rất quan trọng với hắn.
Nhận thấy bản
thân có vẻ hơi quá khích, Hoàng Minh điều khí trong người, dần dần hắn
bình tĩnh lại. Hắn đưa tay xoa đầu Thanh Thanh, dịu dàng nói.
_Cảm ơn muội, lúc nãy ta thật hồ đồ quá.
_Không có gì a, nhưng ta không biết Na Tra trong lời của huynh là vị cô nương
nào, lại có thể khiến Tần ca ca đây lo lắng tới như vậy.
Thanh
Thanh hưởng thụ bàn tay của Hoàng Minh đang xoa đầu mình, tinh nghịch
nói. Ở bên kia, mặc dù đang nhiệt tình đánh chén nhưng tiểu ma nữ Đặng
Thiền Ngọc cũng đang vểnh tai sang phía này để nghe ngóng, nàng cũng
đang nghĩ như Thanh Thanh vậy, để tên ca ca kia có thể lo lắng như thế
ắt hẳn phải là một đại mỹ nhân.
_Làm gì có cô nương nào ở đây kia chứ. Đó chỉ là một tiểu đệ đệ của ta mà thôi.
Nhìn ánh mắt của Thanh Thanh cùng Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh cảm thấy dở
khóc dở cười. Chẳng lẽ trong mắt của bọn họ, hắn thực sự là kẻ đa tình
như vậy sao.
_Quỷ mới tin.
Xì một tiếng, Đặng Thiền Ngọc
tiếp tục quay trở lại với mấy cái bánh trên bàn. Hoàng Minh cũng không
muốn giải thích thêm gì, quay sang phía tên đưa tin.
_Lúc nãy là lỗi của ta, thực xin lỗi. Ngươi nói xem, rốt cuộc là Na Tra gặp chuyện gì.
_Bẩm Quốc Sư, tiểu công tử…
Nhận thấy tâm trạng của Hoàng Minh đã hòa hoãn trở lại, tên đưa tin mới thở
phào nhẹ nhõm. Với những người quyền cao chức trọng như vậy, bọn họ tức
giận liền có thể một lời mà khiến cả gia đình hắn bỏ mạng mà chẳng có ai dám ý kiến.
Những lời tiếp theo của tên đưa tin đúng như Hoàng
Minh đoán. Na Tra sau khi được Thái Ất Chân Nhân cho trở về để thăm gia
đình, lúc đi ngang qua một vùng sông nghe người dân bảo nhau về yêu quái hoành hành quanh khu này. Con thủy quái này không biết từ đâu tới tác
oai tác quái, hà hiếp dân lành, bắt đi những cô gái xinh đẹp trong làng. Mặc dù còn bé nhưng tính tình Na Tra rất nghĩa khí, cuối cùng cầm
thương xin dân làng chỉ chỗ con thủy quái. Nhìn bộ dáng tiểu hài của Na
Tra, không có một ai tin rằng cậu nhóc có thể đánh bại được con thủy
quái đó, bọn họ đều không một ai muốn đưa cậu vào chỗ chết cả. Lúc đó Na Tra phải lấy ra Càn Khôn Khuyên cùng Hỗn Thiên Lăng mà Thái Ất giao cho thể hiện mới khiến người dân tin tưởng.
_Yêu quái ở đâu dám tới nơi này quấy nhiễu bách tính, mau ra đây chịu tội ta sẽ tha mạng cho.
Đứng ở phía trên, Na Tra hét lớn xuống phía dưới. Ngay lập mặt nước tách ra, một cột nước xuất hiện, bên trên là một nam tử khuôn mặt có phần tuấn
tú, người tới chính là Ngao Bính.
_Khá khen cho lũ điêu dân các ngươi lại dám cấu kết cùng người khác tới đây làm loạn, các ngươi muốn chết đúng không?
Ngao Bính quét mắt nhìn về phía dân làng khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, liền nhanh chóng co cụm lại với nhau.
_Không phải là ý của bọn họ, là do ta muốn tới đây.
Na Tra chỉ tay vào mặt Ngao Bính, quát lớn.
_Thằng nhóc con, ngươi là ai mà dám đến đây hỗn láo, mau cút đi nếu không đừng trách ta bắt nạt trẻ con.
Nhìn thấy một tiểu hài dám chỉ tay vào mặt mình như vậy, Ngao Bính cảm thấy
tức giận. Dân làng thấy cảnh này đều bỏ chạy toán loạn, phút chốc chỉ
còn lại Ngao Bính và Na Tra.
_Ta chính là muốn xem xem ngươi làm thế nào mà bắt nạt được ta đấy.
Na Tra nói xong, liền lấy Hỏa Tiêm Thương ra lao về phía Ngao Bính. Thời
gian ở cùng Hoàng Minh, Na Tra cũng đã học được một chút về cách chiến
đấu của hắn. Thông thường các tiên nhân ở đây chiến đầu đều có một màn
chào hỏi hay là một màn dạo đầu. Mẹ kiếp, ta khinh, đây có phải là nam
nữ khoái lạc đâu mà dạo đầu kia chứ, với Hoàng Minh, chiến đấu là người
sống ta chết, vì vậy không cần nói nhiều, nếu như nhất kích tất sát được đối phương chính là hay nhất.
Ngạc nhiên khi thấy Na Tra xông
tới, Ngao Bính chỉ kịp phản xạ trong tích tắc, nhưng như vậy cũng đủ để
khiến Na Tra để lại một vết thương trên tay trái của hắn. Tức giận gầm
lên một tiếng, Ngao Bính lấy đinh ba ra lao về phía Na Tra điên cuồng
chém giết.
Na Tra theo học võ kỹ của Hoàng Minh ít nhiều, nên đối với những đòn thế đơn giản của Ngao Bính chẳng khác nào trẻ con đang
vung gậy cả. Nhẹ nhàng đưa thương đỡ lấy, Na Tra tung một cước ngay bụng của Ngao Bính khiến hắn văng ra xa, miệng phun ra một thứ nước trắng
đục.
_Thế nào a, chẳng phải ngươi muốn bắt nạt ta hay sao, mau mau tới đây đi nào.
Cầm thương trên tay, Na Tra khoái chí cười.
Tức giận Ngao Bính phun ra một luồng nước đen về phía Na Tra, nhưng khi vừa tới gần liền bị Càn Khôn Khuyên trên tay Na Tra đánh tan tạo ra vô số
bọt khí. Bọt khí tan đi, Na Tra ngạc nhiên không thấy bóng dáng Ngao
Bính ở đâu cả, đột nhiên cậu nhóc cảm nhận thấy sát khí từ phía dưới,
nhanh chóng xoay người né tránh, tay nhanh chóng làm một cú hồi mã
thương khiến cho Ngao Bính không kịp phản ứng, khuôn mặt hắn liền xuất
hiện một vết sẹo dài.
_Thằng nhãi con, hôm nay ta không lấy mạng ngươi ta thề không phải là Long Tộc.
Ngao Bính hét lên, cả người hắn nhanh chóng hóa thành một con Giao Long màu
xám. Nhìn con Giao Long trước mắt, Na Tra ánh mắt có phần ngưng trọng,
cậu nhóc biết bây giờ cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
_Nhãi con, có phải run sợ rồi hay không, nhưng bây giờ ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng vô dụng cả rồi.
Nhìn dáng điệu của Na Tra, Ngao Bính cho rằng cậu nhóc đã bị hắn dọa đến mức không thể di chuyển được. Gầm lên một tiếng, ngao bính lao thẳng về
phía Na Tra.
Na Tra chân đạp Phong Hỏa Luân nhanh chóng né sang một bên, đất đá nơi đó liền bị thân hình đồ sộ của Ngao Bính chấn vỡ.
_Thằng nhóc, để xem ngươi chạy đi đâu.
Ngao bính vung đuôi quất về phía Na Tra khiến cậu bị bay sang vách núi gần
đó, nhưng cũng may cậu nhóc kịp dùng thương để chặn lại nếu không thì
phiền toái to rồi. Vô cùng tức giận, Na Tra lấy Hỗn Thiên Lăng ra, dải
lụa trên tay cậu liền biến lớn nhanh chóng quấn lấy Ngao Bính.
_Chỉ một dải lụa cỏn con, tưởng có thể trói được ta hay sao?
Ngao Bính khinh thường nhìn dải lụa đang quấn trên người mình, hắn tin rằng
chỉ cần hơi vận sức thì dải lụa này sẽ tan thành từng mảnh. Nhưng hắn đã hoàn toàn sai lầm, mặc kệ cho hắn có vận bao nhiêu tiên lực, hắn cũng
không lung lay được dải lụa đó mà còn làm nó càng ngày càng siết chặt
hơn.
_Chẳng phải ngươi rất khỏe hay sao, có giỏi thì thoát ra cho ta xem nào.
Nhìn Ngao Bính đang chật vật trong Hỗn Thiên Lăng, Na Tra thích chí cười.
_Thằng nhãi, ta không tin không giết được ngươi.
Ngáo Bính hét lớn, miệng há ta, quang khí bắt đầu tập trung trước miệng hắn
thành một quả cầu lớn. Nhìn cảnh trước mắt, Na Tra nhanh chóng ném Càn
Khôn Khuyên về phía Ngao Bính, cái khuyên nhanh chóng mở rộng bao lấy
miệng Ngao Bính, Na Tra liền bóp chặt nắm tay nhỏ, Càn Khôn Khuyên liền
nhanh chóng thu lại bé tí. Càn Khôn Khuyên trên miệng siết chặt khiến
Ngao Bính không thể mở miệng ra được, quang cầu hắn tích tụ đành phải
nuốt ngược vào trong. Cả người hắn liền phình to ra, bên trong phát sáng mãnh liệt, sau đó mình của hắn dần dần teo lại, có thể thấy rằng lục
phủ ngũ tạng của hắn đều bị vỡ nát, mắt trợn ngược, khói từ bên trong
miệng, tai và mũi hắn liên tục bay ra.
Na Tra lúc này thấy Ngao
Bính bất tỉnh mới tiến tới rút gân của hắn, sau đó trở về làng. Dân làng nghe được tin này liền hết sức vui mừng và muốn cảm ơn cậu nhóc, nhưng
Na Tra đã được Kiếm Tu dạy rằng “Dốc lòng nhân nghĩa há chờ trả ơn”
(Truyện Kiều, Nguyễn Du), cậu nhóc nhanh chóng từ chối và trở về ải Trần Đường.
Lúc về Na Tra đem chiến tích khoe với cha mẹ và được cả
hai hết lòng khen ngợi. Chuyện đã chẳng có gì nếu chỉ như vậy. Ngao
Quảng sau khi biết chuyện liền nổi trận lôi đình. Mặc dù con trai lão
Ngao Bính đã làm rất nhiều việc xấu nhưng là đó là con trai lão, bị
người ta đánh tới như vậy thì hắn không thể không đòi lại công đạo được.
Hôm sau, Ngao Quảng đem binh lính ở Đông Hải tới ải Trần Đường tìm Na Tra hỏi tội.
_Lý Tịnh, ngươi mau ra đây cho ta.
Ngao Quảng dâng sóng, đứng trước ải Trần Đường quát lớn. Lý Tịnh sau khi được lính canh gác báo lại liền tức tốc chạy tới.
_Không biết Đông Hải Long Vương ngài tới ải Trần Đường của ta có việc gì không?
Nhìn Ngao Quảng cùng binh lính của hắn đứng ngập trời ải Trần Đường, Lý Tịnh bất giác run sợ, tại sao tên này lại đem binh lính tới đây, chẳng lẽ
là… Lý Tịnh lờ mờ đoán ra được mọi chuyện, nhưng hắn hi vọng thực sự hai chuyện này không phải là một.
_Đừng nhiều lời, con trai ngươi là Na Tra đánh Ngao Bính con ta thừa sống thiếu chết, ngươi nghĩ xem ta tìm ngươi để làm gì?
Ngao Quảng tức giận hét lớn.
Lý Tịnh biết điều hắn không mong muốn cuối cùng đã tới, nhưng dù sao nghe
lời Na Tra kể, hắn cũng đã biết bên hắn là người có lý, từ tốn đáp.
_Thưa Đông Hải Long Vương, đứa con út của ta hôm trước trở về sau khi tu
luyện cùng Thái Ất Chân Nhân trở về có đi qua một thôn làng nhỏ, lúc đó
nó chỉ tiêu diệt một yêu quái gây hại cho dân chúng mà thôi, xin ngài
minh xét.
Lý Tịnh cố tình nhấn mạnh việc Na Tra là đồ đệ của Thái Ất với hi vọng danh tiếng của lão có thể giúp việc này nhẹ bớt lại. Và
Lý Tịnh cũng có ý nói rằng, con ngươi làm việc xấu, con ta chỉ giúp dân
trừ gian diệt ác, như vậy là sai hay sao?
Ngao Quảng cũng hoàn
toàn nghe ra được ý của Lý Tịnh. Trong lòng lão đang cân nhắc một chút,
nếu là đồ đệ của Thái Ất Chân Nhân thì việc này khó mà thuận lợi được.
Nhưng dù sao lão cũng là chủ nhân một phương trên biển, Thái Ất Chân
Nhân nhất định sẽ không vì một đồ đệ mà làm khó lão quá nhiều. Hơn hết
nếu không trả thù được cho con của mình thì hắn biết dấu mặt vào đâu kia chứ.
_Trừ gian diệt ác? Ý ngươi nói con trai ta là yêu ma? Vậy
há ra ngươi lại đang chửi xéo ta là yêu ma à? Lý Tịnh gan ngươi thật sự
rất lớn đấy.
_Ta thực không có ý đó, xin ngài minh xét.
Lý Tịnh cảm thấy lực bất tòng tâm, hắn không ngờ rằng tên Đông Hải Long
Vương này lại không quan tâm tới việc sẽ gây xích mích với Thái Ất Chân
Nhân, còn đáng giận hơn là hắn cố tình đang lấp liếm đi việc con trai
hắn gây họa cho dân chúng.
_Không cần nhiều lời, ba ngày sau mang Na Tra tới Đông Hải, nếu không đừng trách ta đánh ngập ải Trần Đường này.
Nói rồi Ngao Quảng đem quân trở về.
Lý Thị sau khi nghe Lý Tịnh kể lại thì khóc nức nở, cả người ngả quỵ
xuống. Na Tra thương cha mẹ nên muốn tự mình giao nộp cho Đông Hải để
không liên lụy tới người khác. Mặc dù lúc trước không hòa thuận với nhau lắm, nhưng nhờ có Hoàng Minh mà mối quan hệ cha con của Lý Tinh và Na
Tra đã tốt hơn rất nhiều. Hắn biết rằng, con mình không sai, nhưng việc
này can hệ tới rất nhiều người dân vô tội, hắn có thể làm gì đây? Hắn cố liên lạc với Thái Ất Chân Nhân nhưng cuối cùng lại không được, lực bất
tòng tâm, hắn cảm thấy mình là một người cha tồi tệ. Nhưng rồi hắn đưa
mắt nhìn về Trấn Thiên Cung, hắn chợt nhớ lại rằng Na Tra còn có huynh
đệ kết nghĩa là Quốc Sư Đại Thương, hi vọng tràn về, Lý Tịnh nhanh chóng viết thư cho người đem tới.
Nghe tên đưa tin kể xong, Hoàng Minh tức giận đập bàn, tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc mồm đang nhai bánh cũng tỏ vẻ vô cùng tức giận, đến ngay cả Thanh Thanh luôn ôn hòa, dịu dàng cũng tỏ vẻ căm ghét việc làm của Ngao Bính cùng Ngao Quảng.
Điều mà
Na Tra làm là hoàn toàn chính xác, hơn cả hắn coi Na Tra như huynh đệ
ruột thịt của mình, việc này chắc chắn hắn không thể làm ngơ được. Hắn
quay sang nói với Thanh Thanh cùng Đặng Thiền Ngọc.
_Hai muội ở lại đây, ta đi vài ngày rồi sẽ trở về.
_Tần ca ca, ta đi cùng huynh. Việc này càng nhiều người càng dễ giải quyết.
Thanh Thanh kéo tay hắn nói. Nghĩ lại cũng đúng, nếu như thêm Thanh Thanh thì tốt hơn rất nhiều, dù sao thực lực của Thanh Thanh cũng không thua kém
hắn bao nhiêu.
_… a … ũng… i…
Tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc miệng nhai nhai bánh, gắng sức lên tiếng.