Sau sự việc tại Tế Lễ, Tử Tân đưa ra những chính sách mới nhắm vào các lộ chư hầu Nam và Bắc. Chính sách bao gồm.
Thứ nhất, quân đội của các chư hầu ở hai vùng Nam và Bắc phải cắt giảm đi
một phần ba, những binh sĩ đó sẽ đưa về vùng vừa phân tách ra cho Đại
Thương để xây dựng và bảo vệ nơi đây. Vốn dĩ điều kiện của binh sĩ ở các lộ chu hầu không được tốt cho lắm, giờ đây được chiêu dụ sang Đại
Thương, với rất nhiều điều kiện tốt hơn, khiến cho hầu hết các binh sĩ
đều tranh nhau để tới nơi đó, điều này khiến các chư hầu Nam Bắc rất đau đầu.
Thứ hai, Đại Thương cho phép cư dân ở những nơi khác tới
định cư và sinh sống ở đây, tất nhiên điều kiện không hề thua kém con
dân Đại Thương rồi. Dân chúng ở các lộ chư hầu quanh năm cơ cực, lại bị
bóc lột nặng nề, từ lâu đã sớm nghe về sự phồn thịnh của Đại Thương và
những điều kiện hấp dẫn ở đó. Vì vậy sau khi tin tức này được ban bố ra, rất nhiều dân chúng ở hai vùng Nam Bắc lập tức đổ xô về đây. Mặc dù các chư hầu đã canh phòng cẩn mật, ra sắc lệnh trảm nếu ai dám bỏ trốn
nhưng số người rời đi càng ngày càng nhiều và chưa thấy điểm dừng.
Thứ ba, Đại Thương lập một chi bộ bên trong hai vùng Nam Bắc để kiểm soát
tình hình ở đây. Hằng tháng, các chư hầu phải báo cáo về kinh tế và
chính trị cho những quan viên ở đây, nếu có gian dối phải chịu phạt
nặng. Mặc dù điều này có vẻ hơi dư thừa vì trước giờ vẫn có những đội
giám sát ngầm của Đại Thương được Tử Tân cài vào nhưng làm sao so sánh
được với việc công khai giám sát như vậy được. Hoàng Minh đề xuất cho
Phí Trọng làm trưởng vụ giám sát, tên béo này nhìn bề ngoài thì có vẻ là một tên vô dụng nhưng trong lĩnh vực này hắn chính là số một, hơn nữa
còn được hứa sẽ thăng chức lên làm chư hầu nếu làm tốt nhiệm vụ, điều
này khiến tên béo cười híp cả mắt, thề sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.
Mặc dù cả Tử Tân và Hoàng Minh cũng muốn đè ép cả hai vùng Tây và Đông
nhưng vì công lao ở Tế Lễ nên đành phải tạm hoãn. Nhưng kì lạ là cả hai
Khương Hoàn Sở và Cơ Xương đều làm theo quyết sách của Đại Thương với
hai vùng Nam, Bắc. Tuy rất ngạc nhiên trước điều này nhưng cả hai đều
thở phào, nếu giảm được lực lượng của hai nơi này, coi như cũng bớt đi
một phần gánh nặng. Tử Tân ra chiếu chỉ cho phép hai vùng Đông và Tây cử người tới học tập tại Đại Thương, điều này khiến Khương Hoàng Sở và Cơ
Xương cảm ơn rối rít. Những ngày ở đây bọn hắn đã thấy qua được sự phồn
hoa và nhiều thứ mới lạ ở nơi đây, nếu như quan lại của bọn họ có thể
học tập ở Đại Thương sau đó về giảng dạy lại thì còn gì bằng. Mặc dù
việc này giống như nuôi hổ trong nhà, nhưng Hoàng Minh không cảm thấy
như vậy, đây coi như là có qua có lại, hơn nữa nếu như gia ân cho bọn
họ, không biết chừng có thể giúp giữ được mối quan hệ bền lâu.
Những ngày này, Khương Văn Sắc luôn ở bên cạnh phụ thân, điều này khiến cho
tên sắc lang Tử Tư đau buồn không thôi. Mất đi một người chịu trận cùng, hai người Dương Cửu và Hoàng Phi Yến bị Tử Tân dày vò đến vô lực. Hoàng Phi Yến từ nhỏ đã luyện võ và tiên thuật còn đỡ, Dương Cửu thể chất yếu đuối, mặc dù đã đạt tới Trúc Cơ Trung Kỳ nhưng vẫn bị tên kia không
thương hoa tiếc ngọc mấy lần làm cho nàng phải nằm liệt trên giường.
Phải tới khi Khương Văn Hoán rời khỏi Triều Ca, hai nàng mới thấy bớt đi được một phần gánh nặng. Nhưng phụ tử lại chia ly, Khương Văn Sắc khóc
đến hai mắt đỏ hoe, Tử Tân thấy vậy cũng không nỡ dày vò nàng, cuối cùng hai người Dương Cửu và Hoàng Phi Yến vẫn tiếp tục chịu trận.
Tối hôm đó, Hoàng Minh cảm thấy buồn chán, hắn tìm tới một bờ hồ ngồi uống
rượu. Nơi đây thật bình yên, trong không trung chỉ có xì xào của những
ngọn cỏ khẽ lay động trong gió, mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng,
không một ánh đèn, chỉ có ánh trăng là nguồn sáng duy nhất nơi đây,
nhưng vì vậy, khung cảnh bình yên ở đây khiến tâm hồn hắn trở nên thư
thái hơn. Đây là nơi trước kia Kiếm Tu thường hay dẫn hắn tới khi hắn
cảm thấy chán nản, vẫn khung cảnh cũ, vẫn chén rượu trên tay, nhưng giờ
đây không còn sư phụ nữa.
_Tần Quốc Sư, tại sao lại có nhã hứng ra đây ngoài uống rượu một mình vậy?
Một âm thanh vang lên sau lưng, Hoàng Minh trở về thực tại. Hắn vô cùng ngạc nhiên khi người tới lại chính là Cơ Xương.
_Tây Bá Hầu đêm hôm sao lại một mình ra đây, chẳng lẽ lại có nhã hứng uống rượu ngắm trăng giống ta hay sao.
_Ta có thể ngồi ở đây.
Cơ Xương vuốt chòm râu, mỉm cười đáp.
_Ân, thật là vinh hạnh cho ta a. Mời ngài.
Hoàng Minh tiếu ý đáp, mặc dù hắn không biết cuối cùng là Cơ Xương có ý đồ
gì, nhưng hắn không thể thể hiện địch ý với lão được, dù sao bây giờ Đại Thương với Tây Kỳ vẫn là bằng hữu. Hắn rót một chén rượu, đưa tới trước mặt Cơ Xương.
_Đa tạ Tần Quốc Sư. Khà... rượu ngon.
Cầm chén rượu Hoàng Minh đưa tới, Cơ Xương ngửa cổ uống cạn.
_Thật không ngờ Tần Quốc Sư lại có một loại hảo tửu như vậy, thật khiến ta ghen tị.
Cơ Xương có sở thích uống rượu, lão từ khắp nơi sưu tập rất nhiều loại
rượu, nhưng đây là lần đầu tiên lão được nếm loại rượu ngon đến như thế.
_Đây đều là rượu do chính tay ta làm, nếu như Tây Bá Hầu thích, ta nhất định sẽ dâng cho ngài vài vò rượu để dùng.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp. Với những loại rượu ở thời đại này, quả thực với
hắn là rất tệ, còn thua xa Rượu Gạo Việt Nam nữa. Chính vì vậy hắn dùng
trí nhớ của mình khi xem những hướng dẫn làm rượu trên mạng để làm lại,
kết quả khiến cho Kiếm Tu và Tử Tân yêu thích không thôi.
_Vậy thực sự phải cảm tạ Tần Quốc Sư rồi.
Nghe Hoàng Minh nói, Cơ Xương cảm thấy vui mừng. Loại hảo tửu này thực sự là thiên hạ đệ nhất, mặc dù chỉ là được biếu vài vò, nhưng như vậy đối với lão là đủ rồi.
_Chẳng hay Tây Bá Hầu tại sao lại có nhã hứng ra nơi vắng vẻ này vậy.
_Nơi này là nơi mà bằng hữu trước kia của ta rất thích, ta muốn ra đây để tưởng nhớ về người đó.
Nhấp một ngụm rượu, Cơ Xương giọng bi ai đáp.
_Thì ra là như vậy, thật không biết là ai có thể làm Tây Bá Hầu có thể nhớ nhung đến như vậy, hẳn là một mối tình lãng mạn a.
Hoàng Minh hài hước nói.
_A, nếu nói sư phụ của ngài là nữ nhân, ta sợ hắn sẽ tìm ngài báo mộng đó.
Phụt, nghe xong câu này, Hoàng Minh phun ra toàn bộ chỗ rượu trong miệng. Mẹ
kiếp, cứ tưởng lão già này nhớ nhung cô nương nào, hóa ra là vì sư phụ
hắn mà tới đây. Nghĩ cũng đúng, nơi này ngoài sư phụ hắn, cùng sư huynh
đệ hắn thì rất ít người tới đây. Nhưng lão già này thực sự là bằng hữu
thân thiết của sư phụ hắn hay sao. Một người là bá chủ Tây Kỳ với mối
thâm thù giết cha, một người là Quốc Sư Đại Thương, hai người này sao có thể là bằng hữu được chứ.
_Ngài thực sự là bằng hữu của sư phụ ta?
Hoàng Minh vẫn chưa hết ngạc nhiên.
_Đúng vậy, nhưng nói đúng hơn là hắn giống như sư phụ của ta hơn.
Nghe tới đây, Hoàng Minh vô cùng tò mò. Nếu đúng như Cơ Xương nói, vậy hóa ra hắn mới chính là đại sư huynh hay sao?
_Việc này phải kể lại lúc ta còn trẻ. Ta cũng đã từng có chí muốn ngao du
khắp nơi, mặc dù phụ thân ngăn cản nhưng ta nhất quyết không từ bỏ. Có
một lần ta bị yêu quái bắt được, cũng nhờ chính sư phụ ngươi mà ta được
sống sót.
Nhấp một ngụm rượu, Cơ Xương lại nói tiếp.
_Mặc dù
chỉ hơn ta vài tuổi nhưng ở hắn có một tố chất mà ta không có được. Hắn
tài giỏi, lại có tinh thần nghĩa hiệp, đi tới đâu hắn cũng được rất
nhiều người quý mến, đôi lúc ta cũng thấy rất ghen tị với hắn.
Hoàng Minh gật gật đầu, quả thực là rất giống với tính cách Kiếm Tu, hơn nữa
nhìn sư phụ hắn bây giờ trông vẫn rất phong độ, chắc chắn lúc trước là
một phong lưu đạo sĩ rồi a.
_Khi đi ngao du cùng hắn, ta học được rất nhiều điều bổ ích. Ta cũng muốn được như hắn, cứu giúp người khác,
vì vậy ta trở về quê hương, quyết tâm trở thành người đứng đầu Tây Kỳ,
để có thể hoàn thành tâm nguyện. Ta luôn muốn thiết lập mối quan hệ tốt
đẹp với Đại Thương, nhưng trời không cho ta như ý, Đế Ất đã sát hại phụ
thân của ta.
Nói đến đây, bàn tay của Cơ Xương run lên, nắm chặt lại.
_Lúc đó, ta còn trẻ, lửa giận bùng lên, ta đã cầm quân để tìm Đế Ất hỏi tội. Cơn giận làm mờ mắt, ta quên đi rằng ta muốn trở thành người đứng đầu
Tây Kỳ là để cứu giúp người dân, chứ không phải kéo họ vào chiến tranh.
Nhưng rồi, Kiếm Tu đến, hắn giúp ta nhận ra rằng việc ta làm là hoàn
toàn sai lầm, rất nhiều người đã ngã xuống, việc báo thù của ta chỉ đem
tới đau thương cho nhiều người khác mà thôi. Ấy vậy mà lúc đó, trong cơn nóng giận ta đã chém hai nhát vào ngực hắn.
Hoàng Minh cảm thấy
cực kì kinh ngạc. Lúc trước hắn đã từng thấy qua hai vết sẹo dài trước
ngực Kiếm Tu, hắn có hỏi qua nhưng Kiếm Tu chỉ cười và đáp rằng: “đó là
minh chứng của tình bằng hữu của ta“. Bây giờ hắn mới hiểu, vết thương
này với Kiếm Tu không phải là nỗi đau, mà là niềm vui khi giúp bằng hữu
của mình.
_Thật không ngờ giữa ngài và sư phụ của ta lại có một câu chuyện như vậy. Trước giờ ta vẫn tưởng...
Hoàng Minh định nói ra, nhưng rất may hắn kịp dừng lại.
_Ngài vẫn tưởng ta vẫn còn nuôi mối thù giết cha hay sao? Ha ha, những việc
đó ta đã chôn vào quá khứ rồi. Kiếm Tu giúp ta nhận ra báo thù chỉ dẫn
tới đau thương thêm mà thôi, hơn cả bây giờ Đế Ất cũng không còn nữa, ta tại sao lại có thể có địch ý với Đại Thương được.
Hoàng Minh cảm thấy ngượng ngùng. Quả đúng là Cơ Xương, không ngờ lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn như vậy.
_Ngài yên tâm, ta có được ngày hôm nay đều nhờ sư phụ của ngài. Tâm nguyện
của hắn cũng chính là tâm nguyện của ta, khi hắn mất ta đã thề rằng, sẽ
hỗ trợ hết mình vì Đại Thương.
Cơ Xương hùng hồn đáp. Điều này
khiến cho Hoàng Minh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhìn ánh mắt của Cơ
Xương, hắn biết đây chính là cảm xúc thật của lão. Hắn vốn tưởng rằng Cơ Xương luôn luôn muốn tìm cơ hội để tấn công Đại Thương trả thù cho phụ
thân, nhưng không ngờ hắn lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cơ Xương quả thực xứng với hai chữ “thánh hiền“.
_Trước giờ ta vẫn luôn nghĩ những điều không tốt về ngài. Ta thực sự có lỗi.
Hoàng Minh chắp tay, hướng về phía Cơ Xương tạ tội.
_Tần Quốc Sư không nên làm thế, thực sự người không biết không có tội. Ta
với sư phụ ngài dù sao cũng là bằng hữu, ngài dù sao cũng là đệ tử của
hắn, nếu không chê cứ gọi ta hai tiếng Cơ thúc.
Cơ Xương đỡ Hoàng Minh, cười cười nói.
_Như vậy thì còn gì bằng, Cơ thúc thúc, xin nhận của ta một lạy.
Hoàng Minh đang định quỳ xuống thì lại được Cơ Xương đỡ dậy.
_Đừng như vậy, nam nhân dưới chân có vàng, đừng nên quỳ lung tung. Như vậy
đi, nếu như muốn thì ngươi có thể tặng ta thêm vài vò rượu nữa được hay
không.
Hoàng Minh phì cười, thật là một lão già cơ hội a. Nhưng
dù vậy, hắn biết Cơ Xương cũng chỉ muốn xua đi mây đen trong lòng hắn.
Hắn giả bộ đau lòng đáp lại.
_Ây, thật sự là một vị sư thúc cơ
hội a. Sư thúc ngài có biết để làm ra được thứ rượu này ta phải tốn rất
nhiều công sức hay không. Đã vậy còn đòi thêm vài vò nữa, thật muốn lấy
mạng ta mà.
Hoàng Minh nói xong, cả hai nhất thời cười vang,
không khí tĩnh lặng xung quanh bị phá vỡ bởi tiếng cười của hai người,
nâng chén, họ uống tới tận đêm khuya.
Ở tại một bìa rừng vắng vẻ, cách xa Triều ca.
_Sư đệ, ngươi thực sự tha cho ta sao?
Vi Tử Khải thân thể tiều tụy, khuôn mặt tái nhợt đi rất nhiều, mấy hôm nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn rất hối hận, hắn ước mình không làm điều ngu ngốc như vậy. Nhưng điều đó là không thể, sáng ngày mai hắn cùng
gia đình sẽ bị xử trảm.Trong cơn tuyệt vọng, Vi Tử Khải được một toán
lính dẫn đi, hắn biết rằng mạng của hắn đã tận. Nhưng rồi hắn nhận ra,
toán lính dẫn hắn đi không phải là pháp trường mà là một nơi rất xa
Triều Ca, hắn nhìn thấy gia đình của hắn cũng ở đó, hắn vô cùng kinh
ngạc. Một chiếc xe ngựa đi tới thu hút sự chú ý của tất cả, người bước
xuống chính là Tử Tân.
_Sư huynh, mặc dù huynh phụ ta, nhưng vì
tình nghĩa huynh đệ ruột thịt, ta không thể nào nhẫn tâm làm vậy được.
Huynh đi đi, ta sẽ để lại cho gia đình huynh một ít tùy tùng cũng vàng
bạc và lương thực. Hi vọng huynh sẽ sống một cuộc sống có ý nghĩa. Ta
với huynh từ này đoạn nghĩa.
Tử Tân không dám nhìn mặt Vi Tử
Khải. Hắn biết mình làm như vậy đã là rất nương tay rồi. Mặc dù Vi Tử
Khải trước giờ không ưa gì hắn, lại có ý mưu phản, nhưng Tử Tân không
thể xuống tay được, hắn chỉ làm được như thế này thôi.
_Sư đệ ta sai rồi...
Vi Tử Khải khóc như một đứa trẻ, hắn quỳ xuống, đầu liên tục đập dưới đất, máu tươi bắt đầu tuôn ra. Nhìn cảnh này Tử Tân cảm thấy đau lòng.
_Đại huynh, việc hôm nay ta chỉ giúp huynh tới như vậy thôi. Hi vọng huynh
biết suy nghĩ mà sống một cuộc sống tốt hơn. Cũng không còn sớm nữa,
huynh mau đi đi, nếu không có người bắt gặp sẽ phiền to đấy.
Nói rồi Tử Tân quay lưng đi.
Nhìn bóng lưng Tử Tân rời đi, Vi Tử Khải hướng về phía đó dập đầu ba cái.
Rồi đứng dậy mang theo gia đình rời đi. Nhưng trong lòng hắn thề rằng,
sẽ có một ngày hắn sẽ trả lại hết cho Tử Tân.
Trong đêm, ánh trăng chiếu xuống soi sáng khắp nhân gian. Hai con người, một khuôn mặt nhưng hai tâm trạng.