Thời gian thật sự không chờ một ai. Còn người lướt qua đã chục, năm thần nhắm mắt đã mấy niên kỉ.
Mùa hè nóng nực lại lần nữa tới ma giới, trước cái nóng inh ỏi cả kinh đô lại đang tấp nập chuẩn bị đón mùa lễ hội truyền thống.
Lễ hội cũng không có gì to tát nhưng với cuộc đời dài đằng đẵng của ma tớ thấy vì suốt ngày chém giết họ muốn thử trải nghiệm cảm giác được nghỉ ngơi một ngày nó ra sao. Vậy nên bá quan triều đình đã dâng tấu ma đế tổ chức lễ hội mỗi mùa...
Ngay lúc đầu Long Hàn Thiên còn cảm thấy cái lễ hội này thật nhàm chán, vô vị nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy quyết định phê duyệt tổ chức lễ hội đó của mình là đúng.
Ái nhân của hắn lại thích bầu không khí này, ân đôi khi đám lão già kia thật có ích. —v—//
“ Này nhanh cái chân lên chậm chạp vậy biết bao giờ mới xong.”
“ Oái khốn nạn mắt ngươi bị mù hả đạp trúng chân ta rồi...”
“ Cái đệt ông liều mạng với ngươi dám xỉa xói thẩm mĩ của ông.”
“ Ngào vô ai sợ ai....”
️ Bịch, chát, rầm...
Náo nhiệt thì náo nhiệt nhưng những xung đột nhỏ là khó thể tránh khỏi chẳng hạn như bây giờ trên đường phố những ma tớ thành niên đang đấm đá túi bụi chỉ vì vài chuyện không hợp ý.
Xung quanh không ai ngăn cản vì đây là một phần cuộc sống của bọn họ và những người đang đánh nhau cũng biết hôm nay là ngày vui lên không thể đổ máu. Nhưng đánh nhau say sát thì chắc chắn phải có rồi, vì ma tộc lấy sức mạnh nắm đấm để giải quyết mọi việc mà =ư=
“ Oa oa mau nhìn bên kia, bên kia thật sự rất náo nhiệt...”
Hồng y xinh đẹp kia rất vui vẻ nhìn cảnh tượng náo nhiệt của ma đô. Mã Triệu Yên thật sự rất phấn khích kể ra trên tuyết đỉnh làm sao có được sự náo nhiệt thế này thích nàng rất thích là đằng khác nha....
Chạy bên đông nhó bên tây Mã Triệu Yên xinh đẹp như đoá hồng hoa sự năng động của nàng thu hút không ít ánh mắt của nam ma tộc.
“ Này.... Á đau đau buông ta ra ngươi làm gì ư... Ưm... “
Tung tăng bay nhảy bỗng dưng bị một lược tóm gáy, mã triệu yên bất ngờ không kịp nhận biết đã bị một nam nhân bịt miệng. Nàng trợn mắt quay phắt người về phía sau định tung một cú giáng thế vào nơi khó nói của người phía sau nhưng hụt mất rồi nam nhân phía sau rất nhanh nhẹn tránh lé cú đá nguy hiểm.
Ảnh cái tên này dám bịt miệng nàng...
Mã Triệu Yên trợn mắt hắc diện than này đang yên đang lành lại gây sự với nàng bộ muốn đánh nhau hay sao hả.
Ảnh mắt lạnh không thèm nhìn cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của ai kia hắn đang bận trừng a trừng, phóng khí lạnh khắp xung quanh ánh mắt nhìn những tên ma tộc kia như muốn băm người ta ra trăm mảnh.
Nhìn gì mà nhìn xú xú nha đầu này có chỗ nào khiến các ngươi nhìn không cút ông giết hết bây giờ. Nha đầu chết tiệt dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt đáng hận... ( T/g: cái cảm giác này là ta nghĩ sai phải không? )
“ Ừm... Um... Thả....”
Khốn nạn đừng đi tên khốn kia thả ta ra rồi đi chứ này....
Mã Triệu Yên trợn mắt bị Ảnh xách đi như xách gà ^ w ^
Đám đông nhìn theo đầu đầy quạ bay còn những ma tộc già lại vuốt râu cười vợ chồng chồng ghen tuông là chuyện thường tình...
___________________________________
“ Hồng Hồng trà tới rồi khách quan mời dùng thong thả.”
Tách biệt mới sự ồn ào đường phố Long Hàn Thiên đưa ái thê của mình tới quán trà nhỏ bên đường chính, hắn chọn một chỗ yên tĩnh sát cửa sổ lầu hai vì nàng tỉ mỉ chọn vài món đường phố. Nói thật cả đời Ma Đế bệ hạ chưa từng ăn ngoài bao giờ ngay cả trà cũng không uống một giọt ấy vậy mà vì Bạch Phượng Băng thích lại cam tâm tình nguyện rót trà gọi món hết sức chu đáo... ( T/g: thê nô )
Nhìn nam tử tuấn mĩ vì thiếu nữ bạch y điệu bộ cẩn thận vô cùng dịu dàng khiến các nữ hâm mộ không thôi, các nàng cảm thán nữ tử kia tạo phước lành gì mà có được bậc phu quân tuấn tú yêu chiều như vậy...
Vì sao là phu thê nhìn y phục của họ đi là biết. Hắc y bạch y thêu duyên niên đuôi hạc cùng vị trí cùng màu sắc rõ là đồ đôi chỉ tình nhân hay phu thê mới được mặc trong lễ hội...
Bỏ qua sự hôm mộ của chúng thiếu nữ Bạch Phượng Băng sau thuật che mắt của Long Hàn Thiên trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tuy không quốc sắc hoạ thủy như chính sách nhan nhưng cũng rất thuận mắt. Nàng nhận ly trà từ Long Hàn Thiên đôi mắt ảo hoá ngây ngẩn nhìn lá trà nổi bồng bềnh trong chén tới thất thần.
“ Băng nhi... Băng nhi nàng nghe ta nói không... Băng nhỉ...”
Long Hàn Thiên nhíu chặt mày hắn gọi nắng ba tiếng mà nàng không đáp lại điều này khiến hắn không vui.
Hắn không thể đọc suy nghĩ của nàng vì hắn tôn trọng nàng một cái khác hắn không muốn thế. Hắn muốn biết mọi điều nàng nghĩ, nàng có thể nói cho hắn nghe nàng muốn gì hắn cũng có thể chấp nhận nhìn nàng thất thần khiến hắn rất không thích, nàng như vậy khiến hắn có cảm giác cực kì bất lực...
“Băng nhi, nàng đang suy nghĩ gì.”
Vì cái gì ta gọi nàng cũng không nghe thấy...
Hắn rời khỏi chỗ đi ra phía sau Bạch Phượng Băng ôm lấy bả vai gầy của nàng ở bên tai nàng thần thì giọng nói khàn khàn thu hút không biết bao thiếu nữ mê mẩn...
A! Cái cảm giác ngưa ngứa bên tai khiến Bạch Phượng Băng hồi thần nàng theo bản năng tránh đi cái thứ sát bên tai nhưng lại bị vòng ôm kẹp chặt. Bất đắc dĩ nâng đầu lên nhìn tuấn nam đang âm trầm không vui Bạch Phượng Băng nhìn chàng nhìn rất lâu khiến Long Hàn Thiên tâm sối sục...
“ Thiên, ta bỗng có cảm giác bất an... Không biết tại sao nhưng ta ghét nó.”
Mấy ngày nay nàng luôn có cảm giác bốn chồn khó chịu tựa như sắp có đại nạn kéo tới. Nàng đã thử dùng thần thức quét cả thập phương nhưng không có manh mối nó càng làm nàng bất an hơn...
Ra vậy hắn hiểu nàng thất thần vì lý do gì. Bất an nàng không cần lo những nguy cơ hắn sẽ mau chóng diệt trừ, không ai cản được hắn Bạch Phượng Băng nàng chỉ cần bên cạnh hắn còn lại hắn sẽ xử lý.
Kề môi hôn lên trán nàng Long Hàn Thiên trầm thấp tuyên bố.
“ Không Không lo Băng nhi chỉ cần ta còn tại ta bảo đảm không có gì uy hiếp được chúng ta. Tin ta băng nhi.”
Sự quyết đoán của hắn khiến Bạch Phượng Băng tiếu dung hơi mỉm nàng tựa vào lồng ngực của hắn tự nhủ trong lòng.
“ Ta dĩ nhiên tin chàng sao có thể không tin chàng...”
Còn cảm giác kia chắc do ta suy nghĩ nhiều thôi đúng không? Thiên.
______________________________________
6/6/2019
Tác giả cảm thấy vi diệu