Tại hoàn tinh tông, ở trên ngọn núi nơi mà trưởng lão nòng cốt sinh sống, tại đây ta có Ngọc Linh Thảo, một cô bé ở giữa sườn núi, cô bé ấy đang tập luyện với môn tinh kĩ mà mình vừa mang về.
Ở trên vườn, Thảo đang say sưa vung kiếm, nhưng mà thanh kiếm này rất khó điều khiển, vì thế mà khu vườn đã bị hư hại không ít.
Thảo phải nhờ người tu bổ sau khi tập luyện.
Trải qua thời gian đập rồi lại sửa, qua 10 ngày thì cuối cùng thảo cũng đã tu luyện 2 loại kiếm pháp đến nhất phẩm đại thành, cũng tính là có thể điểu khiển được tới một mức nhất định.
“Bây giờ mình cần tăng cường linh khí hơn nữa, nếu như lúc chiến đấu mà linh khí không đủ mạnh thì có lẽ mình sẽ không thể đấu lại những người khác được.” Nói xong, Thảo đã bắt đầu đi bế quan.
Cô bé ngồi ở bên trong phòng, sự yên tĩnh nhất định giúp cho tâm trí không chút tạp niệm đã làm cho Thảo chú tâm vào việc hấp thụ hơn.
Trải qua mười mấy phút, Thảo đã lên luyện linh kì tầng 7.
Mặc dù đã lên rồi, nhưng mà lại không thể vững chắc được, lượng linh khí cũng không nồng đậm để có thể đánh bại người khác dễ dàng được.
Bỗng chợt Thảo đã nghĩ ra một ý nghĩ, một ý nghĩ khá kì cục.
Nếu như mình ép lượng linh lại rồi tu luyện, vậy thì mình có thể làm cho lượng linh nồng đậm hơn, mình đúng là thông minh!
Nghĩ là làm, Thảo nhanh chóng thực hiện ý nghĩ trong đầu, khi vừa bắt đầu, Thảo đã cảm nhận được rằng lượng linh khí của cô dần trở nên đặc hơn, thừa thắng xông lên, cô bé đã tiếp tục làm, đột nhiên sau vài phút thì Thảo lại lên cấp, luyện linh tầng 8, cảm thấy kì lạ, Thảo cảm nhận lại linh khí của mình thì thấy rằng nó đã giống như ban đầu, chỉ khác rằng là lượng bình chứa tăng lên.
Không cam tâm, Thảo lại thực hiện lần nữa, sau vài phút, khi Thảo cảm thấy lượng linh khí đang cô đặc thì lại lên cấp.
Sự tức tối dần nổi lên, Thảo hét lớn.
“Lại lần nữa!” Lời vừa dứt, Thảo lại thực hiện như hồi nãy, sau vài phút thì lại lên cấp, sự tức giận dường như chiếm lên não của Thảo.
“Lần nữa!!”
Lại vài phút trôi qua, và vẫn giống như lần trước.
“Lần nữa!!!”
“Lần nữa!!!!”
“Lần nữa!!!!!”
...----------------...
Sau nữa kinh, Thảo cảm thấy rằng giọng của cô bé dường như có chút ảnh hưởng, có vẻ như Thảo đã hét quá nhiều.
Sau khi đi kiếm nước uống và bình tĩnh lại, Thảo cảm nhận cơ thể thì cảm thấy được sự kì lạ.
“Luyện linh kì, tầng 21!?” Thảo cảm thấy bất ngờ bởi bình chứa của cô bé lớn đến bất ngờ.
Không phải tầng 10 là tối đa rồi sao? Bây giờ lại tới tầng 21, liệu có sai sót gì không nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thảo dường như không nghĩ ra được bất cứ tình huống gì, cũng không biết làm cách nào mà nó có thể xảy ra.
Sau một hồi suy nghĩ, Thảo dường như đoán rằng là do cô bé áp chế cảnh giới liên tục khi tu luyện nên mới có hiện trạng như bây giờ, mặc dù vẫn chưa tìm ra được lời giải thích khác hợp lí hơn, nhưng mà bây giờ thì Thảo cũng không quan tâm nữa, vì nghĩ thêm cũng không biết được gì.
“Nhưng mà bây giờ mình đã là luyện tinh kì tầng 21, nếu như mình tu luyện thêm nhiều tầng hơn nữa thì mình sẽ mạnh hơn rất nhiều, cũng giải quyết được việc thiếu hụt linh khí, chỉ cần trích xuất một phần linh khí cũng đủ để gây được sát thương lớn, đây đúng là quá nhiều lợi ích!”
Không nghĩ nhiều, Thảo nhanh chóng đi tu luyện tiếp, vẫn như bài cũ, tiếp tục áp chế cảnh giới rồi tu luyện.
...----------------...
Sau 10 ngày, Thảo cũng đã đạt tới luyện linh kì tầng 1000, cô bé bắt đầu xung kích tầng 1001 thì đột nhiên một cú mở cửa, một tiếng động đến quá bất ngờ đến nỗi mà Thảo lỡ lầm quên luôn áp chế cảnh giới, cô bé thả lỏng người ra mà lỡ lên cấp.
“Thảo, con ở đây à!” Tiếng kêu quen thuộc này, Thảo biết, đó chính là Nguyên Hồng, nhưng mà cô bé làm gì quan tâm đến cô ấy lúc này, vì có chuyện quan trọng mà Thảo đã lầm lỡ, cô bé bây giờ đã thật sự lên cấp.
Luyện khí kì, viên mãn.