“Ta trả lại đòn đánh lén đó đây!” Minh Nguyên Hồng nói.
Minh Hồng Lạc tuôn ra biểu cảm tức giận, cơ mặt như muốn nổ tung: “Chết tiệt!”
Minh Hồng Lạc xoay người lại, định tung ra một chưởng nhưng mà một chân của cô ta lại bị thanh xà kiếm của Ngọc Linh Thảo trói chặt và giựt lên khiến cho Minh Hồng Lạc bị bất ngờ tột độ.
Ngay lập tức, một đường kiếm lao tới phía cánh trái của Minh Hồng Lạc khiến cho cô ta phải cật lực đỡ nó, Minh Nguyên Hồng thừa thế đẩy mạnh tay lên, lượng linh bộc phát ra lửa từ xung quanh thanh kiếm mãnh liệt.
Nhiệt độ nóng chảy lên tới bốn đơn vị, khiến cho bầu không khí xung quanh biến dạng, nhưng mà chừng này thì Minh Hồng Lạc vẫn còn chịu được, dù sao thì cô ta cũng là linh căn nguyên tố lửa.
Khi mà Minh Hồng Lạc định tung ra đòn tới phía trước với tay còn lại thì từ lúc nào nó đã bị trói và giữ lại bởi thanh xà kiếm, và Ngọc Linh Thảo đang gồng hết sức lực để giữ tay Minh Hồng Lạc lại.
Khi mà Minh Hồng Lạc gồng linh và giựt mạnh tay lại thì Ngọc Linh Thảo cũng bị cuốn theo và suýt nữa làm rơi thanh xà kiếm, nhưng mà lúc Minh Hồng Lạc làm điều đó thì ả ta đã lơ là trong 1 giây, dù một giây không là nhiều, nhưng mà trong một trận chiến, 1 giây đã là quá đủ để có thể lấy được mạng đối thủ rồi.
Rất nhanh chóng, Minh Nguyên Hồng gồng hết sức đánh bay Minh Hồng Lạc, kèm theo đó là một vết cắt sâu lên người cô ta.
Minh Hồng Lạc nhanh chóng ôm lấy vết thương, hơi thở cũng yếu đi phần nào, cô ta nhanh chóng dùng linh chữa lành lại phần nào vết thương đó: “Sư muội được lắm, thật sự là không coi ta ra gì mà!”
“Ta đúng thật là không coi ngươi ra gì, nhưng mà ngươi cũng nên cảm thấy may mắn đi, vì chúng ta vẫn là cùng chung gia tộc nên ta vẫn còn chút nương tay đấy!” Minh Nguyên Hồng nói, vẻ mặt lộ ra một nụ cười có chút ghê rợn.
Minh Hồng Lạc cũng lấy lại chút hơi thở mà nói: “Vậy thì sư tỷ t lại phải cảm ơn muội rồi, nhỉ!!!”
Vừa dứt câu, Minh Hồng Lạc nhanh chóng lao vút tới và khởi động tinh kĩ, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc khiến cho Minh Nguyên Hồng phải bất ngờ, khi mà Minh Nguyên Hồng đỡ đòn đó thì một lực đẩy do tác động tạo nên khiến cho Minh Nguyên Hồng bị chấn thương sau đòn vừa rồi khiến cho cô ấy bị thổ huyết một phần.
Nếu như nhìn kĩ thì có thể thấy rằng Minh Hồng Lạc đã không chỉ đơn giản là dùng tinh kĩ tăng tốc, đúng hơn thì cô ta bao bọc linh vào phía bên dưới chân và tạo ra lửa rồi bộc phát tạo ra một vụ nổ, và một chút linh hộ thể dưới chân để không bị thương, nhưng mà điều khiển ba việc cùng một lúc như vậy thật sự là một điều khó khăn, vì bộ não khi chia làm đôi công việc đã khiến cho phần xử lí thông tin có phần quá tải, hơn nữa, việc có thể thành thục chuyện này không chỉ là ngày một ngày hai là làm được, đây hoặc là đã tu luyện rất nhiều, hoặc có thể đây là thiên tài đi.
Nhưng mà dù nói là thế nào đi nữa thì có thể làm được việc này thì thật đáng ngưỡng mộ, và điều đó cũng khiến cho Ngọc Linh Thảo cũng giác ngộ ra được một số điều.
Nhưng mà việc cấp bách lúc này không phải là giác ngộ đi, dù sao đi nữa thì Minh Hồng Lạc vẫn là kẻ địch, cần phải tiêu diệt.
Vì thế Ngọc Linh Thảo đã lập tức lao tới, cô bé nhanh chóng hét to lên: “Hồng lạc trưởng lão!!”
Nghe thấy tên của mình, Minh Hồng Lạc cũng nhanh chóng chú ý tới, Ngọc Linh Thảo nhanh chóng rút kiếm ra và tiến tới tấn công, cô bé dùng minh ngọc trảm kèm theo thiên cung vòng hoàn quyết, rất nhanh chóng, những đòn tấn công liên tục tấn công liên tục loạn xạ, đòn đánh nào cũng đều hướng thẳng về phía Minh Hồng Lạc, rất nhanh chóng, cô ta cũng đã phải dùng thêm một màn chắn, nhưng và vì thực lực của Ngọc Linh Thảo hiện giờ rất yếu, vậy nên việc này chỉ tốn không tới 1 thành nguyên linh, nhưng mà Minh Nguyên Hồng khi nhận thấy Ngọc Linh Thảo đã giảm bớt lớp phòng ngự, cô ấy đã nhận ra ý đồ của Ngọc Linh Thảo và nhanh chóng vận hết tất cả sức mạnh cô ấy có.
Rất nhanh chóng, Minh Hồng Lạc đã cảm nhận được áp lực từ hai phía và phải ngăn chặn cả hai bên, không biết từ lúc nào, cô ấy đã ở thế gọng kìm.
Vì thế mà Minh Hồng Lạc đã nhanh chóng phán đoán và thoát ra từ phía yếu hơn, cô ta lợi dụng sức tấn công của Minh Nguyên Hồng để bật tới phía của Ngọc Linh Thảo, rất nhanh chóng, kế hoạch đó đã thành công.
Minh Hồng Lạc nhếch mép một cái, khi mà cô ta nghĩ rằng mình có thể thắng nếu giải quyết con nhóc phiền phức này trước, nhưng mà đột nhiên cô ta nhận ra cả hai người đó đang cười khiến cho Minh Hồng Lạc phải khó hiểu, nhưng mà cô ta đã nhanh chóng nhận ra rằng đây là cái bẫy được đặt ra từ đầu.
Ngọc Linh Thảo bắt đầu thu kiếm, cô bé vào thế và gồng linh vào trong thanh kiếm, vừa nghĩ lại lúc trước, Minh Hồng Lạc đã đột ngột bao bọc cánh tay trước nhưng mà khi cô ta nghĩ mình đã chặn được thì một cái xoẹt, một vết thương ở phía bụng hiện ra làm cô ta bất ngờ tột độ, và bất ngờ hơn nữa là vết thương đó lại nổ ra khiến cho Minh Hồng Lạc đau đớn thét lên.