Phía bên hoàn tinh tông, hiện giờ bên phía trưởng lão của hoàn tinh tông đang yếu thế đi một chút, một phần là do phía bên họ chỉ có 8 người, còn phía bên kia hơn hẳn 1 người, hơn nữa, chênh lệch thực lực cũng là vấn đề khá nan giải khi mà hoàn tinh tông lại không có các trưởng lão thực lực thâm hậu hơn nhiều.
Hiện nay bọn họ đã bị tiêu hao quá lớn, bất chợt Băng Quan Sơn mở miệng nói: “Các ngươi nào phải cố gắng đến vậy, chịu chết ngay bây giờ có phải tốt hơn không?”
Viên Thiên Dũ tức giận nói: “Người phải chịu chết là các ngươi mới đúng!”
Nghe thấy thế, Băng Quan Sơn lại tỏ vẻ khinh thường: “Ta đã rộng lượng đối với các ngươi như thế, vậy mà các ngươi lại không biết tận dụng, đúng là ngu ngốc mà!”
Nhìn Băng Quan Sơn làm cái điệu bộ thánh nhân đó, Thiên Sơn Trà lại khinh bỉ ra mặt: “Ta lại nhổ vào, ngươi đừng có mà tới đây phá hoại tông ta rồi ra vẻ cao cao tại thượng đó!”
Băng Quan Sơn thấy bọn họ dựng vảy như thế thì khuôn mặt cũng phô ra nụ cười trông rất ghê tởm: “Rồi sao cơ chứ, các ngươi ngăn được ta à, ta cứ làm như thế đấy làm gì được nhau nào!?”
Vừa nói, hắn ta cười như điên, điều này làm cho những trưởng lão khác cùng với hắn cũng có chút cảm thấy hắn hơi kinh tởm.
“Làm như thế này đây!”
Một giọng nói phát ra từ đằng sau khiến cho ai nấy cũng phải chú ý tới, và đó là Minh Nguyên Hồng, cô ấy ngay lập tức lao tới chĩa thanh kiếm nóng như lửa đốt tới phía Băng Quan Sơn rất nhanh, chốc lát, thanh kiếm đã ở trước mặt hắn ta.
Băng Quan Sơn cũng không phải dạng vừa, hắn ta nhanh chóng tạo ra một tấm khiên chắn, nhưng mà việc bất ngờ tạo ra một tấm khiên mỏng như thế thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, vậy nên Băng Quan Sơn đã bẻ hướng thanh kiếm sang một bên.
Nhưng mà tấm khiên lại vỡ ngay lúc mà hướng kiếm đang chệch đi, thế nên Băng Quan Sơn đã hứng trọn đòn đó với cánh tay phải của mình, cắt một đòn vừa dài vừa sâu lên cánh tay hắn, kèm theo đó là một chút lửa bốc lên trên miệng vết thương khiến cho hắn đau rát.
Băng Quan Sơn nhanh chóng dùng nguyên linh bao bọc vết thương một lớp băng khiến cho vết thương đỡ đi phần nào.
“Cẩn thận!”
Một tiếng nói vang lên lúc mà Băng Quan Sơn đang bao bọc vết thương dang dỡ khiến cho hắn ta chú ý mà nhìn sang.
Đập vào mắt hắn lúc này là Minh Kim Nhân và Kim Biên Ngục đang lao tới chỗ hắn, một tay tung ra đòn tấn công khiến cho Băng Quan Sơn bất ngờ phải hủy đi việc chữa thương mà đỡ đi đòn tấn công ấy.
Nhưng mà cũng như lần nãy, việc tạo một lớp khiên cho sự bất ngờ sẽ khiến cho lớp khiên không hề vững chắc, vậy nên việc tấm khiên bị vỡ là điều chắc chắn sẽ diễn ra, vì vậy Băng Quan Sơn đã bị đánh bay sau khi chiếc khiên vỡ ra.
Sau khi đánh bay Băng Quan Sơn, Minh Kim Nhân quay mặt sang nhìn Minh Nguyên Hồng chất vấn: “Sao muội lại ở đây, còn Hồng Lạc và đồ đệ của muội đâu?!”
“Ta đã để cho đồ nhi tiêu diệt người đó rồi!” Minh Nguyên Hồng nói, điều đó khiến cho Minh Kim Nhân bất ngờ.
“Để cho đồ nhi muội tiêu diệt một trưởng lão sao, không lẽ nào, muội đã!” Minh Kim Nhân bày ra vẻ mặt lo sợ.
“Phải, ta đã làm điều đó!” Minh Nguyên Hồng đáp.
Khi nghe thấy điều này, Minh Kim Nhân lại thở dài một tiếng: “Thiệt tình, ta không ngờ rằng muội lại liều đến vậy đấy!”
“Thế cơ à!?” Minh Nguyên Hồng nói.
“Cuộc hội ngộ vui nhỉ!?” Hạ Vu liên nói, đúng lúc đó thì Băng Quan Sơn cũng đã trở về.
Minh Nguyên Hồng nghe thấy thế thì quay sang nói: “nếu ngươi ghen tị thì đi kiếm một anh trai đi~!”
“Ta lại thèm, cơ mà con Minh Hồng Lạc lại không tiêu diệt được ngươi cơ đấy, đúng là quá phế rồi!” Hạ Vu Liên nói.
“Rồi ngươi cũng sẽ thấy, các ngươi cũng sẽ không khác Minh Hồng Lạc kia đâu!” Thiên Sơn Trà nói.
Hạ Vu Liên cũng đáp lại: “Để rồi xem!”
Vừa nói, tất cả đều đồng loạt lao tới tấn công, một luồng áp lực linh tạo ra từ hai bên khiến cho thiên địa bị chấn động, vì lần này có thêm Minh Nguyên Hồng nên nó giống như tiếp thêm sức, phía Minh Nguyên Hồng lại dần lấy được một phần lợi thế.
Được đà, tất cả liền dồn lực mạnh lên tiến công, tất cả bọn họ đều dùng hết sức lực và công phá được vùng linh của đối phương khiến cho đội hình của bọn họ bị tan rã.
Và rồi những trưởng lão lập tức bay đi, mỗi người một đối thủ, bọn họ lập tức lao đi đối phó từng người.
Vì cách biệt chênh lệch thực lực mỗi người không quá lớn, phía hoàn tinh tông hiện giờ đã dần lấy lại được lợi thế, điều này khiến cho Hàn Thanh Quân cảm thấy lo lắng, ông ta không ngờ rằng phía hoàn tinh tông lại mạnh đến như thế, các trưởng lão tinh anh đều đã ra trận, ấy vậy mà việc nắm lợi thế lại không phải là bọn họ.
Khi mà ông ta đang suy nghĩ làm thế nào để có thể tiêu diệt hoàn tinh tông hoàn toàn thì đột nhiên có một thứ gì đó rơi xuống phía mặt đất khiến cho bọn họ chú ý tới, và khi bọn họ nhìn kĩ lại thì đó lại chính là Diêm Sinh La, và phía trên ông ta là hai tông chủ là Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh.