Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Chương 102: Chương 102: Giải cứu Phát Ninh Tâm




Một con quái vật khổng lồ bằng nước sừng sững ở nơi đó, nó gào rống lên một tiếng khiến cho ai nấy cũng phải sững sờ.

Ngọc Linh Thảo biểu hiện ngưng trọng một lát, khuôn mặt tỏ ra một chút sợ hãi và cảnh giác đối với cái thứ khổng lồ kia.

Một con quái vật với kích thước gần ngang với ngọn núi nhỏ, đây đã được gọi là đại hình, với kích thước thế này, những tinh giả luyện linh kì sợ rằng là một đập chết tươi.

Ngay lúc ấy, Ngọc Linh Thảo lại nhận thấy một bóng dáng nhỏ bé từ phía bên của con quái vật ấy.

Tính tò mò bộc phát lên, Ngọc Linh Thảo nhanh chóng chạy tới đó xem xem.







Phía bên chỗ Phát Ninh Tâm, cô ấy đang phải đối mặt với thứ sinh vật khổng lồ ở kế bên kia, tên đó to đến mức mà thể hình của Phát Ninh Tâm hiện giờ có thể nói là chỉ ngang với con kiến.

Nhưng mà kiến này thì lại có càng cứng, những cái xúc tu bắt đầu phóng ra từ phía dưới cái hang động đó bay ra.

Phát Ninh Tâm liền tung ra tinh kĩ vũ hỏa quyết, những cái xúc tu ấy liền bị chém, vết tích lan rộng khiến cho cái xúc tu ấy có chút sợ sệt.

Tất cả vết thương khi nãy đã hồi phục hoàn toàn và biến thành những cái xúc tu khác, lại hoàn toàn là nhiều hơn.

Phút chốc, Phát Ninh Tâm đã không còn có thể chống đỡ được nữa, cơ thể của cô bé đã cạn kiệt sức lực khi trước, bây giờ đẩy mạnh cơ thể, thực sự là quá lâu, không thể tiếp tục được nữa.

Ngay lúc ấy, một cái xúc tu đã lao tới phía của Phát Ninh Tâm, lại càng cảm thấy lần này tiêu đời rồi.

Phát Ninh Tâm đỡ một nhát của cái xúc tu ấy, cơ thể liền bị văng xa.

Ngay lúc ấy, Ngọc Linh Thảo liền lao tới bắt lấy Phát Ninh Tâm và ôm cô ấy vào lòng: “Cậu có sao không?”

Lời vừa nói ra, Phát Ninh Tâm liền tỏ ra bất ngờ khi gặp lại cô ấy ở tình huống này, một loại hoàn cảnh khá không ổn.

Liền sau bao năm xa cách, bây giờ Ngọc Linh Thảo đã ở nơi đây, Phát Ninh Tâm liền biểu hiện vẻ mặt yếu đuối: “Ngọc Linh Thảo…”

“Xin lỗi, mình tới muộn rồi!”

Phát Ninh Tâm định nói cái gì đó, nhưng mà cô bé lại quyết định không nói ra, mà cô ấy nói điều khác: “Không sao, cậu có thể tới đây cứu tớ là tớ vui rồi.”

“Vậy sao.” Vừa nói, Ngọc Linh Thảo vừa lấy ra một viên đan dược đưa cho Phát Ninh Tâm, liền nói: “Đây là phục hoàn đan, có thể giúp cậu hồi phục lại được 7 thành!”

“Cảm ơn!” Phát Ninh Tâm cầm lấy viên đan dược và nuốt xuống, một cỗ lực lượng phát ra làm cho cơ thể của cô ấy trở nên tốt hơn trước, điều này làm cho Phát Ninh Tâm cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ cần nuốt mà không cần luyện hóa sao? Đây rốt cuộc là loại đan dược nào thế? và tại sao Ngọc Linh Thảo lại có được nó cơ chứ?! Và cậu ấy còn cho mình nuốt nó như thế sao? Rốt cuộc là trong thời gian qua cậu ta đã trải qua cái gì thế?

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu của Phát Ninh Tâm, cô bé cô gắng đưa ra cái suy nghĩ phù hợp nhất cho chính bản thân, thấy vậy, Ngọc Linh Thảo liền nói: “Cậu không cần phải hoảng hốt vậy đâu, mấy viên đan dược đó, mình có nhiều lắm!”

Nhiều!!?

Cái từ ấy vang vọng bên tai, Phát Ninh Tâm lại giống như bị một cái thứ gì đó tát thẳng vào mặt, trong đầu liền suy nghĩ: Rốt cuộc là trong thời gian qua mình đã sống như thế nào cơ chứ? Còn không bằng Ngọc Linh Thảo kia nữa.

Ngọc Linh Thảo cảm nhận tình huống này cũng không biết phải làm sao, thế nên cô bé quyết định mặc kệ chuyện này.

“Phải rồi, con yêu vật kia là sao vậy?” Ngọc Linh Thảo khuôn mặt có chút băn khoăn hỏi, mặt lại quay sang phía bên đó. Con quái vật lại ngừng gào lên và đang quay người lại rồi bước đi về hướng trung tâm ngọn núi của bí cảnh.

Phát Ninh Tâm lại lắc đầu tỏ vẻ chính cô cũng không biết, nhưng mà lại mơ hồ đoán ra, cô bé nói: “Không chắc lắm, nhưng mà việc đó có liên quan tới chuyến đi lần này của tớ!”

“Của cậu?”

“Ừm, khi mà cả đoàn bọn tớ đi thám hiểm theo ý kiến của lũ chấp pháp hội giả mạo kia, thì ở cuối điểm, cả đoàn đã thấy cái hang động, ở đó có phần dây leo bao bọc xung quanh, một cái đảo bay, và một cái hồ nước!” Phát Ninh Tâm nói tiếp: “Cái hồ nước ấy rất là quái dị, nó có thể nuốt chửng người khác, hơn nữa là có thể chính nó là thứ đã tạo ra trận động đất ấy!”

“Thật sao?!” Ngọc Linh Thảo hiện lên vẻ bất ngờ nói.

Đây thật sự là tin động trời, cũng có thể là thông tin hữu ích, điều này sẽ thật sự khiến cho các khúc mắc được giải đáp hiện giờ thêm vài phần.

Lại đem chính Phát Ninh Tâm tiếp đất, Ngọc Linh Thảo nói: “Cơ thể đã ổn hơn chưa?”

Phát Ninh Tâm xoay vai một vài cái, bẻ cổ vài lần, rồi co duỗi lưng xem thử, sau đó chắc nịch nói rằng: “Đã ổn rồi!”

“Vậy thì tốt rồi, à phải rồi!” Ngọc Linh Thảo chợt nhớ ra một điều, cô bé liền đưa tới trước mặt Phát Ninh Tâm chiếc nhẫn kia, lại nói: “Của cậu nè!”

Phát Ninh Tâm vừa cầm chiếc nhẫn vừa nói: “Cảm ơn!”

Nhưng rồi cô bé cảm thấy không đúng, liền nói: “A không đúng, chiếc nhẫn tớ đưa cho Màn Khí Tục, sao lại ở trên người cậu rồi?!”

Nghe vậy, Ngọc Linh Thảo có chút trầm mặt, nói: “Anh ta chết rồi, do chất độc!”

“Sao cơ!?” Phát Ninh Tâm hiện lên vẻ bất ngờ nói. Cô bé không thể ngờ rằng người mà mình đồng hành mấy nay hiện giờ lại chết đi dễ dàng đến thế.

“Có một loại độc nào đó ghim lên người anh ta và lan ra với tốc độ nhanh chóng, mình không biết được nguồn gốc, hơn nữa, khi mình vừa tới nơi thì anh ta đã tử vong rồi!”

“Vậy sao…” Phát Ninh Tâm trầm mặt suy nghĩ một lát, cô ấy liền suy đoán ra được lí do: “Có lẽ là do con yêu vật ấy!”

“Vậy là nó có khả năng chất độc sao, gay go rồi đây, liệu nó có điểm yếu nào không?” Ngọc Linh Thảo hỏi.

Phát Ninh Tâm nhìn thẳng vào mặt của Ngọc Linh Thảo nói: “Có thì có, nhưng mà nó lại chỉ sợ âm thanh, mà tớ thì lại không thuộc phương diện ấy!”

Ngọc Linh Thảo đưa tay lên cằm suy nghĩ một lát: “Âm thanh sao? Vậy thì mình có cách rồi!”

“Thật sao?”

“Ừm!” Ngọc Linh Thảo vừa nói vừa quay sang hướng của con yêu vật ấy: “Chúng ta sẽ tiêu diệt nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.