Thảo và những người khác ngồi trên phi thuyền đi thẳng tới địa điểm thi thứ 2, sau nửa tiếng thì thuyền cũng cập bến, mọi người bước xuống thuyền và trước mặt của bọn họ là một cây cầu thang cao chót vót.
“Đây là địa điểm thứ 2 của các ngươi, trong vòng thi này các ngươi phải đi lên bậc thang đó, lên 10 bậc thang là qua cửa, bước lên càng cao thì đãi ngộ khi gia nhập càng lớn, hết!”
Nói xong, ông ấy lại biến mất như hồi nãy, mọi người ở quanh đây đã hiểu được tính chất của lần khảo nghiệm này, nhưng mà bọn họ không hiểu rằng bậc thang này có cái gì mà chỉ cần 10 bước là qua rồi.
“Chỉ là 10 bậc thang thôi mà!”
Một người đàn ông mạnh dạn tiến lên đầu tiên, nhưng khi tới bậc thang thì anh ta không dám bước tiếp nữa, sự do dự của anh ta trong bậc thang đầu tiên khiến cho những người khác cảm thấy khó chịu.
Một lúc sau, anh ta vẫn không chịu bước lên khiến cho những người khác tức giận và đẩy anh ấy, sau khi mất thăng bằng do cú đẩy thì anh ta đã bước tới bậc thang đầu tiên.
Do không thấy cái gì xảy ra cả, mọi người dần lấy tự tin mà ào ào chạy tới, cả Thảo với cô bé tóc đỏ và cậu bé kia cũng vậy.
Nhưng mà bọn họ khi bước được vài bậc thang thì không bước nữa, chỉ có một vài người vẫn bước tiếp được, số lượng không quá 30 người.
Thảo thấy điều này rất kì lạ và đi qua bọn họ một cách thản nhiên, chốc lát, Thảo đã đi qua 10 bậc thang lúc nào không hay.
Điều này làm Thảo ngạc nhiên vì sự đơn giản của cuộc thi lần này nên Thảo tiếp tục tiến tới phía trước.
Sau một lúc bước tiếp, xung quanh Thảo giờ chỉ còn không quá 10 người, đây chỉ mới là bậc thang thứ 20 thôi.
Sau 50 bậc thang, bây giờ chỉ còn lại 3 người gồm Thảo, cô bé tóc đỏ và cậu bé mắt hổ phách, những người khác bây giờ đều đang nằm gục xuống ở mỗi bậc thang.
Bây giờ Thảo cũng thấy được một chút sự nặng nề, lúc đó Thảo mới phát hiện ra đây là khảo nghiệm thể chất.
Thảo tiếp tục tiến lên cùng 2 người khác, khi tới 80 bậc thang, Thảo bắt đầu thở dốc, cô bé nhìn 2 người kia và cũng đang ở trạng thái tệ hơn nhiều, những bước chân nặng nề của Thảo dần lộ rõ với từng bước đi, và rồi 2 người kia đột nhiên phát ra một loại hào quang xung quanh, người con trai kia thì có hào quang của đất kèm theo đó là một chút bóng tối phát sáng trước phần bụng, còn cô bé kia thì phát ra một hào quang rực lửa bùng cháy, hào quang đó cao tới tận 2 mét và bay vút lên, cả hai bắt đầu ngồi thiền bỏ lại Thảo một mình tiến bước tiếp, qua tới 100 bậc thang, Thảo cảm thấy mình sắp không thể bước tiếp được rồi, lúc này thì Thảo cảm thấy được thứ gì đó sắp thoát ra, đến tới 103 bậc thang, Thảo không chịu nổi nữa mà ngồi gục xuống, cơ thể của Thảo cũng phóng ra thứ gì đó làm cho Thảo dễ chịu xuống.
Thảo bắt đầu ngồi thiền để không quên đi cảm giác này, hào quang của Thảo có màu nâu và xanh luân phiên bao bọc Thảo như một hạt giống.
Ngay lúc này, ở chỗ của các trưởng lão và tông chủ đang vui mừng quấy phá lên.
“3 Thánh thể, tận 3 thánh thể đấy!!”
Trưởng lão ngoại môn phấn khích.
“1 người là hỏa linh thánh thể hạ phẩm, 1 người là thổ nguyên thánh thể hạ phẩm, người còn lại lại là song nguyên linh thánh thể thượng phẩm, ôi trời ơi, tông môn ta sắp lên 1 phẩm rồi!”
Trưởng lão nòng cốt hét lớn lên.
“Vậy là chúng ta sẽ có thể nâng cao danh tiếng và có thêm nhiều đất đai rồi!”
Người phụ trách kế toán vui mừng.
“Dù 3 khảo nghiệm sau có thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải có vị trí nội môn cho 3 người này!”
Tông chủ phát biểu ra cảm nghĩ và mọi người đều đồng ý, duy chỉ có duy nhất 1 người không vui, đó chính là trưởng lão ngoại môn Vịnh Thanh Quân.
Chết rồi, nếu 3 người này mà gia nhập vào tông môn thì mình phiền phức to!
“Sao thế?”
Một trưởng lão ngoại môn khác hỏi Thanh Quân khiến ông giật mình.
“Ông không khỏe à?”
“Kh-không sao cả, trong ngày vui thể này thì tôi phải chúc mừng một phen chứ!”
Ông ta vừa nói vừa cười tươi.
“Vậy thì tốt rồi!”
Trưởng lão ngoại môn nói xong thì ngoảnh mặt đi chỗ khác, lúc này thì Thanh Quân thở phào một hơi rồi làm bộ mặt tức giận!!
Phải nghĩ cách mới được!!
...----------------...
Sau một lúc thiền thì Thảo bắt đầu mở mắt ra, trước mặt là cô bé và cậu bé đó, cả 2 người nhìn thẳng vào Thảo khiến cô bé giựt mình mà lui lại ra đằng sau, bây giờ cô mới biết rằng mình đang ở trên phi thuyền mà không phải bậc thang hồi nãy.
“Sao mình lại ở trên này?”
“Không biết nữa, lúc tôi mở mắt ra thì đã ở đây rồi, có lẽ đây là phi thuyền chở những người vượt qua khảo nghiệm thứ 2 tiến tới khảo nghiệm thứ 3 đấy!”
Nghe cô bé nói thế thì Thảo quay sang nhìn, ở quanh đây đã ít hơn hẳn rất nhiều, chỉ còn lại 27 người trên phi thuyền.
“Ra là vậy, phải rồi, mình tên là Ngọc Linh Thảo, còn các cậu?”
Thấy Thảo nói vậy, cả hai giới thiệu tên của mình.
“Mình là Phát Ninh Tâm!”
Cô bé tóc đỏ nói với giọng điệu cười tươi và tự tin.
“M-mình là Quy Hắc Kiên!”
Nhưng cậu bé kia thì lại khá rụt rè.
“Mong được giúp đỡ!”
Cả hai đồng thanh, thấy vậy Thảo cũng nở nụ cười tươi.
“Tớ cũng vậy!”
nói xong, Thảo nhìn về phía mui tàu.
“Vậy thì, tiến tới cuộc khảo nghiệm tiếp theo thôi nào!”