“Bây giờ thì không còn ai phàn nàn nữa nhỉ?” Diêm Sinh La nói.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi phàn nàn được ư!?” Hòa Thu Bách phản bác lại.
“Được rồi, vậy thì, chúng ta sẽ xem xem, các ngươi có tiêu diệt được ta hay không!” Diêm Sinh La quát lớn.
Dứt lời, hắn lao tới tấn công, tốc độ quá nhanh khiến cho cả ba kinh ngạc tột độ.
Nhanh quá!
Một chưởng liền tay, Diêm Sinh La lập tức tạo ra rung chấn cực kì uy lực, cả ba tông chủ Hàn Lập sinh, Thiên Ngục Mông và Hòa Thu Bách liên thủ tạo ra linh hộ thân bảo vệ, nhưng mà chưởng của Diêm Sinh La quá mạnh, chưởng của hắn bao gồm quá nhiều lực lượng đánh vỡ và thổi bay cả ba cùng lúc.
“Không thể nào!? Hắn ta đã đạt tới cảnh giới giải phóng rồi sao!” Hòa Thu Bách nói.
Hàn Lập sinh toát mồ hôi lạnh: “Cái gì, hắn ta mới có bao nhiêu tuổi thôi chứ! Thiên phú này là quá nghịch thiên rồi, cần phải diệt trừ gấp!”
“Ngươi đừng lo, chỉ là kéo dài thêm chút hơi tàn mà thôi!” Thiên Ngục Mông nói.
“Hơi tàn gì cơ chứ!” Diêm Sinh La lại tới.
Ông ta đã ở đây lúc nào không hay, không hề cho cả ba cơ hội thở, lại đánh thêm một lần.
Diêm Sinh La thi triển tinh kĩ càn khôn du chưởng, đánh cho cả ba xoay vòng vòng đến chóng mặt, sau đó đáp xuống mặt đất và gồng một phát thật mạnh.
Một tiếng thét vang lớn, cả bề mặt phía dưới bốc lên những cột dung nham nóng chảy phóng thẳng vào cả ba người là Hàn Lập sinh, Hòa Thu Bách và Thiên Ngục Mông.
Cả ba bắt đầu thi triển tinh kĩ của mình, Hàn băng quyết, bộc phá chưởng và liên trảm kích.
Những đòn đánh liên tục áp chế phía dung nham nóng chảy dội tới, nhưng Diêm Sinh La nào để yên, ông ấy từ phía sau xuất hiện khiến cho cả ba người vừa kinh ngạc vừa lo sợ.
Mồ hôi lạnh toát ra, vẻ mặt trông như đưa đám.
“Các ngươi không có cơ hội đâu!” Diêm Sinh La nói.
Dứt lời, ông ấy bắn ra tinh kĩ nham thạch địa ngục chưởng, một luồng lực lượng nóng chảy phóng ra, luồng lực lượng lớn đến mức có thể tiêu hủy cả một ngọn núi ngay tức thì.
Một đòn trực diện bắn ra, khi mà nó ngừng lại cũng là lúc mà Diêm Sinh La đã có chút hụt hơi.
Khi mà ông nghĩ rằng những người kia đã chết rồi thì điều đó lại không như ông ấy tưởng.
Phía bên kia đã đỡ được đòn đó, dù có chút tàn tạ, nhưng mà bọn họ chỉ có 2 người, Hàn Lập sinh và Thiên Ngục Mông, vậy Hòa Thu Bách đâu.
Ngay phút chốc, Diêm Sinh La nhận ra và quay người lại, ông ta thấy Hòa Thu Bách đang dồn lực vào đòn tấn công, cơ thể bị thương khá nhiều.
Qua vết thương có thể thấy rằng Hòa Thu Bách đã bị trúng chiêu nham thạch địa ngục chưởng, nhưng mà hắn ta đã thoát được, vậy thì có thể thấy rằng hắn ta đã dùng tinh kĩ pháp thân.
Diêm Sinh La định né đòn đó, nhưng mà ông ta lập tức bị trói lại bởi những dây xích, đây là xích huyền phong ấn, nhưng mà hiệu lực khá yếu nên chỉ cần vài giây là Diêm Sinh La thoát ra được.
Nhưng mà trong trận chiến, vài giây cũng có thể đảo ngược được thế cờ, phía này cũng vậy, chỉ cần vài giây đó là Hòa Thu Bách đã có thể tích đủ lực lượng tấn công, hắn giáng xuống một đòn cực lớn.
Diêm Sinh La bây giờ đã không thể né được nữa, vì thế ông ta đã đổi từ né sang đỡ.
Diêm Sinh La tạo ra linh hộ thân, một mạch đỡ thẳng đòn đó, khi mà đòn đó giáng xuống cũng là lúc mà linh hộ thân của Diêm Sinh La đã hoàn thành, một luồng lực lượng phát ra, những luồng gió rít cạ vào nhau tạo ra âm thanh rít đến chói tai tạo ra một vụ nổ lớn.
Khi mà vụ nổ xảy ra, những rung chấn làm cho không gian xung quanh chấn động, Diêm Sinh La bay ra với thương tích không hề nhẹ, nhưng chung quy thì vẫn ổn.
Ông ấy cố vươn người dậy trong không trung, nhưng mà hai người là Hàn Lập sinh và Thiên Ngục Mông liên thủ từ hai bên tấn công cùng lúc, một bên là lửa, một bên là băng, cả hai cùng tấn công tạo nên sự xung đột không đáng có khiến cho Diêm Sinh La bị choáng váng.
Khi mà ông ấy hoàn hồn lại thì trước mặt của ông đã có một thứ vũ khí trước mặt, nó có hình của một cái cối cỡ lớn, có thể phóng ra một lực bắn siêu kinh khủng.
“Đó là diệt thiên pháo ư?!” Diêm Sinh La nói, vẻ mặt tràn đầy bất ngờ.
“Hiểu biết đấy!” Hòa Thu Bách nói.
Dứt lời, một phát súng uy lực bắn ra, đòn bắn đó mạnh đến mức có thể hủy diệt cả một hòn đảo nhỏ.
Lực lượng chấn kinh khiến cho Diêm Sinh La lo sợ, nhưng như thế chưa đủ làm cho ông ta chùn bước, vì phía sau ông ấy từ lúc nào đã là chỗ tông môn.
Vì thế ông ấy lập tức lấy cả hai tay của mình phóng ra nguồn lực lượng dồi dào, cố gắng xẻ đôi ra từ hai phía.
Khi mà ông ấy gồng hết sức, cả hai tay dần cử động và xẻ đôi đòn pháo ra, cả hai hướng đều bắn xuống phía bên dưới.
Khi mà xẻ đôi xong, cũng là lúc mà ông lại thở dốc một lần nữa, cả hai tay lúc này cũng tàn tạ sau đòn đánh vừa nãy.
“Ngươi chịu thua đi, một lúc nữa thì viện binh của bọn ta sẽ tới nơi, tới lúc đó thì các ngươi sẽ không còn đường lui đâu!” Hòa Thu Bách nói.
Dù đe dọa là vậy, Diêm Sinh La lại cười một tràng: “Ngươi nghĩ rằng tông môn của ta dễ ăn đến thế sao?!”
“Thì sao! Ngươi bây giờ đã là đèn sắp cạn dầu, nếu như đầu hàng thì sẽ có được một cái chết êm ái, cần gì phải cực khổ như này!” Hàn Lập sinh nói.
“Đèn sắp cạn dầu sao? Ngươi nhìn thấy ta sắp cạn dầu sao!!?”
Dứt lời, Diêm Sinh La gồng mạnh lên, những vết thương từ trước đó bây giờ đã hồi phục toàn vẹn không còn một dấu vết, điều này khiến cho cả ba người đều bất ngờ tột độ.
Hắn ta vẫn còn có thể hồi phục ư?! Rốt cuộc thì hắn ta có bao nhiêu lượng nguyên linh thế!?
Diêm Sinh La lại lao lên, trận chiến vẫn tiếp tục.
...----------------...
Cùng lúc đó, phía bên Ngọc Linh Thảo thì cô bé cũng đang cật lực sơ tán những người dân và những chúng đệ tử và những thương nhân không bay được lên thuyền, cô bé muốn cố gắng hết sức làm được những việc mình có thể làm.
“Thảo muội, phi thuyền số 2 đã giải tán xong rồi!” Đạo Thanh Vân nói.
“Tỷ làm tốt lắm, đa tạ, bây giờ tỷ hãy đi xem thử những tòa phi thuyền còn lại xem, nếu có gì bất thường, xin hãy báo lại với muội!” Ngọc Linh Thảo nói.
“Vâng!”
Bây giờ, mình cần phải làm nhanh lên, không còn quá nhiều thời gian để có thể sơ tán rồi.
“Báo! Có một đám người chuyển hóa cảnh từ phía bắc bay tới!” Một đệ tử ngoại môn chạy tới nói.
“Cái gì!?”
Giờ phút này mà lại, nếu bọn họ là đồng minh, thì mình rất sẵn lòng chào đón, nhưng nếu là kẻ địch, thì phải đối đầu mà thôi!