“Huynh muốn dẫn muội đi đâu?” Thảo băn khoăn hỏi.
“Tới nơi sẽ diễn ra đại hội, đấu trường!” Phi Trác Tuyệt đáp, điều này khiến Thảo có chút bất ngờ và nói: “Đại hội sẽ diễn ở tông môn chúng ta sao?!”
“Đúng vậy, muội không biết à?” Phi Trác Tuyệt hỏi, nhưng đáp lại câu hỏi của anh ta thì Thảo chỉ biết lắc đầu.
“Vậy à, có vẻ như sư phụ đã không nói cho muội rồi!” Trác Tuyệt nói thì thào trong miệng.
“Sao cơ ạ?” Thảo hỏi Trác Tuyệt khi anh ta nói thì thào.
Phi Trác Tuyệt đáp lại rằng: “Không có gì, nếu muội đã không biết thì đại sư huynh ta đây sẽ giải thích cho!” Anh ta vừa nói vừa vỗ ngực.
Sao mình cứ cảm thấy sư huynh không có mấy phần đáng tin.
Thảo nghĩ vu vơ khi nhìn Phi Trác Tuyệt, điều đó khiến cho cô bé đi không nhìn đường và va chạm vào ai đó khiến cho Thảo bị ngã nhào xuống đất.
“A, xin lỗi…!” Thảo xin lỗi và nhìn lên trên, cô bé nhìn người mình vừa va chạm thì thấy rằng đây là trưởng lão nội môn Vịnh Thanh Quân.
Nhìn thấy Vịnh Thanh Quân, Ngọc Linh Thảo và Phi Trác Tuyệt đã ngay lập tức hành lễ: “Bái kiến trưởng lão!”
“Ừm! Ngươi là Ngọc Linh Thảo nhỉ?” Thanh Quân nhìn vào Thảo mà nói.
“Vâng, chính là đệ tử!” Thảo trả lời tức khắc.
“Tốt, ngươi bây giờ đã là luyện linh kì viên mãn rồi nhỉ, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đạt tới chuyển hóa cảnh mà thôi!” Vịnh Thanh Quân nói.
“Vâng, đệ tử đã hiểu rồi!” Thảo đáp, điều đó khiến cho ông ấy cười lớn vài cái rồi đặt lên vai Ngọc Linh Thảo và nói: “Ta trông đợi vào ngươi đấy!”
Vừa nói, ông ấy đã lập tức rời đi, khuôn mặt lúc đi khỏi chỗ đó đã từ hiền hòa thành tức giận.
Thất sách rồi, không ngờ rằng con nhóc đó lại thăng cấp nhanh đến vậy, nếu như để nó sống thì hậu họa về sau sẽ rất khó lường được, phải tiêu diệt nó sớm thì mới có thể yên lòng được.
Ở phía của Ngọc Linh Thảo, cô bé đang cảm thấy kì lạ bởi vì trưởng lão lại đi từ hướng đấu trường đi ra.
Trưởng lão sao lại đi từ đấu trường ra nhỉ, nếu tính tới bây giờ thì mình có lẽ là người chuẩn bị chậm nhất rồi, nếu thế thì trưởng lão cũng phải biết đấu trường này như nào rồi ấy nhỉ.
Nhưng suy nghĩ nhiều thì chả được gì, vì thế Ngọc Linh Thảo đã gạt bỏ đi và chú tâm vào đấu trường hơn.
“Tới rồi, đây là đấu trường, nơi sẽ diễn ra đại hội kết chiến liên tông!” Phi Trác Tuyệt vừa nói vừa đưa Thảo đi xung quanh quan sát.
đấu trường này có kết cấu khá đặc biệt với 4 trụ cột ở 4 bên góc đấu trường, về đấu trường, nơi này là một sân đấu hình vuông dài hơn 300 thước, mỗi lát gạch đều có hình vuông xếp đều, phía khán đài được chia thành 6 phía và mỗi phía đều có 1 trụ đài dành cho các trưởng lão và tông chủ ở phía trên đó.
“Đây là đấu trường à!? Thật là rộng quá!” Thảo nói với vẻ mặt phấn khích.
“Còn phải nói! Nơi này được chuẩn bị rất lâu cho tới đầu tháng này đấy, đáng lẽ nó được chuẩn bị cho đầu tháng này, nhưng mà do có một bí cảnh xuất hiện nên chúng ta mới phải dời lịch đến 2 ngày nữa!” Phi Trác Tuyệt nói.
“Thật là tuyệt quá, đại sư huynh, huynh sẽ dẫn muội đi đâu tiếp theo?” Ngọc Linh Thảo nói với vẻ phấn khích.
“Nhanh vậy đã đi rồi á!” Phi Trác Tuyệt nói với vẻ bất ngờ.
Mình còn muốn xem thêm một chút nữa mà, dù gì thì mình cũng mới về thôi mà!
Dù nghĩ là vậy, nhưng do sự hối thúc và lôi kéo của Ngọc Linh Thảo, Phi Trác Tuyệt cũng chỉ biết thở dài mà đi theo.
...----------------...
“Hôm nay tuyệt thật đấy, may mà có đại sư huynh ở đây, nếu không thì muội đã không biết những gì trông tông môn này rồi!” Ngọc Linh Thảo nói với vẻ phấn khích.
Nhưng Phi Trác Tuyệt thì nghĩ ngược lại, anh ta không ngờ rằng cô bé lại dai sức đến vậy, cô bé đã bào mòn thể lực của anh suốt cả ngày hôm nay.
Thật là, cô bé dai sức thiệt, cả mình cũng không bì nổi, chơi cho tới gần nửa đêm luôn rồi… Nửa đêm!
Đột nhiên Phi Trác Tuyệt nhớ ra một điều, anh bắt đầu gọi Thảo lại: “Sư muội! Ta còn chỗ hay ho lắm, muội có muôn đi cùng không?”
Vừa nghe thấy lời của Phi Trác Tuyệt, Thảo đã quay mặt lại với tâm thế phấn khởi: “Có sao, muội đi, huynh dẫn đường đi!”
Nhìn vẻ mặt phấn khích của Ngọc Linh Thảo là cho Phi Trác Tuyệt có chút đứng hình.
Đúng là sung sức thiệt mà.
...----------------...
Trong buổi đêm tối tăm, có hai con người đang nhảy lên trên những tòa nhà, khi mà bọn họ đáp xuống điểm thì có một người thắc mắc rằng: “Đây là địa điểm mà huynh nói đấy sao? Nơi này thì có gì hay ho chứ!?”
Đó chính là Ngọc Linh Thảo và Phi Trác Tuyệt, cả hai người đang đi tới chỗ hay ho mà Phi Trác Tuyệt đã nói.
“Vẫn chưa đâu, nhưng mà sắp tới rồi!” Phi Trác Tuyệt đáp.
Nhưng mà Thảo thì lại không hiểu lời của anh ta nói, vì thế cô bé hỏi lại rằng: “Cái gì tới cơ?”
Đáp lại câu trả lời của Thảo là một cái chỉ tay lên trời của Phi Trác Tuyệt, Ngọc Linh Thảo nhìn lên bầu trời, một cảnh tượng tuyệt đẹp ập đến đôi mắt của cô bé.
Những vì sao tinh tú đang lướt qua rất nhanh tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ và tuyệt đẹp.
“Đây là ngày mưa sao băng rơi, vì vậy huynh muốn muội cảm nhận thấy sự sâu sắc và đẹp đẽ của nó!” Phi Trác Tuyệt nói.
Cô đưa cho Phi Trác Tuyệt một cái túi, khi anh ta cầm lấy và mở ra xem thì đó là những viên linh thạch trung phẩm.
“Tiền công đấy, cảm ơn huynh đã dẫn muội đi tham quan nơi này, đây đúng là ngày vui nhất cuộc đời của ta!” Thảo vừa nói vừa nở nụ cười.
Nghe thấy cô bé nói vậy thì anh ta cũng vui vẻ theo, nhưng mà ở trong túi mà Thảo đưa chỉ có 45 viên, khi Phi Trác Tuyệt hỏi thì đáp lại câu trả lời đó là một câu nói lạnh lùng: “Sao? Huynh cũng đòi luôn cả phần phí bịt miệng à?”
Nghe Ngọc Linh Thảo nói thế thì anh ta chỉ biết khóc than trong lòng.
Hóa ra cái đó vẫn tính à!
Trong khi Phi Trác Tuyệt đang khóc thầm trong lòng thì phía bên Ngọc Linh Thảo đang nhìn sao băng rất đắm đuối và mê say.
Thật là đẹp, tương truyền rằng nếu như đạt tới một cảnh giới nhất định thì sẽ trở thành một trong những ngôi sao tinh tú đó, vậy thì, mình cũng muốn trở thành một ngôi sao tinh tú đẹp đẽ đó!