Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Chương 33: Chương 33: Vạn thư các II




“Cậu cũng tới vạn thư các à?”

Tâm hỏi Thảo khi thấy rằng Thảo đang bay cùng hướng với hướng mà cô đi.

“Ừm! Có lẽ sư phụ tớ muốn tớ tới đó để tìm hiểu thêm về các tinh kĩ!”

Thảo trả lời một cách hồn nhiên, nhưng rồi cô lại nhớ ra một điều.

“Thất lễ rồi, con chưa chào người ạ!”

Thảo vừa nói vừa chắp hai tay lại với nhau chào người kế bên Tâm.

Đây có lẽ là sư phụ của Tâm rồi!

“Xin hỏi quý danh của người?”

Ngay khi thấy Thảo khúm núm như vậy thì ông ấy cười lên.

“Haha, ngươi không cần quý hóa vậy đâu! Ta là Minh Kim Nhân!”

Ông ấy nói với khuôn mặt vui vẻ, khi ông ấy thấy Nguyên Hồng với ngoại hình phụ nữ thì có chút bất ngờ.

“Chà chà, sư muội giờ cũng mặc đồ nữ nhỉ, trông nóng bỏng đấy!”

Kim Nhân nhìn Nguyên Hồng với khuôn mặt có chút háo sắc.

“Huynh im đi, ta mặc gì kệ ta!”

Nguyên Hồng nói với khuôn mặt có chút đỏ ửng, có lẽ cô ấy biết rằng Kim Nhân đang ám chỉ đáng tại sao cô lại không cải trang thành một ông già.

“Thôi nào, sao phải gắt như thế, đều là người một nhà!”

Nghe thấy ba chữ 'người một nhà' làm Thảo sốc tột độ mà nhìn sang Nguyên Hồng, điều này lại càng khiến cho mặt Nguyên Hồng trông đỏ hơn.

“Đừng có hiểu nhầm! Bọn ta chỉ là anh em thôi!”

Kim Nhân thấy rằng Nguyên Hồng nói có chút xa cách vì vậy mà ông ấy bày tỏ ra một chút vẻ ảm đạm.

“Hai chữ anh em sao mà xa cách thế, muội gọi một tiếng sư huynh thân mến xem nào!”

Nguyên Hồng thấy Kim Nhân đang cố gắng kéo sát lại gần cô khiến cho cô có biểu hiện muốn tránh xa, đột nhiên Thảo bay ra chắn hai người lại và giang tay bảo vệ Nguyên Hồng.

“Không được làm hại sư phụ!”

Thảo nói với khuôn mặt kiên định khiến cho Kim Nhân cũng có chút ngơ ngác, rồi đột nhiên ông ấy bị Tâm đá một cái nhẹ vào chân.

“Người đừng có đùa nữa sư phụ!”

Kim Nhân nhận thấy rằng việc mình đùa có hơi quá đà, vì vậy mà ông ấy cũng cười khì mà xin lỗi.

“Được rồi, không đùa nữa, không đùa nữa!”

Sau khi nhìn Kim Nhân làm như thế thì Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Haiz!!!”

“Cậu có vẻ như gặp không ít khó khăn nhỉ?”

Thảo chân thành hỏi Tâm.

“Đúng a, mặc dù sư phụ dạy tớ rất tốt, nhưng mà tính cách của ông ấy có hơi kì quặc!”

Tâm nói với vẻ mặt chán nản, nhưng mà Kim Nhân thì có hơi bức xúc.

“Này, sao ngươi lại nói sư phụ ngươi như thế hả?!”

Kim Nhân vừa nói vừa tức giận, nhưng Tâm lại thản nhiên mà nói.

“Đúng a, không phải như vậy sao?”

Tâm nói như thể đăng đó là điều hiển nhiên, nhưng mà Kim Nhân lại phản bác.

“Đương nhiên là không phải rồi!”

Nghe thấy Kim Nhân phát ngôn như vậy thì Thảo, Tâm và Nguyên Hồng làm vẻ mặt như thể không tin Kim Nhân.

“Này này, ta làm các người mất lòng tin thế ư?”

Kim Nhân nói với vẻ bức xúc, sau đó thì ông ấy làm bộ dạng buồn bã.

“Quá đáng, sao lại có thể nói người ta như vậy cơ chứ!”

Thấy Kim Nhân như vậy, Tâm lại đá nhẹ vào ông ấy mà nói.

“Đừng có mà giả bộ như vậy nữa, trông mắc ói lắm!”

Nghe thấy Tâm nói vậy thì ông ấy cũng quay trở lại bộ dáng bình thường mà nói.

“Hừ, không ngờ ngươi lại có thể nhìn thấu tuyệt chiêu của ta!”

Thấy Kim Nhân nói vậy thì Tâm tức giận mà nói.

“Người còn không nhìn lại xem người đã xài cái tuyệt chiêu mà người nói biết bao nhiêu lần trước mặt con rồi!”

Nghe Tâm nói vậy thì Thảo và Nguyên Hồng cũng chỉ biết cười trừ.

“Phải rồi, Thảo!”

Tâm quay sang nhìn Thảo mà hỏi.

“Sao vậy Tâm?”

Thảo hỏi lại Tâm.

“Cậu đã trở thành luyện linh tầng 2 khi nào thế?”

Thấy Tâm hỏi về cảnh giới như vậy thì Thảo cũng thật tâm trả lời.

“Cũng chỉ mới gần đây thôi, cụ thể là ngày hôm qua!”

Nghe tới đây thì Tâm cảm thấy rất sốc, bởi lẽ rằng vào lần đầu cô gặp Thảo thì cảm thấy rằng cô khá là yếu đuối, thế mà chỉ mới có 2 tháng không gặp thì lại thấy Thảo với cảnh giới luyện linh tầng 2, mặc dù bây giờ Tâm có cảnh giới luyện linh tầng 4 nhưng lúc trước cô đã là luyện thể tầng 5 rồi, thế mà trong thời gian ngắn Thảo đã tới mức này rồi.

Càng suy nghĩ, Tâm càng cảm thấy thán phục Thảo, vì thế mà cô bé ngừng suy nghĩ lại.

“Cậu tu luyện nhanh thật đấy!”

Nghe thấy Tâm nói như vậy thì Thảo chỉ biết cười trừ.

“Hì hì!”

Thấy Thảo tự mãn như vậy thì Tâm cảm thấy có chút tức giận mà nói rằng.

“Đừng có mà tự mãn, cậu tu luyện nhanh vậy thì cũng chưa chắc rằng là điều tốt đâu!”

Nghe thấy Tâm nói như vậy thì Thảo cũng tự hỏi.

“Tại sao vậy?”

Nhìn Thảo hiếu kì như vậy thì Tâm cũng nói rằng.

“Cậu tu luyện nhanh như vậy thì căn cơ sẽ không vững chắc đâu, nó còn khiến cho cậu yếu đi rất nhiều đấy, mà nếu căn cơ của cậu vững chắc thì cậu có thể dễ dàng đánh bại người khác vượt quá cảnh giới của cậu nữa đấy!”

Nghe Thấy Tâm nói lời này thì Thảo rất sốc và bắt đầu rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Mặc dù những câu sau mình có hơi nói quá thật nhưng đây cũng không phải nói dối nên không sao đâu nhỉ?

Sau khi Tâm nghĩ vậy thì Thảo không vững tâm mà điều khiển linh khí khiến cho linh xung quanh Thảo không đồng đều và rung lắc dữ dội, thấy vậy Tâm và những người khác hoảng hốt mà gọi Thảo.

“Thảo! Linh của cậu không đồng đều kìa!”

Nghe thấy tiếng của Tâm thì Thảo thoát khỏi suy nghĩ mà điều khiển vững chắc lại.

Đến khi trở lại bình thường thì cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm.

May quá không sao cả!

“Cậu đấy, lần sau đừng có mất điều khiển nữa! Có ngày chết như chơi đấy!”

Thấy Tâm nói như vậy thì Thảo cũng chỉ biết cười trừ, vì vậy mà Tâm lại thở dài một hơi.

“Thôi không nói nữa, ta tới vạn thư các rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.