Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Trong một phòng khác, “Dao tỷ, ta thấy tỷ hình như tương đối chú ý tới
cái tên Lâm Thiên kia, hắn cũng chỉ là một tên bình thường mà?” Nam Cung Uyển Nhi hiếu kỳ dò hỏi Chu Dao.
Chu Dao cúi đầu suy tư một chút rồi nói: “Ta nghĩ hắn không giống như
biểu hiện bên ngoài. Uyển nhi, muội nói xem, một người bình thường nếu ở cùng đám người Tả Vân Phi có hay không có một chút tự ti? Nhưng Lâm
Thiên này cũng không có biểu hiện ra một chút gì gọi là tự ti cả, hơn
nữa khi hắn nhìn thấy chúng ta, biểu hiện của hắn cũng tương đối trấn
định!”
Nam Cung Uyển Nhi gật đầu nói: “Tỷ nói vậy, muội cũng thấy có điểm kỳ
quái, hì hì, Dao tỷ, tỷ có nghe một câu nói: khi một nữ nhân hiếu kỳ đối với một nam nhân thì chính là lúc rơi vào lưới tình. Dao tỷ, tỷ có bị
hãm vào đó không hả?”
Trong mắt Chu Dao hiện lên một vẻ mê man: “Uyển nhi, tỷ và muội không
giống nhau, muội là hòn ngọc quý của Nam Cung gia, Nam Cung gia gia yêu
thương muội như vậy thì chí ít hôn sự của muội cũng có quyền làm chủ. Mà ta, đã định trước sẽ trở thành vật hi sinh cho gia tộc!”
“Dao muội, đừng bi quan như vậy, trong các thế gia cũng không thiếu người tốt để lựa chọn mà!” Tần Kha thoải mái nói.
“Mộ Dung tỷ, tỷ đối với tương lai có tính toán gì không?” Nam Cung Uyển Nhi quay sang hỏi Mộ Dung Tuyết.
Đối với các tỷ muội tốt của mình, Mộ Dung Tuyết cũng không có biểu hiện
ra vẻ băng lãnh: “Ta chỉ có một yêu cầu là trượng phu tương lai của ta
phải đánh thắng được ta, bằng không cho dù gia tộc có bức bách ta cũng
không lập gia đình!”
Nam Cung Uyển Nhi le lưỡi nói: “Mộ Dung tỷ, yêu cầu của tỷ quá quá gượng ép không vậy? Muội tự nhận thực lực cũng không tồi nhưng cùng tỷ bàn
luận cũng không thể chống đỡ quá mười chiêu. Mà bọn Tả Vân Phi, Tiêu
Bạch trong các gia đình thế gia cũng coi là cực kỳ xuất chúng, mà thực
lực của bọn họ cũng tương đương ta, không sai biệt lắm. Yêu cầu của tỷ
cao như vậy, cẩn thận tương lai ế chồng nha!”
“Nếu là như vậy, ta nguyên suốt đời cùng kiếm làm bạn!” Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt nói.
Tần Kha nói: “Được rồi, được rồi, không nói những chuyện này nữa, đều đi nghỉ ngơi đi, buổi tối chắc đám người Tả Vân Phi sẽ an bài hoạt động gì đó!”
“Tuân lệnh, Tần tỷ!” Nam Cung Uyển Nhi làm một động tác quân đội rồi đi vào phòng nàng.
Bốn người Lâm Thiên bên này cũng mỗi người tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Trong phòng có máy vi tính có thể lên mạng, Lâm Thiên down bộ Thiên long bát bộ có phần miêu tả về Lăng ba vi bộ về xem. Trong này cũng có nói
đến bộ pháp cùng với 64 quả dịch kinh có liên quan nhưng cũng không rõ
ràng. Lâm Thiên tìm tòi tư liệu trong đầu so sánh với với miêu tả trong
quyển tiểu thuyết này để tìm hiểu một chút. Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Mạo xưng thành thầy thuốc, cũng tự xưng là người trong võ lâm, mà ngay
cả những tri thức cơ bản cũng không biết thì thật là bất hợp lý!” Lâm
Thiên thấp giọng lẩm bẩm, vội vàng để Tiểu Linh giảng giải về các tri
thức mới dung nhập vào trong đầu hắn. Tiểu Linh thật ra cũng không có
giảng giải hết tất cả các tư liệu mà chỉ nói đến những vấn đề hắn quan
tâm.
“Có Tiểu Linh thật là tiện, nếu không với đống tư liệu này một mình ta
không biết đến bao giờ mới xem xong!” Cảm thụ được tư liệu trong đầu,
Lâm Thiên có chút cảm khái. Tư liệu không nhiều lắm nên chỉ khoảng mười
phút sau, những tri thức lọc ra từ đống tư liệu này đã thành tri thức
của hắn. Nhưng biết là một chuyện mà cách thức vận hành cụ thể lại là
một chuyện khác, không phải đơn giản như vậy. Hay có thể nói: biết mười
nhưng chưa chắc làm được một. Nếu không cẩn thận thì có khi ngay cả một còn không tới!
“Quên đi, cái này cũng không phải một sớm một chiều được, chí ít hiện
nay người khác có hỏi thì cũng không đến nỗi không biết gì!” Lâm Thiên
không suy nghĩ lung tung nữa mà hỏi Tiểu Linh: “Tiểu Linh, hiện nay ta
có bao nhiêu giới lực?”
“Chủ nhân, hiện nay giới lực người có 4 điểm!” Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên nhíu mày: “Giới lực đúng là không đủ dùng, tăng tố chất cũng
cần, tăng tinh thần lực cũng cần, chữa bệnh cho Đoạn Vân cũng cần, muốn
từ trong Tinh Giới lấy cái gì ra cũng cần!”
“Chủ nhân, giới lực rất trân quý, mà một ngày một đêm có thể có được 10 điểm đã là rất tốt rồi!”
“Ta biết!” Giới lực trân quý như thế nào thì Lâm Thiên rõ ràng, như bệnh tim bẩm sinh của Đoạn Vân mà cũng chỉ cần có 30 điểm là có thể chữa
khỏi hoàn toàn. Hắn chỉ cần qua một ngày một đêm là có thể có được 10
điểm đã quá tốt rồi!
“Quên đi, từ từ cũng đủ, ăn một miếng cũng không thể mập liền được!”
Chỉ có 4 điểm giới lực, cấp cho Đoạn Vân trị liệu cũng không được bao
nhiêu nên Lâm Thiên cũng chưa muốn vào lại Thiên long bát bộ thế giới.
“Tiểu Linh, có một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng là hiện tại ta rất nghèo, làm sao bây giờ?” Lâm Thiên hỏi.
“Chủ nhân, tại thế giới hiện thực của người, mấy thứ như hoàng kim với
hột xoàn đều rất đáng giá, nhưng trong một vài thế giới văn minh thì
những thứ đó rất bình thường, cho dù là hột xoàn thì cũng chỉ là một cục đá có chút hơi hiếm mà thôi!” Tiểu Linh nói tiếp: “Chủ nhân chỉ cần đi
vào một thế giới văn minh như vậy là có thể lấy được đại lượng hoàng kim hay hột xoàn, nhưng muốn đem chúng ra thì cần tiêu hao giới lực!”
Lâm Thiên đầu tiên là mừng rỡ không thôi, sau đó lại nhíu mày nói: “Tiểu Linh, đem những thứ đó ra thì cần bao nhiêu điểm giới lực?” Nếu như cần tiêu hao quá nhiều điểm giới lực thì Lâm Thiên phải suy nghĩ xem nó có
đáng giá hay không mới được!
“Mang một khắc hoàng kim ra cần tiêu hao một điểm giới lực, hoặc cũng có thể mang ra một khối hột xoàn cỡ nắm tay. Giá trị của hột xoàn thì cao
hơn một chút nhưng hột xoàn lớn như vậy sẽ mang đến phiền phức không
tốt, có thể khiến chủ nhân gặp nguy hiểm. Tiểu Linh kiến nghị chủ nhân
lấy hoàng kim ra, hoàng kim thông qua giao dịch ngầm cũng có thể mang
lại cho chủ nhân tài phú không nhỏ, hơn nữa, cẩn thận một chút cũng sẽ
không bại lộ thân phận!”
Lâm Thiên gật đầu: “Một điểm thì có thể chấp nhận được. Tiểu Linh, lập
tức tìm một thế giới như vậy cho ta, chủ nhân ta muốn tới đó kiếm hoàng
kim!”
“Vâng, chủ nhân, Tiểu Linh đã giúp người tìm được một thế giới Thể tu
văn minh. Thế giới này có tài nguyên khoáng sản rất phong phú, mà hàm
lượng cũng cực cao, căn bản không cần phải luyện chế nữa. Nhưng chủ nhân người cần phải cẩn thận vì người ở đó tướng mạo cùng người không sai
biệt lắm nhưng về mặt thực lực: cho dù là hắc thiết chiến sĩ cấp thấp
nhất cũng lợi hại hơn chủ nhân rất nhiều!” Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lâm Thiên tập trung tinh thần lực tới Tinh Giới, thân thể nhất thời nhập vào trong đó: “Bắt đầu đi Tiểu Linh, ta sẽ cẩn thận, tuy rằng bây giờ
còn ba lần cơ hội tái sinh, nếu lãng phí thì ta cũng cảm thấy hổ thẹn
với chính mình!”
“Chủ nhân, bắt đầu truyền tống, có thể sẽ hơi chóng mặt một chút, đó là
hiện tượng bình thường!” Tiểu Linh vừa nói, bạch quang bao phủ lên người Lâm Thiên, sau một khắc, Lâm Thiên đã xuất hiện tại một thế giới lạ
lẫm!
Một thân y phục bằng vải thô, bên hông giắt ngang một thanh trường kiếm
hắc thiết – đây chính là hình tượng hiện tại của Lâm Thiên. Về phần y
phục vốn có của hắn đã rơi đâu đó giữa Tinh Giới, nhưng không biết Tiểu
Linh dùng cách gì mà có bộ y phục này cho hắn, nhưng giày (hài) thì
không có, hiện tại Lâm Thiên hắn đi chân trần!
“Cảm giác thật quái dị, ngôn ngữ Tiểu Linh vừa dung nhập cho ta, mà ta
sử dụng dễ dàng như Hán ngữ vậy!” Lâm Thiên trong miệng nói chính là
ngôn ngữ thông dụng tại thế giới này, cũng không phải là Hán ngữ!
“Tiểu Linh, sao không thấy hoàng kim?” Lâm Thiên hỏi.
Tiểu Linh nói: “Chủ nhân, thế giới này tuy hoàng kim quáng (mỏ hoàng
kim) rất nhiều, nhưng cũng không phải chỗ nào cũng có, chủ nhân tỉ mỉ
tìm kiếm một chút hẳn là có thể tìm thấy được!” Lâm Thiên gật đầu, hướng về một ngọn núi nhỏ gần đó đi tới. Đứng trên sườn núi, cảnh sắc xung
quanh đều có thể thấy rõ ràng, nếu chỗ nào có hoàng kim quáng thì không
thể thoát khỏi con mắt của hắn. Vì hoàng kim sẽ có phát sáng dưới ánh
nắng.
Sau bốn năm phút tìm kiếm, Lâm Thiên rốt cuộc cũng thấy được một mảng
ánh sáng vàng rực rỡ phản quang dưới ánh mặt trời ở xa xa: “Hoàng kim,
nơi đó chắc là có hoàng kim!” Lâm Thiên hưng phấn hô lên như người tìm
được bảo tàng vậy. Mà bảo tàng thường là nằm sau dưới đất, nhưng cái bảo tàng này của Lâm Thiên lại nằm lải rác trên mặt đất!
“Ước chừng cách đây khoảng năm cây số!” Lâm Thiên nhíu nhíu mắt ước đoán khoảng cách đến chỗ có hoàng kim. Dọc đường tới đó, có rất nhiều khoáng vật trông rất sắc bén do tự nhiên tạo thành.
“Tiểu Linh, không có giày sao?” Lâm Thiên hỏi.
“Xin lỗi chủ nhân, có vài thế giới như thế giới này, lão chủ nhân đã
thiết lập khi tiến vào thì chỉ có quần áo bằng vải thô và hắc thiết đao
mà thôi!” Tiểu Linh nói. Lâm Thiên bất đắc dĩ thở dài, chủ nhân trước
Tinh Giới thần thông quảng đại, không ngờ cũng có mấy trò oái ăm thế
này!
“Mẹ nó, chết thì chết, không phải chỉ đi bộ bốn năm cây số thôi sao? Vừa rồi đã đi mấy trăm mét rồi. Để cáo từ cuộc sống nghèo, liều mạng!” Lâm
Thiên cắn răng một cái, hướng về phía trước đi tới. Đương nhiên, hắn chỉ dám bước đi nhẹ nhàng, hơn nữa cũng cẩn thận nhìn dưới chân mà bước,
mấy cục đá nhọn như lông nhím kia, Lâm Thiên hắn không ngu mà đi thử độ
cứng của chân hắn với nó!
Cây số đầu tiên: hoàn hảo, mặc dù có chút đau nhức nhưng cũng không chảy máu, có thể chịu được.
Cây số thứ hai, hai chân đều bị một lỗ máu do mấy cục đá đâm trúng, máu
nhuộm đỏ cả bàn chân nhưng Lâm Thiên vẫn cắn răng chịu đựng.
Cây số thứ ba, bàn chân hắn đã bị đâm cho huyết nhục không rõ ràng. Mồ
hôi hắn lúc này tuôn như mưa. Hiện giờ Lâm Thiên cũng không phải vì
hoàng kim nữa mà chính là khiêu chiến bản thân hắn! Hắn không tin ngay
cả một đoạn đường ngắn mà hắn cũng đi không nổi!
Cây số thứ bốn: Lâm Thiên phải dùng đao chống để đi qua.
Hai trăm mét cuối cùng, hai chân Lâm Thiên đã không thể đi được nữa, chỉ có thể dùng để bò. Hai mươi phút sau, cuối cùng Lâm Thiên cũng tới nơi! Thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, Lâm Thiên lớn tiếng cười to: “Mẹ nó,
đau chết lão tử, chỉ có chút khó khăn nhỏ đó mà muốn làm khó lão tử sao, mơ tưởng!”
Chảy không ít máu nên sắc mặt Lâm Thiên có chút tái nhợt: “Tiểu Linh, chỗ này không sai biệt lắm khoảng một ngàn khắc?”
“Khối bên phía tay phải người người không sai biệt lắm!” Tiểu Linh nói:
“Chủ nhân, người mất rất nhiều máu, phải nhanh chóng trở lại trung tâm
Tinh Giới để trị liệu!”
Lâm Thiên nắm khối kim loại bên tay phải nói: “Nhanh mang ta trở vệ, vì
khối kim loại này khiến ta đau muốn chết không nói, còn phải mất không
ít giới lực để chữa thương cho ta nữa chứ!”
Bạch quang chợt loé, Lâm Thiên liền biến mất.
Trong Tinh Giới: “Chủ nhân, để chữa trị thương thế cho người cần tốn 2 điểm giới lực, người còn 2 điểm giới lực!”
“Hả, không phải tổng cộng chỉ có 4 điểm sao? Lấy một khối hoàng kim ra
mất một điểm, chữa thương mất 2 điểm, không phải chỉ còn 1 điểm sao?”
“Chủ nhân, trong thời gian người ở trong Tinh Giới này, Tinh Giới lại
hấp thu thêm được 1 điểm giới lực!” Tiểu Linh nói tiếp: “Có hay không
lập tức trị thương cho người?”
“Lập tức!”
Bạch quang bao phủ lên hai bàn chân bị thương và một vài chỗ bị thương nhỏ khác của Lâm Thiên.
“Thoải mái quá, cái thế giới chết tiệt kia, sau này nếu không phải vạn
bất đắc dĩ ta sẽ không trở lại đó. Chịu khổ không nói, còn làm hại ta
tổn thất thảm trọng!” Lấy ra một khối hoàng kim chỉ mất 1 điểm giới lực
nhưng việc trị thương cho hắn lại mất tới 2 điểm! Đối với lúc Lâm Thiên
đang thiếu điểm giới lực trầm trọng như thế này thì khó mà chịu được. So với mất 2 điểm giới lực thì việc bị thương xem ra chỉ là thứ yếu!
Mười phút sau, vết thương trên hai chân và những vết thương nhỏ khác
trên người Lâm Thiên đã biến mất, lượng máu bị mất cũng được bổ sung một chút, chí ít thì hiện tại Lâm Thiên cũng không còn cảm giác đầu choáng
mắt hoa vì mất máu nữa!
“Tiểu Linh, ta đi ra ngoài, khối hoàng kim này để trong này đi.” Lâm Thiên nói.
Trong chốc lát sau Lâm Thiên đã xuất hiện trong phòng hắn. Nhìn đồng hồ
trên tường đã là hơn ba giờ chiều. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của
Tả Vân Phi: “Lão tam, tỉnh ngủ chưa? Đi ra đây đi chứ!”
Lâm Thiên vươn vai, vặn thắt lưng một chút, cảm thấy toàn thân bình
thường, liền đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài. Tiêu Bạch và Nguỵ Phong
lúc này cũng đã tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng.
“Lão tứ, buổi tối có tiết mục gì thế hả?”
“Không có tiết mục gì đặc biệt, chỉ là bồi mỹ nữ đi shopping, đãi ngộ
như vậy không phải người bình thường có thể được đâu!” Tả Vân Phi hắc
hắc cười nói.
Lâm Thiên nhíu mày nói: “Lão tứ, ngươi không lầm chứ? Cái này không phải là hưởng thụ mà là bị dày vò đó. Đám mỹ nữ như thiên tiên này đi trên
đường còn không kéo tới một đám vây xem à? Mà xác suất gặp phải mấy tên
không biết tự chủ, động tay động chân cũng phải trên 90%!”
“Sai, không phải 90% mà là 100%!” Nguỵ Phong tức giận nói: “Nếu có chuyện như vậy xảy ra thì lão tứ ngươi tự mình giải quyết!”
Tả Vân Phi cười hắc hắc nói: “Lấy bản lĩnh của mấy nàng đó thì đâu cần
chúng ta phải động thủ, mấy nàng không nặng tay thì mấy tên kia đã phải
cám ơn trời phật rồi!”