Dịch: lamsonquaikhach
Nhóm dịch: Phong Lưu Bang
“Lâm Thiên, ta hơi sợ!” Dương Thi chậm rãi nói, Lâm Thiên biết cô
không phải sợ những thây ma nghe tiếng xe hơi từ trong biệt thự
chạy ra, mà sợ em cô đã trở thành một trong số đó! Lâm Thiên
vỗ vỗ tay cô, cười nói: “Đừng sợ, cát nhân tự có thiên tượng,
em ngươi sẽ không sao đâu, cô ấy nhất định sẽ chờ chúng ta dưới
hầm ngầm!” “Ừm!” Dương Thi nhẹ nhàng gật đầu. “Trước tiên ngươi
chờ trong xe, ta đi thanh lý những thây ma đáng chết này một cái đã!” Lâm Thiên nói xong, cầm cây dao dưa hấu dài năm sáu chục
centimet xuống xe.
Thây ma nghe được mùi người sống điên cuồng gào lên nhào vô Lâm
Thiên. Lâm Thiên không hề lùi lại mà xông thẳng lên, mỗi lần dao
vung lên mang theo một cái đầu thây ma, động tác của hắn năng nổ lưu loát, chưa tới nửa phút hai mươi mấy thây ma đều đã chết
sạch sẽ, mà trên người hắn không dính lấy một giọt máu! “Lâm
Thiên, đao pháp và Lăng Ba Vi Bộ của ngươi đều tiến xa rồi!”
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên “Tiểu Linh, tương đối không dễ,
lần này ngươi đừng đả kích ta!” Lâm Thiên nói trong đầu một câu, đi về phía xe Hummer.
Dương Thi đẩy cửa xe đi xuống, chấn kinh nói: “Lâm Thiên, sao ngươi lợi hại vậy, những thây ma này phát điên không dễ đối phó,
làm sao tới tay ngươi giống như cắt rau vậy? Quá thần kì rồi!”
“Được rồi, đừng chấn kinh nữa, chúng ta phải đi cứu em ngươi!”
Lâm Thiên lấy cái túi đựng thức ăn trong xe ra, khóa kĩ cửa xe
lại.
Hai người đi vào phía trong biệt thự, tuy Lâm Thiên đã biết vị
trí hầm ngầm và cũng biết làm sao để đi, chẳng qua hắn vẫn
để Dương Thi dẫn đường, nếu không chuyện chưa từng tới đây lại
biết vị trí hầm ngầm sao không khiến người ta kì quái?! Đi năm
phút, bọn Lâm Thiên đã tới cửa hầm ngầm, cửa hầm ngầm này
lại là một tấm cửa sắt dày nặng, nấp bên trong tự nhiên là
hết sức an toàn, đừng nói thây ma bình thường, sợ là cho dù Y2 cũng không thể phá hoại cánh cửa sắt dày nặng đó.
“Còn may hỗn loạn xảy ra chẳng qua mười mấy ngày, nguồn cung
cấp điện dường như còn chưa cắt, nếu không còn phải đi mở máy
phát điện mới mở được cánh cửa này!” Dương Thi nói “Cửa này
nếu ở ngoài thì dùng mật mã mở, ở bên trong thì không cần
mật mã, nhấn nút là mở được, nếu cúp điện rồi, cũng có thể thông qua máy móc mở cửa!” Dương Thi nói, nhanh chóng nhập mật
mã mở cửa trên bàn phím. Cửa vừa mở ra, Dương Thi xông vào, bên trong là một đại sảnh, lại sảnh ăn thông với mấy phòng, Dương
Thi đi thẳng vào gian phòng số 1.
“Xem ra khi Dương Tuyết nói qua điện thoại có nói mình ở phòng
số 1!” Lâm Thiên nghĩ bụng, thông qua Tiểu Linh, hắn biết rõ
Dương Tuyết ở phòng số 1.
Cửa hầm ngầm sau khi Lâm Thiên vào rồi liền đóng lại, Lâm Thiên
cầm túi thức ăn đi tới phòng số 1. “Lâm Thiên, nước, em ấy cần
nước!” Dương Thi lao ra ngoài phòng, không ngờ lại đụng ngay vào
lòng Lâm Thiên, u hương chui vào mũi, trong lòng Lâm Thiên hơi lay
động, vội vàng lui lại một bước móc trong túi ra một bình
nước.
Dương Tuyết đã đói xỉu rồi, sau khi Dương Thi vạch miệng cô nhỏ
vào không ít nước, mới yếu ớt mở mắt ra, giọng khàn khàn:
“Chị, là chị sao? Đây đã là địa ngục sao? Chẳng qua cho dù là
địa ngục, có thể gặp chị cũng là chuyện hạnh phúc!”
Dương Thi rơi nước mắt xuống, nói: “Không, không phải địa ngục,
không phải địa ngục, là chị đến rồi, là chị không tốt, để em
chịu khổ rồi, nhanh uống chút nước!” Dương Tuyết khát nước tới mức cổ họng muốn bốc khói rồi, một bình nước loáng cái bị
cô uống hết. Lâm Thiên mở nắp một bình cháo bát bảo, đưa cho
Dương Thi nói: “Cho cô ấy ăn đi, đừng ăn quá nhiều, nếu không do
cô ấy đói lâu bao tử và ruột không chịu nổi!”
Dương Thi gật gật đầu, nhận lon cháo bát bảo cho Dương Tuyết ăn. Ăn xong hơn nửa lon cháo bát bảo, Dương Tuyết đã có một chút
sức lực, nhìn về phía Lâm Thiên hỏi: “Chị, anh ấy là ai vậy?”
“Ta là Lâm Thiên, bạn của chị ngươi.” Lâm Thiên nói.
“Bạn? Bạn bình thường sợ không mạo hiểm tính mạng vào thành
phố cứu em đi? Chị, anh ấy là bạn trai của chị?” Câu sau, Dương
Tuyết lại nói bên tai Dương Thi. Dương Thi đỏ mặt lên, không biết
phải trả lời làm sao. “Dương Tuyết, ngươi mệt lắm rồi, ngủ
trước rồi nói tiếp!” Lâm Thiên nói, hắn nhìn ra tinh thần Dương
Tuyết đã hết sức mệt mỏi rồi.
“Ừm!” Dương Tuyết gật gật đầu, không ngờ trong chớp mắt đã ngủ đi. “Đã gần nhá nhem tối rồi, ban đêm thây ma nhiều hơn ban ngày không thể ra khỏi thành phố, đêm nay chúng ta qua đêm ở đây!
Ngươi chiếu cố cho em ngươi, ta đi ngủ ở phòng bên cạnh!” Lâm
Thiên nói xong, ra khỏi phòng tiến về phòng số 2.
Trong phòng có một cái giường lớn, cạnh giường là một cái tủ to đùng, Lâm Thiên lấy từ trong tủ ra drap, mền, gối… rất nhanh
đã trải xong giường, nằm trên giường chẳng qua mới ba phút, Lâm
Thiên phát hiện cửa phòng bị đẩy ra, Dương Thi đi vào.
“Dương Thi, có chuyện sao?” Lâm Thiên nghi hoặc hỏi. Dương Thi không nói, y phục toàn thân tuột xuống từng cái một, rất nhanh, một cái ** trắng bóc xuất hiện trước mặt Lâm Thiên. Cố nén lửa
dục, Lâm Thiên nói: “Dương Thi, ta không muốn thừa lúc người khác gặp nguy, ngươi mau đi ra đi, nếu không ta thực sự không nhịn
nổi!”
“Ta gọi ngươi là Lâm đại ca đi, Lâm đại ca, Thi nhi tự nguyện
mà!” Dương Thi nói, từng bước đi về phía Lâm Thiên, vóc dáng
uyển chuyển, đôi chân thon dài, hai ngọn núi cao vút, không đâu
không đầy dụ hoặc vô cùng. Lúc này mà Lâm Thiên còn nhịn được, vậy hắn chính là thánh nhân rồi, hắn kêu lên không thành lời,
nhào tới, đẩy Dương Thi ngã lên giường. Lâm Thiên trước giờ chưa
từng có kinh nghiệm về mặt này, thậm chí chưa từng hôn môi con
gái, chẳng qua chuyện như vậy, căn bản không cần người ta dạy,
bởi vì nó là bản năng!
Hôn đôi môi hồng của Dương Thi, xúc cảm hoàn mĩ đó làm Lâm Thiên hưng phấn muốn rên rỉ, đầu lưỡi thò vào trong miệng Dương Thi,
trêu chọc đầu lưỡi Dương Thi, hút từng chút nước miếng. Đồng
thời với hoạt động trên miệng, hai tay Lâm Thiên cũng không ngừng lại, hai ngọn núi cao vút trắng như tuyết của Dương Thi không
ngừng biến đổi hình dạng trong tay hắn!
Hôn từ miệng tới cổ rồi tới ngọn núi, ngậm quả nho hồng hồng vào miệng, Dương Thi cuối cùng cũng không chịu nổi từng trận
kích thích, phát ra tiếng rên rỉ đầu tiên, tiếng rên rỉ này
càng khiến lửa dục của Lâm Thiên điên cuồng dâng cao “Thi nhi, ta
muốn tiến vào!”
“Lâm đại ca, ngươi nhẹ nhàng cho Thi nhi chút!” Dương Thi vừa nói, đã dang hai chân ra đón tiếp sự xâm phạm của Lâm Thiên, Lâm Thiên nhìn chăm chú vào mắt Dương Thi, thân dưới dùng sức một cái,
đã tiến sâu vào trong thân thể Dương Thi, một dòng máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ drap giường.
Nỗi đau phá trinh làm trong mắt Dương Thi xuất hiện giọt nước
mắt trong suốt. Lâm Thiên ngừng hoạt động, chờ tới khi Dương Thi
khó xử gật gật đầu với hắn mới từ từ vận động, tiếng rên
rỉ của Dương Thi đợt sau cao hơn đợt trước, mà Lâm Thiên cũng
cấp tốc tiến công, thể chất hơn xa người thường khiến sức
chiến đấu của hắn ở phương diện đó cũng hết sức cường đại,
chẳng qua dẫu sao cũng là lần đầu ra trận, khi Dương Thi ra lần
thứ hai Lâm Thiên cũng bắn ra trong cơ thể cô.
“Thi nhi, xin lỗi, ta quá thô bạo rồi!” Lâm Thiên ôm Dương Thi trong lòng, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, áy náy nói. Dương
Thi ôm eo Lâm Thiên, mặt áp vào ngực Lâm Thiên, nhẹ giọng nói:
“Lâm đại ca, không trách ngươi, tuy lúc bắt đầu hơi đau, chẳng qua sau này không đau nữa, chỉ là, Lâm đại ca ngươi thật quá mạnh
rồi Thi nhi sắp hơi không chịu nổi nữa rồi. Lâm đại ca, sau này
Thi nhi là người của ngươi rồi, xin đối xử tốt với Thi nhi. Chỗ em gái, hôm sau ta sẽ nói với cô ấy, cô ấy hẳn sẽ cũng lựa
chọn lưu lại bên người Lâm đại ca, đến lúc đó hai chị em ta có
thể luôn ở cùng một chỗ không phải chia ra.”
Vừa nghĩ tới cảnh hai thiếu nữ giống y như nhau nằm trên giường mặc hắn chơi thế nào cũng được, lửa dục trong lòng Lâm Thiên
lại nổi lên, thân dưới vươn thẳng vào eo Dương Thi. Dương Thi
hoảng sợ, áy náy nhìn Lâm Thiên: “Lâm đại ca, Thi nhi không được
rồi, tha cho Thi nhi đi!”
Lâm Thiên cười khổ nói: “Không sao không sao, ngủ đi!”