“Chuyện này để ta tự xử lý!” Lâm Thiên từ chối ý tốt muốn giáo huấn
Vương Hạo của đám người Tả Vân Phi. Hắn biết ba người Tả Vân Phi muốn
giáo huấn Vương Hạo là một chuyện rất đơn giản. Điểm này là sau đợt quân sự Vương Hạo phải tránh xung đột với ba người họ mà tránh đi là có thể
biết được.
Tiêu Bạch hơi nhíu mày nói: “Vậy ngươi cẩn thận, Vương Hạo cũng không phải người thường, hơn nữa hắn tâm ngoan thủ lạt.” Tiêu
Bạch trước giờ luôn không nhiều lời, lần này có thể nói nhiều như vậy là điều rất hiếm thấy. Lâm Thiên gật đầu.
“Được rồi, được rồi,
không nói tới cái tên gây mất hứng kia nữa! Lão tam, ngươi đi băng bó
vết thương cho tốt đi!” Tả Vân Phi chuyển trọng tâm câu chuyện.
Lâm Thiên chỉ chỉ chỗ thuốc trên bàn vi tính nói: “Ta đang chuẩn bị bôi thuốc.”
Trên bàn vi tính của hắn không hề có cái máy vi tính nào. Cha mẹ hắn mất từ
lúc hắn còn nhỏ cho nên hắn vẫn tự thân làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân và cũng chỉ vừa đủ tiền trả tiền học phí một năm cho hắn. Máy vi
tính! Đó là thứ mà trước giờ hắn không hề mơ tưởng tới! Mà Nguỵ Phong,
Tiêu Bạch, Tả Vân Phi mỗi người đều có một cái máy vi tính trên bàn!
“Lão tam, ngươi ăn gì chưa?” Nguỵ Phong nói: “Không thì chúng ta cùng nhau
ra ngoài ăn đi, một tháng quân huấn quả thật là cơm nuốt không trôi nổi
mà!” Ba người Nguỵ Phong đều biết gia cảnh Lâm Thiên không khá giả cho
nên thường ngày đều rủ Lâm Thiên cùng nhau đi ra ngoài ăn. Nhưng Lâm
Thiên trừ lần đầu tiên đồng ý đi cùng, còn lại toàn từ chối. Hắn biết
bọn Nguỵ Phong nhất định sẽ không bao giờ để hắn trả tiền, mà mỗi lần
đều ăn của bọn họ, sự tự tôn của Lâm Thiên không cho phép điều đó! Nhưng hôm nay thu được Tinh Giới, tinh thần Lâm Thiên rất thoải mái. Có Tinh
Giới thì muốn kiếm tiền tuyệt đối không phải chuyện khó!
“Chưa ăn, ta băng bó vết thương một chút rồi đi.”
Năm phút sau, Lâm Thiên đã băng bó vết thương cẩn thận, thân là một cô nhi, mấy năm nay có bị thương cũng là tự băng bó nên cũng rất quen tay!
“Ha ha, đi, tới đó ta sẽ giới thiệu cho các ngươi một thứ rất hay!” Tả Vân Phi vẻ mặt dâm đãng cười nói.
Từ phòng ngủ đi ra, mười phút sau, bốn người Lâm Thiên đã đến một quán ăn
nhỏ bên cạnh trường. Những quán ăn nhỏ như thế này ở hai bên cạnh trường đại học Hải Thiên cũng phải hai ba mươi quán. Sở dĩ chọn quán này,
ngoài trừ vẻ bề ngoài không tệ mà còn sạch sẽ nữa.
“Trải qua một
tháng, dưới sự nỗ lực của đám bát quái xã đoàn trong trường, rốt cuộc
cũng đã tuyển chọn ra được hai mươi mốt hoa hậu giảng đường. Bài danh cụ thể chưa xác định, chúng ta ăn nhanh một chút, chín giờ trên inte bắt
đầu bầu phiếu đó!” Gọi món ăn xong, Tả Vân Phi hắc hắc cười nói.
Trong đại học, những tên rảnh rỗi tuyệt không ít, một loạt các xã đoàn loạn
thất bát tao được đám người này tổ chức lên, mà bát quái xã đoàn cũng là một trong số đó. Hàng năm, vào đoạn thời gian tân sinh khai giảng cũng
là thời gian mà bát quái xã đoàn bận rộn nhất: các học tỷ năm tư ra
trường, các đại muội tử mới vào trường … cho nên bảng danh sách hoa hậu
giảng đường phải được làm mới, bài danh lại. Đây là trọng điểm công tác
trong mỗi năm học của bát quái xã đoàn.
“Năm nay, chất lượng tân
sinh mỹ nữ so với mấy năm trước cao hơn nhiều, như Tương Cầm của khoa
ngoại ngữ, Mộ Dung Tuyết bên khoa nghệ thuật, Nam Cung Uyển nhi của khoa tài chính, còn có Chu Dao của bên hệ thông tin đều rất có khả năng cạnh tranh trên bảng danh sách hoa hậu giảng đường!” Tả Vân Phi hăng hái
nói: “Tương Cầm thuộc về loại mỹ nữ ôn nhu; Mộ Dung Tuyết thì người như
tên, cho dù ở cách xa cũng cảm giác được hàn ý từ trên người nàng toát
ra; Chu Dao thuộc về cổ điển mỹ nữ điển hình, trên người có một loại khí tức điềm tĩnh tự nhiên; còn Nam Cung Uyển Nhi, sau này các ngươi có
thấy nàng thì cũng tránh xa xa một chút, nàng ta chính là một ma nữ điển hình, mới khai giảng chưa bao lâu mà số người bị nàng chỉnh đã không
dưới hai mươi mốt người, trong đó có cả huấn luyện viên quân huấn!”
Lâm Thiên, Tiêu Bạch, Nguỵ Phong đều cùng nhìn sau lưng của Tả Vân Phi.
“Các huynh đệ, làm sao vậy?” Tả Vân Phi trong lòng có dự cảm không tốt.
“Tả - Vân – Phi! Ai là ma nữ hả?” Một âm thanh bao hàm sát khí từ sau lưng
Tả Vân Phi vang lên. Tả Vân Phi, Tiêu Bạch,Nguỵ Phong ba người cùng với
Lâm Thiên cũng vừa vào trường được một tháng, nhưng Lâm Thiên thì không
có tiếng tăm gì, mà bọn ba người Tả Vân Phi danh tiếng trong trường
không nhỏ, cho nên bị người khác nhận ra cũng không kỳ quái!
Tả
Vân Phi sắc mặt đại biến, thanh âm này hắn biết – là của Nam Cung Uyển
Nhi bên khoa tài chính. Trong thời gian quân huấn hắn cũng hay chạy đến
khu huấn luyện của khoa tài chính nhìn thấy.
Ba người Lâm Thiên
làm như không liên quan đến mình, không để ý tới ánh mắt cầu xin của Tả
Vân Phi mà nhìn sang nơi khác. Nhưng khoé mắt vẫn chú ý tình hình bên
này.
“Ma nữ? Ai nói ma nữ gì đâu? Vị bạn học, này chắc nghe lầm
rồi!” Tả Vân Phi kiên trì nói, nếu là mỹ nữ khác hắn còn có thể nói đùa
một chút …. Haizzz… nhưng Nam Cung Uyển Nhi này lại là một ngoại lệ, hơn mười một thằng bạn của hắn đang nằm trong giáo y viện kia chính là tấm
gương!
“Tiểu Linh, có thể dò xét một chút thực lực của bọn họ
không?” Lâm Thiên chuyển ý niệm hỏi, Nam Cung Uyển Nhi chỉ quét mắt qua
người hắn, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
“Đợi chút, chủ nhân!” Tiểu Linh nói: “Tả Vân Phi: cường độ tế bào 425, sức
sống tế bào 311, tinh thần lực 263, cường độ tế bào tay trái cao hơn
bình quân toàn thân. Tiêu Bạch: cường độ tế bào 513, sức sống tế bào
467, tinh thần lực 295. Nguỵ Phong: cường độ tế bào 214, sức sống tế bào 152, tinh thần lực 143. Nam Cung Uyển Nhi: cường độ tế bào 452, sức
sống tế bào 469, tinh thần lực 303.”
Lâm Thiên âm thầm hút một
ngụm lương khí, mặc dù hắn biết mấy người bạn cùng phòng của hắn không
phải người thường, nhưng không ngờ cả đám đều biến thái như vậy! Nhưng
Lâm Thiên rất nhanh hồi phục tinh thần, có Tinh Giới trong tay, muốn đạt được trình độ còn siêu việt hơn này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
“Nam Cung Uyển Nhi lại lợi như vậy! Khó trách có thể đánh cho nhiều người
phải vào giáo y viện như vậy. Từ số liệu mà nhìn thì Tả Vân Phi so với
nàng còn kém một bậc, hèn chi hắn kiêng kị như thế!” Lâm Thiên âm thầm
nghĩ.
“Phải không? Chắc là ta đã nghe lầm!” Nam Cung Uyển Nhi nói xong câu này thì liền xoay người rời đi.
Tả Vân Phi vẻ mặt như khóc: “Thảm quá, thảm quá, bị Nam Cung Uyển Nhi ghi nhớ thì ngày lành của ta cũng kết thúc rồi.”
Lâm Thiên kỳ quái hỏi: “Nàng không phải không làm gì sao?”
“Lão tam ngươi không biết rồi, Nam Cung Uyển Nhi khi càng như vậy thì tương
lai ta càng khổ sở. Ta thật ra hi vọng nàng tại chỗ này đánh ta một
trận!”
“Lão tứ, ngươi nén bi thương đi!” Nguỵ Phong nghiêm trang nói.
“Tiểu Bạch, không, nhị ca, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn huynh đệ chịu khổ chứ? Với thực lực của nhị ca thì một Nam Cung Uyển Nhi nho nhỏ không phải dễ dàng đối phó sao?” Tả Vân Phi ra vẻ đáng thương nhìn Tiêu Bạch nói.
“Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự làm bậy thì không thể sống!” Tiêu Bạch mỉm cười, nhàn nhạt nói.
“Ba tên súc vật các ngươi, thấy chết mà không cứu hả?” Tả Vân Phi oán giậ nói.
Đồ ăn mang lên, Tả Vân Phi nhanh chóng càn quét để hoá giải phiền muộn trong lòng.
“Hạo ca, ta tận mắt thấy Nam Cung Uyển Nhi đi vào quán ăn này.” Ngoài cửa
bỗng truyền đến tiếng ồn ào, rồi sau đó trong đại sảnh xuất hiện bảy tám người. Trong đó đi đầu chính là Vương Hạo đã sai người tạo nên vết
thương trên cánh tay của Lâm Thiên. Bốn người Lâm Thiên cũng không có đi vào phòng trong ăn, cho nên khi đám Vương Hạo vừa vào cửa là bọn họ đã
chú ý. Trong mắt Lâm Thiên chợt hiện lãnh ý, nhưng hắn lại cúi đầu
xuống. Với thực lực hiện tại của hắn vẫn không đủ cùng Vương Hạo đối
kháng, quân tử báo thù mười năm không muộn!
“Vương Hạo, ngươi giỏi lắm!” Nguỵ Phong hừ lạnh một tiếng.
Thấy Tiêu Bạch, Tả Vân Phi và Nguỵ Phong cùng ở đây, Vương Hạo da đầu tê
dại. Trong quân huấn hắn cùng ba người này có mâu thuẫn, kết quả là hắn
bị ăn thiệt thòi nên cười nhạt nói: “Tiêu thiếu, Nguỵ thiếu, Tả thiếu
cũng ăn ở đây sao?”
“Vượng đại thiếu gia thật là uy phong nghe,
ra đường đều có sáu bảy tiểu đệ đi theo!” Tả Vân Phi trào phúng nói. Ánh mắt Lâm Thiên lúc này nhìn vào một người phía sau Vương Hạo, chính
người này đã để lại vết thương trên tay hắn!
“Lão tam, là hắn?”
Trương Văn Trọng nhìn hướng Lâm Thiên dò hỏi. Lâm Thiên nhẹ gật đầu. Có
phủ nhận cũng vô dụng, điểm này với ánh mắt của Tiêu Bạch rất dễ nhìn
ra.
Sát khí của ba người Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nguỵ Phong thoáng chốc đã bao phủ lên người tên kia, tên gia hoả này chỉ là một người
thường, đâu thể chịu được khí thế của ba người Tiêu Bạch, sắc mặt liền
trắng bệch, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, Vương Hạo biến sắc, âm
trầm nói: “Tiêu thiếu, Nguỵ thiếu, Tả thiếu cái này hơi quá đáng đó!”
“Hừ, nếu không phải lão tam không cho, hôm nay ta thật sự muốn cho ngươi một cước bay thẳng ra ngoài. Ở đại học Hải Thiên này, mặc dù số người Tả
Vân Phi ta không thể đụng vào không ít, nhưng trong đó tuyệt đối không
có cửa của ngươi!” Tả Vân Phi cười lạnh nói.
“Đi!” Vương Hạo oán giận quét mắt nhìn bốn người Lâm Thiên rồi xoay người rời đi.
“Mẹ nó, gặp vương bát đản này thực là con mẹ nó mất hứng!” Tả Vân Phi thầm chửi một tiếng.
Ăn uống đến tám giờ rưỡi thì bữa cơm mày kết thúc. Tiền cơm là Tả Vân Phi
trả, mấy trăm đồng đối với Tả Vân Phi, Tiêu Bạch và Nguỵ Phong mà nói
thì không đáng gì, nhưng đối với Lâm Thiên hiện nay mà nói chính thì đó
là tiền một tháng sinh hoạt phí của hắn.
“Xem ra phải nghĩ biện
pháp kiếm tiền, đồng thời nhanh chóng đề thăng thực lực mới được!” Trên
đường trở lại phòng ngủ, Lâm Thiên âm thầm nghĩ. Vừa rồi, hắn để Tiểu
Linh dò xét thực lực của Vương Hạo, không ngờ Vương Hạo so với hắn bây
giờ vẫn còn mạnh hơn nhiều: 233 điểm cường độ tế bào, 214 điểm sức sống
tế bào, 120 điểm tinh thần lực, so với bộ đội đặc chủng còn mạnh hơn một bậc!