Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Đoạn đại ca, tiểu đệ nhất định sẽ tận sức!” Lâm Thiên nói: “Tẩu tử,
không bằng ta trước tiên để ta xem tình hình của Đoạn Vân được không,
tuy rằng không thể chữa tốt được ngay nhưng cũng có thể bình ổn bệnh
tình của nó!” Vương Ngữ Yên không do dự đưa Đoạn Vân vào tay Lâm Thiên,
nàng cũng không tin Lâm Thiên ngu ngốc làm hại Đoạn Vân, có Đoạn Dự -
một đại cao thủ ở đây, trừ khi Lâm Thiên không muốn sống nữa mới dám đả
thương Đoạn Vân!
Lâm Thiên cẩn thận bế Đoạn Vân vào lòng bằng tay trái, tay phải nhẹ
nhàng đặt lên ngực nó. “Tiểu Linh, trước hết chữa cho nó một chút đi!”
Lâm Thiên dùng ý niệm nói với Tiểu Linh, tuy rằng giới lực không nhiều
lắm, nhưng để thu được sự tín nhiệm càng cao của Đoạn Dự, cũng chỉ có
thể trước hết duy trì bệnh trạng cho Đoạn Vân. Bệnh của Đoạn Vân cũng
không cần phải một lần phải trị dứt, có thể chia thành nhiều lần, mỗi
lần trị một chút vẫn được.
“Vâng, chủ nhân!” Tiểu Linh vừa đáp ứng, Lâm Thiên liền cảm thấy một cỗ
nhiệt lưu chạy tới bàn tay phải của hắn rồi chậm rãi đi vào lồng ngực
của Đoạn Vân. Theo nhiệt lưu rót vào, trong lúc mơ ngủ, Đoạn Vân cũng lộ ra dáng cười rất đáng yêu. Gần ba phút sau, Lâm Thiên mới thu hồi tay
phải lại nói: “Đoạn đại ca, tiểu đệ học nghệ chưa tinh, năng lượng trị
liệu trong cơ thể quá ít, không thể một lần trị dứt bệnh cho Đoạn Vân
được, bất quá, lần trị liệu này cũng giúp cho Đoạn Vân mấy ngày tiếp
theo không có phát bệnh gây đau đớn nữa!” Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đoạn Dự bế lấy Đoạn Vân, vội vàng kiểm tra mạch tượng cho nó, rất nhanh
trên mặt Đoạn Dự liền lộ ra vẻ vui mừng: “Lâm huynh đệ thực sự là quá
khiêm nhường rồi, ta cảm giác được thân thể của Vân nhi đã tốt hơn rất
nhiều. Năng lực của Lâm huynh đệ thật là khó lường, có thể cùng ngươi
gặp nhau đúng là phúc phần của Đoạn Dự ta, cũng là tạo hoá của Vân nhi!”
Đoạn Dự đem Đoạn Vân giao cho Vương Ngữ Yên đang hồi hộp lo lắng bên
cạnh: “Ngữ Yên, nàng mang Vân nhi đi nghỉ ngơi trước đi!” Vương Ngữ Yến
nhẹ gật đầu rồi ôm Đoạn Vân cùng với bốn nha hoàn rời đi.
“Lâm huynh đệ, ngu huynh lớn hơn ngươi vài tuổi, vậy xưng ngươi một
tiếng hiền đệ được không?” Đoạn Vân có thể được cứu chữa, sự lo lắng
trong lòng Đoạn Dự cũng hạ xuống, khẽ cười nói. Hắn vốn là người thích
kết giao bằng hữu, Lâm Thiên một thân bản lĩnh thần kỳ, hơn nữa còn cứu
chữa cho con hắn, cho nên hắn cũng cảm thấy thân cận hơn vài phần. Lâm
Thiên hiển nhiên sẽ không từ chối, lập tức vui vẻ nói: “Lâm Thiên thuở
nhỏ không anh, không em, nếu có thể được cùng Đoạn đại ca kết làm huynh
đệ khác họ chính là phúc phận của Lâm Thiên!”
“Ha ha, tốt, hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, hôm nay Đoạn Dự và
Lâm Thiên kết làm huynh đệ khác họ (huynh đệ kết nghĩa), đồng phú quý,
đồng sinh cộng tử!” Đoạn Dự dựng thẳng tay lên thề.
Lâm Thiên kích động nói: “Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, hôm
nay Lâm Thiên và Đoạn Dự kết bái làm huynh đệ khác họ, đồng phú quý,
đồng sinh cộng tử!”
“Đại ca, xin nhận của tiểu đệ một lạy!” Lâm Thiên ôm quyền vái một cái thật sâu.
Đoạn Dự thấy Lâm Thiên thi lễ liền nói: “Hiền đệ, lễ này ta có thể nhận, nhưng đệ không thể gọi ta là đại ca, ta còn có hai vị huynh đệ kết
nghĩa nữa. Một người là Tiêu Phong, một người là Hư Trúc, đệ nếu đã cùng ta kết nghĩa, thì sẽ có thêm hai vị ca ca nữa. Nhị ca Hư Trúc hiện tại
chắc đang tại trong Linh Thứu cung, mà đại ca Tiêu Phong …” Nói đến đây, Đoạn Dự đúng là nghẹn lời nói không được nữa!
“Vậy, đệ gọi huynh là tam ca đi. Tam ca, chuyện của đại ca, đệ đã được
nghe nói qua, đại ca chính là anh hùng đỉnh thiên lập địa. Con người ai
mà không chết, nhưng cái chết của đại ca nặng tựa thái sơn!” Lâm Thiên
nói.
“Nói rất hay, xem ta thật giống nữ nhân quá!” Đoạn Dự nói: “Tứ đệ, ngươi chắc đã đọc qua dịch kinh, ta muốn dạy ngươi bộ pháp, chắc ngươi cũng
hiểu đó chính là Lăng ba vi bộ rồi. Học Lăng ba vi bộ, nếu đã đọc qua
dịch kinh thì có thể nói là làm ít hưởng nhiều!”
Dịch kinh – thời xưa những người đọc sách ai cũng đều phải đọc qua,
nhưng Lâm Thiên hắn là người hiện đại, mà người hiện đại còn có mấy
người đọc dịch kinh?
“Tiểu Linh, trong dữ liệu của ngươi có dịch kinh không? Có thể trực tiếp dung nhập vào đầu ta không?” Lâm Thiên dùng ý niệm hỏi Tiểu Linh.
“Chủ nhân, trong cơ sở dữ liệu của Tiểu Linh cũng không có dịch kinh,
nhưng đợi khi chủ nhân trở lại hiện thực, Tiểu Linh có thể lên mạng tìm
tòi. Tiểu Linh cũng nói cho chủ nhân biết: những tư liệu hiện có của
Tiểu Linh là do lão chủ nhân đã xử lý qua, cho nên có dung nhập vào đại
não của chủ nhân cũng không có mang tới tổn thương gì. Nhưng những tin
tức khác muốn dung nhập thì sẽ khiến cho thần kinh đại não của chủ nhận
bị một ít tổn hạ, mà muốn bài trừ tổn hại này thì chủ nhân cần phải tiêu hao giới lực bảo hộ cho đại não!” Tiểu Linh trả lời, mặc dù nói rất
nhiều nhưng là do dùng linh hồn trực tiếp đối thoại cho nên cũng chỉ là
trong nháy mắt mà thôi!
“Tam ca, dịch kinh tiểu đệ thật đã đọc qua, nhưng đó là chuyện thật lâu
trước đây, muốn nhớ lại cũng không thể trong thời gian ngắn!” Lâm Thiên
nói.
“Như vậy thì đêm nay đệ trước tiên hảo hảo hồi tưởng lại đi, để ta đi
tìm một ít thư tịch mang qua đây cho đệ!” Đoạn Dự phân phó nha hoàn chăm sóc cho Lâm Thiên rồi cáo từ rời đi.
Không để bọn nha hoàn hỗ trợ, Lâm Thiên một mình nằm thoải mái trong bồn nước nóng thư giãn. Tính thời gian thì trong hiện tại cũng vừa qua một
đêm, Đoạn Dự cũng đã sai người đem tới mấy quyển sách về dịch kinh.
“Chỗ này có thể dùng làm mật thất tu luyện?” Lâm Thiên hỏi một nha hoàn.
“Hồi bẩm đại nhân, Lăng Anh phủ này chủ yếu là dùng để chiêu đãi võ lâm
nhân sĩ tới đây, cho nên cũng có mật thất để tu luyện. Mời đại nhân đi
theo tiểu tỳ!”
Mật thất của Lăng Anh phủ là ở hậu viện, tổng cộng có ba gian, đều là
thạch thất. Nha hoàn dẫn đường nói: “Đại nhân, trong lúc mật thất đóng
cửa thì chỉ có thể từ bên trong mở ra, xin đại nhân chú ý! Mặc khác,
trong mật thất có chứa đủ lương khô và nước cho bà ngày.”
“Nếu tam ca tới, nói với hắn là ta muốn nghiên cứu dịch kinh và hồi phục công lực!” Lâm Thiên nói xong liền cầm mấy quyển sách dịch kinh mà Đoạn Dự phái người đưa tới đi vào một gian mật thất.
Vừa đóng cửa mật thất xong, Lâm Thiên đem mấy quyển sách bỏ xuống rồi
báo cho Tiểu Linh biết là nên trở về hiện thực rồi. Mười giây chuẩn bị
qua đi, ý thức Lâm Thiên đã trở về với thân thể tại hiên thực.
Mở mắt ra, thấy trời mới gần sáng, cảm giác tinh thần có chút mệt mỏi nên Lâm Thiên khẽ nhắm mắt ngủ đi vào giấc ngủ.
Được được khoảng hai ba tiếng thì Lâm Thiên bị Tả Vân Phi đánh thức.
“Lão tứ, hôm nay được nghỉ, ngươi đánh thức chúng ta dậy sớm làm gì?” Lâm Thiên trở mình, oán giận hỏi.
“Đương nhiên là để xem tình hình bài danh của hoa hậu giảng đường rồi.
Đêm qua kiên trì tới hai giờ sáng ta mới lên giường ngủ!” Tả Vân Phi hắc hắc cười nói, rất nhanh mở máy vi tính lên.
Nếu đã tỉnh thì Lâm Thiên cũng lười ngủ tiếp: “Lão tứ, ngày mai chính là kỉ niệm quốc khánh lần thứ 70, định làm gì?” Lâm Thiên vừa mặc quần áo
vừa nói.
“Còn phải hỏi à? Đương nhiên là tới Bắc Kinh xem lễ quốc khánh rồi, 70
năm quốc khánh, đây chính là dịp khó gặp mà! Lão tam, ngươi không phải
muốn nói là ngươi không đi chứ hả?” Tả Vân Phi quay đầu nhìn Lâm Thiên
nói.
Lâm Thiên nhíu mày nói: “Ta thật ra cũng muốn đi nhưng lúc này còn chưa có mua được vé xe!”
“Không cần mua vé xe đâu, Hải Thiên thành cách thủ đô cũng không quá xa, chúng ta trực tiếp lái xe tới đó, tuy là có chút mệt mỏi nhưng so với
đi tàu lửa và máy bay còn thoải mái hơn nhiều! Tiêu Bạch và lão Nguỵ đều đã đồng ý rồi, làm một thành viên của phòng 306, ngươi cũng không thể
làm như là người ngoài chứ hả?” Tả Vân Phi nói.
Lâm Thiên gật đầu nói: “Nếu ngươi đã nói vậy thì không có vấn đề gì.”
Lúc này Tả Vân Phi đã vào trang web của đại học Hải Thiên: “Quả nhiên là so với tưởng tượng của ta không sai biệt lắm: Chu Dao, Mộ Dung Tuyết,
Nam Cung Uyển Nhi, Tương Cầm đều vào top mười cả. Liễu Thi lại rơi xuống thứ chín, quả nhiên là có bạn trai thì mất điểm mà. Tần Kha đoạt được
đầu bảng danh hiệu hoa hậu giảng đường cũng không lạ!” Tả Vân Phi nói
tiếp: “Chất lượng tân sinh lần này quả thật là cao, top mười có tới bốn
người!”
“Lão tam, đừng ở đây nói nhảm nữa, nhanh chuẩn bị đi, từ Hải Thiên tới
Bắc Kinh cũng mất ba bốn tiếng đó. Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, chúng ta phải nhanh một chút!” Nguỵ Phong từ bên ngoài đi vào, tay cầm mấy phần
ăn sáng.
“Oa ha ha, lão Nguỵ thật đúng là rất phong độ!” Tả Vân Phi cười hắc hắc, ôm mấy phần ăn sáng nói.
Mấy người đùa giỡn ăn xong bữa sáng thì điện thoại di động của Tả Vân Phi vang lên.
“A lô, ai vậy?” Nhìn dãy dố lạ, Tả Vân Phi không biết là ai nên hỏi.
“Tả Vân Phi, tiếng của bản tiểu thư mà ngươi không nhận ra sao?”
Mặc dù nói chuyện qua điện thoại nhưng Tả Vân Phi vẫn cảm nhận được sát
khí mãnh liệt truyền tới: “Bạn à, ta không nhận ra ngươi, ta cúp máy
đây!” Lúc đầu không biết là ai nhưng khi vừa nghe tiếng là Tả Vân Phi đã biết thì hắn đã biết ngoài trừ Nam Cung Uyển Nhi nữ ma đầu kia thì còn
là ai nữa! Cho nên hắn mới muốn nhanh chóng cúp điện thoại.
“Tả - Vân – Phi, ngươi dám cúp điện thoại của bản tiểu thư! Ngươi chết
chắc rồi!” Nam Cung Uyển Nhi quát lớn đến nỗi cả đám Lâm Thiên đều nghe
thấy được, ba người cùng liếc mắt nhìn Tả Vân Phi cười quái dị.
“Nãi nãi (bà nội) của ta, ta sai rồi, ta nhận sai là được chứ gì, lão
nhân gia người tha cho ta đi, thả cho tiểu nhân một con đường sống được
không?” Tả Vân Phi phiền muộn, làm sao mà Nam Cung Uyển Nhi lại có số
điện thoại của hắn chứ!
“Ta hiện tại không định tìm ngươi gây phiền phức, giao cho ngươi một
chuyện, nếu làm tốt thì coi như chuyện hôm qua không xảy ra!” Nam Cung
Uyển Nhi nói.
“Thực chứ?” Tả Vân Phi không tin Nam Cung Uyển Nhi này còn có thiện tâm như thế.
“Bản tiểu thư cần phải lừa ngươi sao? Ta, Mộ Dung Tuyết, Chu Dao và Tần
Kha muốn đi Bắc Kinh xem lễ mừng quốc khánh. Ngươi chuẩn bị xe cộ và bảo hộ chúng ta an toàn trên đường đi coi như đền bù chuyện hôm qua!”
Tả Vân Phi còn tưởng Nam Cung Uyển Nhi đưa ra điều kiện ngặt nghèo thế
nào … vừa nghe mấy lời này liền tròn mắt hỏi lại: “Nam Cung Uyển Nhi
đồng học, ngươi không phải là đổi tính chứ?”
“Hỗn đản, nửa giờ sau chúng ta chờ ở cổng trường! Hừ!”
Cúp điện thoại, Tả Vân Phi nghi hoặc: “Tiểu Bạch, lão Nguỵ, lão tam, các ngươi có nghe rõ không? Các ngươi nói xem chuyện này có quỷ dị không
hả?”
“Xem ra là Nam Cung Uyển Nhi xem trọng ngươi rồi!” Nguỵ Phong nghiêm trang nói.
“Lòng nữ nhân như mò kim đáy biển!” Tiêu Bạch nói.
Lâm Thiên giơ hai tay: “Lão tứ, ta không có ý kiến.”
“Mẹ nó, mặc kệ, có thêm bốn đại mỹ nữ cùng đi xem lễ quốc khánh, so với
chỉ bốn đực rựa chúng ta vẫn tốt hơn!” Tả Vân Phi rốt cuộc cũng yên tâm: “Tiểu Bạch, xe của ta không chứa được tám người, ta biết tiểu tử ngươi
có một chiếc đậu gần đây, nhanh đi lái xe tới đây đi!”
Bốn người loay hoau thay đồ: ba người Tả Vân Phi một thân hàng hiệu mà
Lâm Thiên chỉ mặc một bộ quần áo bình thường nhưng sạch sẽ những trông
cũng xuất chúng không kém.
“Đi thôi, go go go!” Bốn người hăng hái đi ra ngoài, Lâm Thiên và Nguỵ
Phong đi ra hướng cổng trường còn Tả Vân Phi và Tiêu Bạch thì chạy đi
lấy xe.
Từ xa, Lâm Thiên đã thấy một đám người bu quanh cổng trường, nhìn sơ sơ cũng không dưới hai ba trăm người.
“Lão Nguỵ, chúng ta tới chỗ đám người đó hay là đợi lão tứ và Tiểu Bạch? Tới gần đám người, Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi Nguỵ Phong.
Ở giữa đám người chính là bốn đại mỹ nhân Nam Cung Uyển Nhi, Tần Kha,
Chu Dao và Mộ Dung Tuyết mà tối qua hắn đã nhìn thấy hình trên mạng.
“Người thật còn đẹp hơn trong hình nhiều!” Lâm Thiên âm thầm cảm thán,
bốn siêu cấp đại mỹ nữ cùng một chỗ đã hấp dẫn không ít người tới cũng
không có gì lạ!
“Chờ đi, không nên chọc cho đám ngừoi kia tức giận. Lão tam, ta thấy ngươi có chút thay đổi đó!” Nguỵ Phong nói.
“A, thay đổi gì đâu chứ?” Lâm Thiên khẽ cười hỏi.
Nguỵ Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “So với trước đây tự tin hơn, ta
không biết trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng như vậy cũng tốt, bốn người chúng ta ở cũng một phòng coi như là duyên phận. Sau này thế
nào không biết, nhưng hiện tại chúng ta là huynh đệ đồng học!”
“Cám ơn, lão Nguỵ!” Lâm Thiên gật đầu.
“Nguỵ Phong!” Nam Cung Uyển Nhi con mắt rất tinh, thoáng cái đã nhận ra Nguỵ Phong trong đám người.
“Lão tam, không có gì, chúng ta là huynh đệ, cùng nhau đi tới đi!”
Đoàn người tự động nhường lối, Nguỵ Phong cười khổ hướng phía mấy nàng
Nam Cung Uyển Nhi đi tới, Lâm Thiên nhún nhún vai đi theo sau. Tốt xấu
gì hắn cũng là nhân vật được Đoạn Dự xưng huynh gọi đệ, ngay cả hoàng
cung cũng đã vào thì chỉ với đám người này cũng không doạ hắn được!