“Xem ra trong phòng 306 thì ta là người yếu nhất rồi. Nhìn lão tam có
thể ngăn cản đạn súng ngắm, ta xa xa còn không bằng được. Công phu mèo
quào của ta đối phó với mấy tên côn đồ còn có thể chứ đụng tới súng ngắm thì ta chỉ có thể để nó đục lỗ trên người ta thôi!” Nguỵ Phong cảm khái nói.
“Lão Nguỵ, ta hiện tại tuyệt đối so với ngươi còn yếu hơn nhiều. Không
cần nói đến súng ống, chỉ cần một tên côn đồ bình thường cũng đủ đập ta
nằm bẹp rồi!” Lâm Thiên rầu rĩ nói. Giới lực không có, làm sao có thể đi vào thế giới Thiên long bát bộ chữa bệnh cho Đoạn Vân? Hơn nữa, ngày
mai là quốc khánh, cũng không thể đến tận nơi nhìn một chút! Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước đi, để Lâm Thiên dưỡng thương cho
tốt!” Tần Kha nói. Tiêu Bạch lấy ra một bình sứ nhỏ đổ ra một viên thuốc màu xanh ngọc to cỡ hạt đậu đưa cho Lâm Thiên nói: “Đây là Bạch Ngọc
Hoàn, trị liệu vết thương rất tốt, còn có tác dụng khôi phục nguyên
khí!” Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mộ Dung Tuyết nghe tên Bạch Ngọc Hoàn thì hai mắt sáng lên, nhàn nhạt
nói: “Tiêu Bạch ngươi rất được đó!” Hiển nhiên, Bạch Ngọc Hoàn kia cũng
không phải tầm thường.
Lâm Thiên từ chối nói: “Tiểu Bạch, thứ này chắc là rất trân quý. Thương
thế của ta rất nhanh sẽ hồi phục, không cần lãng phí vậy đâu!”
“Lâm Thiên, ngươi nhận đi! Bạch Ngọc Hoàn tác dụng lớn nhất không phải
là trị thương. Ngươi ăn vào sẽ giúp công lực của ngươi nhanh chóng khôi
phục!” Tần Kha nói.
Tiếp tục từ chối chính là không xem Tiêu Bạch là huynh đệ nên Lâm Thiên gật đầu nói: “Vậy ta nhận!”
Tiêu Bạch hơi gật đầu rồi thu bình ngọc lại, xoay người đi ra ngoài. Đảo mắt, trong phòng chỉ còn Chu Dao và Lâm Thiên. Lâm Thiên nhíu mày nói:
“Chu Dao, sao cô không ra ngoài nghỉ ngơi đi? Ta chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đâu!”
“Ta gọt xong cho ngươi trái táo rồi sẽ ra ngoài!” Chu Dao ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái rồi lại chăm chú gọt táo. Hai người rơi vào
im lặng, không khí trong phòng lúc này có chút không tự nhiên.
“Có thể được mỹ nữ gọt táo cho ta, coi như cũng là một loại phúc khí.
Đáng tiếc là ta hiện nay lại không xứng với người ta!” Lâm Thiên nhắm
mắt lại, mạnh mẽ trấn áp những suy nghĩ lung tung lại.
“Nè!” Một lúc sau, Chu Dao cũng gọt xong trái táo đưa tới tay Lâm Thiên. Cổ tay trắng mịn như ngọc thật mê người, khiến trái tim Lâm Thiên nhộn
nhạo một trận. “Cám ơn!” Lâm Thiên nhận lấy, nhàn nhạt nói.
Chu Dao đứng dậy đi tới cửa, do dự một chút rồi xoay người lại nói: “Lâm Thiên, ta không đáng để ngươi làm vậy đâu!” Nói xong nàng liền vội mở
cửa rời đi.
“Không đáng? Ý là nói ta cho dù cứu nàng cũng không có khả năng cùng
nàng một chỗ sao?” Lâm Thiên cắn một miếng táo mà không hề cảm thấy mùi
vị nào.
“Quên đi, quản làm gì, đề thăng thực lực mới là việc chính. Có thể lần sau sẽ không may mắn như vậy!”
“Chủ nhân, Bạch Ngọc Hoàn kia đối với thân thể người nhất định là có chỗ tốt: có thể nhanh chóng khép miệng vết thương. Mặt khác còn có thể tăng thêm 5 điểm cường độ tế bào và sức sống tế bào đó. Sau khi dùng hai
ngày, cường độ tế bào của người sẽ đạt được 90 điểm, mà sức sống tế bào
là 88 điểm.”
Lâm Thiên đánh giá viên thuốc nhỏ trong tay: “Có thể tăng thể chất của
người thường lên 1/10 thật đúng là đồ tốt!” Nói xong, Lâm Thiên liền đem viên thuốc bỏ vào trong miệng: “Ừm, ngọt ngọt, ăn cũng ngon!”
Không có giới lực, Lâm Thiên cũng không muốn đi vào thế giới Thiên long
bát bộ. Ăn xong trái táo, hắn nhắm mắt bắt đầu tiếp tục lý giải tư liệu
về dịch kinh trong đầu.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, bây giờ đã là ngày 10 tháng 1 năm 2019! Lễ quốc khánh được cử hành trước Thiên An Môn.
“Bọn họ bây giờ chắc đã tới trước Thiên An Môn rồi!” Nằm trên giường
bệnh, Lâm Thiên thầm nghĩ. Vốn mấy người Tả Vân Phi muốn ở đây bồi tiếp
hắn, nhưng bị Lâm Thiên mạnh mẽ phản đối.
“Tiểu Linh, giới lực có bao nhiêu rồi?” Lâm Thiên hỏi.
“Chủ nhân, đã có 5 điểm!”
“5 điể, ta đã một ngày một đêm không trở lại Thiên long bát bộ thế giới
rồi, tính ra cũng đã bế quan một ngày một đêm. Xem ra nên đi vào đó một
chút, để Đoạn Dự không phải lo lắng! Lễ quốc khánh này, khi trở lại xem
ti vi cũng được.” Lâm Thiên thầm quyết định. Trong thế giới Thiên long
bát bộ, Lâm Thiên gọi Đoạn Dự là tam ca nhưng ở hiện thực hắn có thể
trực tiếp gọi tên.
Ý niệm khẽ động, linh hồn Lâm Thiên đã tiến vào Tinh Giới, sau đó lại đi vào mật thất trong Lăng Anh phủ của thế giới Thiên long bát bộ.
“Hoàn hảo, thân thể tuy bị thương nhưng linh hồn thì bình thường!” Lâm
Thiên nhìn thân thể hiện tại một chút, phát hiện tất cả bình thường thì
mừng rỡ nói.
Mở cửa mật thất, hai nha hoàn canh giữ bên ngoài thấy Lâm Thiên đi ra,
vội vàng hành lễ: “Đại nhân, người đã xuất quan. Hoàng thượng đã tới đây vài lần, mới vừa rồi cũng có đến, hiện tại còn đang ở trong Lăng Anh
phủ.” Một nha hoàn lên tiếng.
“Mang ta đi gặp tam ca!” Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
“Vâng, đại nhân!”
Rất nhanh Lâm Thiên đã đi tới phòng khách.
“Ha ha, tứ đệ, ta còn tưởng lần này vẫn chưa gặp được đệ chứ!” Đoạn Dự thấy Lâm Thiên đi tới thì cười nói.
“Khôi phục năng lượng trị liệu quá chậm, so với dự tính hơi lâu hơn một chút. Tam ca, Đoạn Vân vẫn ổn chứ?” Lâm Thiên nói.
Đoạn Dự gật đầu: “Tốt, rất tốt, bình thường nó một ngày một đêm phát
bệnh một lần, có khi còn phát hai lần. Nhưng từ hôm qua tới nay vẫn
không phát bệnh. Tứ đệ, không thể phủ nhận khả năng trị bệnh của đệ rất
thần kỳ!”
Lâm Thiên nói: “Hữu dụng là tốt rồi, tam ca, mang Đoạn Vân tới đây, đệ giúp nó trị liệu một chút!”
“Bây giờ đã là buổi chiều, Ngữ Yên đã đưa Đoạn Vân đi ngủ rồi. Theo lời
tứ đệ thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát bệnh đúng không? Nếu vậy thì ngày mai trị tiếp cũng không sao. Tứ đệ, dịch kinh đệ hẳn đã ôn lại tốt rồi chứ? Vậy hiện giờ huynh bắt đầu dạy đệ bộ pháp Lăng ba vị
bộ!” Đoạn Dự nói.
“Trong vòng mười ngày tới sẽ không phát bệnh. Vậy ngày mai tiêp tục trị
đi, bên ngoài trăng sáng, đắm mình dưới ánh trăng học tập bộ pháp không
phải ý kiến tồi đâu!” Lâm Thiên nói. Nội tâm hắn lúc này rất kích động,
Lăng ba vi bộ, đây chính là mơ ước ngày trước khi hắn đọc Thiên long
bát bộ thường ngửa đầu nhìn trăng mà mong ước. Không ngờ kiếp này hắn
thật sự có cơ hội được học!
Đoạn Dự cười nói: “Tứ đệ, đệ cũng rất tao nhã đó!”
Hai người sánh bước cùng nhau ra ngoài.
“Tứ đệ, Lăng ba vi bộ có một một ngàn bộ (bước), rất phức tạp, các cước
bộ trong đó cũng rất quái dị. Để vi huynh diễn trước một lần cho đệ
xem.” Đoạn Dự nói xong liền thi triển cước bộ. Hắn sợ Lâm Thiên nhìn
không rõ nên diễn luyện chậm lại. Hơn mười phút sau, hơn một ngàn bộ mới hoàn thành.
“Tứ đệ, thế nào? Nhớ được nhiều hay ít?” Đoạn Dự thi triển hết một lần nhưng hơi thở vẫn nhẹ nhàng hỏi.
“Tam ca, ta đã nhớ kĩ toàn bộ!” Lâm Thiên trong đầu hỏi Tiểu Linh, biết được Tiểu Linh đã ghi lại toàn bộ nên nói.
“Ghi nhớ toàn bộ?” Đoạn Dự có chút khiếp sợ nói: “Tứ đệ, điều này sao có khả năng? Bộ pháp phức tạp như thế mà đệ có thể chỉ nhìn một lần mà ghi nhớ toàn bộ? Lẽ nào trước đây đệ đã từng thấy qua bộ pháp này?”
Lâm Thiên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đệ đã nhớ kỹ, trước dây cũng chưa từng thấy qua!”
“Tứ đệ, xem ra đệ thực sự là một thiên tài. Tứ đệ, ta có một vấn đề muốn hỏi đệ: đệ mang trên người năng lượng trị liệu kia, vậy có thể học được nội công nữa không?” Đoạn Dự nói.
Lâm Thiên ý niệm lưu chuyển một chút rồi gật đầu nói: “Có thể, tổ tiên
đệ trước kia cũng từng là tuyệt đỉnh cao thủ về võ công, nhưng hậu nhân
bọn đệ lại vô năng, ngay cả công pháp tổ tông truyền lại cũng đã thất
lạc!” Lâm Thiên lúc này rất đúng với câu: nói xạo không chớp mắt.
“Tứ đệ, nếu như vậy thì ta quyết định truyền tiếp cho đệ một môn thần
công. Vốn lúc đầu có nói nếu đệ chữa bệnh cho Vân nhi, ta chỉ truyền cho đệ bộ pháp Lăng ba vi bộ. Tuy rằng không hoàn toàn lĩnh ngộ thì cũng
không thể liên tục thi triển, nếu không kinh mạch toàn thân sẽ rối loạn, rất nguy hiểm. Nhưng chúng ta bây giờ đã là huynh đệ kết nghĩa, tam ca
ta cũng không tàng tư một mình. Bắc Minh thần công là ta ngẫu nhiên có
được nên ta sẽ truyền cho đệ. Ta còn một môn võ công khác là Lục mạch
thần kiếm thì thuộc về Đoạn thị nhất mạch, tam ca không thể truyền cho
đệ được. Tứ đệ thứ lỗi!” Đoạn Dự nói.
Trong lòng Lâm Thiên đại hỉ, Lăng ba vi bộ và Bắc Minh thần công là thứ
mà hắn ao ước nhất từ trước đế nay. Còn về Lục mạch thần kiếm, cùng lắm
nó cũng chỉ giống như laser ở thế giới công nghệ cao mà thôi. Hiện tại
hắn thiếu nhất chính là giới lực, mà Bắc Minh thần công có thể hấp thu
nội lực của người khác rồi chuyển hoá thành giới lực. Nếu có thể học
được Bắc Minh thần công thì hiện tượng luôn thiếu giới lực bây giờ sẽ
giảm được rất nhiều! Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Bắc Minh thần công, nổi danh thiên hạ, có thể học được là đại phúc khí của Lâm Thiên đệ! Đa tạ tam ca!” Lâm Thiên cám ơn nói.
“Đã là huynh đệ, hà tất phải khách khí! Đây cũng là vì để tứ đệ đi trên
giang hồ có thêm một thủ đoạn bảo mệnh. Lăng ba vi bộ tuy tinh diệu,
nhưng nếu không có nội lực chống đỡ cũng không thể sử dụng thời gian dài được, mà tốc độ chậm hơn so với khinh công rất nhiều. Gặp nhân sĩ võ
lâm bình thường còn có thể ứng phó, nhưng gặp phải cao thủ thì rất nguy
hiểm!” Đoạn Dự nói. Lâm Thiên gật đầu, điều này hắn cũng biết. Bộ pháp
cho dù tinh diệu nhưng không có nội lực cường đại chống đỡ thì cũng như
lâu đài trên các mà thôi!
Bắc Minh thần công lấy tích góp nội lực là quan trọng nhất. Có nội lực
rồi thì võ công thiên hạ đều để cho ta sử dụng! Bắc Minh thần công như
một đại dương: thuyền lớn thuyền nhỏ đều có thể chứa, cá lớn cá nhỏ đều
có thể đựng. Tứ đệ, không biết kinh mạch trên cơ thể đệ có quen thuộc
không?”
Lâm Thiên gật đầu nói: “Là một thầy thuốc nên tri thức về kinh mạch đệ đều biết cả!”
Đoạn Dự nói tiếp: “Luyện Bắc Minh thần công, bắt đầu thì toàn thân phải
không có nội lực, năng lượng trị liệu của đệ không phải là nội lực nên
có thể luyện được. Bây giờ ta dùng nội lực dẫn đạo cho đệ luyện một lần, với thiên phú của đệ hẳn một lần là có thể nhớ kỹ!” Hai người cứ như
vậy ngồi đối diện trên một tảng đá trong viện, song chưởng giao nhau.
Nội lực hùng hậu của Đoạn Dự cuồn cuộn đi vào thân thể Lâm Thiên.
“Tứ đệ, dụng tâm ghi nhớ, ta dùng nội lực của mình giúp đệ đả thông Nhâm mạch và Thái Âm phế kinh ở cánh tay” Đoạn Dự lại nói: “Bắt đầu từ Thái
Âm phé kinh tới các huyệt: thiểu thương, ngư tế, đại uyên, kinh cừ, liệt khuyết, khổng nhất, xích trạch, hiệp bạch, thiên phủ, trung phủ, vân
môn, rồi tới nhâm mạch, đoạn cơ … thạch môn, quan nguyên, trung cực,
khúc cốt, hội âm.”
Lâm Thiên chưa từng luyện võ công nhưng trải qua giới lực gia trì nên
kinh mạch toàn thân đại bộ phận đều đã thông suốt. Nhưng không ngờ Đoạn
Dự lại một lần nữa dùng nội lực của mình đả thông kinh mạch cho hắn.
Thấy vậy nên Lâm Thiên cũng thả lỏng để nội lực của Đoạn Dự đi vào cơ
thể hắn.
“Tứ đệ, tập trung khống chế chân khí tụ về thiên trung khí hải!”
Đoạn Dự nói Lâm Thiên nghe được nhưng để làm được thì chính là làm khó
hắn. Hắn chưa từng có kinh nghiệm khống chế chân khí, hỡn nữa chân khí
này cũng không thuộc về hắn, nên muốn thoáng cái khống chế là quá khó
khắn!
“Tứ đệ, không nên gấp gáp, chậm rãi cảm thụ sự tồn tại của chân khí, sau đó thử dùng ý thức điều động chúng!”
Lâm Thiên hơi gật đầu, bình tâm thử dùng ý thức đi khống chế chân khí
dồn về đan điền. Hắn không dám sơ ý chút nào, đan điền, đó là chỗ nào
chứ, nếu chân khí bạo động ở chỗ đó thì hậu quả khó lường a. Tuy rằng
hiện tại hắn chỉ là ý thức thể nhưng có trời mới biết có ảnh hưởng đến
thân thể ở hiện thực hay không! Có chút sơ ý hắn có thể sẽ trở thành
Đông Phương Bất Bại thì sao. Lúc đó thì không cần phải luyện Bắc Minh
thần công nữa mà hắn trực tiếp luyện Quỳ Hoa bảo điển cho rồi!